Chương 30: Tôi sẽ cẩn thận (H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uyên Linh không nhớ nổi lần đầu của mình là như thế nào, cảm giác ra sao, trong đầu nàng chỉ có một mảng ký ức mơ hồ. Bây giờ biết Thu Phương sắp làm chuyện gì với mình, nàng căng thẳng đến nỗi thở gấp, tuy vậy, nàng vẫn cố nói:

"Cô đã có vị hôn thê, chúng ta không thể.

Thu Phương một tay cởi cúc áo, một tay ghìm chặt lấy hai tay của Uyên Linh, chậm rãi nói:

Tôi và Diệp Anh định sẵn sẽ không đến với nhau được, sớm muộn gì cũng hủy hôn. Về phần lý do, hiện tại không thể cho cô biết."

Nói xong, cô đã lột hết áo ngoài, để lộ cơ bụng rắn chắc, dáng người không thể chê vào đâu được. Uyên Linh quên cả việc xấu hổ, mắt mở to nhìn lướt qua thân cô, đầu óc ong ong như muốn nổ tung.

Thu Phương quả thật rất giỏi trong việc giúp bạn tình thoát y, cô canh chuẩn thời gian lột sạch quần áo trên người Uyên Linh, ánh trăng bên ngoài cửa kính lờ mờ soi vào trong căn phòng rộng, khắc họa thân hình cao gầy của Thu Phương và cơ thể bé nhỏ của nàng.

Hai người trần như nhộng ở trên cùng một chiếc giường, bây giờ có tám con trâu cũng không kéo Thu Phương lại được.

Uyên Linh không kịp nói thêm gì đã bị cô giữ chặt gáy và hôn, cái hôn sâu đầy ướt át. Cô không ngừng khiêu khích, quấn lấy đầu lưỡi nàng và mút vào, bàn tay không yên phận bắt đầu di chuyển khắp các điểm nhạy cảm trên cơ thể nàng. Cổ, ngực, bụng, sau đó trượt xuống dưới giữa hai chân nàng.

Bàn tay hư hỏng của cô bắt đầu một màn vuốt ve mơn trớn đầy kỹ thuật, chậm rãi kích thích nơi đó của Uyên Linh, chẳng mấy chốc đã khiến nàng ướt.

Uyên Linh cảm giác mình đã bị cô hôn đến mụ mị đầu óc, môi mỏng của cô hôn xuống cằm nàng, sau đó là cổ, ngực. Cô dùng đầu lưỡi trêu đùa hai điểm nhỏ hồng hào trên ngực nàng, cảm giác nóng hừng hực đốt cho nàng mất đi lý trí. Cảm nhận được trước ngực và giữa hai chân đều trở nên ướt át, nàng run rẩy ôm chặt lấy đầu cô.

Thu Phương đâm một ngón tay vào trong cơ thể nàng, dị vật đột nhiên xuất hiện khiến bên trong co thắt lại, gắt gao ôm chặt lấy. Cô không thể tưởng tượng được nếu lúc này đem thêm một ngón nữa nhét vào thì sẽ là cảm giác gì. Nhịn xuống dục vọng, cô một lần nữa ở trên cơ thể của Uyên Linh đốt lửa, khiến nàng phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

Đúng thật nàng không còn cự tuyệt cô nữa, mà biến thành khe khẽ cầu xin, xin cô đừng trêu chọc nàng.

Thu Phương không nghe theo, ngược lại còn cố tình cắn lên đầu ngực nàng. Cô chen vào giữa hai chân nàng, đem hai ngón tay của mình đặt trước lối vào.

Cảm giác được ngón tay của cô chạm đến nơi đó, Uyên Linh hơi rụt người lại. Nàng hơi sợ hãi, sẽ không đau đâu chứ?

Thu Phương dùng sức đâm vào trong, một đường trơn tuột cắm đến mức sâu nhất. Câu trả lời lập tức bật ra trong đầu Uyên Linh, đau chết đi được!

"A!" Uyên Linh kêu thành tiếng, may mà lúc này Thu Phương không có mạnh bạo làm tiếp.

Cô nghĩ đến cái thai trong bụng nàng, cho nên mới cố gắng nhẫn nhịn, mồ hôi thấm ra trên trán cô. Cô bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển về sau để kéo hai ngón tay ra ngoài rồi mới đẩy tới trước, động tác của cô chậm rãi nhưng liên tục không ngừng.

Uyên Linh thở mấy hơi dài, cố gắng để mình bớt căng thẳng. Nơi đó bị Thu Phương ra vào liền căng đầy, chỉ vừa mới bắt đầu mà nàng đã sắp không chịu được rồi.

"Cô nhẹ một chút..." Uyên Linh lên tiếng trách cô.

Còn muốn nhẹ nữa? Thu Phương không biết phải làm sao với nàng, cô đã cố gắng nhẫn nhịn, không làm mạnh, cũng rất chậm rãi, vậy mà nàng còn mong cô nhẹ hơn? Có thể ư? Cảm giác ẩm ướt, ấm nóng, mềm mại vây chặt lấy hai ngón tay của cô, bây giờ cô chỉ muốn đè nàng ra làm chết nàng!

Sau một giây ngắn ngủi tự nói với bản thân phải bình tĩnh, cô đặt hai chân của Uyên Linh lên vai mình, thử đổi tư thế thoải mái hơn, và độ dẻo dai của hai chân nàng thật sự khiến cô hài lòng.

Uyên Linh bị cô kéo như vậy chỉ có thể tìm kiếm thứ gì đó che mặt, ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào cô. Vậy mà Thu Phương nhanh tay cướp lấy cái chăn trên tay nàng, để nàng nhìn thẳng vào cô rồi bắt đầu rút ra và đâm vào nhanh hơn một chút. Một tay cô bóp chặt lấy mông nàng, lại chịu không nổi khoái cảm mãnh liệt mà đẩy mạnh hơn trước.

Động tác ấy khiến Uyên Linh rên ra tiếng, nàng thấp giọng xấu hổ kêu lên, âm thanh này như thuốc kích dục đối với Thu Phương. Cô đem toàn bộ hai ngón tay ép tới trước, đâm sâu hết mức có thể.

Hai người đồng thời rùng mình một cái, cảm giác vừa đau vừa sướng tra tấn tinh thần của Uyên Linh, nàng hiện tại không biết nên đẩy cô ra hay để cô tiếp tục tiến tới!

"Tôi sẽ cẩn thận không làm quá mạnh."

Thu Phương vô cùng nhẫn nại nói ra lời này, sau đó ôm lấy hai chân nàng, mạnh mẽ ra vào!

Uyên Linh bị cô đưa đẩy mà cơ thể không ngừng run rẩy, còn nói là không làm quá mạnh?

"A... a... đừng... chậm một chút... ưm..."

Tiếng rên tràn ra bên môi, Uyên Linh lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt nhiễm đầy tình dục của Thu Phương qua ánh sáng từ bên ngoài truyền vào. Giây phút ấy, nàng cảm giác được cô quá đỗi quyến rũ, nàng không thể cưỡng lại người phụ nữ này.

Từng giọt mồ hôi bắt đầu thấm ra trên lưng cô, âm thanh cơ thể va chạm lần lượt vang lên, sau đó là tiếng rên khẽ của Uyên Linh. Nàng sợ người bên ngoài nghe được nên cố kiềm chế, mà càng như vậy càng thấy khó chịu.

Thu Phương miệt mài ở nơi đó đâm chọc, một lát sau thì lật người của Uyên Linh lại, để nàng nửa quỳ nửa nằm trên giường, từ phía sau tiến vào trong. Tư thế này làm cô chạm đến càng sâu hơn, khiến Uyên Linh có chút sợ hãi, nàng kêu lên:

"Ư... đừng mà, sẽ chạm đến con... A..."

Nàng mới nói đến đó thì cô lại bắt đầu di chuyển, đẩy cơ thể nàng trườn về phía trước.

Thu Phương là người có kinh nghiệm, mặc dù chưa từng quan hệ với phụ nữ có thai, nhưng cô biết với lực độ hiện tại của cô không thể khiến đứa trẻ bị thương được. Chỉ có Uyên Linh sức chịu đựng hơi kém, nơi đó quá nhỏ hẹp, cho nên mới cảm giác cô dùng sức hơi nhiều mà thôi.

"Không việc gì, ngoan."

Chát.

Vừa dứt lời, cô đột nhiên tát thật mạnh vào mông nàng, năm ngón tay siết chặt lấy da thịt căng mịn ở mông nàng, kéo nàng về phía mình. Cô không ngừng ra ra vào vào như vậy, cái tát kia và hai ngón tay tạo ra quá nhiều khoái cảm, từng đợt từng đợt đánh úp tới khiến nàng như chết ngất trên giường.

Nửa đêm, Thu Phương đổ đầy mồ hôi ôm lấy eo Uyên Linh mà luật động. Đến giờ phút này, nàng cảm giác cổ họng mình đã có phần khô khốc, không thể tiếp tục rên rỉ được nữa, chỉ còn tiếng thở dốc nhỏ vụn. Thời gian trôi qua, Thu Phương vẫn ở trên người nàng làm hết tư thế này sang tư thế khác, đến nỗi nàng chẳng còn sức lực mà động đậy nữa.

Thấy Uyên Linh mệt đến nỗi mí mắt sắp díu lại, Thu Phương liền gia tốc đâm vào nơi đó của nàng, cô không ngừng ma sát vào bên trong của nàng . Cảm giác mềm mại ấm áp vây lấy mệnh căn của cô như những cái miệng nhỏ đang ra sức hút chặt khiến cô liên tục thở dốc.

Uyên Linh bò trên giường, một tay Thu Phương giữ chặt cằm nàng, một tay khác của cô thì đưa vào hạ thân của nàng, sau đó cắn mạnh lên vai nàng một cái rồi chạy nước rút. Âm thanh va chạm giữa hai cơ thể vô cùng to rõ, mỗi lúc một nhanh hơn.

A, ư... Sâu... sâu quá...” Giữa chân bị ma sát nhiều đến nỗi sắp mất cảm giác, vậy mà đến lúc này còn bị cô khuấy đảo ra khoái cảm.

Thu Phương đâm thêm vài chục lần rồi mới rùng mình một cái, rút tay ra, một dòng nước ấm theo đó phun trào thấm ướt một mảng giường.

_________________

Sắp đi ngủ nên tặng mấy bảnh một chap =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro