Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu nhiều đồng nghiệp nhìn thấy thì sao Minh Triệu lại không thấy, sáng sớm đã nghe mọi người to nhỏ với nhau rằng, sáng nay có một người lái Lamborghini đưa Dương tổng đến công ty, Minh Triệu dùng đầu ngón chân cũng biết đó khẳng định là xe của Kỳ Duyên.

Cửa công ty đều đã đưa tới, có phải qua một thời gian nữa sẽ đưa luôn vào văn phòng, Minh Triệu càng nghĩ càng sinh khí.

Cốc...... Cốc......

"Mời vào" Minh Triệu nhịn xuống tức giận nói.

"Minh Triệu, Minh Triệu, cậu biết không, hôm nay có người lái Lamborghini số lượng có hạn đưa Dương Vân đi làm, người đó là ai vậy nhỉ?" Vẻ mặt Trương Dao hưng phấn vọt vào văn phòng Minh Triệu hỏi.

"Không biết" Minh Triệu lạnh lùng nói.

Giống như Trương Dao không cảm nhận được Minh Triệu đang lãnh đạm, vẫn không buông tha nói:"Ai, không biết là ai vậy, mình cũng muốn có người lái xe thể thao số lượng giới hạn đưa đi làm." vẻ mặt Trương Dao mơ màng nói.

"Cậu không có việc gì làm sao?"

Lúc này Trương Dao mới cảm giác được Minh Triệu có điểm không thích hợp, hỏi:" Minh Triệu cậu không sao chứ?"

"Không có việc gì, cậu đi ra ngoài làm việc đi" Minh Triệu lạnh lùng nói.
"Ờ" Trương Dao thức thời chạy nhanh đi ra khỏi văn phòng Minh Triệu.

Trương Dao nhớ lại thái độ vừa rồi của Minh Triệu, không lẻ nàng biết quan hệ của Kỳ Duyên và Dương Vân rồi, mà cũng không đúng, nếu như biết rồi thì sao lãnh đạm như vậy được? Trương Dao thấy Vương Khiết đang ở phòng uống trà liền đi vào.

"Vương tổng, cô có biết hôm nay có người lái xe thể thao đưa Dương tổng đi làm không?" Trương Dao quyết định đến hỏi kẻ mặt chết Vương Khiết.

Vương Khiết bưng cà phê gật gật đầu.

"Cô có biết người kia là ai không vậy?" Trương Dao vừa thấy vương khiết cũng biết, lập tức cảm thấy hứng thú.

Vương Khiết như trước bưng cà phê, sau đó lắc lắc đầu.

Trương Dao nháy mắt giống như bóng cao su tê bị xẹp nằm trên sô pha kêu lên:"A! Các người như thế nào cũng không ai hứng thú hết vậy, chẳng lẽ tôi rất nhàm chán sao?"

Vương Khiết nhìn Trương Dao không để ý hình tượng nằm trên sô pha kêu to, cô đi đến sô pha nói:"Cô thật là ngồi lê đôi mách" Nói xong xoay người liền hướng văn phòng của mình đi vào.

"Cô mới ngồi lê đôi mách, tên mặt chết này." Trương Dao bực bội rống to.

- --
Reng reng reng......
"Alo?"

"Thế nào rồi?" Giọng nói trầm thấp kia lại vang lên.

"Cái gì thế nào?" Minh Triệu bình tĩnh nói.

"Xem ra chuyện hai người họ qua đêm ở khách sạn hôm qua cô không mấy để ý" Người nọ có chút nghiền ngẫm nói.

"Hai người họ là ai? Tôi không biết cô đang nói cái gì" Minh Triệu quyết định giả ngu, nhìn xem người này rốt cuộc muốn làm gì.

"Ha ha, xem ra Phạm tổng đối với tin tức của tôi không hài lòng rồi."

Người nọ dùng giọng trầm thấp lại bén nhọn cười nói "Vậy đêm nay chúng ta gặp mặt đi, như vậy Phạm tổng sẽ biết rõ."

Người nọ đột nhiên muốn cùng Minh Triệu gặp mặt, điều này làm cho Minh Triệu có điểm trở tay không kịp, nhưng lại không nghĩ bỏ qua cơ hội tốt như vậy biết đối phương rốt cuộc là ai, rốt cuộc có ý đồ gì, vội vàng nói:"Được, mấy giờ ở nơi nào?"
"Đêm nay mười một giờ, đại sảnh khách sạn Shangri-La." Người nọ lần đầu tiên nói chuyện ngắn gọn như vậy.

"Vì cái gì muốn đi khách sạn?" Minh Triệu cảnh giác hỏi.

"Cô không biết khách sạn là một chỗ tốt nhất để nói chuyện sao?" Người nọ một trận trầm thấp lại cười to, làm cho Minh Triệu cảm thấy một trận ghê tởm.

Minh Triệu chưa kịp hỏi hắn cách gặp mặt thì hắn đã cúp điện thoại, Minh Triệu cầm di động làm đấu tranh tư tưởng kịch liệt, có đi hay là không? Nếu đi, lỡ như gặp được nguy hiểm sẽ không có khả năng có người biết mà đến cứu mình, tất cả hậu quả xảy ra đều do tự nàng gánh vác. Không đi, chuyện phức tạp mấy ngày nay vẫn chưa chấm dứt, suy nghĩ rối ren trong đầu không có câu trả lời, chẳng lẽ mang theo cho đến khi vào quan tài.

Mãi cho đến mười giờ tối Minh Triệu cũng chưa đưa ra được quyết định, nhìn đồng hồ tí tách trôi qua, tâm tình Minh Triệu càng lắc lư hơn, rốt cuộc có đi hay là không, Minh Triệu còn đang giãy dụa.

Mãi cho đến mười giờ bốn mươi lăm phút, Minh Triệu mới rốt cục hạ quyết định quyết tâm tới khách sạn Shangri-La. Minh Triệu ăn mặc chỉnh tề sau đó nhìn thoáng qua lịch để bàn, âm thầm gắt gao nắm chặt tay, bước nhanh đi ra ngoài.

Mười một giờ năm phút, Minh Triệu đến đại sảnh khách sạn, nhìn chung quanh nhất bốn phía cũng không có người nào khả nghi, chỉ có nhân viên lễ tân cùng bảo an.

Minh Triệu ngồi trên sô pha ở đại sảnh, lo lắng bất an chờ đợi, thỉnh thoảng nhìn ra cửa lớn, đợi mãi cho đến mười hai giờ, vẫn không có người đến.

Vì thế Minh Triệu đứng dậy đi hướng toilet, ở toilet nàng dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt mình, muốn cho chính mình nhất định phải trấn định, sửa sang lại một chút, Minh Triệu đi ra toilet.

Ngay lúc Minh Triệu từ toilet đi ra, trong nháy mắt, bỗng nhiên nhìn thấy Dương Vân tử cửa lớn đi vào, cũng không khi hết nhìn đông tới nhìn tây tìm cái gì, tim Minh Triệu lập tức vọt lên tận cổ họng, chẳng lẽ là Dương Vân? Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu nàng.

Nhưng rất nhanh chóng, Minh Triệu liền bình tĩnh lại, trốn ở phía sau hòn giả sơn chăm chú nhìn Dương Vân. Dương Vân không có khả năng là kẻ gọi điện thoại cho nàng, lúc kẻ kia gọi điện thoại cho nàng lần đầu tiên, Minh Triệu nhìn thấy Dương Vân đang ngồi trên xe của Kỳ Duyên, lúc ấy cô ta cũng không có đang gọi điện thoại.

Minh Triệu thấy Dương Vân ở đại sảnh dừng lại trong chốc lát liền xoay người đi theo hướng cầu thang. Điều này làm cho Minh Triệu cảm thấy kỳ quái, vì cái gì có thang máy không đi mà lại đi thang bộ? Minh Triệu cũng lặng lẽ đi theo Dương Vân.

Cầu thang bộ một mảnh tối đen, Minh Triệu nhìn không rõ Dương Vân phía trước, nhưng có thể nghe được tiếng giày cao gót của Dương Vân,"Lộp cộp, lộp cộp" tiếng vọng vang lên trên đường cầu thang.

Minh Triệu cảm giác mình khẩn trương vô cùng, trái tim giống như lập tức nhảy ra khỏi yết hầu, áo dán trên lưng, làm cho Minh Triệu cảm giác được từng trận lạnh lẽo. Minh Triệu không biết mình đã đi tới lầu mấy rồi, nhưng vẫn vẫn duy trì khoảng cách kém Dương Vân một đoạn, đột nhiên Minh Triệu nghe được Dương Vân đẩy cửa an toàn từ cầu thang đi ra ngoài.

Minh Triệu chạy nhanh hơn đuổi theo, đi ra cử an toàn, lúc này hành lang khách sạn cũng không sáng cho lắm, nhưng so với phía bên trong cầu thang thì thoải mái hơn nhiều, Minh Triệu lau mồ hôi trên trán, nhìn xung quanh lại không thấy thân ảnh Dương Vân đâu.

Hành lang có hai đoạn, trong lúc nhất thời Minh Triệu không biết là nên đi bên trái hay bên phải, đang lúc Minh Triệu cân nhắc hẳn là đi theo hướng nào, thì đột nhiên dư quang từ góc tường xẹt qua, Minh Triệu không chút suy nghĩ liền theo đi qua.

Minh Triệu thật cẩn thận dọc theo tường chậm rãi đi theo, hành lang không có gì có thể che chắn, nếu lúc này đột nhiên có người xuất hiện, như vậy nhất định sẽ bị bại lộ.

Minh Triệu đi dọc đến cuối hành lang, khom người một cái, trước mắt lại là một cánh cửa. Minh Triệu không biết phía sau cánh cửa này sẽ là cái gì, là phòng hay là kho hàng, trong đầu Minh Triệu hiện lên một đám hình ảnh. Cuối cùng vẫn là dùng hết dũng khí vươn tay nhẹ nhàng khoát lên cửa, mở ra.

Vẫn bất động, Minh Triệu nhíu một chút mày, cửa đã bị khóa. Là Dương Vân khóa? Hành lang im lặng như vậy, nếu Dương Vân có vào phóng rồi đóng cửa lại nhất định nàng sẽ nghe thấy. Nếu không phải Dương Vân khóa cửa, vậy thì chính là người mới vừa xẹt qua lúc nảy, người đó từ đâu mà tới?

Đi theo hành lang bên phải đến cuối, chỉ có thể quẹo vào một cảnh cửa, không có chỗ khác có thể đi, vậy DươngVân đi đâu rồi? Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Minh Triệu chảy xuống.

Minh Triệu đi lùi lại, bước nhanh đi trở về cánh cửa an toàn bên cạnh cầu thang bộ, đứng ở bên kia từng ngụm từng ngụm thở phì phò, muốn cho chính mình bình tĩnh lại. Hiện tại rốt cuộc hẳn là nên về nhà, hay vẫn là tiếp tục tìm Dương Vân hoặc là chờ đợi người kia, trong đầu Lâm Văn lúc này hỗn loạn giống như con mèo nhỏ làm rối sợi dây thừng.

Minh Triệu nhìn nhìn di động, đã mười một giờ năm mươi phân, cách thời gian hẹn với kẻ thần bí kia năm mươi phút, hắn vẫn không liên hệ với nàng, là nghĩ Minh Triệu không đến, hay là đã nhìn thấy Minh Triệu đến đây, cố ý cùng Minh Triệu chơi trốn tìm?

Minh Triệu hít thật sâu, dứt khoát hướng theo hành lang bên trái đi đến. Minh Triệu đi đến đó, phát hiện phía bên phải còn có một hành lang thật dài, bởi vì không có đèn, cho nên nàng cảm giác hành lang này sâu không thấy đáy.

Minh Triệu nghĩ, nếu đã đi tới nước này, không có lý do gì không đi tiếp, vì thế lấy hết dũng khí hướng phía cuối hành lang chậm rãi đi qua.

Minh Triệu không biết mình đi được bao lâu, hai phút? Hay là năm phút đồng hồ? Minh Triệucảm giác được mình sắp hít thở không thông, rốt cục khi nàng mệt đến sắp quỵ xuống thì cánh cửa bên cạnh mở ra.

Nhẹ nhàng chuyển động một chút "Tách" Cửa mở ra, điều này làm cho tim Minh Triệu một lần nữa kịch liệt nhảy lên. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, giống như trong phong cũng không có bật đèn, nhưng bởi vì có cửa sổ, cho nên có chút ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào. Thông qua ánh trăng nàng đánh giá căn phòng một chút, theo từ ngoài cửa nhìn vào, bên trong giống như trống rỗng, đối diện cửa lớn chính là cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra có thể nhìn thấy dối diện là một tòa nhà văn phòng lớn, lúc này tòa nhà ấy cũng là một mảnh tối đen, nàng cố gắng nhìn tòa nhà đối diện, nhưng thật sự quá mờ thấy không rõ tòa nhà đối diện là tòa nhà nào.

Minh Triệu cảm giác phía sau lưng giống như có cặp mắt đang nhìn chăm chú vào mình, xương cốt Lâm Văn như rã rời. Nàng mạnh mẽ quay đầu lại nhìn nhìn, cái gì cũng thấy không rõ ràng, nàng quyết định vào phòng xem một chút.

Nàng đem cửa đẩy ra khoảng sáu mươi độ rồi chậm rãi đi vào, ngoài suy nghĩ của nàng, một gian phòng thật lớn, dựa vào ánh trăng nàng đánh giá một chút, bên trong có cái bàn, ghế dựa, sô pha, nhưng mà thật sự là nhìn không ra phòng này rốt cuộc là phòng gì, ngay tại thời điểm nàng chăm chú quan sát thì cánh cửa phia sau tư động đóng lại.

"Oành" một tiếng, cửa tự động đóng lại, dọa nàng nhất thời không có phương hướng, chạy nhanh tới muốn đem cửa mở ra, dùng sức lôi kéo, nhưng vẫn không có phản ứng, lại dùng lực xoay chuyển, một chút phản ứng cũng không có, cái này làm nàng biến thành cá trong chậu, chờ người tới làm thịt.

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro