Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Mẹ, mẹ không cần phải mang lên cho con, gọi con xuống ăn là được rồi.” Minh Triệu nhìn mẹ nàng vì chiếu cố thân thể không khoẻ của ba mà phải làm lụng vất vả rất nhiều. Mẹ Phạm và mẹ  Nguyễn tuổi cũng không cách nhau bao nhiệu, nhưng nhìn bề ngoài, rõ ràng mẹ Nguyễn có vẻ trẻ hơn. Minh Triệu cảm thấy mình không nên ích kỷ như vậy, vì chuyện nữ nhi tư tình, làm cho ba mẹ nàng vì lo lắng cho nàng mà càng thêm mệt mỏi.

“Không sao, mẹ muốn xem con ăn, đến đây, ăn nhiều một chút, đây đều là món con thích” Mẹ Phạm đặt trước mặt Minh Triệu nói.

Minh Triệu bưng chén lên, miễn cưỡng ăn từng muỗng.

“Triệu Triệu, đừng trách ba con, ông ấy cũng vì tương lai của con nên mới làm như vậy, con cũng biết thân thể ba con không khỏe, ông ấy sợ có một ngày ra đi đột ngột, tương lai con sau này sẽ không có người có thể giúp con, cho ngươi dựa vào” Mẹ Phạm nhịn không được khóc nói.

“Mẹ, mẹ đừng nói.” Minh Triệu buông chén canh xuống, giữ chặt tay mẹ Phạm nói:“Con biết nên làm thế nào, ba mẹ cứ yên tâm.” Minh Triệu nhìn nước mắt của mẹ nàng mà cam chịu hứa hẹn.

“Triệu Triệu ngoan, mẹ biết con là đứa nhỏ nghe lời.”Mẹ Phạm ôm Minh Triệu nói.

Minh Triệu bị mẹ Phạm ôm khóc không ra nước mắt.

Lần Dương Vân dẫn theo Kỳ Duyên và Anh Linh vào nhà Phạm gia, thật ra thì xa xa nàng đã nhìn thấy Kỳ Duyên, ngay lúc đó, tim Minh Triệu giống như bị ai đó bóp mạnh, cảm giác hít thở không thông. Minh Triệu ngẩng đầu nhìn ba nàng đứng trước cửa sổ nhìn Dương Vân, Kỳ Duyên cùng Anh Linh. Minh Triệu biết hiện tại là thời điểm thử thách của nàng, nàng hít vào một hơi thật sâu, tự trấn an mình.

Lúc Kỳ Duyên nắm tay nàng, vẻ mặt không tin Minh Triệu mất trí nhớ, lúc này nàng tan nát cõi lòng, nhưng Minh Triệu vẫn nhẫn tâm lạnh lùng hỏi Dương Vân, Kỳ Duyênlà ai, nàng có quen người này sao? Lúc Kỳ Duyên nghe nàng nói câu này, cảm giác như tai họa đang ập xuống đầu mình. Tim Minh Triệu lúc đó càng đau đớn hơn.

Cũng may sau đó ba Phạm ra ngoài dẫn nàng vào phòng, trong phòng mình Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên thất hồn lạc phách rời đi, nhịn không được thất thanh khóc rống lên.

“Triệu Triệu, đây là tạm thời, nhiều nhất một tháng, con cùng Kỳ Duyên đều sẽ quên nhau, nghe ba nói, được không” Ba Phạm vuốt đầu nàng nói.
Lần thứ hai Minh Triệu gặp Kỳ Duyên, là lúc Kỳ Duyên đến văn phòng nàng, nhìn Kỳ Duyên gõ cửa tiến vào, cảm giác giống như quay về lúc Kỳ Duyên còn làm việc trong công ty lúc trước.

Kỳ Duyên kích động nắm chặt cánh tay nàng, kỳ thật Minh Triệu cảm giác không phải cánh tay đau đớn mà là nàng đau lòng, nhưng Minh Triệu chỉ có thể lạnh lùng như trước nói “Tôi thật sự không biết cô, sau này không cần tới tìm tôi nữa, hiện tại mời cô lập tức đi ra ngoài.”

Minh Triệu nhìn bộ dạng bất lực của Kỳ Duyên, khi cô run run nói:“Gấu chờ em nhớ tới Gấu.” Một khắc ấy, lòng nàng như rỉ máu, trong lòng muốn lớn tiếng quát to nói: Kỳ Duyên, Gấu đừng đi.

Nhưng nàng biết mình không thể làm vậy, cho nên cố nén bi thương dường như không có việc gì nhìn văn kiện trong tay, chờ Kỳ Duyên ra khỏi văn phòng, lúc ấy rốt cục nàng cũng không nhịn được khóc rống lên.

Lần thứ ba gặp Kỳ Duyên, Kỳ Duyên đã thay đối rất nhiều, nhìn Nguyễn tổng đứng trước mặt mình oai nghiêm, Minh Triệu có chút thất thần.

Lúc nghe Kỳ Duyên nói cô sẽ không bội bạc, nàng cảm thấy Kỳ Duyên thay đổi trở nên thành thục ổn trọng, Minh Triệu không biết lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho Kỳ Duyên trở nên như thế, nhưng Minh Triệu biết, hết thảy mọi chuyện là có liên quan đến nàng.

Buổi tối dùng cơm xong, Dương Vân cố tình sắp xếp để Kỳ Duyên đưa nàng về, lúc Kỳ Duyên vuốt tóc nàng, Minh Triệu cảm thấy xúc động run rẩy, lùi nhanh về phía sau ghế, nhìn Kỳ Duyên ngại ngùng rút tay lại, tim nàng như bị dao hung hăng đâm vào. Khi Kỳ Duyên đưa nàng về nhà, suýt nữa thì nàng đã gọi tên Kỳ Duyên, nhưng vẫn kìm nén mà gọi Triển tổng, nhìn thấy Kỳ Duyên thỏa mãn khi nàng nhắc ‘trên đường nhớ cẩn thẩn’ mà thỏa mãn tươi cười, Minh Triệu  cảm thấy mình thật sự sắp thua Kỳ Duyên rồi.

Lần thứ tư ngẫu nhiên gặp Kỳ Duyên, thấy cô đứng bên cạnh xe chờ nàng, mong muốn được đưa nàng về nhà. Nàng vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt Kỳ Duyên chờ mong, Minh Triệu thật sự không mở miệng cự tuyệt được, chỉ có thể để cho Kỳ Duyên đưa mình trở về.
Đến cửa nhà, Kỳ Duyên lại mượn cớ giúp Minh Triệu xem máy tính mà đi vào phòng nàng. Nhìn Kỳ Duyên đùa nghịch máy tính, hơn nữa rất hiểu rõ những gì có trong nhà Minh Triệu, nàng nhìn cô, lúc ấy nàng nghĩ không biết quyết định của mình là đúng hay sai lầm.

Trong lúc sửa máy tính Minh Triệu vô tình khen Kỳ Duyên một câu, cô liền hớn hở, sau đó nàng lại dùng tay đánh nhẹ cô ấy. Nàng không ngờ mình có thể hành động thân mật như vậy, nhìn Kỳ Duyên vui mừng mà trong lòng nàng thở dài.

Nhìn thấy Kỳ Duyên nhìn chằm chằm hình nên máy tính, Minh Triệu có chút khẩn trương, Kỳ Duyên gõ vào trang web nội bộ của Phạm thị, làm cho máy tính phát ra MV mà hai người cùng quay, tim Minh Triệu liền có cảm giác như lạc nhịp. Lúc Kỳ Duyên ôm nàng vào lòng, Minh Triệu không còn khí lực đẩy Kỳ Duyên ra, mà ôm ngược lại Kỳ Duyên, tựa vào trong lòng Kỳ Duyên mà hồi tưởng lại những chuyện tốt đẹp trước kia.

Nếu không phải di động Kỳ Duyên vang lên Minh Triệu sợ rằng mình sẽ đánh mất khả năng chống cự, sẽ liều lĩnh mà đem chân tướng nói cho Kỳ Duyên nghe, cho nên Minh Triệu nhanh chóng trốn khỏi cái ôm của Kỳ Duyên, để mặc Kỳ Duyên đi về dự tiệc sinh nhật của cấp dưới cô ấy.

Nhưng lúc ra về Kỳ Duyên lại hôn nàng làm nàng có chút ngoài ý muốn, hai má bị Kỳ Duyên ôn nhu hôn lấy, Minh Triệu lại lâm vào trầm tư.

Vào một đêm nọ, đột nhiên nhận được tin nhắn của Kỳ Duyên, tuy rằng chỉ có vài chữ ngắn ngủi, nhưng tim nàng lại ấm áp lên. Sáng hôm sau Kỳ Duyên lại nhắn tin nhắc nhở nàng ăn bữa sáng, ngày đó Minh Triệu phá lệ mua bữa sáng tiến công ty, trên đường còn gặp được Dương Vân.

Cũng chính từ ngày đó về sau, Minh Triệu phát giác Dương Vân hình như khác hẳn. Đến tìm cô ấy thì thư ký nói là đi gặp Kỳ Duyên.

Minh Triệu vẫn không rõ Dương Vân đi Nguyễn thị có việc gì?

Ngày hôm sau Dương Vân lại đến tìm nàng, nói rằng Kỳ Duyên hẹn cô ấy tới đó để tham quan công ty, điều này làm cho Minh Triệu đối Dương Vân và Kỳ Duyên có chút bất mãn.

Tiếp theo sau đó nàng lại thấy Kỳ Duyên lái Lamborghini chở Dương Vân tới công ty đi làm, từ ngày hôm đó Kỳ Duyên cũng không nhắn tin cho nàng nữa.

Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu chậm rãi tự thuật bí mật trong lòng, đau lòng ôm Minh Triệu, một bên vuốt ve mái tóc nàng một bên vừa nói “Bé ơi, Gấu không biết em phải chịu đựng dày vò như vậy, Gấu cứ ngĩ rằng em không còn nhớ gì đến Gấu, không nghĩ tới em vẫn nhớ rõ Gấu.” Kỳ Duyên yêu thương nói với Minh Triệu.

“Không sao, đều đã qua, quan trọng là hiện tại, cho dù em đồng ý cùng Gấu sống chung thì ba mẹ cũng không chấp nhận” Minh Triệu có chút khổ sở nói.

“Bé ơi, từ nay về sau chúng ta cùng nhau chia sẽ mọi việc, Gấu không thể để một mình em gánh trọng trách trên lưng như vậy, chúng ta cùng nhau chia sẻ được không?”
Minh Triệu nhìn ánh mắt kiên định của Kỳ Duyên, dùng sức gật gật đầu.

Kỳ Duyên chậm rãi cúi đầu hai đôi môi dán hợp vào nhau, nhẹ nhàng nhấm nháp, môi Minh Triệu rất ngọt, ngọt đến nỗi làm cho Kỳ Duyên luyến tiếc buông ra.

Hai đôi môi quấn quýt, phát ra âm thanh quyến rũ, hai chiếc lưỡi mềm mại cùng nhau rượt đuổi, như là bất mãn, hai người gắt gao ôm chặt nhau, cảm nhận sự tồn tại mãnh liệt của đối phương.

Sau một trận hôn nồng nhiệt, Minh Triệu cảm giác đầu óc quay cuồng, hít thở dồn dập, hai tay ôm chặt Kỳ Duyên, thân thể đã sớm xụi lơ trong lòng Kỳ Duyên.

“Bé Triệu..... Em vĩnh viễn chỉ thuộc về Gấu thôi” Kỳ Duyên nói xong lại hạ xuống hôn sâu, như là lời minh chứng của mình.
- --
Dương Vân chậm rãi mở to mắt, nhìn chung quanh bốn phía, không biết hiện tại mình đang ở nới nào? Đầu Dương Vân có chút đau, xem ra tác dụng của thuốc vẫn chưa hoàn toàn đi qua, nhưng Dương Vân lại nhớ rõ ràng, lúc nàng ngất xỉu, là cùng Phách đang nói chuyện, Phách tiến lại gần thì nàng liền mất đi ý thức.

Dương Vân chậm rãi ngồi dậy, kiểm tra quần áo trên người! Đầy đủ không sứt mẻ, hẳn là còn chưa bị cướp sắc. Vì thế đánh giá cẩn thận căn phòng, trang trí màu sắc lạnh lùng, thoạt nhìn không có chút tinh thần phấn chấn, bức màn đóng kín, nhìn không ra hiện tại là buổi sáng hay là buổi tối, Dương Vân lắc lắc đầu, muốn mình thanh tỉnh một chút, sờ sờ túi xách, phát hiện di động cùng tiền ví cũng không thấy, không lẽ bị cướp? Dương Vân cũng có chút buồn cười ý nghĩ của mình.

“Kẽo kẹt” đột nhiên cửa bị mở ra, Dương Vân ngẩng đầu không có gì bất ngờ khi nhìn thấy Phách từ bên ngoài tiến vào, Phách tựa lưng vào cửa nhìn Dương Vân vẫn không nhúc nhích.

“Nếu cô muốn mời tôi đến nhà cô làm khách, không cần tốn nhiều công sức như vậy.” Dương Vân thản nhiên nói.

“Tôi mời cô đến, cô sẽ đến sao?” Phách âm thầm bội phục Dương Vân đảm lượng cùng cơ trí, lúc này còn có thể bảo trì bình tĩnh cùng cô nói cười.

“Đương nhiên, chỉ cần lý do đủ đầy đủ, tôi sẽ suy nghĩ” Dương Vân giảo hoạt cười.

“Vì sao phải giúp Kỳ Duyên và Minh Triệu?” Phách như trước vẫn không buông tha câu hỏi này.

Dương Vân nhìn nhìn phách, cảm thấy người này thật lạ:“Kỳ Duyên và Minh Triệu đều là bạn tôi, giúp bạn bè của mình có gì không hợp lý sao?”
“Cô thích Kỳ Duyên, vì sao còn muốn đẩy Kỳ Duyên cho Minh Triệu?” Phách có chút kích động nói.

“Phách, cô hãy nghe tôi nói, thật sự tôi không thích Kỳ Duyên, sao cô không chịu tin tôi?”

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro