Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang ngồi coi TV thì nó nghe được tiếng hét thất thanh trong bếp nên giật mình chạy lại

- Unnie có sao không? Sao lại bất cẩn như vậy?_ nó cầm ngón tay đang chảy máu của cô cho vào miệng

- Tại... tại có con gián... unnie... unnie sợ quá nên cắt trúng tay thôi mà_ cô ủy khuất nói khi thấy nó trách mắng mình như vậy

- Unnie sợ gián sao?_ nó hơi mỉm cười nhìn cô

- Không có, unnie chỉ là... chỉ là thấy nó ghê ghê thôi_ cô biện minh

- Oh, bây giờ em mới biết unnie sợ gián đó_ nó vui vẻ

- Đã bảo là không sợ mà_ cô đỏ mặt cúi đầu

- Ờ, không sợ, qua đây em băng vết thương lại cho_ nó nắm tay cô kéo ra ngoài khiến tim ai đó vô tình đập loạn. Nó lên phòng lấy trong hộp y tế ra lọ thuốc sát trùng và cả băng cá nhân sau đó bước xuống tỉ mỉ băng vết thương cho cô.

- A..._ cô kêu lên khi nó nhỏ thuốc sát trùng vào tay mình

- Unnie đau sao?_ nó nhẹ nhàng vừa hỏi vừa thổi chỗ bị thương như an ủi, sau đó cẩn thận băng lại.

- Jen!_ cô gọi khi nó đang định đi cất lọ thuốc

- Hửm?_ nó quay lại. Cô liền đi đến bên cạnh nó, kéo cổ nó xuống đặt lên môi nó một nụ hôn khiến nó đơ người

- Unnie..._ nó ấp úng không nói nên lời

- Chúng ta... bắt đầu lại nha_ cô vẫn ôm cổ nó nhìn thẳng vào mắt nó nói. Nó thấy được ánh mắt này của cô chứ, đây là ánh mắt mong chờ sự đồng ý của nó còn mang thêm cả yêu thương và ôn nhu đối với nó. Đây không phải là điều nó muốn sao, chẳng phải nó đã từng muốn xin lỗi cô và mong cô tha thứ sao? Bây giờ không cần mong tha thứ thì cô cũng tự nguyện muốn hai người làm lành, đây không phải là điều nó muốn sao? Nhưng tại sao bây giờ nó không cảm thấy vui mà lại cảm thấy tự dằn vặt bản thân mình như vậy. Nó còn tư cách quay lại với cô sao? Là không thể. Nó gỡ bàn tay đặt trên cổ mình của cô cố ngăn nước mắt nói.

- Xin lỗi, điều đó là không thể, em chưa từng yêu unnie và sẽ không yêu unnie_ nói xong không quay đầu lại một nước bỏ lên lầu

- Em nói dối...hix..._ câu nói của cô khiến nó đứng ngay lại

- Em nói không yêu tôi sao? Em nói chưa từng yêu và cũng sẽ không bao giờ yêu tôi sao...hix... tất cả là giả dối. Cách em quan tâm tôi, ánh mắt em dành cho tôi và cả sự lo lắng vừa rồi của em đã tự bán đứng em rồi em biết không...hix..._ cô nghẹn ngào còn nó đã chết trân tại chỗ

- Tôi đã biết tất cả rồi. Tại sao lại ngốc như vậy chứ? Tại sao phải chịu đựng sự tổn thương và gây tổn thương cho tôi? Em có thể nói với tôi để chúng ta cùng giải quyết được mà. Em sợ tôi bị tổn thương, bị đau khổ nhưng em có biết chính em mới là người gây tổn thương nhất cho tôi không. Unnie yêu em Jen à, và vì vậy đừng tự tổn thương cả hai nữa được không?_ cô ôm lấy nó từ sau lưng sau đó nghẹn ngào nói ra. Còn nó cũng đã không thể cầm được giọt nước mắt của mình nữa rồi. Nó để mặc cho cô ôm, sau một lúc nó lau nước mắt sau đó gạt tay cô ra

- Biết thì đã sao chứ, cứu vãn được gì sao? Unnie cứ coi em như một người bạn, một người được bà Julia nhờ làm vệ sĩ cho unnie là được rồi_ nó nghẹn tiếng nấc sau đó đi thẳng lên phòng

- KIM JENNIE, UNNIE NHẤT ĐỊNH KHIẾN EM THAY ĐỔI SUY NGHĨ À TRỞ VỀ BÊN UNNIE, unnie yêu em MÃI MÃI LÀ VẬY_ cô hét lớn khi nó bước lên phòng sau đó gạt nước mắt, cố cười thật tươi để trấn an bản thân sau đó xuống bếp làm nốt bữa trưa.

Nó ở trên lầu đã khóc rất nhiều, nó hận bản thân mình, nó không muốn cô tiếp tục đau khổ vì nó nữa nhưng nó không biết dùng cách nào thì cô mới buông bỏ đây. Khóc một lúc nó cũng thấm mệt sau đó gạt nước mắt đứng lên lấy đồ đi tắm, mở tù quần áo nó còn ngạc nhiên hơn khi đồ đạc của mình vẫn còn nguyên ở đây, cũng đúng thôi vì lúc đi gấp quá nó đâu có mang theo gì. Lấy đại một bộ đi tắm để giải tỏa những căng thẳng và lau đi nước mắt của mình. Tắm xong nó mở cửa bước xuống lầu vì dù sao cũng không thể trốn tránh được lâu. Vừa đi được vài bước thì nó đã ngửi được mùi thức ăn thơm ngào ngạt, bước thêm vài bước thì nó thấy một bóng hình mảnh khảnh đang bận thu dọn đồ ăn từ trong bếp ra ngoài. Bất giác mỉm cười sau đó đi lại bếp bê giúp cô nồi canh

- Unnie để em bê giúp cho_ nó đề nghị khi thấy cô khó có thể bê nồi canh ra bàn

- Ờ, vậy em bê giúp unnie, unnie còn một số món_ cô vui vẻ đưa cho nó. Thật ra lúc nó ở cầu thang nhìn mình cô đã thấy nó, còn thấy nó vô thức mỉm cười mà ngay cả khi mình nhìn thẳng nó nó cũng không có phản ứng khiến cô cũng vui vẻ theo

"Con mèo này, rõ ràng là rất hạnh phúc khi thấy mình làm cơm cho lại còn làm bộ không còn yêu mình. Unnie không biết em vì cái gì mà lại không chấp nhận quay lại nhưng unnie sẽ làm em chuyển ý, unnie sẽ nhất định giữ em lại, em cứ chờ đó Kim Dino ngốc" Jisoo'spov

- Unnie làm gì ngẩn người ra vậy?_ nó thắc mắc khi thấy cô đứng đó suy nghĩ còn cười thật tươi nữa chứ

- À, không có, chúng ta ra ăn thôi chắc em đói lắm rồi_ cô bê nốt món còn lại sau đó cả hai cùng bắt đầu bữa ăn. Suốt bữa ăn không khí lại rơi vào trầm mặc vì không ai biết phải nói câu gì

- Em/unnie_ cả hai đồng thanh

- Unnie nói trước đi_ nó đề nghị

- Unnie... unnie muốn nói chuyện hồi nãy...

- Unnie muốn nói đừng quan tâm chứ gì, em cũng muốn nói đến chuyện đó_ nó cắt ngang lời cô

- Không, unnie muốn nói những điều đó là thật và từ bây giờ unnie sẽ theo đuổi lại em_ cô nhìn nó bằng ánh mắt khiên định

- Unnie sao phải làm vậy chứ? Em đã tổn thương unnie mà_ nó nhìn lại cô

- Unnie không để bụng chuyện đó, miễn là còn yêu em và em đồng ý cho unnie theo đuổi lại em là không vấn đề gì

Im lặng....

- Im lặng tức là đồng ý nha_ cô hô to vui vẻ khi thấy nó im lặng

- Unnie...._ nó không biết nói gì với cô nữa

- Không bàn cãi, bây giờ thì ăn đi_ cô giục nó tiếp tục bữa ăn vì hai người còn chưa ăn xong. Nó đang định nói gì đó thì chuông điện thoại của nó reo

- Yeoboseyo

..........

- Nae, em tới liền

...........

Nghe điện thoại xong nó gấp gáp lên phòng thay đồ sau đó vội vàng ra khỏi nhà, vừa ra đến cửa thì bị cô gọi ngược lại

- Jen, em đi đâu đó?

- Em có việc cần giải quyết, em ra ngoài một chút_ nó gấp gáp

- Unnie đi với em_ cô cũng lấy áo khoác theo sau nó làm nó giật mình

- Unnie theo em làm gì?

- Chả phải umma unnie nói em phải luôn bảo vệ unnie 24/24 sao? Bây giờ unnie đi theo em để em bảo vệ unnie thì có gì không được_ cô tỉnh bơ đáp

- Em... nhưng....

- Không lẽ em muốn thất hứa sao?_ nó nhìn đồng hồ thấy thời gian không còn nhiều, nghĩ lại nếu cho cô đi theo thì sẽ bảo vệ được cô, chỉ cần không cho cô vào trong và biết việc mình làm là được.

- Được thôi, vậy chúng ta nhanh lên một chút_ nó nói sau đó hối hả đi ra còn cô cũng mỉm cười vui vẻ đi theo nó. Nó lái xe đến trước công ty của Lee Dong Gun nhưng cách cổng chính của công ty một đoạn khá xa sau đó xuống xe, khóa xe lại và nói với cô:

- Unnie ở đây một chút, em sẽ ra liền, cửa xe em đã khóa rồi nên không ai có thể làm hại unnie đâu _ sau đó lập tức chạy vào trong tòa nhà.

Cô một mình ở trong xe cảm thấy nhàm chán, nghĩ đến việc bà Julia kêu có người hại mình chỉ là nói dối để nó theo cô chung một chỗ như vậy cô cũng có thể nối lại với nó lại có thể chăm sóc nó. Nghĩ vậy liền mở cửa xe đi ra, đây không phải là công ty của Lee Dong Gun sao? Sao nó lại vào đây? Còn không cho cô theo nữa chứ, nghĩ vậy liền tiến thẳng cửa công ty đi vào. Vào đến cửa cô liền bị tiếp tân chặn lại sau đó hỏi

- Xin lỗi, cô đến có việc gì không?

- À, không có, tôi muốn hỏi cô Kim Jennie hồi nãy vào đây là có việc gì?

- Chủ tịch Kim sao? Cô có quan hệ gì với cô ấy?_ cô nhân viên nghi ngờ hỏi

- Tôi là bạn của cô ấy, hồi nãy có thấy cô ấy bên ngoài tôi gọi cô ấy lại không nghe nên đi vào đây hỏi thăm_ cô nói dối

- Vậy sao, chủ tịch Kim nói có một số tài liệu chủ tịch Lee kêu cô ấy đến lấy, hiện tại cô ấy đang ở trên phòng chủ tịch_ cô nhân viên thấy cô ấy nói cũng đúng với lại nhìn mặt cô ấy cũng không phải kẻ xấu nên cũng không cần thiết phải dấu chuyện này

- Vậy cô có thể cho tôi biết phòng chủ tịch ở tầng mấy được không, tôi trực tiếp lên gặp cô ấy vì lâu lắm rồi chúng tôi cũng chưa gặp lại sợ sau này không có cơ hội gặp lại.

- Ở tầng 9 nhưng cô không thể lên đó, trên tầng đó chỉ có một phòng chủ tịch, mọi người bình thường và cả người liên quan đều không được lên_ cô nhân viên giải thích

- Vậy sao, Á Jennie_ cô bỗng hét lớn sau đó chạy thẳng ra thang máy bấm lầu 9 nhân lúc cô nhân viên mải nhìn hướng cô chỉ mà không chú ý

- Á, cô kia, bảo vệ đâu có người không liên quan chạy lên tầng 9_ cô nhân viên hốt hoảng sau đó liền gọi bảo vệ.

Còn về phía nó, thật ra nó vào đây không phải để lấy tài liệu gì cho hắn mà hồi nãy nghe Yura nói hắn không có ở trong công ty mà đã đi tiếp các quan khách nhà nước đến khuya mới về liền nhân cơ hội này đến công ty để lấy một số bằng chứng phạm tội của hắn nhưng nó không ngờ cô lại đòi theo lại miễng cưỡng đồng ý chỉ mong sao cô chịu nghe lời mà ở yên trong xe.

Nó nói dối cô nhân viên là lên lấy tài liệu cho hắn, cô nhân viên cũng không nghi ngờ vì chủ tịch Lee của bọn họ từng giới thiệu nó là người yêu của hắn liền cho nó lên lầu. Nó lợi dụng được cơ hội lập tức lên phòng hắn, bấm mật mã mà nó đã từng nhìn trộm hắn bấm một lần sau đó bước vào căn phòng. Lục tung hết các tài liệu trong phòng vẫn không thấy những tài liệu mà mình cần đâu sau đó lại nhìn lại laptop trên bàn làm việc của hắn thì phát hiện chỗ này chưa có tìm liền đi lại bàn làm việc mở laptop.

Chết tiệt có cài passwork, nó đã thử hết các dãy số mà nó biết có liên quan đến hắn mà vẫn không mở được, cố nghĩ có gì đó liên quan đến mình không thì bỗng trong đầu hiện lên một dãy số. Là ngày mà nó vào công ty làm việc sau khi đi du học, có lẽ đó cũng là ngày mà hắn gặp nó liền thử bấm dãy số đó.

Tít... tít...

Passwork đã được mở, nó vui mừng sau đó mở các file cần thiết thì phát hiện có một file đáng nghi ngờ liền cắm điện thoại để copy sang. Được 50% thì nó nghe tiến bước chân ngày càng gần, không lẽ là hắn đổi hứng về sớm sao? Nó chui xuống gầm bàn cố chờ nốt cho file kết thúc thì tiến bước chân như phá vỡ sự hi vọng của nó khi đã tiến đến trước cửa....

------------
-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro