Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Theo bản năng, Minh Triệu nhìn di động một chút, lần này không có biểu hiện gì lạ, di động vẫn vang lên như trước.

“A lô?” Minh Triệu cảm giác được giọng của mình đang có chút run rẩy.

“Ha ha” Quả nhiên là âm thanh trầm thấp của hắn, giống như hắn vô cùng hài lòng với biểu hiện của Minh Triệu lúc này, cười ha ha khi thỏa mãn mục đích.

“Ngươi rốt cuộc là ai, muốn thế nào!” Minh Triệu lớn tiếng nói, muốn cho mình thêm can đảm.

“Cô có muốn biết người mà cô lo lắng nhất và bạn thân của cô đang làm gì hay không?” Giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên, như là có ma lực siết chặt tim Minh Triệu.

“Tôi không rõ cô đang nói cái gì.” Khẩu khí Minh Triệu đông cứng nói.
Người nọ không giận cười nói “Ha ha, che đậy chỉ là vô dụng thôi, không có chuyện gì có thể giấu diếm tôi.” Lúc này giọng nói của hắn bỗng nhiên thật sắc bén, giống như là lưỡi cưa trong nhà máy gỗ, làm cho người ta nghe xong cảm thấy da đầu phát căng ra.

“Tôi che đậy cái gì?” Minh Triệu chất vấn hắn, nàng có cổ cảm giác mãnh liệt, cảm thấy người này giống như biết chuyện của mình rất nhiều.

“Cô che giấu cái gì, trong lòng cô là rõ ràng nhất, còn cần tôi phải nói ra sao?” Giọng người nọ đột nhiên trầm thấp xuống.

Minh Triệu ngừng thở không nói lời nào, lặng lẽ đi tới phía trước, nhẹ nhàng tiêu sái đến cửa lớn, từ mắt mèo nhìn ra ngoài cửa.

Minh Triệu nhìn chung quanh một vòng, bởi vì mắt mèo rất nhỏ, góc độ có thể nhìn thấy cũng không nhiều, hơn nữa đèn không sáng lắm, cho nên giờ phút này nhìn ra bên ngoài tối như mực, cái gì cũng thấy không rõ.

Người nọ giống như biết Minh Triệu đang làm cái gì, cũng không lên tiếng, chờ Minh Triệu xem xong rồi, hắn mới chậm rãi nói “Tới khách sạn Shangri-La, tới khách sạn Shangri-La, tới khách sạn Shangri-La”

Chờ Minh Triệu phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, di động đã gián đoạn cuộc trò chuyện, Minh Triệu cầm di động run run, vội vàng dựa vào vách tường mới miễn cưỡng đứng vững, Minh Triệu nhìn thời gian trên di động, đã hơn mười hai giờ khuya, hắn kêu đi tới khách sạn Shangri-La là có ý đồ gì chứ? Chẳng lẽ là muốn chính nàng phải đi tới đó?

Buồn cười! Như thế nào tin tưởng được một kẻ không rõ lai lịch gọi điện thoại tới. Minh Triệu lắc đầu, chuẩn bị lên giường ngủ.

Nằm ở trên giường, Minh Triệu bức bách chính mình ngủ, không thèm nghĩ đến chuyện vừa rồi nữa, nhưng mà càng không muốn nghĩ thì nó cứ lởn vởn trong đầu. Cho đến cuối cùng Minh Triệu cũng không biết vì cái gì, chính mình cư nhiên lại rời giường thay quần áo đi xuống gara lái xe tới khách sạn Shangri-La.
Lúc xe chạy đến cửa khách sạn, Minh Triệu mới cảm thấy mình có bao nhiêu ngu ngốc, cư nhiên chạy đến đây. Nửa đêm trước cửa khách sán không có bao nhiêu người, lúc này bảo vệ khách sạn cũng không biết đi nơi nào, lạ lùng là trước cửa không có ai.

Minh Triệu đậu xe trước cửa, xuống xe đi vào trong. Trong sảnh lớn đèn đuốc sáng trưng, nhưng không có người, nhân viên lễ tân trẻ tuổi, lúc này có vẻ thực mỏi mệt, cảm giác nhìn qua giống như đang ngủ gật.

Minh Triệu không biết tại sao mình lại tới đây, tiếp tục nàng phải làm gì đi đâu nữa đây. Minh Triệu cảm thấy mình thật buồn cười, lúc nàng chuẩn bị rời đi thì từ xa thấy Kỳ Duyên và Dương Vân nắm tay nhau đi vào.

Minh Triệu chạy nhanh trốn ở một chậu cây lớn ngoài sảnh, Kỳ Duyên và Dương Vân đi vào từ cửa hông, hành vi giống như không muốn cho người khác nhìn thấy, hai người không đi ngang qua đại sảnh, mà trực tiếp đi vào thang máy, vừa đi vừa nói chuyện gì đó. Thấy Kỳ Duyên càng nói càng hăng say, càng nói càng vui vẻ, Minh Triệu cảm thấy lồng ngực như sụp đổ, nhìn cả hai vào thang máy, Minh Triệu chạy nhanh tới nhìn vào con số hiển thi, là tầng hai mươi tám..

Từ tầng một đến tầng mười của khách sạn Shangri-La bao gồm quán cà phê, quán bar, và nơi dành cho các loại hình giải trí cao cấp khác, ngoài tầng mười ra thì những tầng còn lại đều là phòng khách sạn, lên tầng hai mươi tám làm gì vào lúc này chứ?

Minh Triệu không biết hai người kia sẽ vào phòng nào của tầng 28, nàng muốn lại hỏi tiếp tân nhưng không có dũng khí. Minh Triệu thất hồn lạc phách về nhà, quần áo cũng không có thay liền nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà, không bao lâu nước mắt liền rơi đầy gối.

Ngày hôm sau Minh Triệu mang theo vẻ mặt mỏi mệt đi vào công ty, suốt ngày vẻ mặt hoảng hốt.

Cốc...... Cốc......

“Mời vào” Minh Triệu hơi khàn khàn nói.

“Phạm tổng, hôm nay cậu sao vậy? Không thoải mái sao?” Dương Vân nhìn Minh Triệu quan tâm nói.

Minh Triệu nhìn nhìn Dương Vân, nghĩ đến cảnh tối hôm qua, nhưng mặt ngoài vẫn là bình tĩnh nói

“Không có gì, chỉ hơi cảm lạnh.”

“Sắc mặt cậu thật không tốt, có muốn khi tam tầm mình đưa cậu tới bệnh viện không?”

Minh Triệu nhìn vẻ mặt quan tâm của Dương Vân, đáy lòng không khỏi nghĩ đến: Dương Vân ơi Dương Vân, không nghĩ cậu lại là một người như vậy, một bên quan tâm mình, một bên lại cùng Kỳ Duyên dây dưa một chỗ, cậu đình làm bạn tốt với mình như vậy sao, có phải mình đã nhìn lầm người hay không.

“Không cần, sao mình có thể làm chậm trễ thời gian quý giá của cậu được chứ.” Minh Triệu có dụng ý khác nói.

Dương Vân kỳ quái nhìn Minh Triệu, cảm giác trong lời nói của Minh Triệu có gì đó kỳ lạ, nhưng mà cô không hỏi nhiều,“Mình ra ngoài trước, nếu có cần gì thì tìm mình.”
Dương Vân vừa nói vừa đi ra ngoài.

Minh Triệu cảm thấy mình nhìn lầm Dương Vân, vốn nghĩ rằng Dương Vân vừa là bạn vừa là đồng nghiệp tốt nhất của mình, không nghĩ tới cô ấy lại đối đãi như vậy với mình, muốn cùng Dương Vân làm rõ ràng, nhưng lại sợ hãi, Minh Triệu không biết mình đang sợ cái gì, nhìn thấy Kỳ Duyên cùng Dương Vân cùng một chỗ trong lòng nàng lại không thoải mái, không phải nàng không muốn Kỳ Duyên cách xa nàng một chút hay sao? Hiện tại thật sự Kỳ Duyên không tới gần nàng nữa, Minh Triệu lại cảm thấy thiếu cái gì đó, nội tâm mâu thuẫn luôn lặp lại làm nàng rối rắm không ngừng.
- -
“Nguyễn tổng, tan tầm sao?” Trần Linh thấy Kỳ Duyên đóng văn kiện lại, chuẩn bị thu thập tài liệu. Thời gian gần đây, mỗi ngày Kỳ Duyên đều tan tầm đúng giờ, có đôi khi rất nhiều chuyện chưa hoàn thành đã đi về trước, lúc mới tiếp nhận Nguyễn thị, mỗi ngày đều làm việc đền tận mười giờ đêm mới về, vì lý do gì mà mới đó đã thay đổi quá nhiều, điểm ấy làm cho Trần Linh rất khó hiểu.

“Uh, có chút việc phải đi trước” Kỳ Duyên mặc áo khoác vào chuẩn bị rời khỏi. Đột nhiên điện thoại nội tuyến vang lên, Kỳ Duyên nhíu mày bắt máy.

“Nguyễn tổng, Dương tổng của Phạm thị có việc tìm ngài, nhưng không có hẹn trước” Trước nhân viên lễ tân khó xử nói.

“Nói với Dương tổng không cần lên đây, tôi lập tức xuống lầu.” Nói xong liền cúp điện thoại, cầm lấy túi xách liền đi ra ngoài, ngay cả Trần Linh còn trong văn phòng Kỳ Duyên cũng không để ý.

Trần Linh nhìn Kỳ Duyên cứ thế gấp gáp đi gặp Dương tổng, trong lòng nhất thời tựa như chua lên, nói không ra cảm giác là gì.

“Nguyễn tổng, lúc này muốn gặp cô thật là không dễ dàng nha.” Dương Vân trêu ghẹo nói khi thấy Kỳ Duyên vừa xuống.

Kỳ Duyên nhìn Dương Vân, tựa như lúc phỏng vấn trước kia ngại ngùng cười cười, quay đầu nói với nhân viên lễ tân “Sau này Dương tổng tới đây, lúc nào cũng có thể lên gặp tôi”
“Dạ được, Nguyễn tổng.”

“Chúng ta đi thôi.” Dương Vân vừa nói vừa lôi kéo Kỳ Duyên nhanh rời đi.

Nhân viên lễ tân nhìn Kỳ Duyên và cô Dương tổng kia, vỗ vỗ ngực, may mắn nói, may mắn là vừa nảy có gọi báo cho Nguyễn tổng, quan hệ của Nguyễn tổng và Dương tổng không tầm thường chút nào, nếu vừa rồi không có hỏi mà không cho cô ta đi lên, phỏng chừng sẽ khó mà giữ được chỗ đứng hiện tại.

Kỳ Duyên cùng Dương Vân lại ở khách sạn cả một buổi tối, gần tám giờ sáng mới từ trong phòng khách sạn đi ra, hai người vẻ mặt mỏi mệt, làm cho người ta miên man bất định.

“Dương vân, cô còn chưa ăn gì, nghỉ ngơi một ngày đi, tôi sợ cô chống đỡ không nổi” Kỳ Duyên lo lắng nhìn Dương Vân nói.

“Cô xem tôi là người vô dụng vậy sao”

“Không, không, tôi không phải có ý này” Kỳ Duyên nhanh giải thích nói.

“Tôi biết rồi, nói giỡn thôi, đừng khẩn trương như vậy được không, mời tôi đi ăn điểm tâm đi, tuy rằng thời gian có chút gấp gáp, nhưng mà điểm tâm vẫn là nhất định phải ăn nha” Dương Vân lôi kéo Kỳ Duyên bước nhanh đi ra khách sạn.

Hai người tìm một quán ăn sạch sẽ thoải mái vừa uống sữa đậu nành, vừa ăn mỳ hoành thánh.

“Nguyễn tổng? Sao cô lại ở đây?”
Trần Linh mở to hai mắt nhìn Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên đột nhiên nghe có người gọi, hoảng hốt, nghẹn thức ăn ở yết hầu, làm cô đỏ mặt.

Dương Vân vừa nhìn thấy, sợ Kỳ Duyên bị nghẹn chết, chạy nhanh cầm ly sữa đậu nành của mình cho Kỳ Duyên uống, một bên vỗ lưng làm cho cô dễ thở hơn.

Lúc này Trần Linh mới chú ý tới bên cạnh Kỳ Duyên còn có Dương tổng
“Dương...... Dương tổng, cô cũng ở đây” Trần Linh cà lăm nói.

Dương Vân nhìn Trần Linh gật gật đầu cười, vẫn hình tượng thục nữ như trước, nhìn không ra gì không ổn.

Trần Linh lại nhìn nhìn Kỳ Duyên vẫn là bộ tây trang ngày hôm qua, chẳng lẽ cả đêm Kỳ Duyên không về nhà? Ý niệm này vô tình xẹt qua đầu Trần Linh.

“Trần Linh, cô từ từ ăn, chúng tôi đi trước” Kỳ Duyên đứng lên sau đó nói với Trần Linh.

“Được, tạm biệt” Trần Linh nhìn Kỳ Duyên cùng Dương tổng cùng nhau đi ra ngoài, vừa lên xe Kỳ Duyên chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Kỳ Duyên đưa Dương Vân về nhà thay quần áo trước, sau đó đưa cô tới Phạm thị đi làm, lúc ấy là giờ cao điểm đi làm, rất nhiều người đều nhìn thấy Dương tổng từ trên chiếc xe chói lọi ấy bước xuống, đều đoán là bạn trai của cô, nhưng mà thực đáng tiếc, không có người nào thấy rõ người trong xe là ai.

“Dương Vân, nghe nói hôm nay có người lái một chiếc Lamborghini chở cậu đi làm hả? Là ai vậy?” Trương Dao gặp Dương Vân ở chỗ lấy nước uống, liền gắt gao hỏi cô.

“Cậu đó nha, đừng có mà bát quái như mấy người kia” Dương Vân thuận tay sửa sang lại tóc mình một chút.

“Rồi sao, mình chỉ có lòng tốt thôi mà, nói đi nói đi, mình giúp cậu nhận xét” Trương Dao xấu xa nói.

“Chiêu này của cậu chỉ có Vương Khiết mới trúng thôi, còn đối với mình thì vô dụng hé.” Dương Vân không chút khách khí nói.

“Xì, không nói thì thôi, tự nhiên sao lại nhắc tới cái kẻ mặt chết đơ kia, cũng không có liên quan gì tới mình” Trương Dao lầu bầu nói.

“Được rồi, được rồi, xin lỗi vì đã làm cho Trương tổng của chúng ta đỏ mặt” Dương vân hưng phấn kêu lên…

“Không có, không có a, Dương Vân cậu đừng nói bậy, mình không có nha” Trương Dao đỏ mặt lớn tiếng phủ định nói:“Hừ, giận cậu rồi” Trương Dao hoàn toàn quên mất mình vừa muốn hỏi gì, hai ba câu đã bị làm đỏ mặt, chạy trối chết.

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro