Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Vỹ Dạ mang theo một đôi mắt gấu mèo đến công ty đi làm, việc hồi sáng sớm này làm cho người ta cảm giác chỉ có một từ có thể hình dung, là "ngốc".



Ngồi tại chỗ của mình ngẩn người, nhìn trừng trừng máy tính ngẩn người, mà ngay cả giữa trưa lúc cầm đũa ăn cơm cũng có thể ngẩn người, tóm lại chính là một cái "ngốc".



"Vỹ Dạ" - Cùng nàng ăn cơm trưa đồng sự phòng kế toán Hương Giang, thấy nàng như vậy, nhịn không được đưa tay vả nàng một cái.



"Cái gì?" - Vỹ Dạ đột nhiên hoàn hồn nhìn về phía cô bạn



"Cậu có khỏe không?" - Hương Giang quan tâm hỏi.



Hương Giang và Vỹ Dạ tuy rằng không cùng phòng, nhưng là giao tình tốt lắm. Là một trong số ít người sẽ vì cá tính thích làm người tốt của Vỹ Dạ mà mắng nàng. Hương Giang cũng thường nói với Vỹ Dạ là: "Sẽ bị cậu tức chết."



"Tốt lắm nha." - Lâm Vỹ Dạ miễn cưỡng cười vui.



"Cậu nghĩ muốn lừa quỷ hả?" - Hương Giang đảo mắt." Tốt, vì sao cậu có đôi mắt thâm đen? Tốt, vì sao cậu lại mất hồn mất vía? Tốt, vì sao cậu ngay cả thịt sườn của cậu đều không thấy , còn bất tri bất giác?"



"Thịt sườn" - Cúi đầu, nàng xem mâm đồ ăn."Thịt sườn của tớ đâu?" (Au: vì khúc này bạn edit cũng không biết nên dịch ra rồi mà không rõ nghĩa, nhưng theo tui biết thì nó là từ thịt sườn hay gì đó 🤔 hok biết đúng là hỏi về cục thịt sườn hok nữa 😌😌😌)



"Bị tớ ăn luôn rồi." - Hương Giang nói



Lâm Vỹ Dạ ngây người một chút, dở khóc dở cười kêu lên: "Hương Giang!!"



"Phụ nữ có thai cần bổ sung dinh dưỡng." - Hương Giang biểu tình một chút áy náy tự trách đều không có, còn nói đương nhiên."Tốt, nói đi, cậu phiền não cái gì?"



"Tớ!"



"Đừng nói không có, cậu cho là công ty phòng hành chính tổng hợp và phòng kế toán khoảng cách xa lắm à? Cậu ngày hôm qua có hành vi khác thường đã sớm truyền khắp công ty, còn bảo tớ không biết sao?" - Hương Giang ngắt lời của nàng.



Ngày hôm qua? Hành vi khác thường?



Lâm Vỹ Dạ đưa mắt nhìn mới bừng tỉnh đại ngộ, ý Hương Giang nói là ban ngày ngày hôm qua "Ở trong công ty" phát sinh chuyện, mà không phải là chuyện phức tạp mấy giờ buổi tối "Ở nhà Boss" phát sinh.



Nàng không tự chủ được trộm thở dài một hơi, cũng phát hiện mình như vậy không được, nếu không phải chuyện ban ngày hôm qua của nàng dị thường, nhất định sẽ đưa tới hoài nghi cùng ghé mắt, đến lúc đó nếu có người giống Hương Giang quan tâm hỏi nàng phiền não chuyện gì, nàng nếu không cẩn thận nói ra phải làm sao bây giờ? Nàng nhất định phải càng thêm cẩn thận mới được, tuyệt đối không thể để cho người khác phát hiện nàng cùng Boss trong tối đó không rõ quan hệ.



Tốt, tôi đồng ý cùng em kết hôn.



Aish~~~~



"Tại sao thở dài? Không cần nói với tớ là cậu không quen với hành động ngày hôm qua, cậu sớm nên làm như vậy, làm được thật tốt quá! Tớ không muốn cậu lại giống như trước kia làm chân sai vặt, làm người tốt,Vỹ Dạ nghe không?" - Hương Giang vẻ mặt nghiêm túc ra lệnh cho nàng.



"Nghe rồi." - Nàng gật gật đầu.



"Nghe được rồi thì phải làm được. Nếu cậu lại "ngựa quen đường cũ" tớ về sau tuyệt không để ý cậu nữa" - Hương Giang uy hiếp nói.



"Ngựa quen đường cũ" không phải như thế dùng cho chuyện này?" - Lâm Vỹ Dạ không khỏi bật cười.



"Giống nhau thôi, chỉ cần cậu đồng ý với tớ là đủ rồi. Hiểu không?"




"Uh." - Nàng gật gật đầu."Tớ sẽ không quay về lối cũ." - Nàng cam đoan nói với Hương Giang



"Tốt lắm. Một khi đã như vậy, sẽ đem mày của cậu buông ra đi, lại mặt nhăn đi xuống, nếp nhăn sẽ dài đi ra ."



Lâm Vỹ Dạ đưa tay sờ sờ mặt chính mình, nàng không biết là mình nhíu mày.


"Còn có, nếu cậu còn mệt, công việc lại không vội phải làm xong hôm nay, buổi chiều nên xin phép về nhà ngủ đi. Bộ dáng cậu khó coi chết đi được."



"Khó coi?" - Nàng đột nhiên đối với diện mạo chính mình để ý. "Hương Giang, cậu cảm thấy được tớ bộ dạng thế nào? Có phải thực bình thường không?"



"Thanh tú giai nhân." - Hương Giang thành khẩn trả lời.



"Thanh tú chính là bình thường." - Tư thế oai hùng hiên ngang của nàng có chút suy sụp.



"Không phải đâu! Thanh tú coi như là đẹp, bình thường cũng chỉ là bình thường mà thôi, cậu so với bình thường đẹp hơn nhiều lắm" - Hương Giang quái dị nhìn nàng: " Cậu làm gì đột nhiên hỏi cái này?"



"Không có, chính là đột nhiên nghĩ đến người như tớ vậy, có dạng nào để người khác sẽ thích tớ?" - Nàng cúi đầu, vô ý thức dùng chiếc đũa chọc chọc đồ ăn trong bát.



"Người đó thật tinh mắt." - Hương Giang không chút do dự trả lời.



Lâm Vỹ Dạ ngẩng đầu nhìn



"Tớ thấy cậu là thiện lương nhất, tâm địa tốt nhất, lại không cùng người khác tranh đoạt, còn là nữ nhân dễ dàng thỏa mãn, Lâm Vỹ Dạ, chỉ cần là người thật tinh mắt đều sẽ thích cậu." - Một cái ý niệm nảy ra trong đầu, Hương Giang nhạy bén hỏi: "Người đó xuất hiện sao?"



"Cái gì? Không có!" - Lâm Vỹ Dạ cả kinh, lập tức phủ nhận.



"Không sao cậu lại đột nhiên để ý diện mạo chính mình?" - Hương Giang lấy vẻ mặt "Cậu đừng gạt tớ " nói. "Cậu không nghĩ nói với tớ, tớ cũng sẽ không buộc cậu nói. Chẳng qua có câu tớ nhất định phải nói, là ngàn vạn lần đừng xem nhẹ chính mình, hiểu không?" - Hương Giang chăm chú nhìn Vỹ Dạ



Lâm Vỹ Dạ nhìn Hương Giang cảm kích gật gật đầu.



"Tốt lắm, ăn nhanh đi, đồ ăn đều lạnh. Bất quá hoàn hảo bây giờ là mùa hè." - Hương Giang nhìn nàng nhếch miệng cười.



Lâm Vỹ Dạ cũng mỉm cười lại, giơ lên chiếc đũa tiếp tục ăn cơm trưa của nàng, sau đó... Nhớ... ăn thịt sườn..



Cơm trưa qua đi,Lâm Vỹ Dạ quay về văn phòng, chuyện đầu tiên chính là điền đơn xin phép đưa cho quản lí ký, sau đó thu dọn đồ đạc về nhà ngủ.



Tối hôm qua, hơn 2 giờ sáng tỉnh rượu xong, nàng cũng không có nghĩ thêm, tuy rằng Boss đại nhân thuận theo nàng yêu cầu, cho nàng mượn quần áo, lại chủ động lái xe đưa nàng về nhà, Về đến nhà cũng bất quá mới hơn 3 giờ sáng, nhưng là đầu óc tràn ngập những lời trước đó, hại nàng ngay cả một chút buồn ngủ cũng tìm không thấy, ngủ không được.



Tốt, tôi đồng ý cùng em kết hôn. Cô ta rốt cuộc là lấy tâm tình gì nói ra những lời này?



Hay là nói giỡn? Tâm tình tốt? Tâm huyết dâng trào nghĩ muốn lừa nàng, đùa bỡn nàng? Hoặc là cô là thật sự muốn cùng nàng kết hôn?



Vấn đề là vì cái gì? Cô ta rốt cuộc làm sao coi trọng nàng? Hay là cô cũng cùng nàng giống nhau, say đến hồ ngôn loạn ngữ?



Chính là nhìn dáng vẻ của cô ta lại không giống, cô rốt cuộc là tâm tính ở cái dạng gì lại nói ra câu nói kia?



Lâm Vỹ Dạ ở trên giường lăn qua lộn lại, rõ ràng mệt sắp chết, siêu cấp muốn ngủ, nhưng là đầu nàng chính là không chịu nghe theo, thanh tỉnh lại hỗn loạn xoay chuyển không ngừng, chuyển tới đầu nàng đều đau lên.



"Chán ghét."



Nàng buồn phiền ngồi dậy, ôm cái đầu đau ngồi ấn ấn một chút, tập trung tinh thần, nhảy xuống giường bắt đầu tổng vệ sinh, đem những việc ngày hôm qua trước khi tan tầm muốn về nhà làm, sau lại bị Boss bắt cóc đi, chuyện gì cũng chưa làm, đem những việc nghĩ ra được theo đó đi làm.



Trước dọn sạch tủ lạnh.



Nàng đem đồ bên trong tủ lạnh tất cả đem hết ra, một bên kiểm tra hạn sử dụng, thấy quá thời hạn liền bỏ vào thùng rác, còn trong thời hạn thì lưu lại, đặt ở một bên, chờ trong tủ lạnh trống hết, dùng khăn đem trong ngoài toàn bộ lau một lần, rồi đem những thực phẩm lưu lại phân loại, để trở về.



Quay đi quay lại dùng sức lau dọn, lúc đứng, lúc ngồi chồm hổm, lúc thì kiểng mủi chân, nàng đem mình mệt đến cơ hồ sắp không cử động nổi hai tay, nhanh chóng vọt vào nhà tắm, mặc vào áo ngủ liền ngã xuống giường, bây giờ ngủ không vấn đề gì.



Ngoài cửa sổ ánh sáng từ sáng chuyển vào tối, trong phòng cũng giống như vậy.



Nằm ở trên giường, không bị chút ảnh hưởng của ánh sáng thay đổi chung quanh, hơi thở đều đều đang ngủ say.



Trên tường phòng khách, kim đồng hồ báo thức không ngừng mà di chuyển, chầm chậm xoay chuyển qua một vòng, tí tách tiêu sái. Đi qua 4 giờ, 5 giờ, 6 giờ, 7 giờ!



Đinh... Trong phòng điện thoại đột nhiên vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.



Lâm Vỹ Dạ ở trên giường trở mình một cái, đưa tay đến bên cạnh giường sờ soạng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, nàng rốt cục cũng đụng đến được điện thoại, đem tai nghe đặt bên tai.



"Alo" - Nồng đậm buồn ngủ.



"Lâm Vỹ Dạ?"



"Uh"



"Em đang ngủ?"



"Uh"



"Tỉnh ngủ chưa?"



"Uh"



"Ăn tối chưa?"



"Uh"



"Em thật sự tỉnh ngủ sao?"



"Uh"



Lan Ngọc ở đầu kia điện thoại dở khóc dở cười, nghe thấy nàng trả lời chỉ biết nàng còn không có tỉnh. Cô nhìn thời gian, bây giờ đã 7h15 phút, mặc kệ nàng là ngủ vài giờ, cũng nên đứng lên ăn bữa tối .



"Tôi qua đón em, cùng đi ăn bữa tối, em muốn ăn cái gì?" - Lan Ngọc hỏi nàng.



"Uh" - Nàng còn lại uh



Lan Ngọc nhịn không được khẽ cười một tiếng, đột nhiên một cỗ hứng khởi nổi dậy.



"Lâm Vỹ Dạ em yêu tôi sao?" - Cô hỏi.



"Uh" - Nàng trả lời.



"Em thích tôi sao?"



"Uh"



"Tôi có phải rất đẹp không?"



"Uh"



"Em có phải rất muốn cùng tôi kết hôn ngay không?"



"Uh"



"Chúng ta ngày mai đi kết hôn được không?"



"Uh"



Lan Ngọc rốt cuộc nhịn không được cất tiếng cười to, tiếng cười khoái trá làm cho người ở đầu kia điện thoại dần thanh tỉnh lại.



Nàng mở to mắt chớp chớp, sau đó trừng mắt nhìn bóng tối trước mắt một lát, mới quay đầu nhìn về phía nắm ở trong tay mình, trong bóng đêm điện thoại vô tuyến lóe ra tia đỏ, hoài nghi nghe đầu kia điện thoại đang khoái trá cười to. Là ai đang cười?



"Alo?" - Nàng nghi hoặc mở miệng hỏi.



Nghe thấy đối phương đã không còn phản ứng "Uh" , Lan Ngọc tiếng cười ngừng lại.



"Tỉnh rồi sao?" - Cô nói, trong thanh âm tràn đầy ý cười.



"À.. Xin hỏi chị là?" - Lâm Vỹ Dạ trong lúc nhất thời nhớ không nổi này có một chút thanh âm quen thuộc là ai.



"Boss đại nhân."



"Boss đại nhân." - Nàng kêu lên sợ hãi, đột nhiên theo giường thượng trở mình ngồi xuống.



Điện thoại đầu kia truyền đến một trận tiếng cười sung sướng, sau đó nói: "Tôi đợi qua chở em cùng đi ăn cơm. Hai mươi phút sau, gặp ở dưới lầu nhà em, bye." Nói xong, dập điện thoại.



Lâm Vỹ Dạ lại cứng họng ngồi ngốc ở trên giường, sau một lúc lâu vẫn không thể hoàn hồn.



Nàng có phải đang nằm mơ không? Boss đại nhân như thế nào sẽ biết số điện thoại nàng? Và tại sao đột nhiên muốn tìm nàng cùng đi ăn cơm?



Còn nói 20 phút sau dưới lầu gặp? Nàng có đáp ứng cùng với cô ta cùng đi ăn cơm sao?



Nhất định là nàng nằm mộng, dù sao nàng cũng không đáp ứng cô ta, hơn nữa nàng mệt muốn chết, còn muốn ngủ.



Quay về trên giường nằm,Vỹ Dạ nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, như thế nào biết cơn buồn ngủ thế nhưng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi coi như xong, trong đầu còn hiện ra một đống lời nói rất kỳ quái, như là em yêu tôi sao, em thích tôi sao, tôi có phải rất đẹp không, em có phải muốn cùng tôi kết hôn ngay không,chúng ta ngày mai đi kết hôn được không? Hơn nữa nói những lời này thanh âm toàn bộ cùng Boss đại nhân vừa rồi ở trong điện thoại thanh âm giống nhau như đúc.



Này vì cái gì lại như vậy? Là nàng ngày có chút suy nghĩ đêm có điều mộng sao?



Còn có...



Ách, ông trời, vừa rồi nói điện thoại, nàng nửa mê nửa tỉnh làm chuyện gì ngu xuẩn gì? Dũng cảm thấy được hình như là sự thật, nàng lại bị "Mộng du" của chính mình tức chết rồi!



"Đáng giận." - Khẽ nguyền rủa một tiếng, nàng từ trên giường đứng lên, đem đèn trong phòng mở, bắt đầu thay quần áo.



Nàng không thích chứa nhiều sự tình trong lòng, như vậy sẽ làm nàng ngủ không yên, trừ phi làm mình mệt muốn té xỉu, tựa như giống xế chiều hôm nay mới ngủ được, mà nàng tuyệt không thích như vậy. Biện pháp giải quyết tốt nhất, chính là đi cùng cô ta đem chuyện nói cho rõ ràng.



Đúng vậy, nàng là muốn đi giải quyết sự tình, cũng không phải muốn đi cùng cô ăn bữa tối.



Lâm Vỹ Dạ một bên tự nói với mình, một bên nhanh chóng mở tủ quần áo tìm kiếm quần áo thích hợp đêm nay mặc.



Nàng có một bộ âu phục màu thủy lam, thực thích hợp màu da của nàng, năm trước mặc đi tham gia hôn lễ, tất cả mọi người đều đã thấy. Chính là quần áo năm trước, có thể là quá cũ không?



Cái này không được, đổi cái khác tốt hơn.



Cái này áo sơ mi dài tay cũng khá lưu hành, nàng tháng trước lúc cùng Hương Giang đi dạo phố mua được, màu trắng mặc cùng quần lửng khá đẹp! Ách, đó là Hương Giang nói. Mặc bộ này hẳn là được...



Nàng nhanh chóng mặc vào, sau đó đứng ở trước gương soi soi một chút, đột nhiên lại cảm thấy được như vậy mặc hơi giống trẻ con, cùng Boss đại nhân bình thường mặc đồ vest áo sơmi bộ dáng không hợp cho lắm, cho dù Boss mặc tây trang cũng không đeo caravat.



Uhm... vẫn là đổi một bộ khác tốt hơn.



Áo sơmi cùng váy ngắn?



Không được, cái đó và lúc đi làm bình thường có cái gì khác đâu?



Áo sơ mi với quần bò? Như vậy có phải quá bình thường không?



Tay mới đưa một nửa đến tủ quần áo, đột nhiên cứng người đứng ở giữa không gian.



"Mình đang làm sao vậy?" - Nàng tức giận đưa tay rụt lại, gõ đầu mình một cái.



"Còn nói cái gì phải đi giải quyết sự tình, không phải là muốn đi hẹn hò ăn tối, nếu không phải là muốn đi hẹn hò, còn trông nom mặc quần áo gì làm chi?" - Nàng thì thào tự nói nhắc đi nhắc lại, có chút tức giận ,tùy tiện vơ loạn áo sơ mi cùng váy ngắn mặc lên người, sau đó ngay cả gương cũng không soi, nắm lên ba lô bình thường vẫn hay dùng đi ra cửa .



"Muốn ăn cái gì? " - Sau khi lên xe, Boss đại nhân mỉm cười mở miệng hỏi.



"Tôi không phải là xuống đây cùng chị đi ăn cơm." - Lâm Vỹ Dạ bởi vì giận chính mình, giọng điệu có chút không tốt.



"Ơ.. vậy em xuống đây làm chi?" - Boss đại nhân tâm tình tựa hồ không tồi, khóe miệng nháy mắt lại giương cao một chút



"Đến cùng chị đem chuyện nói rõ ràng." - Nàng hướng phía cô nhíu mày, nói mục đích chính.



"Ách.. phải nói rõ ràng cái gì?" - Lan Ngọc buồn cười nhìn Vỹ Dạ  một cái, đem xe vững vàng tiến vào dòng xe cộ.



"Chính là.."



"Chờ một chút. Muốn nói cũng cần năng lượng, đúng không? Chúng ta tìm một chỗ vừa ăn vừa nói. Muốn ăn cái gì? Kiểu Trung Quốc? Kiểu Tây?" - Trong nháy mắt lại bàn tới chủ đề của cô



"Boss!"



"Lan Ngọc." - Cô lập tức sửa đúng nàng xưng hô đối với mình.



"Chị là Boss của tôi." - Nàng không khỏi nhíu mày.



"Cũng là người yêu của em cùng vị hôn phu."



"Chị không cần luôn nói như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm. Boss đại nhân"



"Lan Ngọc." - Cô lần thứ hai ngắt lời nàng, kiên trì sửa đúng nàng đối với cô cách xưng hô.



Lâm Vỹ Dạ đau đầu nhìn Lan Ngọc, quả thực không biết nên làm thế nào mới tốt. Cái gì người yêu, cái gì vị hôn phu, nàng cùng cô ta khi nào thì tiến triển đến tầng này quan hệ a? Không phải là tối hôm qua lúc nàng uống rượu hồ ngôn loạn ngữ thì cô ta nên không phải là xem là thật sao?



"Chúng ta cần nói chuyện." - Nàng vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, làm ngơ lần nữa bị sửa đúng xưng hô.



"Vậy em nhanh lên nói cho tôi biết em muốn ăn cái gì, chúng ta có thể ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện." - Lan Ngọc mỉm cười nói.



Nàng không nói gì. Tuy rằng sớm nghe người khác nói qua Boss bọn họ rất khó đối phó, nhưng là thẳng đến hiện tại, nàng mới chính thức có thể bất đắc dĩ phải chu toàn Boss.



Ăn cái gì? Xem ra không cùng cô ta ăn bữa cơm, là không có biện pháp cùng cô ta đem chuyện nói rõ ràng .



Nàng đem ánh mắt chuyển hướng bên ngoài xe, cách đó không xa có cái bảng hiệu màu vàng ban đêm nở rộ hào quang.



"McDonald's." - Nàng không chút do dự nói, bởi vì ăn cái gì không quan trọng, trọng điểm là nói chuyện.



"McDonald's?" - Lan Ngọc quay đầu nhìn nàng, biểu tình có chút kinh ngạc, nhưng càng có nhiều khá thú vị ý cười." Em khẳng định,là muốn vào đó ăn?" - Cô hỏi.



Lâm Vỹ Dạ nhanh chóng nhìn một chút hai bên đường cái, đều không thấy được chỗ đỗ xe, mà ven đường xe đậu rất nhiều, cung không đủ chỗ. Lái xe ở Đài Bắc, thật là không thể chịu được.



"Mua ra ngoài ăn." - Nàng quyết định, bọn họ có thể ở trên xe vừa ăn vừa nói chuyện, nói xong, cô vừa vặn đem xe chạy đến dưới lầu nhà nàng



Lan Ngọc gật đầu, đem xe lái đến trước cửa McDonald's, sau đó quay đầu hỏi nàng, "Muốn ăn cái gì?"



"Một phần Hamburger gà cùng một ly Coca." - Nàng trả lời ngắn gọn.



Cô gật đầu, lại tới bên quầy gọi đồ ăn, gọi hai phần Hamburger gà, thêm một cái Hambergur cá cùng hai ly Coca.



Nàng nhìn cô giơ lên mày.



Cô quay về mỉm cười."Tôi từ giữa trưa đến hiện tại cũng chưa ăn cái gì,rất đói"



Lâm Vỹ Dạ kinh ngạc mở to hai mắt, nhịn không được thốt ra mắng: "Chị vì cái gì không nói sớm? Vì cái gì không đi trước ăn cái gì? Làm sao còn muốn tới tìm tôi? Chị có phải nghĩ muốn đem dạ dày mình cấp phá hư đúng không?"



"Em đang quan tâm tôi." - Lan Ngọc trong nháy mắt giơ lên khuôn mặt tươi cười, cao hứng nói với nàng.



Lâm Vỹ Dạ nhất thời ngậm miệng, đem mặt xoay qua một bên.



Người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nàng tin quanh mình có rất nhiều người quan tâm cô ta, nhất là nữ nhân, cô ta sao lại đối với việc nàng xen vào việc của người khác lải nhải, lộ ra vẻ mặt sung sướng như nhặt được bảo vật? Nàng thật sự là không hiểu cô ta rốt cuộc đang suy nghĩ gì?



Cô đưa thức ăn cho nàng, lái xe rời đi, Vỹ Dạ mới đột nhiên phát hiện ra chuyện phi thường nghiêm trọng, đó chính là cô ta phải lái xe, như thế nào ăn được?



Nếu cô ta vừa rồi không cùng nàng nói cô ta giữa trưa chưa ăn, có lẽ nàng sẽ không để ý đến. Vấn đề là cô ta nói, mà nàng cũng đã biết, này bảo nàng như thế nào không biết xấu hổ tự mình ăn mà không để ý tới cô ta?



"Chị phải ăn như thế nào? Muốn trước tìm một chỗ đem xe dừng lại không?" - Nàng do dự hỏi.



"Tôi có thể vừa ăn vừa lái xe, chỉ cần em không ngại giúp tôi một chút." - Cô nói.



Nàng gật đầu, nhanh chóng đem hamburger trong túi lấy ra, thật cẩn thận mở ra, sau đó đem đưa cho cô



"Cám ơn." - Cô mỉm cười tiếp nhận, lập tức há mồm cắn hambergur một cái to, sau đó nuốt nuốt xuống sau, lại nhanh chóng cắn lần thứ 2,lần thứ 3



"Chị muốn uống Coca không?" - Rất sợ cô ăn quá nhanh sẽ nghẹn, nàng nhịn không được mở miệng hỏi.



Lan Ngọc gật đầu.



Nàng lập tức lấy trong túi ra một ly Coca, cắm ống hút vào, sau đó đưa tới bên môi cô, làm cho cô chỉ cần cúi đầu là có thể uống.



Lan Ngọc nuốt thức ăn trong miệng, lại uống ngay hai hơi Coca, mới nhếch miệng hướng nàng nói lời cảm tạ.



"Cám ơn."



Nụ cười thỏa mãn của cô sáng ngời như một đứa trẻ, tuyệt không giống với thân phận đại Boss của cô, càng thêm mê người, làm cho Vỹ Dạ không tự chủ được ngây người nhìn.


"Đồ uống đặt trên kệ xe là được rồi em cũng mau ăn đi, cũng đã hơn 8 giờ, em cũng đói bụng đúng không?" - Cô gần gũi nói với nàng.



"Chị thường ăn cơm không đúng giờ như vậy sao?" - Nàng hoàn hồn hỏi, đồng thời đem ly Coca của cô đặt lên kệ xe, một bên lấy ra cái Hamburger thuộc về mình, mở giấy gói ra ăn.



"Không có thời gian." - Lan Ngọc đáp.



"Ăn cơm trưa mất của chị bao nhiêu thời gian?" - Nàng không cho là đúng hướng cô nhíu mày.



"Chính xác không mất bao nhiêu thời gian, nhưng là có đôi khi bận họp nên quên mất." - Lan Ngọc đem phần Hamburger còn lại một hơi nhét vào miệng, cầm trên tay giấy gói vo thành một cục, thuận thế lấy túi đồ uống trên kệ kế bên chân nàng.



"Như thế nào sẽ có người lại quên ăn cơm, chẳng lẽ chị không thấy đói bụng sao?" - Nàng chỉ cảm thấy khó hiểu.



"Đói quá ... Lúc sau sẽ hết."



"Đói quá ...?" - Nàng quả thực khó có thể tin lại cảm thấy được cực kỳ tức giận, hơn nữa là thực tức giận. "Chị là rất muốn bị viêm dạ dày, loét dạ dày, ung thư dạ dày sao? Muốn phá hủy dạ dày chính mình làm gì như vậy phiền toái, mua một lọ a- xít sun-phu-rit nuốt vào là được?" - Nàng ngăn không được phẫn nộ nói.



"Ha ha..." - Lan Ngọc  sửng sốt một chút, lập tức cười lớn ra tiếng, hoàn hảo thức ăn trong miệng cô đã nuốt xuống, nếu không cô khẳng định sẽ bị nghẹn chết.


Mua một lọ a- xít sun-phu-rit nuốt vào? Trời ạ, nàng sao lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, có sáng ý có năng lực, lời nói buồn cười? Thật sự là quá buồn cười.



Nhưng ngoại trừ buồn cười, nàng tự nhiên toát ra quan tâm cô càng làm cho cô sung sướng, làm cho cô tâm ấm, tâm động.



"Cám ơn." - Ánh mắt của cô ôn nhu nhìn nàng nói.



"Cảm ơn cái gì? Cám ơn tôi cung cấp phương pháp chị chưa từng nghĩ tới, thật là một phương pháp tốt có thể hủy dạ dày chị sao?" - Nàng châm chọc nói. Vẫn giận không kềm được.



"Cám ơn em quan tâm tôi."



Lan Ngọc giọng nói mềm nhẹ mà thành khẩn, lại chú ý tới ánh mắt ôn nhu, làm cho Vỹ Dạ ngu ngơ sửng sốt một chút, mặt nàng càng ngày càng đỏ.



"Ai quan tâm chị." - Nàng mất tự nhiên quay đi. Nghĩ đến cô còn không có ăn no, lại nhịn không được quay đầu lại, đã gần ăn xong một cái Hamburger nhìn cô hỏi: "Muốn tôi lấy thêm cái Hamburger cho chị ăn nữa không?"



"Không biết là do vừa mới ăn quá nhanh, dạ dày giống như có điểm không thoải mái." - Lan Ngọc lắc đầu, tay cầm lấy ly Coca định uống, lại bị nàng một phen ngăn cản đặt lại xuống dưới.



Cô khó hiểu bối rối nhìn nàng.



"Dạ dày không thoải mái,chị còn muốn uống Coca?" - Nàng vẻ mặt không đồng ý nhìn cô nhíu mày.



"Mới vừa ăn xong Hamburger, tôi khát nước."



"Trên xe có nước khoáng không?" - Nàng hỏi



Cô lắc đầu.



Trán nhăn một cái, nàng quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe. "Phía trước đúng lúc có cửa hàng tiện lợi,chị để tôi xuống dưới, tôi giúp chị mua nước."



"Không cần như vậy phiền toái, tôi uống Coca là được."



"Không được!" - Nàng đặc biệt nghiêm khắc quát bảo cô ngưng lại.



"Nơi này không thể dừng xe."



"Vậy tìm chỗ có thể dừng xe, tóm lại, dạ dày không thoải mái không được uống Coca." - Nàng quả quyết nói.



Nhìn nàng trông nom, biểu tình nghiêm túc, làm cho Lan Ngọc nhịn không được cảm thấy buồn cười, mở miệng trêu tức nói: "Đúng vậy, lão bà."








Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro