Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chị đừng tưởng rằng... mời tôi... ăn cơm, lại... mời tôi đến nơi này... quán ăn đêm... Đến uống rượu, tôi... sẽ tha thứ chị, chị.... Nghe thấy không?"



Tiểu ngốc nghếch nằm ở chỗ ngồi cạnh cô trong xe, cũng đã say đến bất tỉnh nhân sự , còn nói mãi những lời vô nghĩa, đêm nay đại khái lời nói đã lập lại tới lần thứ 30, làm cho Lan Ngọc dở khóc dở cười.



Quay đầu nhìn nàng một cái, cô khẽ cau mày, ánh mắt lại không tự chủ được hiện lên tia ôn nhu.



Sớm biết rằng tiểu ngốc nghếch này tửu lượng chỉ có một ly rượu, Lan Ngọc đêm nay sẽ tùy ý ăn nàng, mang nàng đi quán ăn đêm, sau đó cho nàng uống rượu.



Kỳ thật Lan Ngọc đêm nay vốn là có bữa tiệc, lại chẳng biết tại sao trước lúc tan tầm lại muốn gọi điện thoại cho Vỹ Dạ, khi nghe thấy thanh âm nàng lạnh lùng cùng tràn ngập khó chịu, đột nhiên kêu trợ lý Mạc cùng Phó tổng giám đốc giúp cô đi bữa tiệc kia, sau đó đem tiểu ngốc nghếch này lừa đến bãi đỗ xe tầng ngầm, sau khi cơm nước xong lại vì nàng tức giận bất muốn đền tội, mang nàng đến nơi nàng ngưỡng mộ đã lâu đi ROOM18 chơi. Nói thật, cô gọi điện thoại cho nàng, ban đầu chỉ là vì phải nhắc nhở nàng đừng quên chuyện không được tăng ca, ai biết kết quả lại biến thành như vậy?



Lan Ngọc nghiêm túc nghĩ, vì cái gì chính mình mỗi lần đụng tới Lâm Vỹ Dạ này đều trở nên thất thường? Nếu hôm nay đổi thành những người khác bị nô dịch ức hiếp, Lan Ngọc này làm Tổng giám đốc còn có thể nhảy ra trông nom người đó sao?



Cô thực dùng sức suy nghĩ, phát hiện đáp án đều chỉ có một là sẽ không.



Cho nên vấn đề đến đây, Ninh Dương Lan Ngọc cô vì cái gì lại đối tiểu ngốc nghếch này thật đặc biệt?



Lan Ngọc ở bên trong xe, nhìn chằm chằm ở ghế bên cạnh đang ngủ ngã trái ngã phải, nữ nhân ngủ còn ngáy nho nhỏ, không khỏi thở dài một hơi.



Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.



Cô còn cho là mình ở vài năm sau sẽ gặp một nữ nhân thích hợp, hơn nữa nhất định sẽ cùng cô môn đăng hộ đối, ôn nhu hiền lành, biết lễ nghĩa tiểu thư khuê các, không nghĩ tới tiểu ngốc nghếch này lại vào lúc đó đột nhiên xông ra chen ngang.



Nàng bộ dạng... Nói thật, cho dù cô hiện tại nghiêm túc nhìn, vẫn là cảm thấy được chỉ có thanh tú 2 chữ có thể hình dung, nàng không khó xem, cũng không đặc biệt đẹp, bất quá làn da thật sự rất tốt, trắng noãn mềm mại, quả thực giống như da thịt trẻ con. Trên người nàng bộ phận khác làn da có phải cũng như vậy không?



Lan Ngọc nghiêm mặt, cảm giác thân thể của chính mình đột nhiên xao động



Không tự chủ được lắc lắc đầu,cô cúi người, hít vào một hơi, mới lại đem ánh mắt dời về trên gương mặt đang ngủ say của nàng, muốn từ trên đó tìm ra lý do làm mình động tâm.



Mềm mại trắng noãn, thanh thanh tú tú khuôn mặt, không có gì đặc biệt xinh đẹp hấp dẫn người, bất quá lúc nàng mở mắt ra, ánh mắt to tròn sinh động, rất có lực hấp dẫn.



Ngoài ra, thanh âm của nàng êm tai dễ nghe, lúc cười rộ lên rất đáng yêu, lúc tức giận cũng thực đáng yêu, lúc hồn nhiên ngây ngốc càng đáng yêu, mỗi một cái biểu tình khác nhau hiện ra trên mặt nàng, đều đã làm cho cô cảm thấy được thực đáng yêu...



Lan Ngọc ngẩn ngơ, rốt cục phát hiện mình đã không có thuốc nào cứu được, trúng kịch độc tình yêu.



Tâm động lý do là cái râu ria gì, trọng điểm là cô thực sự động tâm, vì nàng mà động tâm, mà thích, mà cảm thấy được trừ bỏ công việc, giống như còn cảm giác có cái gì càng đáng giá để cô liều mạng.Vì một tiểu ngốc nghếch liều mình, giống như có điểm không đáng.



Nhưng là nên nói như thế nào đây? Vì cái gì cô hiện tại lại một chút cảm giác ảo não đều không có, thầm muốn mỉm cười?



"Tiểu ngốc nghếch" - Lan Ngọc đưa tay nhẹ nhàng chạm một chút lên gương mặt ngủ say kia, chỉ thấy nàng không có chút nào phản ứng.



"Thật sự ngủ như chết." - Cô thì thào lắc đầu tự nói. Lại không biết nhà nàng ở nơi nào,cô đành phải lái xe đem nàng quay về nhà mình



Buổi tối ngủ thẳng hết sức mơ mơ màng màng,Lâm Vỹ Dạ cảm giác muốn đi tiểu, liền từ trên giường đứng lên, trong bóng đêm theo thói quen hướng phòng tắm đi đến, sao biết, lại ở trên đường đụng vào một cái không biết từ nơi nào xuất hiện ra bức tường, phát ra một tiếng "Phanh".



Lan Ngọc bị tiếng "Phanh" này đánh thức, trong nháy mắt mở mắt ra, ngồi dậy đem đèn ở đầu giường mở lên.



Ngọn đèn nháy mắt sang lên, làm cho cô nhịn không được nhắm mắt lại, lại mở ra khi, liền thấy một người nào đó, một bên tay đang tựa vào tay vịn phòng để quần áo trên tường, một tay đặt ở trên trán không ngừng xoa xoa, làm cho người ta vừa thấy là biết vừa rồi một tiếng "Phanh" kia là chuyện gì xảy ra.



"Em muốn đi đâu?" - Cô xuống giường đi hướng nàng hỏi.



"Nước tiểu nước tiểu." - Nàng buồn ngủ dày đặc nỉ non, ngay cả ánh mắt cũng chưa mở ra.



Xem nàng mơ mơ màng màng ngay cả "Nước tiểu nước tiểu" hai chữ này đều nói ra, chỉ biết nàng căn bản không tỉnh, mà là động tác y bản năng. Để tránh nàng tái đụng vào đầu, hoặc ngã gảy chân, cô trực tiếp đem nàng kéo đến trước cửa WC, thay nàng mở cửa, đem nàng đẩy vào trong WC.



"WC ở đây." - Cô nói với nàng, sau đó đóng cửa lại.



Đi trở về bên giường ngồi xuống,Lan Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua thời gian đồng hồ ở trên tủ đầu giường.



Hai giờ sáng.



Khó trách cảm thấy được mình mới vừa ngủ không bao lâu, bởi vì cô chỉ mới lên giường có một lúc.



Đèn trong WC phát sáng, trong phòng đèn ở đầu giường cũng phát sáng, như thế này nàng từ WC đi ra, hẳn là sẽ không lại gặp trở ngại hoặc té ngã chứ? Lan Ngọc đoán, nằm quay về trên giường, nhắm mắt lại, mệt mỏi có chút bất tri bất giác lại hướng thần ngủ nhập vào.



Không biết qua bao lâu, cô đột nhiên cả kinh mở mắt ra, trực giác phản ứng quay đầu xem vị trí bên cạnh, sao lại không thấy người nên sớm trở lại trên giường?



Nói sớm nên trở về dường như cũng không đúng, cô vừa mới hẳn là chỉ nhắm mắt một chút, không thật sự ngủ sâu. Lan Ngọc quay đầu nhìn về phía đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, con số đem cô sợ tới mức trong nháy mắt trợn to hai mắt, cả người đều đã tỉnh lại.



2h30. Cô thế nhưng ngủ hơn 20 phút, quả thực không thể tin được!



Cho nên người đâu? Chính là đi WC, hẳn là không cần đi phải 20 phút? Vẫn là nàng thấy cô đang ngủ, nhân cơ hội một người chạy đi về nhà, lúc 2h30 sáng sao?



Lan Ngọc hoảng hốt vội vàng xuống giường, chuyện thứ nhất chính là vọt tới WC đi tìm người, xem nàng còn ở trong đó không, hay là thật sự đã rời đi?



Sốt ruột, làm cho cô một chút cũng không nghĩ tới chuyện lễ giáo, đẩy cánh cửa, liền vọt đi vào.



Sau đó, ngây người.



Lan Ngọc ngây người, nàng đứng ở trong phòng tắm chỉ bọc một cái khăn tắm, đang mơ hồ nguyền rủa chửi mình, ảo não đến chính mình cũng ngây dại.



Thời gian nhất thời dừng lại.



Không có ai biết Lâm Vỹ Dạ có rất nhỏ tật xấu mộng du.



Nói là mộng du là có điểm nói quá sự thật, nàng chính là nửa đêm ngủ mơ mơ màng màng, dựa vào bản năng làm một số việc, ví dụ như đứng lên đi WC, uống nước, có đôi khi đã đói bụng còn có thể tìm đồ vật này nọ ăn, tỉnh lại sau cảm giác như là làm một giấc mộng, tuyệt không xác định mơ hồ trí nhớ là thật hay giả, thẳng đến nhìn đến WC, có cái chén xuất hiện ở đầu giường, hoặc là có vụn bánh mì hoặc vụn bánh bích quy rơi đầy đất, chứng tỏ hết thảy đều là thật sự.



Này tật xấu không có người yêu, vẫn sống một mình như nàng mà nói, vốn là không ảnh hưởng gì, chính là nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, chính mình lại mơ hồ ở bên ngoài qua đêm, ngay cả có phải phòng tắm nhà mình hay không đều nhận không ra, còn tại lúc buồn ngủ phát hiện mình còn mặc đồng phục cùng tất chân, liền tự động suy ra bản thân còn không có tắm rửa, sau đó liền cởi sạch quần áo chạy đến vòi hoa sen tắm.



Thảm chính là, làm nàng rốt cục thanh tỉnh, phát hiện mình làm cái chuyện ngu xuẩn gì, chỗ nàng để loạn quần áo đã sớm bị nước tắm tẩm ướt, thật sự là khóc không ra nước mắt a!



Thảm hại hơn chính là, đang lúc nàng khóc không ra nước mắt phát hiện mình không có quần áo mặc mà nghĩ muốn che đậy, cửa phòng tắm lại đột nhiên bị người mở ra, xông tới một người, mà cái tên đó chính là Boss của nàng.



Không khí dường như ở trong nháy mắt đông lại.



Lan Ngọc hoàn toàn không thể ngăn ánh mắt của mình, nhìn chằm chằm đóa hoa xinh đẹp Thủy Phù Dung trước mắt này.



Trong phòng tắm, ánh sáng nhu hòa chiếu vào người nàng vì vừa mới tắm mà hồng lên, trên da thịt xinh đẹp mềm mại còn vương những giọt nước lấp lánh.



Bả vai của nàng thật xinh đẹp, cánh tay vừa thon vừa dài, cùng lộ ra ở ngoài khăn tắm cặp đùi tuyết trắng tuyệt đẹp, làm cho cô không tự chủ được tưởng tượng cảm giác bị chúng nó triền miên ôm lấy. Còn có nàng trước ngực cho dù bị khăn tắm gắt gao bao lấy, cũng giấu không được đường cong đầy đặn, lại làm cho cơ nhất thời cảm thấy được miệng lưỡi khô lên.



"Boss..." - Lâm Vỹ Dạ không biết làm sao cầm lấy khăn tắm trước ngực, cả khuôn mặt xấu hổ đỏ lên.


Thủ đoạn thật... chớ nhìn. Lan Ngọc biết mình hẳn là phải lập tức nói tiếng thực xin lỗi, sau đó rời khỏi phòng tắm; nhưng là hai chân của cô lại không chịu nghe lời, động cũng không chịu động một chút.



"Boss." - Lâm Vỹ Dạ đỏ mặt xấu hổ lại kêu một lần, hy vọng Lan Ngọc có thể hiểu được nàng cần một ít không gian riêng tư, sau đó mau lui lại ra ngoài cửa đi.



Làm nàng hai mắt trừng to chính là,cô không lùi mà tiến tới hướng nàng, làm cho nàng không tự chủ được thối lui, sau đó không biết đá phải cái gì, cả người nhất thời mất đi cân bằng ngã xuống.



"A!" - Nàng kinh hoảng thất thanh thét chói tai.



Lan Ngọc động tác cực kỳ mau, cánh tay dài duỗi ra, lập tức bắt lấy nàng trên không trung đang múa may tay chân, lại dùng sức một cái, liền đem nàng đáng lẽ phải ngã về đằng sau, mà biến thành ngã về phía trước tiến vào trong lòng ngực của cô



Ngã xuống sàn nhà tức nhiên sẽ rất đau, nhưng là đụng vào một cái giống như tường đồng vách sắt rắn chắc trong ngực, cũng sẽ rất đau phải không?



"Đau quá!" - Lâm Vỹ Dạ nhịn đau không được thở ra.



"Làm sao vậy? Có phải trật chân rồi không?" - Lan Ngọc hiểu lầm khẩn trương hỏi.



"Không!" - Nàng mới nói một chữ, cả người lại đột nhiên bị cô chặn ngang ôm lấy, sợ tới mức nàng nhất thời sợ hãi kêu ra tiếng. "A! Chị làm gì? Mau buông tôi xuống! " - Nàng nhanh cầm lấy khăn tắm trên người, không dám giãy dụa, sợ vật duy nhất che đậy rơi xuống.



Lan Ngọc không để ý Vỹ Dạ, đem nàng ôm vào phòng, đặt ở trên giường sau mới ở bên chân nàng ngồi chồm hổm xuống, nghĩ muốn xem xét đến chân bị thương của nàng.



"Chân nào?" - Cô hỏi nàng.



"Cái gì chân nào?" - Nàng trừng mắt nhìn cô, chỉ cảm thấy một cảm giác khó hiểu kỳ diệu.



"Chân nào bị đau?"



"Tôi không có nói chân đau, là chính chị nói."



"Không bị thương?" - Cô thong thả ngẩng đầu xem nàng.



"Không có."



"Vậy em vừa rồi vì cái gì kêu đau?" - Lan Ngọc đứng dậy cau mày hỏi.



"Của tôi cái mũi bị đâm đau quá." - Nàng nhìn cô, mới xoa nhẹ cái mũi oán giận.



Lan Ngọc không nói gì.



Trong phòng đột nhiên lâm vào một mảnh trầm tĩnh, không khí xấu hổ vừa rồi trong phòng tắm lại trở về quanh bọn họ.



Bất đồng chính là, lúc ở trong phòng tắm,Vỹ Dạ chỉ có trên người cái khăn tắm có thể che lấp chính mình thân thể trần truồng, hiện tại bên người hơn cái chăn đơn có thể dùng, nàng không chút do dự, lập tức đem chăn đơn kéo qua đến đem chính mình trùm kín chỉ cái đầu là còn ở ngoài.



Xem nàng đem chính mình bao thành cái bánh chưng, làm cho Lan Ngọc nhịn không được cảm thấy thật buồn cười.



"Em đang làm gì?" - Cô hỏi nàng.



"Đem mình bọc lại." - Nàng trực tiếp trả lời, thật mắc cười, làm cho cô rốt cục nhịn không được cười ra tiếng.



"Em như vậy không nóng sao?" - Hiện tại chính là trong tháng 8



"Trong phòng máy lạnh thật lạnh."



"Như vậy, có lẽ tôi nên đem máy lạnh tắt đi." - Lan Ngọc thoáng lo lắng nói.



Lâm Vỹ Dạ nhíu mày trừng Lan Ngọc, cô phải là hay nói giỡn, chứ không có ý tứ gì khác đi?



Nàng quay đầu nhìn về 4 phía, cái chỗ này không giống như là phòng khách sạn, chẳng phải là nhà Boss? Vấn đề là, nàng vì cái gì lại ở chỗ này?



"Boss " - Nàng thật cẩn thận mở miệng, "Xin hỏi tôi vì sao lại ở chỗ này?"



"Em quên?"



"Quên cái gì?"



"Quên chuyện chúng ta cùng đi ăn cơm?"



" Cùng đi ăn cơm ở ROOM18 tôi đều còn nhớ rõ, vấn đề là chuyện sau khi đến ROOM18, cuối cùng tôi tại sao lại ở chỗ này, tôi một chút ấn tượng đều không có" - Nàng trừng mắt nhìn, nhịn không được lộ ra biểu tình xấu hổ.



"Tôi có phải đã uống rượu, Boss? Chị bởi vì không biết nhà tôi ở đâu, cho nên mới mang tôi quay về nhà chị ở đỡ một đêm? Boss, đây là nhà chị, đúng vậy không? Thật sự xa hoa."



Nàng đoán chắc là vậy, vấn đề là nàng hoàn toàn không nhớ rõ.



Nhìn vẻ mặt đơn thuần lại tò mò của nàng nhìn xung quanh,Lan Ngọc đột nhiên có ý tưởng muốn lập tức đem nàng chiếm lấy cho riêng mình. Tập trung vào mục tiêu, trong thời gian ngắn nhất đạt tới mục tiêu luôn luôn là phương châm cùng nguyên tắc làm việc của cô, đối với thứ mình thích, nhìn trúng ý, nghĩ muốn cả đời ở cùng nữ nhân này.



"Em còn nhớ rõ mình ở ROOM18 đã nói cái gì không?" - Cô hỏi nàng.



"Nói cái gì? Tôi có nói cái gì sao?" - Nàng đem ánh mắt trở lại trên mặt cô, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.



"Em thật sự toàn bộ quên hết ?" - Cô chăm chú nhìn nàng.



"Tôi thật sự không nhớ rõ chính mình nói qua cái gì." - Nàng lắc đầu nói thật, cẩn thận hỏi: "Tôi có phải đã nói gì đó không nên nói, Boss?"



Lan Ngọc chăm chăm nhìn Vỹ Dạ, trầm mặc một lúc lâu mới thong thả mở miệng nói: "Em nói em thầm mến tôi đã lâu rồi."



"Cái gì?" - Lâm Vỹ Dạ khó có thể tin giương giọng kêu lên.



"Em còn hỏi tôi có nguyện ý cùng em qua lại không?" - Lan Ngọc tiếp tục nói: "Cuối cùng còn hướng tôi cầu hôn, hỏi tôi nguyện ý cùng em kết hôn không?"



Lâm Vỹ Dạ nghẹn họng trừng mắt trân trối nhìn Lan Ngọc, tiếp theo dùng sức lắc đầu. "Không có khả năng, không có khả năng, không có khả năng."



Thế nhưng nói liên tục 3 lần không có khả năng, chẳng lẽ nàng thật sự đối với cô một chút hảo cảm hoặc hứng thú đều không có sao? Lan Ngọc có chút tức giận bất bình, bất quá ở mặt ngoài lại bất động thanh sắc.



"Em dám nói em không thầm mến tôi sao?"- Cô nhìn chằm chằm nàng nói.



"Đó là chuyện thật lâu trước kia!" - Nàng thốt ra.



Lan Ngọc tâm tình vui vẻ. Cái này tỏ vẻ nàng đối với cô là có cảm giác!



"Chuyện thật lâu trước kia?"



Nàng dùng sức gật đầu.



"Vì cái gì? Em có người yêu?" - Lan Ngọc nheo lại ánh mắt, toàn thân cơ thể nhất thời chật căng lên.



Nàng dùng sức lắc đầu.



Cô âm thầm thở một hơi.



"Cho nên vì cái gì em trước kia thích tôi, hiện tại không thích?" - Hai tay của Lan Ngọc nắm chặt nhìn chằm chằm Vỹ Dạ hỏi, một bộ quyết tâm muốn hỏi cho ra lẻ.



"Bởi vì là Boss." - Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc một cái, mới do dự nói.



"Đây là câu trả lời, chẳng lẽ tôi trước kia không phải Boss sao?" - Cô nhíu mày vẻ mặt không hiểu ra sao.



Xem ra Boss đối với việc mình không được nữ nhân viên thầm mến cảm thấy phi thường hoang mang cùng bị tổn thương. Nhiều người vì việc này mà cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.



"Vẫn là có rất nhiều người vẫn đang thích Boss, thầm mến Boss, chị đừng lo lắng." - Nàng hướng cô cam đoan.



"Tôi lo lắng cái gì?" - Lời của nàng quả thực làm cho người ta không thể hiểu được.



"Lo lắng mình không được nữ nhân hoan nghênh."



Lan Ngọc trừng mắt nhìn Vỹ Dạ, chỉ cảm thấy không có gì mà chống đỡ. Ai đang lo lắng điều này? Thật sự là không hổ danh là tiểu ngốc nghếch!!



"Vì cái gì em hiện tại không còn thích tôi?" - Lan Ngọc vội trực tiếp hỏi, một bộ khởi binh vấn tội giọng điệu.



Lâm Vỹ Dạ đưa mắt nhìn. Có điểm không hiểu bọn họ vì cái gì lại thảo luận đề tài này, mà nàng tại sao phải trả lời cô vấn đề này? Hiện tại có điều,so sánh trọng yếu, phải là vấn đề nàng không có quần áo mặc đi?



"Boss," - nàng thật cẩn thận mở miệng kêu lên, "Phiền chị cho tôi mượn một bộ đồ mặc, tôi về nhà sẽ giặt trả lại cho chị, nếu chị để ý bị mặc qua, tôi sẽ mua cái mới trả lại chị. Quần áo của tôi bị ướt."



"Em còn không trả lời vấn đề của tôi."



"Nếu tôi trả lời, chị đồng ý cho tôi mượn quần áo sao?"



"Tôi sẽ cân nhắc."



Lâm Vỹ Dạ khẽ liếc Lan Ngọc, cảm giác có một cổ tức giận động đậy ở trong cơ thể. Nhưng là có biện pháp nào? Xem ra hiện tại tình hình này cũng chỉ có thể cầu cô ta, mặc cô ta áp chế bắt chẹt. Thật sự là ở dưới mái nhà người khác không thể không cúi đầu.



"Bởi vì tôi cho rằng thực tế cùng ảo tưởng rất khác biệt." - Nàng cắn cắn môi, trả lời vấn đề của cô



"Có ý gì?"



"Boss cùng nữ nhân viên, tổng giám đốc cùng thư kí loại này là ảo tưởng, là tình tiết ghép đôi hay dùng trong tiểu thuyết tình yêu, lúc tôi còn là sinh viên hoặc mới ra xã hội, có lẽ còn có thể đối với nó tràn ngập ảo tưởng, nhưng là tôi đã vào công ty công tác 2 năm , nếu còn nhìn không ra thực tế cùng ảo tưởng khác biệt, tôi rõ ràng đáng bị sét đánh chết đi, cũng không phải ngốc" - Nàng nói xong, đảo mắt một cái.



Lan Ngọc cứng họng nhìn nàng, trong một lúc, chỉ cảm thấy không nói gì được.



"Cho nên, em thầm mến tôi là do tràn ngập ảo tưởng tình tiết tiểu thuyết, không còn thầm mến tôi là bởi vì phân rõ ràng thực tế cùng ảo tưởng khác biệt?" - Lan Ngọc trầm mặc một chút, tóm lại hỏi.



"Phải."



"Phải cái đầu em!" - Lan Ngọc không khống chế được quát lên, tức đến muốn phát điên, hộc máu.



Lâm Vỹ Dạ bị Lan Ngọc thình lình la to nghẹn họng nhìn cô trân trối. Đây là nàng lần đầu tiên nghe thấy cô lớn tiếng như vậy, hơn nữa dùng từ thật khó nghe, cái đầu em! Này là có ý gì a?



"Boss..." - Nàng thử mở miệng, Lan Ngọc lại đột nhiên quay đầu trừng hướng nàng, làm cho nàng trong nháy mắt ngậm miệng câm như hến.



"Chỉ vì ảo tưởng, tôi đối với em mà nói, chẳng lẽ thật sự ngay cả một chút lực hấp dẫn đều không có?" - Lan Ngọc nghiến răng nghiến lợi ép hỏi.



Lâm Vỹ Dạ mở to mắt nhìn, lúc này mới nhận ra, bừng tỉnh đại ngộ hiểu được, thì ra là do chính mình trong lúc vô tình xúc phạm tới Lan Ngọc - lòng tự trọng của người đẹp. Cô ta như thế nào lại yếu ớt như vậy, mẫn cảm lại dễ dàng bị tổn thương?



"Tôi không có nói như vậy, huống hồ nếu tôi cảm thấy được Boss đại nhân không có lực hấp dẫn, như thế nào lại có ảo tưởng đối với chị?" - Nàng đem nói rõ ràng, nghĩ muốn giúp cô thu hồi một chút lòng tự tin.



"Cho nên, kỳ thật em là thích tôi đúng hay không?"



Thật là, làm chi vẫn chấp nhất chuyện này? Nàng vừa rồi cũng đã nói đó là chuyện trước kia. Bất quá để tránh lòng yếu ớt của cô lần thứ 2 bị tổn thương, nàng liền thỏa mãn lòng hư vinh của cô, thừa nhận chính mình lúc còn trẻ ngu xuẩn đi.



"Đúng rồi." - Nàng có chút không cam lòng trả lời.



"Vậy vì sao em thích tôi?" - Lan Ngọc nhìn chằm chằm xem xét Vỹ Dạ



Trời ạ, người này nhất định không để yên a? Nàng không nghĩ lại theo cô nổi bão.



"Boss,chị nói cho tôi mượn quần áo." - Nàng nói.



"Trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã"



Thật sự là! Cô ta rốt cuộc muốn nghe bao nhiêu mới có thể thỏa mãn?



"Chị cao ráo xinh đẹp, có nhiều tiền, năng lực rất tuyệt, 30 mà chưa kết hôn, hơn nữa không có tin đồn, vừa không hoa tâm cũng không lạm chuyện. Như vậy có thể chứ? Boss đại nhân."



"Xem ra em đối với tôi đánh giá cũng không tệ lắm." - Lan Ngọc mỉm cười nói.



Thật tốt quá, cô ta rốt cục vừa lòng ."Boss, quần áo, làm phiền chị." - Nàng mỉm cười nhắc nhở cô chuyện trọng yếu.



"Không vội, chúng ta còn chưa nói xong."



Nụ cười ấm áp trên mặt Lâm Vỹ Dạ biến mất. Nàng trừng mắt nhìn Lan Ngọc, nhịn không được cau mày nói: "Nói cái gì?"


"Việc chúng ta ở Room18 đã nói."



Nàng cứng đờ, nhớ tới chuyện cô vừa mới nói nàng ở Room18 cầu hôn cô ta. Trời ạ, nàng lúc ấy nhất định là say điên rồi, mới có thể làm ra chuyện không thể tưởng tượng lại điên cuồng, đáng xấu hổ như vậy!



"Boss, tôi khi đó nhất định là say điên rồi, cho nên mới hồ ngôn loạn ngữ,chị có thể quên những điều điên rồ tôi đã nói hay không?"



"Em hẳn là nghe nói qua rượu vào lời thật."



"Không phải mỗi người đều rượu vào lời thật, tôi liền thuộc loại rượu vào nói bậy." - Nàng vội vàng giải thích.



"Ý em chính là, em tuyệt không muốn gả cho tôi?"



Lâm Vỹ Dạ dùng sức lắc đầu, thấy Lan Ngọc nguy hiểm nheo lại hai mắt, đột nhiên ngừng động tác lắc đầu, đổi thành dùng sức gật đầu. Suy nghĩ một chút lại ngừng lại.



Ô...Lan Ngọc rốt cuộc muốn nàng gật đầu hay là lắc đầu đây?



"Em không nghĩ gả cho tôi?" - Boss đại nhân lại hỏi nàng một lần nữa.



Nàng rốt cuộc nên trả lời vấn đề này như thế nào? Nói không có thì lại lo lắng xúc phạm tới nội tâm yếu ớt của cô ta; nói là có lại cảm thấy được chính mình giống như người si nói mộng, si tâm vọng tưởng, lấy đá đập chân mình giống nhau, bởi vì nàng vừa mới nói nàng đã nhận ra thực tế cùng ảo tưởng khác biệt.



Thực phiền a, cô ta rốt cuộc là muốn thế nào? Tức giận!



"Boss đại nhân, có thể phiền chị cho tôi mượn trước quần áo mặc không?" - Không hề nhẫn nhục chịu đựng,Lâm Vỹ Dạ giận tái mặt, khó chịu, không kiên nhẫn, cô ta nếu không lấy quần áo cho mình, lão nương cũng sẽ không để ý giọng điệu của cô. Nàng nhìn cô lạnh giọng nói.



"Em vì cái gì vẫn kêu tôi Boss đại nhân?" - Vừa rồi Lan Ngọc đã nghe nàng gọi nhiều lần như vậy.



Nàng nhìn cô, ngậm miệng không nói.



"Bất quá đây không phải là trọng điểm." - Lan Ngọc nói.



Không phải trọng điểm cô ta còn nói! Lâm Vỹ Dạ liếc một cái



"Trọng điểm là, về sau em có thể phải thay đổi phương thức gọi tôi , vì quan hệ của chúng ta cũng sẽ thay đổi." - Lan Ngọc nghiêm trang dặn dò Vỹ Dạ



"Quan hệ thay đổi là có ý gì?" - Lan Ngọc biểu tình nghiêm túc làm cho Vỹ Dạ nhíu mày, nhịn không được mở miệng hỏi.



"Tôi nói tốt." - Cô nhìn nàng gật đầu nói.



"Tốt cái gì?" - Nàng chỉ cảm thấy thật kỳ quái.



Lan Ngọc mỉm cười, sau đó bình tĩnh tuyên bố nói: "Tốt, tôi đồng ý cùng với em kết hôn."



Lâm Vỹ Dạ cứng họng nhìn Lan Ngọc, ngây người.








Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro