Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn tưởng rằng quay về văn phòng Lan Ngọc nói chuyện là lựa chọn tốt nhất, kết quả căn bản là mười phần sai.



Lan Ngọc vừa đi vào văn phòng, điện thoại cùng công việc liền từng cái từng cái theo nhau mà đến, làm cho cô bận tối mày tối mặt, căn bản không thời gian có thể cùng nàng nói chuyện. Lâm Vỹ Dạ thật sự là tính tình tốt, im lặng ngồi ở một bên trên ghế sofa chờ cô, không quấy rầy, cũng không lộ ra biểu tình gì không kiên nhẫn, chính là im lặng chờ đợi, im lặng đến Lan Ngọc cơ hồ đã quên sự tồn tại của nàng, chờ cô giải quyết xong công việc, quay đầu nhìn về phía nàng, nàng sớm đã nằm trên trên ghế sofa đang ngủ.



Cầm lấy áo khoác trên lưng ghế dựa đi hướng nàng, nhẹ nhàng mà vì nàng đắp lên. Trên mặt nàng sưng đỏ đã biến mất hơn phân nửa, trừ phi nhìn kỹ, cơ hồ đã nhìn không ra dấu tay, nhưng ngay cả như vậy, sự phẫn nộ của cô một chút đều không có tiêu tán.



Nàng chính là thiện lương như vậy, nhẫn nhục chịu đựng lại không hề có một câu oán hận, mới có thể làm cho cô đối với nàng không yên lòng, mỗi ngày đối nàng ân cần dạy bảo, hy vọng thái độ của nàng có thể hơi chút mạnh mẽ lên, không được làm người dễ hô đến gọi đi. Chính là Lan Ngọc như thế nào cũng không nghĩ ra ở công ty cô, thậm chí có người dám động thủ đánh nàng.



Lan Ngọc cơ hồ muốn hận chính mình nhiều năm như vậy ở trên thương trường tu luyện được như vậy bình tĩnh, bởi vì nếu không phải như vậy, cô đã sớm hung hăng quăng cho nữ nhân chết tiệt kia 2 bạt tay, thay nàng báo thù. Lan Ngọc không đánh nữ nhân, nhưng là nếu nữ nhân nào dám thương tổn người yêu của cô, cô tuyệt đối sẽ không nương tay!



Không tự chủ được khẽ vuốt hai má bị thương của nàng, lại làm nàng tỉnh lại.



Lâm Vỹ Dạ mở mắt ra, nhìn thấy cô, nhìn cô mỉm cười. "Ngọc xong việc rồi? Thực xin lỗi, em vô tình ngủ thiếp đi." - Nàng mang theo tiếng nói vừa mới tỉnh ngủ nói với cô, giãy dụa từ trên ghế sofa ngồi dậy.



Cô giúp đỡ nàng ngồi dậy, chính mình chuyển từ mép bàn trà ngồi vào bên cạnh nàng, đem nàng ôm ngồi vào trên đùi mình.



"Ngọc làm gì vậy?" - Bởi vì rất đột nhiên,Vỹ Dạ nhịn không được kinh hô.



"Ngọc muốn em ở trong lòng Ngọc" -  Cô vòng tay quanh nàng nói, hận không thể cứ như vậy cả đời đem nàng ôm vào trong ngực, bảo hộ thật tốt



"Nơi này là công ty." - Vỹ Dạ mắc cỡ đỏ mặt nhắc nhở Lan Ngọc



"Ngọc là Tổng giám đốc, mà em là Tổng giám đốc phu nhân tương lai." - Lan Ngọc đã nói như vậy, Vỹ Dạ còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể đỏ mặt hờn dỗi trừng cô liếc mắt một cái. Cô lại ôm nàng, to tiếng hôn nàng một cái, đây là trừng phạt cho việc nàng trừng cô? Hoặc là cô tự thưởng cho mình?



"Ngọc xin lỗi." - Hôn xong, cô đột nhiên mở miệng hướng nàng giải thích.



"Làm sao lại nói như vậy?" - Nàng khó hiểu nhìn cô



"Ngọc không có đem em bảo vệ tốt, hại em bị thương." - Cô vẻ mặt tự trách.



"Đây không phải lỗi của Ngọc, hơn nữa em cũng không có thật sự bị thương." - Nàng lắc đầu, nhìn cô giải thích.



"Ở công ty của Ngọc lại cho em gặp được loại sự tình này, liền là lỗi của Ngọc." -Lan Ngọc ánh mắt tối tăm nói.



"Chúng ta quên chuyện này được không?" - Nàng không thích nhìn đến cô tự trách.




Lan Ngọc lắc đầu cự tuyệt. "Ngọc đời này đều quên không được cảnh em hai má sưng đỏ khóc hồng hai mắt, cô đơn đứng ở nơi đó rơi lệ. Ngọc khi đó nên đem toàn bộ người ở chỗ đó đuổi việc hết mới đúng, bọn họ thế nhưng lúc em bị người khác đánh, còn khóc thương tâm như vậy, lại không ai tiến lên quan tâm em, an ủi em!" - Cô đột nhiên nghĩ vậy.



"Không liên quan đến bọn họ, hơn nữa em khóc cũng không phải bởi vì bị đánh, mà là tại nguyên nhân khác." - Nàng vẫn nghĩ muốn giải thích điểm này với cô



"Nguyên nhân khác?" - Lan Ngọc chằm chằm nhìn Vỹ Dạ, đột nhiên nhớ tới lúc trước ở phòng hành chính tổng hợp, nàng cũng nói với cô như vậy. "Vì nguyên nhân gì?" Mặc kệ nguyên nhân gì, cô đều phải đem cái kẻ làm nàng thương tâm rơi lệ kia ra xử lý.



"Bởi vì Ngọc tặng hoa cho em."



"A?" - Cô ngây người.



"Bởi vì Ngọc tặng hoa cho em." - Nàng nhìn cô lại khẳng định.



Mà Lan Ngọc trừ lúc ngây người, trong một lúc lại không có phản ứng nào khác.



"Vì cái gì?" - Một lát sau, cô rốt cục hoàn hồn, kích động hỏi, "Giữa trưa em không phải nói cho Ngọc biết em muốn nhận hoa, muốn có cảm giác hẹn hò sao? Có phải em không thích hoa hồng không? Vẫn là Ngọc làm sai việc gì, làm em cảm thấy thương tâm? Ngọc thừa nhận lúc trước Ngọc là rất sơ ý, xem nhẹ không có lãng mạn theo đuổi, nhưng là tục ngữ nói rất đúng, biết sai có thể sửa, thiện lớn lao yên, còn nói mất bò mới lo làm chuồng là không tốt, chỉ cần em lại cho Ngọc một chút thời gian cùng cơ hội, Ngọc tin Ngọc nhất định có thể đem hết thảy đều làm tốt. Ngọc cam đoan với em!"



Vỹ Dạ thiếu chút nữa nhịn không được lại muốn khóc lên. Ông trời, tại sao cô có thể nào lại đối nàng tốt như vậy?



"Em là vui mừng phát khóc." - Nàng đưa tay nhẹ vỗ về mặt của cô, khàn khàn nói.



"Vui mừng phát khóc?" - Lan Ngọc như là đột nhiên nghe không hiểu bốn chữ này là có ý gì.



"Đúng." - Vỹ Dạ nghiêng người hôn Lan Ngọc một cái, sau đó dựa sát vào trong ngực của cô. "Em là tưởng rằng, Ngọc về sau sẽ không bao giờ ...để ý em nữa, không nghĩ tới lại đột nhiên nhận được hoa của Ngọc, em nhất thời kích động, mới có thể ở trước mặt nhiều người như vậy khóc lên, hiện tại nhớ tới thật sự rất mất mặt nga."



"Em vì cái gì lại cho rằng Ngọc về sau không bao giờ để ý em?" - Lan Ngọc khó hiểu.



"Bởi vì giữa trưa lúc ăn cơm, em nói một ít lời nói không biết tốt xấu, chính là..."



"Cái gì lời nói không biết tốt xấu?" - Lan Ngọc nhịn không được ngắt lời hỏi.



"Chính là Ngọc không tặng hoa, tặng lễ vật cho em, em cảm giác đó toàn lời nói ngu xuẩn."



"Kia đều là lời nói thật."



"Không, không phải." - Nàng bỗng nhiên nhúc nhích thân thể, dùng sức nhìn cô lắc đầu nói.



"Đúng vậy." - Lan Ngọc quả quyết nói, đột nhiên có chút tức giận.



"Lan Ngọc?" - Nàng không hiểu tâm tình của cô như thế nào đột nhiên thay đổi.



"Ngọc thật sự rất tức giận, chính mình thế nhưng lại xem nhẹ việc cơ bản nhất là theo đuổi, đã quên tặng hoa cùng lễ vật cho em. Ngọc thật sự tệ lắm đúng không? Là một người yêu thất bại." - Lan Ngọc không khỏi chán ghét mình.



Lâm Vỹ Dạ giờ mới hiểu được nguyên nhân Lan Ngọc lúc ấy là giận chính mình, mà không phải giận nàng.



"Không, Ngọc không có tệ, Ngọc là người yêu hoàn mỹ của em. Em tin trên thế giới này cũng sẽ không có người nào so với Ngọc yêu em, thương em, cưng chìu em, đáp ứng em, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có." - Nàng chân thành nhìn cô nói.



Cô nhìn nàng.



"Cùng Ngọc cùng một chỗ mỗi giây, em đều cảm thấy thật hạnh phúc cùng yêu thương." - Nàng thẳng thắn nói cho cô biết, "Cho dù Ngọc không ở bên cạnh em, cái loại cảm giác hạnh phúc ngọt ngào này cũng vẫn như cũ xoay quanh em, làm cho em lo lắng sợ hạnh phúc không biết có thể mất đi không?" - Nói xong, nàng nhịn không được lộ ra vẻ mặt bất an.



"Em đang nói cái gì nha ~" - Lan Ngọc đem Vỹ Dạ ôm chặt trong lòng ngực, vuốt lên khuôn mặt bất an của nàng.



"Em chưa từng nghĩ tới chuyện tặng hoa hoặc lễ vật." - Nàng tiếp tục nhìn cô thẳng thắn thành khẩn, "Giữa trưa sở dĩ lại nói như vậy, là muốn dùng phương pháp có thể kéo dài một chút hôn lễ."



"Em thật sự không nghĩ gả cho Ngọc?" - Tâm bất an không yên, cô nhẹ giọng hỏi.



"Em rất muốn." - Nàng vội vàng nói cho cô biết, "Nhưng là em nghĩ Ngọc sẽ hối hận, muốn cho Ngọc có nhiều thời gian một chút suy nghĩ chuyện này."



Lan Ngọc đưa tay nâng lên người Vỹ Dạ, làm cho nàng nhìn cô. "Ngọc biết em chính là người mà Ngọc chờ cả đời, thời gian qua Ngọc đối với nữ nhân đều không có hứng thú, là bởi vì Ngọc đang đợi em xuất hiện. Ngọc tuyệt đối sẽ không hối hận!" - Cô lấy vẻ mặt vô cùng kiên định mà chân thành nhìn nàng nói.



Trên mặt Lan Ngọc kiên định cùng thâm tình trong mắt. Lâm Vỹ Dạ nhất thời hiểu được một điều, đó chính là Lan Ngọc đã sớm quyết định không cưới ai ngoài nàng, cho nên mặc kệ nàng lại cho cô bao nhiêu thời gian suy nghĩ chuyện này, đều không có khả năng sẽ thay đổi quyết tâm cùng quyết định của cô



Mà nàng cũng là suy nghĩ như vậy? Nếu bọn họ đời này không có kết quả, nàng tuyệt đối sẽ độc thân cả đời, bởi vì nàng không có khả năng lại yêu một người nào khác như yêu cô, tuyệt đối không có khả năng.



Tình cảm mặn nồng, ý hợp tâm đầu, 2 câu này nói càng phù hợp cảm tình bọn họ mến nhau. Nàng là thuộc về cô, mà ngôn hành cử chỉ của cô thể hiện cô chỉ nguyện thuộc về nàng. Nếu bọn họ yêu nhau như vậy, lại có lý do gì không kết hôn đâu? Nàng rốt cục hiểu được, cũng hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩ cùng tâm tình của cô



"Ngọc còn muốn ngày mốt đi đăng kết hôn không?" - Nàng đáy mắt mang theo tia cười hỏi cô. "Muốn." Lan Ngọc chăm chú nhìn Vỹ Dạ nói.



"Được, chúng ta đi."



"Thật không?" - Lan Ngọc nhất thời lộ ra biểu tình mừng rỡ như điên. Vỹ Dạ gật đầu.



"Là cái làm gì thay đổi quyết định của em, bó hoa hồng kia?" - Lan Ngọc mặt mày hớn hở, đùa giỡn hỏi.



"Một cái tát kia."



Lan Ngọc biểu tình cứng đờ, trên trán nhất thời xuất hiện ba dấu hắc tuyến.



"Em chỉ đùa thôi." - Vỹ Dạ mỉm cười bướng bỉnh.



Lan Ngọc trừng phạt ôm chặt hông Vỹ Dạ một cái, lại nhịn không được nói với nàng: "Ngọc yêu em"



"Em cũng yêu Ngọc." - Nàng thẹn thùng trả lời



Nàng vẻ mặt ngượng ngùng làm cho cô kìm lòng không được cúi đầu hôn nàng.



Không khí nồng đậm, trừ bỏ ngọt ngào, vẫn là ngọt ngào.



Đăng ký kết hôn xong, Vỹ Dạ và Lan Ngọc trên pháp luật chính là vợ chồng, tuy rằng còn không có cử hành nghi thức hôn lễ công khai, nàng vẫn là dọn đến nhà cô



Trên thực tế, kỳ thật nàng đã sớm chú ý tới lúc cô ở tại nhà nàng, tìm chỗ đậu xe thật khó, cho nên nếu đều lấy danh chính ngôn thuận, không đạo lý tiếp tục làm cho cô vì chuyện chỗ đậu xe phiền não đến vắt óc suy nghĩ.



Nhưng sau đó người phiền não ngược lại biến thành nàng,mẹ nàng để lại cho nàng phòng ở, bởi vì nàng dọn đi mà thành để trống.



Căn phòng đó có ý nghĩa đặc biệt đối với nàng, bởi vì đó là do mẹ nàng lúc còn sống dành dụm mua được, vì thanh toán tiền phòng, mẹ nàng thậm chí vội đến chính mình bị ung thư dạ dày cũng không biết, thế cho nên cuối cùng vì lùi lại trị liệu mà bệnh chết, cho nên nàng sẽ không bán nó, nàng thật sự luyến tiếc.



Nhưng là phòng ở cũng không thể vẫn để trống không ai ở, bởi vì nếu không ai ở, phòng ở sẽ đặc biệt mau bị hư hại.



Cho nên sau khi nàng cùng chồng thảo luận, nàng quyết định đem phòng cho thuê, cùng lúc có thể cho phòng có người chiếu cố, cùng lúc cũng có thể thu tiền thuê, bổ sung lúc nàng thất nghiệp



Đúng rồi, nàng đã từ chức, bởi vì nàng lo lắng, một khi chuyện nàng cùng Lan Ngọc cùng một chỗ bị công khai, thái độ người khác đối đãi nàng tất cả đều thay đổi, không phải thật cẩn thận, chính là ngượng ngạo làm cho nàng mỗi ngày vừa nghĩ tới công ty đi làm cũng cảm giác thực bất đắc dĩ, cho nên nghe theo đề nghị của ông xã, từ chức về nhà cho ông xã nuôi, học tập cuộc sống của Tổng giám đốc phu nhân.



Bất quá nói thật, Tổng giám đốc phu nhân cuộc sống thật không phải là mỗi người đều dễ dàng học được



Tuy rằng nàng thích xem tiểu thuyết tình yêu, nhưng xem cả ngày, ánh mắt của nàng cùng tay cũng sẽ mỏi a.



Tuy rằng ông xã đem sổ tiết kiệm tiền gửi ngân hàng gần 8 con số của cô, con dấu, thẻ tài khoản toàn bộ giao cho nàng, tùy tiện nàng sử dụng, nhưng là từ nhỏ đến lớn nàng có thói quen tiết kiệm, căn bản là sẽ không tiêu tiền lung tung, nàng hoa không hạ thủ a.



Cho nên nàng nhàm chán không có việc gì làm, đành phải liều mạng tìm việc làm, nhà cửa quét tước không nhiễm một hạt bụi, sau đó đột nhiên có một ngày, nàng nhớ tới ước mơ lúc còn đi học của nàng, là trở thành một tiểu thuyết gia.



Vì thế nàng mua máy tính xách tay, bắt đầu mỗi ngày ở nhà gõ đánh, không còn cảm thấy được thời gian ở nhà nhàm chán.



Quan trọng là, nàng cũng không thiếu tiền, viết tiểu thuyết chỉ là vì tiêu thời gian tự tiêu khiển, cho nên tuyệt không lo lắng truyện viết ra bán không được. Đương nhiên, có thể bán cũng không tồi rồi! Tóm lại, nàng rốt cục tìm được sự tình làm, không bao giờ ... cảm thấy được nhàm chán, có thể làm chuyện mình thích thật tốt.



"Em đang suy nghĩ gì? Cười đến híp mắt vậy?" - Bên cạnh ông xã đang xem tin tức đột nhiên mở miệng nói, làm cho nàng nhất thời không chú ý cô nói cái gì.



"Ngọc nói cái gì?" - Nàng quay đầu.



"Ngọc nói em đang suy nghĩ gì, cười đến híp mắt vậy?"



"Đó là bí mật" - Nàng nhếch miệng nói



"Ngọc  còn tưởng rằng giữa chúng ta là không có bí mật."



"Bí mật này cần thời gian tiến hành, chờ em thành công sẽ nói cho Ngọc biết."



"Không thể nói cho Ngọc biết trước sao?"



"Không được, em sợ sẽ có áp lực."



"Áp lực? Chẳng lẽ em mang thai?" - Lan Ngọc kinh hỉ bật thốt lên.



"Cái gì?" - Vỹ Dạ ngây người một chút, vội vàng lắc đầu, "Không phải đâu!"



"Không phải sao?" - Lan Ngọc nhịn không được lộ ra biểu tình thất vọng.



Không phải sao? Lâm Vỹ Dạ bị những lời này của Lan Ngọc làm sửng sốt. Bởi vì gần đây, của nàng đầu óc đổi tới đổi lui đều nghĩ muốn tìm cái gì đến tiêu thời gian, sau lại tìm được mục tiêu, nàng lại một đầu lao đi vào, đầu óc đều là nội dung chuyện xưa, cho nên nàng căn bản là không nghĩ tới thân thể của mình có gì thay đổi không.



Chu kỳ sinh lý của nàng luôn luôn thực ổn, chu kỳ 28 ngày, chưa bao giờ muộn quá một ngày, hôm nay cũng đã là ngày 20, của nàng dì cả vẫn chưa có tới. Theo lý thuyết, nó hẳn là đến ở ngày 15 mới đúng a.



Nàng không phải là thật sự mang thai chứ? Đã có bảo bối ở trong bụng sao?



"Ông xã" - Nàng không tự chủ được phát ra tiếng kêu, biểu tình có chút muốn nói lại thôi, lại có chút chờ mong, kinh hoảng cùng không biết làm sao.



"Làm sao vậy?" - Biểu tình trên mặt Vỹ Dạ, làm cho Lan Ngọc vốn đang nằm ở trên ghế sofa ngồi thẳng dậy, quan tâm nhìn nàng ôn nhu hỏi.



"Ngọc không cần rất chờ mong." - Nàng khẩn trương liếm liếm môi nói.



Một câu không đầu không đuôi, làm cho Lan Ngọc không hiểu ra sao.



"Không cần rất chờ mong cái gì?" - Cô hỏi.



"Chậm 5 ngày." - Nàng nuốt một ngụm nước miếng, nói cho cô biết.



"Cái gì chậm 5 ngày?" - Lan Ngọc mở trừng hai mắt, lộ ra vẻ mặt mờ mịt, thật sự là càng nghe càng mơ hồ. Lâm Vỹ Dạ không tự giác lại liếm liếm môi cánh hoa, lại nuốt một ngụm nước miếng, mới nói: "Chu kỳ sinh lý của em."



Lan Ngọc trong nháy mắt mở to mắt, biểu tình vừa kinh ngạc vừa vui mừng đem ánh mắt dời về phía bụng của nàng, lại nhanh chóng dời quay về trên mặt nàng, nhìn nàng chăm chú dị thường kích động.



"Em nói thật, em mang thai?" - Lan Ngọc nhẹ giọng hỏi, như là lo lắng thanh âm quá lớn sẽ hại đến nàng.



"Còn không biết nhưng là chu kỳ sinh lý của em chưa bao giờ đến muộn quá." - Nàng khẩn trương cười cười.



"Trời ạ!" - Lan Ngọc thì thào hô nhỏ một tiếng, lại cúi đầu ôn tồn hôn nàng một chút, sau đó đột nhiên rời đi chỗ ngồi đứng dậy nói: "Chờ Ngọc" sau đó xoay người bước đi.



"Ngọc muốn đi đâu?" - Vỹ Dạ không tự chủ được hỏi.



"Cửa hàng tiện lợi mua que thử thai." - Lan Ngọc đầu cũng không quay lại, lúc đi đến trước cửa, mới tạm dừng, quay đầu lại lấy vẻ mặt không yên tâm do dự nhìn nàng hỏi: "Một mình em ở nhà hẳn là không có vấn đề gì chứ?"



Lâm Vỹ Dạ sửng sốt một chút. "Không thành vấn đề."



"Em xác định sao?" - Lan Ngọc lo lắng lại hỏi một lần.



Lâm Vỹ Dạ nhịn không được nở nụ cười, "Ông xã, em không phải con nít 3 tuổi, Ngọc nhanh lên đi mua đi, em chờ Ngọc trở lại."



"Được, chờ Ngọc" - Lan Ngọc gật gật đầu, mở cửa vừa muốn đi ra.



"Chờ một chút, ông xã, Ngọc có mang tiền không?" - Nàng đột nhiên nghĩ đến giương giọng hỏi.



Lan Ngọc sửng sốt một chút, đem chân đã bước ra cửa thu trở về, sau đó quay đầu lại nhìn Vỹ Dạ. "Không có"


Nàng lần thứ hai nở nụ cười. "Không có Ngọc như thế nào mua đồ?"


"Ghi sổ." - Lan Ngọc hay đùa giỡn nói, sau đó mở ra tủ quần áo, từ bên trong lấy ra bóp tiền, hướng nàng phất phất tay, liền nhanh chóng ra cửa mua đồ .



Vỹ Dạ một mình ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách chờ Lan Ngọc trở về, cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, không tự giác đem tay nhẹ vỗ về.



"Đứa nhỏ." - Nàng lẩm bẩm, trong lòng tràn ngập hy vọng cùng ảo tưởng.



Tuy rằng còn chưa thể khẳng định, nhưng là nàng biết trong cơ thể của mình nhất định đã muốn dưỡng dục một đứa nhỏ.



Đứa bé sẽ là con trai hay con gái đây? Giống Lan Ngọc nhiều, hay là giống nàng nhiều đây? Vỹ Dạ đã có điểm khẩn cấp muốn biết diện mạo đứa nhỏ của bọn họ. Mặc dù nàng cũng biết mình còn phải chờ thêm 9 tháng nữa, mới có thể nhìn thấy diện mạo của đứa nhỏ.



Một lát sau, nàng nghe được truyền đến tiếng cửa mở, ngẩng đầu, chỉ thấy Lan Ngọc thở hổn hển vào cửa, đóng cửa lại, đi nhanh vài bước liền tới trước mặt nàng, đưa tay cầm gì đó đưa cho nàng.



"Đi kiểm tra xem." - Cô ôn nhu nói.



Nàng gật đầu, đứng dậy tiếp nhận trên tay cô gì đó, đi hướng WC.



Năm phút đồng hồ qua đi, nàng theo trong WC đi ra.



"Thế nào?" - Vẫn chờ ở ngoài cửa,Lan Ngọc vẻ mặt khẩn trương lại thật cẩn thận nhìn Vỹ Dạ hỏi.



Nàng mỉm cười hướng cô gật gật đầu.



Cái miệng của Lan Ngọc chậm rãi mở rộng, lộ ra lâng lâng, có điểm giống ngốc ngốc tươi cười "Ngọc làm ba?" - Lan Ngọc lầm bầm lầu bầu ngây ngô cười hỏi Vỹ Dạ



Nàng gật gật đầu."Đúng,Ngọc làm ba"



"Ngọc không phải là nằm mộng đúng hay không? Ngọc làm ba, Ngọc làm ba rồi. Ye~~~~" - Lan Ngọc đột nhiên lại hoan hô nói, làm cho Vỹ Dạ rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.



Cô dừng lại đem nàng vòng ôm vào trong lòng, cúi đầu, chăm chú nhìn hai mắt của nàng nói: "Bà xã, cám ơn em, cám ơn em."



"Làm gì cám ơn em? Chuyện này Ngọc xuất lực so với em nhiều hơn." - Nàng nhìn cô vui đùa, không nghĩ tới mặt mình lại đỏ lên trước.



"Chính xác." - Lan Ngọc nhếch môi, vui vẻ cười.



Vỹ Dạ hờn dỗi liếc Lan Ngọc một cái, Lan Ngọc lại hôn nàng một chút, sau đó lưu luyến không rời.



"Ngọc có nói với em là Ngọc rất yêu em không?" - Lan Ngọc dán môi của Vỹ Dạ, thâm tình chân thành hỏi nàng.



"Này một giờ trước mới nói." - Nàng bị nụ hôn của cô chọc cho thở hồng hộc, toàn thân nóng lên.



Nàng yêu kiều rên một tiếng, rốt cuộc chịu không nổi cô đùa giỡn, vươn đôi tay dùng sức ôm cổ của cô, dùng sức đưa cô áp hướng chính mình, làm cho bọn họ hôn môi càng sâu.



Lan Ngọc khàn khàn cười ra tiếng, đột nhiên đem Vỹ Dạ chặn ngang ôm lấy, bước đi hướng phòng bọn họ.



Nhẹ nhàng đem nàng đặt trên giường, sau đó nghiêng người đặt ở trên người nàng, bắt đầu liên tiếp liếm, hôn cặp môi thơm ngọt của nàng, một đường âu yếm hôn môi xuống người của nàng, cổ, xương quai xanh, xuống chút nữa đến trước ngực rất tròn của nàng sớm đã mất đi quần áo che lấp, hàm liếm khiêu khích.



Nàng phát ra âm thanh yêu kiều khát khao, đưa tay cởi áo trên người cô, đưa tay xuống lưng quần cô, khẽ vuốt vào nơi đó, làm cho Lan Ngọc ngăn không được sâu trong cổ họng phát ra một chuỗi khàn khàn cười nhẹ.



Lan Ngọc đem quần áo còn lại trên người nàng cởi sạch, mà nàng tựa hồ đã ở quần của cô không ngớt chiến đấu hăng hái, cô đưa tay trợ giúp nàng một tay, lập tức liền cởi sạch quần áo trên người, sau đó lần thứ hai trở lại trên người nàng, trở lại chỗ ấm áp ẩm ướt giữa hai chân nàng.



Nàng theo bản năng nâng lên hai chân hoàn ngụ ở thắt lưng cô, cọ xát chỗ đó của cô, quyến rũ cô tiến vào.



Lan Ngọc khàn khàn cười nhẹ, thích thú sự nhiệt tình của nàng.



"Ông xã." - Thấy cô vẫn bất động, nàng rốt cuộc kiềm chế không được hư không trong cơ thể, thở hào hển, bất lực kêu ra tiếng.



Lan Ngọc mỉm cười, cúi đầu dán của cổ Vỹ Dạ, trong nháy mắt liền vọt vào trong cơ thể nàng, thật sâu đi vào, làm cho nàng vui sướng khó kìm lòng nổi thấp hô lên tiếng.



Bọn họ nhiệt tình hoan ái, thẳng đến hai người không còn một chút khí lực mới thôi, mới ôm đối phương chìm vào giấc ngủ thỏa mãn.



Đêm đã khuya.



Hư, không cần quấy rầy vợ chồng người ta.






Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro