Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, ăn xong bũa sáng, Lan Ngọc lập tức đưa bà xã đến khoa phụ sản đăng ký, bác sĩ chính miệng chứng minh chuyện Lâm Vỹ Dạ mang thai, cũng nói cho hai người biết ngày tính, đứa nhỏ của bọn họ đã được hơn 5 tuần.



Bởi vì là lần đầu tiên mang thai, bác sĩ đặc biệt dặn dò chú ý một số chuyện, chính là phải nghỉ ngơi nhiều, chọn quần áo mặc rộng thùng thình, động tác phải thả chậm, không thể thức đêm hoặc làm việc quá độ, muốn ăn cái gì cũng phải chú ý một chút, quan trọng nhất chính là, ông xã phải săn sóc chia sẻ việc nhà với bà xã.



Lan Ngọc không chỉ có thật chú tâm nghe bác sĩ nói, còn hỏi bác sĩ rất nhiều vấn đề, làm cho bác sĩ vừa nói vừa giải thích, một bên nhịn không được mặt khẽ mỉm cười nhìn Vỹ Dạ đang trong quá trình chẩn đoán, ít nhất nói với nàng vượt qua 5 lần "Ông xã cô thực yêu cô" hại nàng thật hạnh phúc lại cảm thấy được xấu hổ, hé ra mặt đỏ thiêu cháy, quả thực chính là kỳ tích.



Rời đi bệnh viện, ông xã đại nhân lập tức đem những lời bác sĩ nói, mang nàng đi mua một đống "Rộng thùng thình" quần áo phụ nữ có thai, làm cho nàng lần đầu tiên thấy tận mắt "Kẻ có tiền" rốt cuộc là xài tiền như thế nào, không nhìn giá cùng lúc trả tiền quyết không nương tay, tuyệt đối là trong đó là tối trọng yếu mấu chốt.



Chính là biết lại có ích lợi gì, bởi vì hôm nay nếu như là nàng một người tới mua, đánh chết nàng, nàng còn không hạ thủ được đi mua quần áo phụ nữ có thai.



Một bộ quần áo phụ nữ có thai phải bảy, tám ngàn nguyên, có thể so sánh với tiền thưởng của nàng rồi! Chính là Boss đại nhân lại mắt cũng không chớp, một hơi liền mua sáu bộ cho nàng, hại nàng thiếu chút nữa muốn té xỉu ở trong tiệm của người ta.



"Em mệt mỏi quá" - Hoàn hảo, sau nàng lại phát hiện những lời này dùng tốt lắm, vừa mở miệng khiến cho ông xã vội vàng tính tiền, mang nàng về nhà nghỉ ngơi.



Lúc mua thức ăn dinh dưỡng, thuốc bổ...



"Em mệt mỏi quá"



Ngay cả đứa nhỏ là nam hay là nữ đều còn không biết, bây giờ lại cuồng mua đồ dùng trẻ con...



"Em mệt mỏi quá"



Cơm chiều muốn mang nàng ra ngoài dùng cơm...



"Em mệt mỏi quá"




Tóm lại, chỉ cần dùng một câu "Em mệt mỏi quá" hoặc "Em không thoải mái" linh tinh, nhất định có thể làm cho ông xã đánh mất dự định ban đầu, ngoan ngoãn nghe theo lời của nàng.



Bất quá mấy việc cũng có ngoại lệ, giống Lan Ngọc hiện tại mỗi ngày ra ngoài đi làm đều về sớm, khiến cho nàng thực bất đắc dĩ.



Nàng cũng đã nói với cô 100 lần nàng không có việc gì, một người ở nhà tuyệt đối sẽ không nơi nơi chạy loạn, nhất định sẽ làm cho chính mình nghỉ ngơi nhiều, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi, kết quả cô vẫn là không yên lòng, mỗi ngày đều ở nhà đợi cho nàng dùng xong cơm trưa mới đi làm, chạng vạng trước 6 giờ nhất định về đến nhà, mặc kệ là ra ngoài ăn, hoặc là cô tự mình xuống bếp nấu cho nàng ăn, cô tuyệt đối không để quá thời gian bữa tối của nàng.



Nói cách khác, lúc trước nàng cả một ngày có 8-9 giờ viết viết, kết quả hiện tại lại chỉ còn lại có 5 giờ, thật sự là khóc không ra nước mắt nha.



Trừ lần đó ra, Lan Ngọc chuyện bé xé ra to cũng làm cho Vỹ Dạ có điểm bất đắc dĩ, đơn giản là nàng mang thai, nên cái gì cũng không cho nàng làm.



Giặt quần áo không được, phơi quần áo không được, quét nhà không được, lau sàn nhà càng không được.



"Được, em đây rốt cuộc có thể làm cái gì?" - Nàng nhịn không được hỏi.



"Nghỉ ngơi."



A! Quả muốn lên tiếng thét chói tai. Chính là lúc Lan Ngọc đang nói những lời này, trên mặt biểu tình cũng là ôn nhu mà thâm tình, làm cho Vỹ Dạ cho dù tức giận, cũng là một giây liền tán đi.



Tóm lại, đứa bạn tốt Hương Giang gần đây thường ở trong điện thoại cùng nàng tán gẫu, lại oán giận bảo nàng chính là đang ở phúc mà không biết hưởng, sẽ có báo ứng.



Cho nên, aish~~ Đến trước khi đứa nhỏ sinh hạ, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng .



Cảm tạ ông trời làm cho nàng nôn nghén thai kỳ so với phụ nữ có thai bình thường ít hơn, cũng mau hết hơn, đại khái ói ra một tháng liền ngừng, nếu không đang lo lắng cộng thêm thai nghén, cũng sẽ làm nàng cẳng thẳng đến bị thần kinh.



Lâm Vỹ Dạ thật là vạn phần cảm tạ ông trời.



Thời gian qua không biết mau hay là chậm, tóm lại nàng mang thai đã được 15 tuần, aish~~ mới 15 tuần nha, nàng rốt cuộc còn phải ngồi tù bao lâu, mới có thể lấy lại tự do?




Bất quá bởi vì không hề nôn nghén hơn nữa bác sĩ cam đoan, nói của nàng mang thai tình huống tốt lắm, đã qua thời kì nguy hiểm lúc đầu, đã vào giai đoạn ổn định, sự thật cũng chứng minh thân thể của nàng trạng huống cùng tinh thần đều tốt lắm, nên Ninh tổng rốt cục thư giãn không ít, làm cho nàng có cơ hội được thả lỏng.




Trên thực tế Lan Ngọc không cho Vỹ Dạ thả lỏng cũng không được, bởi vì phải chiếu cố nàng, thân là đại Boss cô đã muốn bỏ rơi công việc lâu lắm , lâu đến rốt cục khiến cho nhóm Phó tổng căm phẫn, nói nếu cô không làm tròn trách nhiệm của Tổng giám đốc, đoàn người sẽ tập thể đại bãi công



Cho nên, Lan Ngọc đành phải ngoan ngoãn quay về công ty đi làm, ngoan ngoãn đi công tác, tuy rằng trong ngày nhất định quay về nhà sớm.



Giống hôm nay, Lan Ngọc phải đi miền Nam công tác, buổi sáng 8 giờ hơn xuất môn, dự tính 8 giờ tối mới quay về được nhà, bởi vậy, hôm nay có thể nói là ngày tự do của nàng, muốn làm cái gì đều được, thật tốt.



Buổi sáng Lâm Vỹ Dạ viết viết hơn 2 tiếng, sau đó hoạt động gân cốt làm việc nhà 1 tiếng, lại viết viết 1 tiếng. Cơm trưa không nghĩ nấu, nàng liền đi ra bên ngoài ăn.



Hôm nay thời tiết cuối thu dịu mát, sau khi nàng ăn xong cơm trưa, đột nhiên thấy rất nhàn hạ thoải mái, nghĩ muốn tản bộ, liền ở chung quanh đi một chút ngao du, không tự giác liền đi tới tiệm tiểu thuyết trước kia nàng thường đi mượn sách.



Đúng lúc tiệm tiểu thuyết nằm ngay phía trước, nàng không nghĩ tới chính là, nó thế nhưng cách chỗ ở hiện tại của nàng còn muốn gần hơn chút.



Đi vào trong tiệm, chủ tiệm là còn đang học đại học, Cẩm Thơ ngẩng đầu nhìn thấy Vỹ Dạ, đối nàng mỉm cười.



"Hi."



"Hi." - Nàng quay đầu mỉm cười, sau đó cúi đầu chọn lựa sách mới đặt ở quầy tính tiền.



"Hình như lâu rồi không thấy được chị tới mượn sách, gần đây công tác bề bộn nhiều việc sao?" - Cẩm Thơ chủ động cùng nàng nói chuyện phiếm.



"Không có." - Vỹ Dạ vừa chọn tiểu thuyết vừa trả lời.



"Vậy như thế nào không gặp chị đến mượn sách, là nhàm chán? Hay là quen người yêu không có thời gian đọc sách?"



"Cũng không phải, trên thực tế là chị chuyển nhà" - Nàng ngẩng đầu mỉm cười giải thích.



"Chuyển nhà? Như thế nào, có phải phát sinh chuyện gì không?"



"Không có gì, chính là chị kết hôn mà thôi."



"A." - Cẩm Thơ nhất thời phát ra một trận tiếng vang kinh ngạc không hiểu, sau đó mở to hai mắt hỏi: "Thật vậy chăng? Chị kết hôn ?" Lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị.



"Đúng." - Nàng mỉm cười gật gật đầu.



"Chồng của chị là một người như thế nào? Cùng tiểu thuyết so ra thế nào?" - Cẩm Thơ tò mò truy hỏi.



Lâm Vỹ Dạ bị nàng hỏi sửng sốt.



"Chị biết không?" - Không đợi nàng trả lời, Cẩm Thơ thẳng thắn nói: "Từ khi bị các chị khách hàng ảnh hưởng, em bắt đầu xem tiểu thuyết tình yêu, em liền thường suy nghĩ, trên đời này có người giống trong sách nhân vật chính tốt như vậy sao? Người thích xem tiểu thuyết, chẳng lẽ cũng sẽ bị tiểu thuyết ảnh hưởng, tự định một đống điều kiện không thực tế kén vợ kén chồng sao? Đương nhiên, tiểu thuyết là không thật, điểm này mọi người đều biết. Nhưng là khó tránh khỏi vẫn là sẽ phải chịu một ít ảnh hưởng, đối người khác sản sinh một ít ảo tưởng hoặc chờ mong. Chẳng lẽ không phải sao?"



Hôm nay Cẩm Thơ rất có hứng nói chuyện phiếm, hơn nữa trong tiệm cũng không có khách hàng khác, cô liền càng có thể thoải mái nói.



"Uh." - Vỹ Dạ thành thật gật đầu, "Bất quá càng lớn tuổi, tự nhiên có thể nhận ra sự thật cùng tiểu thuyết khác biệt."



"Ý chính là trưởng thành liền sẽ biết tiểu thuyết đều là gạt người, trên thế giới này là tuyệt đối không có người tuổi trẻ, anh tuấn, nhiều tiền, có tiền đến bạo, vừa vặn lại độc thân, nhất gặp nữ chính chỉ biết đối phương là đúng mục tiêu nhất định thực mệnh thiên nữ, sau đó bắt đầu nghĩa vô phản cố, chấp mê dứt khoát yêu nàng, đau nàng, cưng chìu nàng, chiếu cố nàng, cuối cùng rõ ràng đem nàng lấy về nhà yêu thương cả đời, đúng không?"



"Về điểm này..."



"Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên quan trọng nhất là cái kia người đó còn phải là tổng giám đốc, phú hào, Boss, chủ tịch, tổng giám đốc linh tinh danh hiệu." - Nói xong, Cẩm Thơ lập tức trợn to mắt.



Lâm Vỹ Dạ nhịn không được nở nụ cười (Au: bà chế đang chột dạ 😌)



"Em rất ngạc nhiên, trên thế giới này rốt cuộc không nên có nhiều như vậy tổng giám đốc, phú hào, Boss nha?" - Cẩm Thơ lại tiếp tục nói tiếp, "Đương nhiên, nếu sắp xếp lão Kiệt của cửa hàng thịt gà cũng có thể phân loại vào bộ tộc Boss, em đây liền không phản đối."



Lão Kiệt cửa hàng thịt gà? Lâm Vỹ Dạ bị Cẩm Thơ nói chọc cho rất vui vẻ, mà cô ấy còn nói tiếp, còn không có ngừng.



"Nhưng vấn đề là còn phải tuổi trẻ, anh tuấn, nhiều tiền, có tiền đến bạo nha, xin hỏi đạt tiêu chuẩn xếp vào bộ tộc Boss có mấy người? Đáp án là zero. Không chỉ cửa hàng thịt gà không có, cửa hàng trà sữa trân châu cũng không có, còn có ven đường cửa hàng đồ ăn nhẹ, súp thịt lợn, thịt bò ăn liền cũng đều không có."



Lâm Vỹ Dạ thật là nhịn cười không được, không phải chỉ do Cẩm Thơ nói buồn cười, còn có lúc cô ấy nói chuyện trên mặt nhíu mày, mắt trợn trắng cùng nhăn mặt cũng phong phú rất buồn cười.



"Cho nên trở lại chuyện chính, ông xã chị là làm cái gì nha? Chị là đã muốn nhận rõ tiểu thuyết là không thật, sự thật là sự thật, cho nên mới kết hôn sao? Chẳng lẽ chị cũng sẽ không lấy nhân vật chính tiểu thuyết cùng ông xã chị so sánh sao? Thật sự sẽ không sao?" - Cẩm Thơ lấy vẻ mặt tò mò, hỏi một chuỗi dài.



"Cuộc sống thực có khi giống như phim ảnh, phim ảnh giống như đời thực, có đôi khi cuộc sống chân thật cũng có thể giống như trong tiểu thuyết." - Vỹ Dạ hàm súc nói.



"Có ý gì?"



"Chính là có ngày Boss thật sự lại không cẩn thận yêu thương em linh tinh, loại sự tình này cũng không phải thật sự sẽ không phát sinh." - Nàng nhún vai nói.



"A, chị không phải là nói cho em biết, ông xã chị vừa vặn là Boss chớ?" - Cẩm Thơ phản ứng cực nhanh, hai mắt mở ta, vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm nàng hỏi.



"Chị không nói như vậy."



"Cho nên, ông xã chị là làm cái gì? Sẽ không thật là ở cửa hàng thịt gà hay cửa hàng đồ ăn nhẹ đúng không?"



"Em làm gì hiếu kỳ như vậy?" - Lâm Vỹ Dạ không khỏi lắc đầu bật cười.



"Em chỉ là muốn biết, nữ nhân thích xem tiểu thuyết sẽ gả cho cái dạng người gì thôi."



"Em hỏi chị không chính xác rồi."



"Vì cái gì hỏi chị không chính xác?"



"Chính là..." - Lâm Vỹ Dạ muốn nói lại thôi. Nàng thật đúng là không nên làm cho Cẩm Thơ bắt đầu đề tài này! Bất quá quên đi, cùng bằng hữu chia xẻ một chút hạnh phúc của chính mình hẳn là không tính phạm tội đi? "Nói thực ra, ông xã chị còn thật là Boss."



"Cửa hàng thịt gà sao?"



Nàng nhịn không được cười ra tiếng, "Điện tử thông tin xí nghiệp "



"Oa! Ngành điện tử, vậy nhất định rất có tiền."



Lâm Vỹ Dạ cũng không có thể nói không đúng, chỉ có thể nhún nhún vai.



"Ông xã năm nay bao nhiêu tuổi, bộ dạng rất đẹp sao? Trời ạ, chị mới vừa nói cuộc sống thực có khi giống như phim ảnh, phim ảnh giống như đời thực, có đôi khi cuộc sống chân thật cũng có thể giống như trong tiểu thuyết là cho chính chị có phải hay không?" - Cẩm Thơ đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ mở to hai mắt.



Việc đã đến nước này, Lâm Vỹ Dạ đành phải gật đầu thừa nhận.



"Oa oa oa oa..." - Cẩm Thơ ngăn chặn không được oa oa gọi bậy, cả người hưng phấn. "Nhanh lên nói cho em biết! Nhanh lên nói cho em biết!"



"Nói cho em biết cái gì?"



"Chuyện tình của hai người nha, thật sự cùng với trong tiểu thuyết nam chính đối với nữ chính giống nhau sao, đối với chị tốt như vậy sao? Nhanh lên nói cho em biết!" - Cẩm Thơ hai mắt sáng lên, khẩn cấp muốn nghe câu chuyện tình yêu.



"Chính là, chuyện này muốn nói cũng thật lâu" - Lâm Vỹ Dạ có chút khó xử.



"Không quan hệ, em có nhiều thời gian."



"Chính là!" - Trong ba lô, di động đột nhiên vang lên đến, nàng dừng lại đối Cẩm Thơ nói: "Chờ chị một chút."



Sau đó trong ba lô lấy điện thoại ra nghe."Alo"



"Bà xã, em ở chỗ nào? Tại sao trong nhà điện thoại không ai nghe?" - Điện thoại đầu kia truyền đến! Ách, ông xã thanh âm khẩn trương.



"Hôm nay thời tiết không tồi, cho nên em ra bên ngoài tản bộ." - Lâm Vỹ Dạ đối đầu kia điện thoại ông xã nói, miễn cho Lan Ngọc lo lắng nàng có chuyện gì xảy ra.



"Một mình em sao?"



"Em rất cẩn thận, hơn nữa tản bộ là lúc vừa rồi, em hiện tại ngồi ở một cửa hàng tiểu thuyết cùng bằng hữu nói chuyện phiếm." - Vừa nghe giọng điệu của Lan Ngọc chỉ biết cô quả nhiên lại đang lo lắng , nàng vội vàng nói trước. Cô biết nàng thích xem tiểu thuyết.



"Ngọc không phải đã nói muốn xem sách gì, trực tiếp lên mạng mua là được sao? Không cần phải phải đi thuê vất vả như vậy." - Hết thảy vì ái thê tiêu chuẩn.



"Em chưa nói em là tới thuê sách nha, em là tới tìm bằng hữu nói chuyện phiếm."



"Nói chuyện phiếm có thể dùng điện thoại."



"Vậy Ngọc muốn hay không thêm một câu, tưởng niệm bằng hữu có thể dùng máy quay phim?"



"Ngọc là rất muốn nói như vậy, nhưng là máy quay phim cũng không phải trong nhà đều có sao." - Lan Ngọc thở dài.



Lâm Vỹ Dạ nhịn không được nở nụ cười.



"Ngọc nhớ em, bà xã." - Lan Ngọc ở điện thoại đầu kia nói.



Lâm Vỹ Dạ trên mặt không tự chủ được toàn bộ phiếm nhu, toàn thân tản ra ánh sáng hạnh phúc.



"Ngọc buổi sáng đi làm đến hiện tại bất quá hơn 5 tiếng mà thôi." - Nàng nhẹ giọng cười nói.



"Em chưa từng nghe qua một ngày không thấy như cách tam thu sao? Hơn 5 tiếng không thấy chẳng khác nào 524×3×365, tương đương hơn 200 ngày. Hơn 200 ngày không thấy, khó trách Ngọc lại nhớ em như vậy, bà xã."



"Bậy bạ!" - Lâm Vỹ Dạ không thể nhịn cười.



"Ngọc nói là sự thật." - Lan Ngọc lời lẽ chính nghĩa.



"Được rồi, thật sự."



"Em ở có nhớ Ngọc không, bà xã?"



"Không có nha."



"Thật sự?"



"Thật sự."



"Em hãy nói em yêu Ngọc đi" - Lan Ngọc yêu cầu nói.



"Thật sự là!Bên cạnh em có người." - Lâm Vỹ Dạ đảo mắt nhìn Cẩm Thơ ở quầy liếc mắt một cái, Cẩm Thơ lập tức dùng mắt hỏi nàng: "Ông xã chị?" Không nghĩ sẽ nói dối, nàng chỉ có thể gật đầu.



"Bên cạnh Ngọc cũng có người nha, bọn họ theo vừa rồi liền vẫn làm ra vẻ mặt yêu ghét, động tác nổi da gà rụng đầy đất đi ra, thực tế là hâm mộ chúng ta vợ chồng tình thâm, hâm mộ muốn chết."



Lan Ngọc ở đầu kia điện thoại cười ha ha, Vỹ Dạ lại xấu hổ đến mặt đỏ rần lên.



Trời ạ, Lan Ngọc thế nhưng bên cạnh có người lại nói với nàng nhiều lời buồn nôn hề hề như vậy! Ngọc nhớ em, bà xã. Một ngày không thấy như cách tam thu. Hơn 5 tiếng tương đương hơn 200 ngày không thấy, khó trách Ngọc lại nhớ em như vậy.


Úi, trời ạ, khó trách người bên cạnh lại làm ra vẻ mặt, làm động tác nổi da gà rụng đầy đất đi ra, đổi là nàng nghe được có người ở bên cạnh nàng nói những lời này, nàng cũng sẽ đến cùng da run lên nha.



"Bà xã, nhanh lên, em còn không có nói với Ngọc em yêu Ngọc" - Lan Ngọc thúc giục, "Hay là muốn Ngọc trước tiên là đi về?"



Lan Ngọc trước tiên là đi về? Vỹ Dạ cả kinh, vội vàng mở miệng kêu lên: "Chờ ~~ "



"Ngọc yêu em, bà xã."



Ô, nàng hoàn toàn không kịp ngăn cản cô. Có thể nghĩ, xung quanh cô trên sàn nhà khẳng định lại nhiều đống lớn nổi da gà.



Lâm Vỹ Dạ đột nhiên có loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Nàng như thế nào cho tới bây giờ không biết mình gả cho buồn nôn ông xã nha? Chính là nàng lại có một loại thật sự thật hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc. Như thế nào lại như vậy mâu thuẫn nha? Ô...



"Bà xã, Ngọc còn đang đợi em nói yêu Ngọc. Em yêu Ngọc không?"



Điện thoại đầu kia truyền đến giọng cô ôn nhu hỏi, làm cho nàng hoàn toàn vô lực chống đỡ.



"Em yêu Ngọc" - Nàng không tự chủ được nói ra miệng, vừa nói hoàn liền thấy ở quầy Cẩm Thơ lấy vẻ mặt đen tối nhìn nàng nháy nháy mắt.



"Ngọc cũng yêu em, thực sự yêu em lắm, bà xã."



Ác ác ác, Lan Ngọc có thể tiết chế một chút không liên quan gì. Lâm Vỹ Dạ toàn thân nóng lên, nóng đến cảm thấy được trên đỉnh đầu của mình có thể đã muốn bắt đầu có hơi nước .



"Được rồi, không thèm nghe Ngọc nói nữa, bye bye." - Sợ hãi cô nói ra càng nhiều lời nói buồn nôn, nàng nhanh chóng nói bye bye, không đợi cô có phản ứng liền chấm dứt trò chuyện.



"Thực ân ái ghê" - Vừa thấy nàng buông điện thoại di động, Cẩm Thơ lập tức chế nhạo nàng.



Lâm Vỹ Dạ trừ bỏ vừa thẹn lại quẫn đỏ mặt lên, hoàn toàn không có gì nói mà chống đỡ.



"Nhanh lên nhanh lên, em muốn nghe chuyện xưa." - Cẩm Thơ tiếp theo lại vẻ mặt hưng phấn, khẩn cấp thúc giục.



Lâm Vỹ Dạ còn không kịp mở miệng nói cái gì, di động vẫn bị nàng nắm trong tay đột nhiên lại vang lên. Nàng xem gặp Cẩm Thơ nhất thời nhìn nàng cau mày, mà nàng không cần nhìn, cũng có thể đón được này gọi điện là ai.



"Alo"



"Bà xã, lời của Ngọc còn chưa nói hết."



Hầy!! Chỉ biết là Lan Ngọc!



"Em sẽ sớm một chút về nhà, khi về đến nhà sẽ dùng điện thoại trong nhà gọi cho Ngọc, nói cho Ngọc biết em bình an về đến nhà ." - Vỹ Dạ trước tiên là nói đi về, bởi vì nàng hiểu rất rõ cô nghĩ muốn cùng nàng nói cái gì .



"Được" - Ngữ khí của Lan Ngọc lộ ra vừa lòng."Còn có một chút ~~ "



"Em biết, cẩn thận một chút đúng không?" - Nàng nhịn không được ngắt lời cô ."Đúng."



"Em sẽ rất cẩn thận, thật cẩn thận, hiện tại liền trở về nhà.Về đến nhà liền lập tức gọi điện thoại cho Ngọc, như vậy có thể chứ?" - Vỹ Dạ đột nhiên nhanh trí nói. Như vậy nàng liền có lý do lạc chạy, bởi vì đối người khác nói chính chuyện tình của mình.. loại sự tình này nàng là thật làm không được nha, cho nên chỉ có thể đối Cẩm Thơ nói tiếng thật có lỗi .



"Có thể. Về nhà trên đường cẩn thận một chút." - Lan Ngọc lại dặn dò.



"Được" - Vỹ Dạ ôn nhu đáp, hai người lẫn nhau nói tạm biệt sau, mới chặt đứt trò chuyện.



"Chị phải về nhà ?" - Cẩm Thơ thất vọng nhìn nàng.



"Thật có lỗi." - Nàng áy náy mỉm cười.



"Thời gian còn rất sớm, cũng không phải nửa đêm, ông xã chị đang lo lắng cái gì?" - Cẩm Thơ nhịn không được oán giận, hại nàng không có cách nào khác nghe phấn khích chuyện xưa. "Ông xã chị không phải là ông chồng trông nom quá nghiêm sao? Còn là bởi vì quan hệ cha mẹ chồng?"




"Cũng không phải, là bởi vì chị hiện tại tình trạng có điểm không giống với, cho nên ông xã mới có thể đặc biệt lo lắng."



"Cái gì tình trạng? Chẳng lẽ chị mang thai?"



"Uh"



"Oa oa oa..." - Cẩm Thơ nhịn không được lần thứ hai oa oa gọi bậy.


Lâm Vỹ Dạ cảm thấy được mặt mình tựa hồ ở trong nháy mắt lại toàn bộ đỏ lên.



"Chị phải đi, tạm biệt." - Nhanh chóng thoát đi tiệm tiểu thuyết, nghĩ thầm, rằng nàng về sau đại khái không dũng khí lại tới chỗ này.



Bất quá nàng vẫn là sẽ đến nữa, nếu tiểu thuyết của nàng có thể được nhà xuất bản tiếp nhận, hơn nữa in ấn thành sách, nàng nhất định sẽ nhịn không được chạy đến nơi đây hỏi thăm phản ứng.



Bản tiểu thuyết đầu tiên của nàng viết chính là chuyện tình xưa của nàng cùng ông xã, tên sách kêu là:《 Tiểu Ngốc Nghếch Của Boss Đại Nhân》, nếu thật sự xuất bản, sau này nếu nàng lại bị Cẩm Thơ giống hôm nay như vậy quấn quít lấy truy vấn chuyện tình của nàng, nàng là có thể kêu chính cô ta xem sách .



Ra sách nha...



Tuy nói lúc vừa mới bắt đầu viết tiểu thuyết, là vì muốn tiêu thời gian, vì tự tiêu khiển, nhưng là đem chuyện xưa viết xong, thành tựu ra một cái đầy đủ tình yêu chuyện xưa lúc sau tâm tình liền không giống với .



Nàng hy vọng có người có thể đã gặp nàng viết chuyện xưa, cùng nàng cùng nhau chia xẻ hạnh phúc cùng cảm động chuyện xưa, trên thực tế cũng là nàng sự thật hạnh phúc cùng cảm động cuộc sống.



Kết cục



Bởi vì Lâm Vỹ Dạ mang thai, Lan Ngọc ban đầu nghĩ muốn cho bà xã một cái hôn lễ suốt đời khó quên, cũng chỉ là tạm thời, vì Vỹ Dạ mang thai lần đầu, thân thể trạng hoàn toàn ổn định lúc sau sẽ đổi thành long trọng, nhưng trọng yếu hơn là, hôn lễ tuyệt đối không thể làm cho tân nương tử mệt nhọc



Hôm nay thời tiết thật đẹp, là ngày lành ngàn dặm không mây.



Truyền thống mê tín nói, chú rễ cùng tân nương trước khi hôn lễ cử hành không thể gặp mặt, nếu không tương lai sẽ trở nên bi thảm. Chính là Lan Ngọc lại kiên trì nói bọn họ không phải chú rễ tân nương, mà là ông xã cùng bà xã, cho nên gặp mặt không quan hệ.



Nhưng không phải chỉ là gặp mặt mà thôi, theo buổi sáng sau khi tỉnh lại, Lan Ngọc ngay cả một khắc cũng không rời đi luôn bên người nàng, trừ khi đi WC ở ngoài, ngay cả hoá trang cùng lúc đổi mặc lễ phục, Lan Ngọc cũng chờ ở bên người nàng nhìn chằm chằm, khiến cho dàn hóa trang tạo hình một đám khẩn trương hề hề, sợ một cái lộng không tốt sẽ đánh mất bát cơm.



Thật vất vả hóa trang cho đẹp, ánh mắt của Lan Ngọc sáng ngời nhìn chằm chằm Vỹ Dạ nói một câu, "Em thật xinh đẹp, bà xã." Dàn hóa trang lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm.



Tiếp theo là đổi mặc lễ phục.



Của nàng lễ phục là màu lam nhạt, tựa như bầu trời ngoài cửa sổ hôm nay giống nhau, da thịt nàng trắng nõn càng tôn thêm tinh khiết hoàn mỹ, hơn nữa mái tóc xoã tung đen như mực, hồng nhuận hai má cùng đôi mắt lóe sáng, khiến nàng cả người đẹp đến không tưởng



Hóa trang vừa xong việc, Lan Ngọc liền nhịn không được đem bà xã xinh đẹp ôm vào trong ngực, mê muội ngắm nhìn nàng nói: "Em thật sự thật xinh đẹp, bà xã." Kết quả là, một bên dàn tạo hình lập tức lại thở ra một hơi nhẹ nhõm, làm cho nàng thiếu chút nữa nhịn không được cười lớn ra tiếng.



Tiếp theo, Lan Ngọc đem người tạp vụ chờ tất cả đều đi ra ngoài, ở trước mặt Vỹ Dạ thay quần áo. Nàng thay cô sửa sang lại áo, lại giúp cô đem cà – vạt thắt lại, vuốt vuốt đầu của cô



"Đẹp không?" - Mặc vào tây trang áo khoác sau đó cô mở miệng hỏi nàng.



"Rất tuấn tú." - Nàng mỉm cười gật gật đầu.



"Có cảm thấy rất yêu Ngọc không?" - Lan Ngọc bày ra một tư thế rất tuấn tú lại hỏi.



Vỹ Dạ nhịn không được cười ra tiếng đến, bởi vì Lan Ngọc ở đùa giỡn.



"Có." - Nàng gật đầu cười không thể ôn nhu hơn



Lan Ngọc cười nhếch miệng, sau đó thân thủ dắt tay Vỹ Dạ bỏ vào khuỷu tay chính mình.



"Chuẩn bị tốt chưa?" - Lan Ngọc quay đầu ngóng nhìn Vỹ Dạ hỏi. Bởi vì ngoài cửa lúc nàng vừa rồi cười không thể dứt, truyền đến tiếng đập cửa, cùng với có tiếng người ở ngoài cửa nhắc nhở bọn họ thời gian đã đến.



Lâm Vỹ Dạ trước hít sâu một hơi sau, mới nhìn Lan Ngọc gật gật đầu. "Tốt lắm."



"Vậy chúng ta đi thôi."



Cô cùng nàng đi ra phòng nghỉ tân nương, khách sạn lập tức vang lên kết hôn khúc quân hành, ngọn đèn hội trường tối sầm xuống , đèn chiếu đánh vào phủ kín khí cầu cùng băng khô tiêu sái trên đường, vẫn kéo dài đến phía trước dùng các loại hoa hồng bện thành giàn hoa cổng vòm, sau đó không biết theo chỗ nào tới cánh hoa hồng còn không ngừng mà theo phía trên phiêu rơi xuống, hết thảy tựa như ảo cảnh giống nhau hư ảo xinh đẹp.



Bạn bè tập hợp, tiếng chúc mừng đến từ bốn phương tám hướng.



Lâm Vỹ Dạ cảm động nghĩ hình ảnh như vậy, hôn lễ như vậy, một ngày như vậy, nàng khẳng định suốt đời khó quên.



Người điều khiển chương trình cất giọng.



"Chú rễ cô dâu tiến vào!"









The End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro