Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Minh Triệu vung tay lên ý bảo quên đi, quay về văn phòng. Vừa đi vừa nghĩ, tuy rằng trước mắt Phạm thị xác thực có hợp tác cùng Nguyễn thị, nhưng mà Dương Vân là tổng giám đốc nhân sự, đi tới Nguyễn thị làm gì chứ? Muốn đi thì Trương Dao đi mới đúng.

“Trương tổng đâu?” Minh Triệu lạnh lùng hỏi thư ký của Trương Dao.

“Phạm tổng, Trương tổng đi ra ngoài, còn chưa trở về, khi nào cô ấy trở về tôi sẽ báo cho cô?” Thư ký của Trương Dao vội vàng nói.

“Không cần” Nói xong Minh Triệu liền lấy điện thoại ra.

Minh Triệu đứng lên, lại ngồi xuống, cảm giác được trong lòng có một cảm giác phiền toái lạ lùng, làm cho tinh thần không yên. Nhưng nàng cũng không biết vì sao, cấp dưới làm việc cũng chỉ là chuyện bình thường, sao mình lại như vậy, vì thế Minh Triệu liền cầm văn kiện, ép mình không nghĩ tới chuyện này nữa.

“Dương tổng, tôi là Lê Hân, vừa rồi Phạm tổng tới tìm cô, chừng nào thì cô về công ty? Ánh mắt Phạm tổng giống như muốn ăn thịt người vậy, làm tôi sợ muốn chết, được, dạ, tôi đã biết, chào cô” Lê Hân nhanh gọi điện thoại báo cho Dương Vân.

Cả buổi chiều Minh Triệu đều xem văn kiện, nhưng một chữ cũng không vào đầu được, Minh Triệu cảm thấy tâm tư của nàng căn bản không ở công ty, không biết bay đi đâu nữa, ngoại lệ rời công ty sớm.

Minh Triệu tới gara lấy xe, vừa lên xe thì thấy Kỳ Duyên lái một chiếc Lamborghini màu vàng phiên bản giới hạn chở Dương Vân về công ty, Minh Triệu đánh giá chiếc xe mà Kỳ Duyên lái, trên thị trường chỉ có 350 chiếc, không nghĩ tới Kỳ Duyên có thể mua được một chiếc.

Hừ, mua xe cho đẹp để đi cua gái chứ gì, không biết vì sao Minh Triệu lại giận dữ, lửa trong lòng làm nàng khó chịu, từ hôm đó trở đi, Minh Triệu cũng không còn nhận được tin nhắn của Kỳ Duyên.

“Phạm tổng, ngày hôm qua tìm mình hả?” Dương Vân chậm rãi vào văn phòng Minh Triệu hỏi.

“Uhm, hôm qua vừa lúc có chút việc, cậu đi đâu vậy?” Minh Triệu cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

“Nguyễn tổng mời mình tới công ty cô ấy tham quan trao đổi” Dương Vân thản nhiên nói.

“Đi thăm quan trao đổi?” Minh Triệu nhíu nhíu mày nhìn Dương Vân.

“Đúng rồi, mình giúp cô ấy xem việc quy hoạch nhân viên, thuận tiện đi thăm công ty và văn phòng của cô ấy luôn” Dương Vân mỉm cười nhìn Minh Triệu nói.

“Dương Vân, có một chút việc muốn cậu rõ ràng, cậu là tổng giám đốc nhân sự của Phạm thị chứ không phải Nguyễn thị” Minh Triệu kìm nén nội tâm tức giận nói.

“Điểm ấy đương nhiên mình rất rõ ràng, mình chỉ lấy thân phận bạn bè đi tới đó mà thôi, Phạm tổng cậu sẽ không nhỏ mọn mà tức giận chứ” Dương Vân nhẹ nhàng nói.

“Mình...... Đương nhiên sẽ không tức giận, mình chỉ muốn cậu nhớ rõ lập trường của mình” Minh Triệu nhanh giải thích.

“Ha ha, Phạm tổng yên tâm, mình sẽ không quên. Không có việc gì ta trước đi ra ngoài.”

“Được”

Minh Triệu nhìn Dương Vân đi ra khỏi văn phòng, một chút chua xót theo ngực lan tràn ra.

“Minh Triệu, gần đây chúng ta đã lâu không tụ họp, đêm nay cùng đi ăn cơm đi” Trương Dao đề nghị.

“Cậu với Dương Vân đi đi, gần đây mình không rảnh.” Minh Triệu nhìn văn kiện trong tay nói.

“Các cậu sao lại bận rộn như vậy, làm cho mình cảm thấy như mình đang thất nghiệp vậy.” Trương Dao không vui cắn móng tay.

“Sao vậy? Buổi tối Dương Vân cũng không rảnh?”

“Đúng vậy, lúc này mội ngày tan tầm sẽ không thấy mặt cậu ấy, hành tung quỷ bí, không biết đi đâu làm gì nữa” Trương Dao không ngừng oán giận Dương Vân bỏ rơi mình.

Minh Triệu nhìn Trương Dao, định mở miệng lại không biết nên nói như thế nào. Minh Triệu vẫn cảm thấy Trương Dao, tính cách ngay thẳng. Không giống Dương Vân, muốn nàng trả lời một vấn đề, nàng có thể làm ra mười mấy cái khác, cuối cùng, không trả lời được trọng tâm mà còn làm mình rối thêm.

“Trương Dao, mình hỏi cậu một chuyện” Minh Triệu rốt cục có dũng khí mở miệng hỏi.

“Chuyện gì?” Trương Dao nhìn Minh Triệu muốn nói lại thôi, mắt sáng rực nhìn Minh Triệu.

“Trương Dao, cậu đừng nhìn mình bằng ánh mắt đó được không” Minh Triệu bị Trương Dao nhìn chằm chằm trong lòng hốt hoảng.

“A? Có sao? Mình chỉ là nhìn thôi mà, cậu khẩn trương làm gì. Nói đi, rốt cuộc chuyện gì làm cho Phạm tổng chúng ta như vậy”

Minh Triệu nhìn nhìn Trương Dao “Nếu, mình nói là nếu nha, không phải thật sự”

“Mình biết rồi, nếu, nếu thế nào?”
“Nếu người mà thích cậu, đột nhiên thích người khác, cậu sẽ làm thế nào?” Minh Triệu một hơi không kịp thở nói, nói xong Minh Triệu rốt cục nhẹ nhõm.
Trương Dao nhìn Minh Triệu “Người cậu nói là Kỳ Duyên?”

“A?! Không, không, mình nói là nếu thôi, uhm, như nếu Vương Khiết trước kia vẫn thích cậu, hiện tại thích người khác, vậy cậu sẽ làm thế nào?” Minh Triệu hỏi Trương Dao.

“Hả, mình nghĩ. Ai nha, không được a, mình thật sự không nghĩ cái tên mặt chết kia sẽ có người thích đâu” Trương Dao suy nghĩ nửa ngày liền toát ra một câu như vậy.

Điều này làm cho Minh Triệu buồn bực nửa ngày, thật là, chính mình khó khăn mở miệng hỏi, Trương Dao lại vòng vèo, Minh Triệu cảm thấy thật đau đầu.

Trương Dao thấy Minh Triệu mất hứng, liền nói “Được rồi, được rồi, mình nghĩ nếu người đó không thích mình nữa, mình khẳng định sẽ đi gặp mặt hỏi vì sao lại như vậy”

“Gặp mặt hỏi? Cậu không sợ mất mặt sao?” Minh Triệu có điểm khó tin hỏi.

“Mất mặt? Có gì đâu mà mất mặt, vốn người đó thích mình trước mà, sau lại không thích, tính tình gì kỳ vậy, nhất định phải đi hỏi rõ ràng một chút” Trương Dao kích động nói.

“Tốt lắm, tốt lắm, Trương Dao, mình nói nếu mà thôi, cậu đừng kích động như vậy được không.” Minh Triệu nói.

“Là cậu kêu mình nói, sao lại chê mình kích động, thật là, cậu hay lắm nha. Không để ý tới cậu, mình về nhà ngủ đây.” Nói xong liền rời khỏi văn phòng Minh Triệu.

Minh Triệu nhìn Trương Dao rời đi, nghĩ rằng, mình quả nhiên không có khả năng giống như Trương Dao, giáp mặt hỏi, loại sự tình này Minh Triệu mình làm sao làm được, Minh Triệu lắc lắc đầu coi như chưa biết gì đi.

Minh Triệu mở cửa xe Ferrari 612 lái về nhà, xe đang đợi đèn xanh đèn đỏ, Minh Triệu ngoài ý muốn thấy Lamborghini 670 của Kỳ Duyên, không phải Minh Triệu muốn nhìn, mà là chiếc xe này rất chói mắt, không muốn nhìn cũng phải nhìn.

Hai chiếc xe giao nhau chờ ở đèn xanh đèn đỏ, Minh Triệu bất ngờ khi thấy Dương Vân ngồi bên cạnh Kỳ Duyên.

Reng reng reng......

Di động Minh Triệu đột nhiên vang lên, Minh Triệu chạm vào trả lời

“Alo?”

“Cảnh trước mặt thế nào? Chói mắt không? Ha ha” Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp.

“Ngươi là ai?” Minh Triệu nhanh hỏi.

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là trước mắt cô” Âm thanh trầm thấp như là nơi xa xôi bay tới, lại giống như ở bên tai Minh Triệu.

Minh Triệu cau mày, cầm lấy di động nhìn dãy số, không có gì bất ngờ khí đó là một dãy số lạ, Minh Triệu cho tới bây giờ chưa thấy qua loại số điện thoại này, không phải di động cũng không phải điện thoại cố định.

“Ngươi muốn thế nào?” Minh Triệu lạnh lùng nói ra.

“Tôi không muốn thế nào hết, chính là muốn cho cô có biết, cái gọi là bạn bè sẽ đối xử với cô như vậy đó, ha ha ha.” Tiếng cười trầm thấp làm cho người ta cảm thấy xương cốt tan rã, Minh Triệu nhanh cúp điện thoại.

Vừa cúp điện thoại, còi ô tô từ sau vang lên liên tục, thì ra đèn đỏ đã sớm đổi thàng đèn xanh, mà Kỳ Duyên cùng Dương Vân cũng không thấy đâu, Minh Triệu đạp mạnh chân ga rời đi.

Minh Triệu về nhà ngồi trên sô pha, trong đầu luôn nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, giọng nói từ điện thoại phát ra thật trầm và sắc bén, trong lúc nhất thời nàng không nhận ra được đó là giọng của nam hay nữ, nhưng Minh Triệu có chút khẳng định, lúc đó chắc chắn hắn ở gần đâu đó, vì ko biết rõ kẻ bí ẩn cho nên tạm thời cứ gọi là hắn vậy.

Hắn nhất định là thấy xe của nàng và Kỳ Duyên, cho nên mới gọi điện thoại tới hỏi cảm giác khi nàng nhìn thấy họ như thế nào, hắn nhìn thấy xe Minh Triệu và xe của Kỳ Duyên cùng lúc, vậy nhất định hắn sẽ ở trên cùng con đường với Minh Triệu, như vậy Minh Triệu tỉnh táo lại cẩn thận phân tích, vấn đề có vẻ rõ hơn một chút.

Người kia chắc chắn biết mình cùng Kỳ Duyên và Dương Vân, hắn theo như lời hắn nói thì ‘Dương Vân là bạn tốt’, hắn rốt cuộc có ý đồ gì? Vì cái gì như vậy quan tâm mình và Kỳ Duyên như vậy, còn có Dương Vân nữa, chuyện của mình và Kỳ Duyên hẳn là không có bao nhiêu người biết. Mà hắn còn biết rõ xe của Minh Triệu, và xe của Kỳ Duyên, còn số điện thoại của Minh Triệu nữa, Minh Triệu cảm thấy người này chính là người trong công ty nàng, hơn nữa còn là người thân cận bên cạnh nàng, Minh Triệu quyết định quan sát những người hay tiếp xúc với nàng trong công ty.

Ngày hôm sau đi làm, Minh Triệu cẩn thận quan sát những người mà có qua lại với nàng cùng Kỳ Duyên, ở công ty hẳn là chỉ có Dương Vân, Trương Dao, Vương Khiết ba người biết thôi, ngày hôm qua Dương Vân thì đang bên cạnh Kỳ Duyên, hẳn là không có khả năng là cậu ấy. Giọng nói Trương Dao thì quá quen thuộc rồi, hơn nữa ngữ khí của Trương Dao và hắn khác nhau rất lớn, như vậy chỉ còn có Vương Khiết, người này luôn thần thần bí bí, nhưng làm việc lại phi thường sạch sẽ lưu loát, vì công ty tranh thủ đến không ít lợi lộc. Nghe nói lúc ấy khi nàng bị thương, cũng là do Vương Khiết đưa đi bệnh viện, sẽ là cô ấy sao?

Minh Triệu chỉ nhận được một cuộc điện thoại, hắn rốt cuộc có mục đích gì? Minh Triệu vẫn không thể nào hiểu, nhưng nàng luôn loáng thoáng cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy, người này có lẽ sẽ điện thoại đến nữa cho mà xem.

Minh Triệu an an ổn ổn vượt qua một tuần, kẻ kỳ quái kia cũng không gọi tới lần nào, nàng sắp đem chuyện đó vào quên lãng, nhưng ngay lúc định không thèm chú ý thì hắn lại gọi tới.

Hôm nay buổi tối, giống như mọi ngày, Minh Triệu tắm rửa xong lại ngồi trước bàn làm việc giải quyết chuyện còn tồn đọng ở công ty, thời gian một chút một chút đi qua, Minh Triệu vẫn tiếp tục không hề dừng lại.

Reng reng reng......

Giữa buổi tối im lặng, tiếng chuông điện thoại làm Minh Triệu giật mình, cảm giác như có luồn gió lạnh chạy dọc theo sóng lưng.

End chap

Aaa mình đã trở lại rồi đây

Miền Bắc đang gánh chịu thiên tai lũ lụt mọi người có hảo tâm thì ủng hộ vào tài khoản mặt trận Tổ quốc Việt Nam stk:0011001932418 vietcombank

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro