Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Cô nói bậy, ngày đó rõ ràng tôi thấy cô ôm Kỳ Duyên ở bệnh viện, vì cái gì không thừa nhận thích cô ấy, vì cái gì? Vì cái gì?” Phách cơ hồ kích động kêu to.

Dương Vân nhìn Phách, không biết vì sao Phách lại kích động như vậy.“Phách, cô cảm thấy hai người ôm nhau sẽ thích nhau sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Dương Vân ngồi trước mặt Phách, nhìn Phách nhẹ giọng nói “Đương nhiên không phải, ôm có thể chia làm ba loại: tình bạn, tình yêu, và tình thân, không nhất định yêu nhau mới có thể có thể ôm nhau.”

“Chẳng lẽ đợi đến lúc phát sinh quan hệ rồi mới gọi là yêu nhau?” Phách nhìn chằm chằm Dương Vân hỏi.

Đột nhiên Dương Vân phát hiện ánh mắt Phách thay đổi, lúc này ánh mắt Phách cực kỳ nguy hiểm, Dương Vân muốn chạy khỏi đó, nhưng không lường trước được Phách lại ôm cô ném lên giường.

Phách dùng sức bắt lấy hai tay Dương Vân giơ lên cao quá, dùng thân thể ngăn chặn Dương Vân, Dương Vân không ngừng vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi Phách kiềm chế, nhưng khí lực của Phách so với Dương Vân lớn hơn rất nhiều.

“Phách, rốt cuộc cô muốn gì?” dưới tình huống như vậy Dương Vân một bên phản kháng Phách một bên như trước bình tĩnh hỏi.

Hai mắt Phách tràn ngập tơ máu nhìn Dương Vân, khí lực trên tay cũng không giảm đi, ngược lại càng thêm dùng sức nắm chặt lấy tay Dương Vân, Phách vươn một bàn tay chế trụ Dương Vân, nhìn Dương Vân nói “Có phải tôi và cô phát sinh quan hệ, cô sẽ vĩnh viễn là của tôi không?”
Trong mắt Dương Vân xẹt qua một tia hoảng sợ, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại “Phách, nếu cô làm vậy thì cô và những tên vô lại có gì khác nhau? Cho dù cô có chiếm được tôi nhưng vĩnh viễn cũng không chiếm được trái tim tôi” Dương Vân bình tĩnh nói.

“Không, không phải như thế! Đến lúc đó cô không còn trong sạch nữa, sẽ không ai chấp nhận cô, cho nên cô chỉ có thể vĩnh viễn là của tôi, là của tôi.” Phách gần như điên kêu lên.

Lúc này Dương Vân ngược lại càng lạnh lùng, nàng hiểu được nội tâm Phách khẳng định chịu rất nhiều thương tổn, mới có thể làm cho cô ấy có suy nghĩ sai lệch như vậy.“Phách, cô nghe tôi đi.” Dương Vân nhìn Phách nói:“Phách, nếu sau này có một người vì tấm thân không trong sạch của tôi mà không chấp nhận, vậy người đó cũng không xứng đáng để tôi yêu thương. Chỉ cần là người yêu tôi thật lòng, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ quá khứ của tôi, cô hiểu chưa?”

Đột nhiên Phách buông Dương Vân, ôm đầu quỳ xuống, miệng không biết thì thào nói gì. Dương Vân ngồi xuống nhìn Phách, vốn định trấn an Phách một chút, ai ngờ đột nhiên Phách đứng lên, một bàn tay tát Dương Vân, cũng lớn tiếng kêu lên:“Cô gạt tôi, cô gạt tôi.”

Dương Vân bị phách tát một cái làm khóe miệng chảy máu, Dương Vân lấy tay lau, đối với hành vi của Phách rất bất mãn, có điểm tức giận nói:“Cô muốn gì?”

Phách nhìn chằm chằm vết máu trên khóe miệng Dương Vân, cảm thấy vết máu kia thực chói mắt, muốn lau đi, liền không hề báo trước hướng về phía Dương Vân, hôn lên môi Dương Vân.

Phách không biết là cố ý hay là vô tình, Dương Vân cảm giác Phách đang cắn môi của cô, một bên trốn tránh Phách cắn, một bên ngăn cản Phách xâm phạm.

Lúc này Phách hoàn toàn không để ý tới dương vân phản kháng, như trước làm theo ý mình, Phách tựa hồ bất mãn hôn môi, bắt đầu động thủ xé rách quần áo Dương Vân.

“Phách, cô dừng tay, buông ra, mau thả tôi ra.” Dương Vân phát hiện Phách bắt đầu xé rách quần áo mình, nhịn không được cả kinh kêu lên.

Phách nghe được Dương Vân sợ hãi kêu lên tựa hồ càng thêm điên cuồng nhanh hơn động tác trên tay.Quần áo trên người Dương Vân bị Phách không lưu tình chút nào xé rách. Hai tay Dương Vân muốn tránh thoát trói buộc của Phách, nhưng chưa kịp làm gì thì Phách đã bóp cổ nàng, Dương Vân cảm nhận được mùi vị chết chóc khắp nơi.

Phách vừa lòng nhìn Dương Vân bị mình bóp cổ vẫn không nhúc nhích, khi phát hiện Dương Vân không phản kháng, ngược lại Phách bình tĩnh hơn một chút, điều này làm cho Phách ảm giác có chút kỳ quái.
Dương Vân bị Phách bóp cổ khó khắn nói chuyện, chỉ có thể đứt quãng nói:“Phách, cho dù...... Cho dù cô chiếm thân thể tôi, tôi...... Tôi cũng sẽ không...... không bao giờ là của cô.”

“Tôi không tin! Tôi không tin! Các người đều gạt tôi! Các người đều gạt tôi!” Dương Vân càng phản kháng, Phách lại càng thô lỗ, Phách lắc đầu dùng sức bóp cổ Dương Vân.

Dương Vân bị bóp cổ không thể hô hấp, sắc mặt cùng môi đều tái nhợt, nhưng Phách hoàn toàn không để ý tới Dương Vân lúc này, tay còn lại tham lam trên khắp người Dương Vân.

Lực chú ý của Phách toàn bộ đều đặt trên thân thể Dương Vân, rốt cục Dương Vân chọn đúng thời cơ nhấc chân đá vào bụng Phách. Phách bị Dương Vân đá, đau đớn làm cô tràn đầy lửa giận, Phách giương tay, mạnh bạo quăng một cái tát trên mặt Dương Vân.

Dương Vân ngã nằm trên mặt đất, hai má lập tức sưng đỏ, khóe miệng lại chảy ra tơ máu......
Phách ôm Dương Vân đặt ở trên giường, lại một lần nữa đặt Dương Vân dưới thân, giữ chặt hai tay của nàng, như một con sói đói khát hôn khắp trên thân thể tuyết trắng của nàng......

Siêu cấp hoa lệ phân cách tuyến
- ---**------
Nếu Minh Triệu muốn cùng Kỳ Duyên bên cạnh nhau, như vậy sẽ phải đối mặt với ba mẹ của Minh Triệu.“Đêm nay thật sự  Gấu muốn tới nhà em ăn cơm sao?” Minh Triệu vẫn có chút không xác định hỏi.

“Bé, chuyện gì cần đối mặt sẽ phải đối mặt thôi, chúng ta đừng trốn tránh được không?” Kỳ Duyên ôn nhu nói. Kỳ Duyên biết Minh Triệu sợ hãi cái gì, nhưng sợ hãi cũng không thể trốn tránh, cho nên giờ phút này Kỳ Duyên phải tiếp thêm dung cảm cho nàng.

Buổi tối Kỳ Duyên chuẩn bị cẩn thận giống như con dâu ra mắt nhà chồng, mang theo lễ vật đi tới nhà Minh Triệu ăn cơm chiều.

“Tiểu thư, lão gia nói trừ cô ra thì ai cũng không thể vào.” Bảo an cung kính nói.

Buổi chiều Minh Triệu đã gọi điện thoại về nói với ba mẹ nàng buổi tối sẽ cùng Kỳ Duyên về nhà ăn cơm, xem ra ba mẹ phản đối đã thực rõ ràng, quyết không cho Kỳ Duyên bước vào nhà.

“Không sao, mọi trách nhiệm có tôi chịu, anh sẽ không bị đuổi việc ” Minh Triệu chỉ có thể thoải mái an ủi vị bảo vệ này.

Bảo vệ nhìn nhìn Minh Triệu cùng Kỳ Duyên, cũng thật sự không thể nói gì, lão gia cùng tiểu thư đều là chủ, đắc tội người nào cũng không được,“Vậy...... Tôi đi tuần tra, coi như cái gì cũng không thấy.” Bảo vệ nói xong quay người không thấy tung tích.

Kỳ Duyên buồn cười nhìn anh chàng bảo vệ kia sau đó nói với Minh Triệu:“Bảo vệ nhà em thú vị thật”
“Thú vị cái đầu Gấu! Chút nữa có thể ba em sẽ nói những chuyện rất khó nghe, em sợ......” Minh Triệu không lạc quan được như Kỳ Duyên, cảm thấy ba nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.

“Hư, Minh Triệu, Gấu nói rồi, sau này có chuyện gì thì cùng nhau gánh vác.” Kỳ Duyên tươi cười làm Minh Triệu yên tâm hơn, nắm tay Minh Triệu cùng đi vào nhà.

“Cô ra ngoài cho tôi, nơi này không chào đón cô.”

Kỳ Duyên và Minh Triệu vừa bước vào nhà, liền nghe tiếng ba Phạm giận dữ hét to.

“Chào bác trai, con là Kỳ Duyên ạ.” Kỳ Duyên không để ý tới ba Phạm đang tức giận, tâm bình khí hòa chào hỏi ba Phạm.

“Cô không cần gọi tôi là bác trai, tôi không nhận nổi xưng hô này.” Ba Phạm ngồi trên sô pha, cũng không thèm nhìn tới Kỳ Duyên.

“Ba, ba đừng như vậy được không.” Minh Triệu nhìn thấy ba nàng đối xử với Kỳ Duyên như vậy rất bất bình.

“Con còn mặt mũi gọi ta là ba, lúc trước con nói như thế nào, hiện tại lại là làm như thế nào, con muốn làm tức chết ba là không phải.

Khụ...... Khụ...... Khụ......” Ba Phạm kích động nói.

“Ba, ba, ba không sao chứ, ba đừng kích động, sẽ không tốt cho tim.”
Minh Triệu chạy nhanh lại trấn an ba Phạm.

“Không cần con bận tâm, nếu còn quan tâm ba, con liền tránh xa cô ta cho ba.” Ba Phạm tức giận nói với Minh Triệu.

“Bác trai, mong bác đừng kích động như vậy, đối với thân thể bác không có lợi, không bằng chúng ta cùng ngồi xuống chậm rãi nói chuyện, bác thấy thế nào?” Kỳ Duyên mềm nhẹ không mang theo một tia tức giận nói.

“Tôi không cho phép cô bước vào nhà của tôi nửa bước, cô cút ra ngoài cho tôi.” Ba Phạm không thèm nghe lời Kỳ Duyên nói.

“Ba, ba cũng đừng nên nói với Kỳ Duyên như vậy được không, nói như thế nào thì Kỳ Duyên cũng là khách”

“Minh Triệu, không sao, bác trai nói vậy chính là không xem Gấu là khách nữa, có đúng không vậy bác trai?”

“Cô......” Ba Phạm không nghĩ Kỳ Duyên sẽ nói như vậy, nhất thời không nói nên lời.

Kỳ Duyên nắm tay Minh Triệu cùng nhau đi đến trước mặt ba Phạm, đem quà tặng đặt ở trên bàn trà, cùng Minh Triệu ngồi đối diện ba Phạm, tay Kỳ Duyên luôn nắm chặt tay Minh Triệu, tiếp thêm dung khí cho nàng.

“Bác trai, trước hết bác nghe con nói hết lời sao đó muốn đuổi con đi cũng được?” Kỳ Duyên tiên phát chế nhân nói “Bác trai, con và Bé Triệu là yêu nhau thật lòng, không phải cảm giác mới mẻ giống như bác nghĩ, con sẽ thủy chung với bé Triệu giống như bác và bác gái, làm bạn đến già.”

“Các người có thể kết hôn sao? Hai nữ nhân có thể kết hôn sao? Các người có thể sinh con sao? Loại sự tình này nói ra không phải làm người khác chế giễu sao.” Ba Phạm thủy chung không thể chấp nhận Kỳ Duyên.

“Thưa bác, nếu Minh Triệu cần giấy chứng nhận kết hôn, con có thể dẫn Minh Triệu đi Anh hoặc Pháp kết hôn, nơi đó pháp luật dành cho đồng tính và khác phái kết hôn là như nhau. Nếu Bé Triệu thích trẻ con, hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, chúng con có thể sinh con trong ống nghiệm, hoặc nhận nuôi con nuôi. Bác trai, vì chính mình mà sống, không phải vì người khác mà sống, căn bản không cần để ý ánh mắt người ngoài, ngài nói có đúng không?” Kỳ Duyên kiên nhẫn giải thích với ba Phạm.

“Tôi nói cho cô Kỳ Duyên, con gái của Phạm gia không thể nào gả cho nữ nhân được” Ba Phạm trừng mắt nhìn Kỳ Duyên nói.
“Phạm Hải ông bình tĩnh một chút, tim ông không khỏe, không cần lớn tiếng nói chuyện như vậy” Mẹ Phạm thấy ba Phạm giận dữ như vậy, nhanh đến trấn an ông ấy, chỉ sợ tim của ông ấy không chống đỡ nổi.

“Triệu Triệu, con nghe lời ba đi con, đừng cãi với ông ấy nữa, không phải con không biết sức khỏe ba con, nếu ba con có chuyện gì thì làm sao đây” Mẹ Phạm khẩn trương nói.

“Ba, mẹ, từ nhỏ đến giờ con chưa từng cầu xin ba mẹ chuyện gì, lần này con van cầu các người, chấp nhận chuyện của con và Kỳ Duyên có được không.” Minh Triệu rưng rưng nhìn ba mẹ mình, ăn nói khép nép khẩn cầu.

End Chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro