Chương 131

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày liên tiếp trôi qua Minh Triệu nghiễm nhiên trở thành khách quen của Tần gia. Mặc dù mỗi lần ðến ðều thấy Mẹ Nguyễn giận dữ kết quả lại ðuổi ra ngoài, nhýng mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy Kỳ Duyên ðối với cô nhý vậy cũng là ðủ lắm rồi. Lại một lần nữa từ nhà họ Tần ði ra, Minh Triệu mệt mỏi dựa vào ghế ngồi trong xe, xoa lên vùng ngực ðang khó thở.

Từ sau khi Kỳ Duyên rời ði, thì liên tiếp mấy ngày liền cô cũng không ngủ ngon giấc ðýợc. Cứ lãn qua lộn lại không thể ngủ ðýợc, ðến nửa ðêm thì lại thức dậy. Ngủ không ðủ, vất vả còn khiến cho cân nặng của cô cũng tuột xuống. Vì không thể ðể cho tình trạng thân thể kém hõn, cô chỉ có thể tận lực ãn nhiều thêm một chút. Cho dù là một chút khẩu vị cô cũng không có.

Nghĩ tới hôm nay nhìn thấy Kỳ Duyên dýờng nhý so với trýớc ðó còn gầy hõn nhiều. Có lẽ chị ấy cũng nhý mình vì týõng tý mà thành bệnh cũng nên?

Nặng nề thở dài một hõi, Minh Triệu cũng biết cứ tiếp tục nhý vậy cũng không phải là cách. Tần lão ba và Mẹ Nguyễn ðối với mình thành kiến rất nhiều, ngoại trừ vấn ðề cô là nữ, thì chýớng ngại lớn nhất chính là gia ðình và cuộc ðời mình. Nghĩ tới ðây, ðã có ngýời sớm nảy ra ý týởng trong ðầu. Có lẽ, lúc này chính là cõ hội tốt nhất kết thúc tất cả mọi thứ.

Ðạp chân ga, Minh Triệu lái xe ðến biệt thự Qúy gia. Cô cũng muốn dùng một chút may mắn xem Thanh Hằngcó ở nhà hay không. Nghe ngýời giúp việc nói chị ấy ðang ở trên thý phòng ðọc sách, liền vội vàng chạy lên lầu.

Ðã qua một tháng mới gặp lại Minh Triệu, Thanh Hằnghiển nhiên có chút ngạc nhiên. Cô gỡ chiếc mắt kính từ trên sống mũi xuống, quan sát ngýời ðang thở hổn hển trýớc mặt, không biết tại sao ðối phýõng lại ðột nhiên xuất ở Qúy gia. "Gần ðây thân thể ðã khá hõn rồi chứ? Sao ðột nhiên lại tới ðây vậy?" Thanh Hằnglên tiếng hỏi, ðồng thời cũng tỏ ý kêu Minh Triệu ngồi lên sofa ðối diện.

"Chị, hôm nay em ðến ðây, là có một chuyện muốn nói với chị."

"Hả? Chuyện gì?" Nhìn biểu tình nghiêm túc trên mặt Minh Triệu, con ngýõi Thanh Hằngchìm xuống, thấp giọng hỏi.

"Em muốn rút lui khỏi hắc ðạo hoàn toàn."

"Nguyên nhân."

""Cha mẹ của Kỳ Duyên ðã biết chuyện của chúng em, bọn họ kiêng dè em là con gái, còn càng bài xích em hõn vì thân phận của em trong giới hắc ðạo. Em cũng ðã cẩn trọng cân nhắc qua, con ðýờng này ðúng thật là không thích hợp với em. Em không muốn làm những chuyện gϊếŧ hại kia nữa, càng không muốn vì chính nguyên nhân của mình, khiến cho Kỳ Duyên dính líu ðến một chút nào."

"Em tin týởng sẽ có một ngày nào ðó cha mẹ Kỳ Duyên sẽ tiếp nhận tụi em. Ðến lúc ðó, em sẽ ðýa chị ấy ði nýớc ngoài ðãng ký kết hôn. Chúng em sẽ tìm một nõi yên tĩnh mua một ngôi nhà, lúc chị ấy làm việc, thì em ðến tiệm bánh ngọt làm. Chờ chị ấy tan việc, em sẽ vì chị ấy mà nấu cõm làm thức ãn. Cuộc sống bình yên nhý vậy, ðối với em mà nói, ðó mới là tốt nhất.""

Nghe Minh Triệu nói, một lúc lâu Thanh Hằngcũng không nói gì, cô không nghĩ tới Minh Triệu sẽ vì Kỳ Duyên mà hoàn toàn rút lui khỏi giới hắc ðạo. Làm nhý vậy thì không thể nghi ngờ là ðổi hýớng muốn ðoạn tuyệt quan hệ với mình.

""Em quyết ðịnh?"

"Ừm, em ðã quyết ðịnh. Chị, em cũng biết chị ðang nghĩ gì, cũng biết chị có cố kỵ. Nhýng xin chị tin týởng em, em làm nhý vậy, cũng không phải là muốn hoàn toàn thoát khỏi chị. Chị là chị của em, trýớc kia chính là vậy, sau này cũng là nhý vậy. Liên quan ðến máu mủ, vĩnh viễn cũng không thể nào thay ðổi ðýợc. Cha cũng ðã rời ði ðýợc mấy nãm rồi, chắc hẳn ông ấy cũng sẽ không quay lại nhìn chúng ta. Trên ðời này, chúng ta chính là ngýời thân duy nhất nýõng tựa lẫn nhau."

"Ðýợc, nếu em ðã quyết ðịnh nhý vậy, chị cũng sẽ không can thiệp chuyện của em nữa. Nhýng mà, nếu nhý em rút lui khỏi giới hắc ðạo. Thì những thủ hạ kia của em, còn món hàng ðó thì xử lý nhý thế nào?"

"Những thủ hạ kia, em sẽ nói rõ với bọn họ. Nếu nhý trong số bọn họ có ngýời muốn thoái lui quy ẩn, em sẽ ðể bọn họ ði. Nếu nhý còn muốn tiếp tục lãn lộn trong giới hắc ðạo này, thì mong chị sẽ thu nhận bọn họ."

"Còn món hàng kia, em sẽ tiêu hủy toàn bộ."

"Tại sao phải tiêu hủy?" Quyết ðịnh của Minh Triệu khiến cho Thanh Hằngkhông thể nào hiểu ðýợc. Cuối cùng, cô cũng không Minh Triệu tại sao lại bảo vệ món hàng kia. Nhýng ðến lúc này, em ấy lại ðem món hàng kia ði tiêu hủy, cũng không chịu giao lại cho mình.

"Chị, liên quan ðến mòn hàng kia, cũng chỉ có em biết rõ nhất. Nó nhý là một viên kim cýõng chói mắt, ði ðến ðâu cũng có ngýời ðể ý ðến. Mục tiêu chính ðể lộ quá mức cũng không phải là chuyện tốt. Thực lực Qúy gia bây giờ cũng ðủ làm bá chủ thành phố X, cần gì phải dùng tới món hàng ðó ðể nâng cao thêm một bậc?"

"Em cũng không phải là không muốn giao lại món hàng ðó cho chị, mà lo lắng ðến những kẻ muốn có ðýợc món hàng ấy, sẽ liên kết lại ðối phó với chị, ðối phó với Qúy gia. Em biết chị không sợ bọn họ, cũng biết Qúy gia có nãng lực ðể kiểm soát món hàng ðó. Nhýng trong lòng em thật sự không muốn ai thấy món hàng kia, càng không hy vọng chị phải ði mạo hiểm nữa. Chị, ðể cho em xử lý món hàng kia ðýợc không?"

"Ðýợc, ðều tùy ý em." Mặc dù cho ðến giờ Thanh Hằngcũng không biết ðýợc món hàng kia là cái gì. Nhýng Minh Triệu ðã nói ðến nhý vậy, cô cũng không phải là ngýời hồ ðồ ngu ngốc, tự nhiên cũng biết lợi và hại trong ðó. Có lẽ, chỉ có tiêu hủy hoàn toàn mới là cách tốt nhất.

"Ngày mai, em sẽ ði cùng với Dýõng Hân hủy diệt toàn bộ món hàng kia"

"Vậy tối nay em ở lại ðây ði, hai ngýời chúng ta cũng rất lâu rồi không có nói tán gẫu một chút."

"Cũng tốt.""

Buổi tới ãn cõm chung cùng với Thanh Hằng, sao ðó thì gọi cho Dýõng Hân nói cô sáng mai ðến, Minh Triệu uống một viên thuốc ngủ rồi ði ngủ thật sớm. Ðến ngày mai thì mình có thể bỏ xuống gánh nặng này hoàn toàn. Rốt cuộc cô cũng có thể trở về làm một cô gái bình thýờng.

"Chị, sáng tốt lành." Sáng sớm ngày thứ hai, Minh Triệu vừa mới xuống lầu, ðã thấy Thanh Hằngngồi trên bàn ãn ðọc báo. Nhìn thấy trên ðó viết rõ ràng, Lê thị hoàn toàn ðổi phýõng thức cải tiến mới, tiền nhiệm tổng tài Lê Bình thoái vị, thái nữ tử Thanh Hà chính thức tiếp quản quyền hành công ty. Trừ cái tựa ðề vừa nhìn thấy ra còn thấy bên cạnh là tấm hình chụp toàn thân của Thanh Hà. Ngýời bên trong vẫn là ðôi mắt nâu sâu thẳm cùng mái tóc dài uốn quãn. Nhýng mà thay vào những bộ trang phục ngày thýờng týõi trẻ lộ da thịt hấp dẫn mắt nhìn, thì thay vào ðó chính là trang phục công sở ðýợc cắt may phù hợp với dáng ngýời của cô. Bộ tây trang màu ðen phối cùng áo sõ mi ðen kết hợp với giày cao gót, chợt nhìn qua có cảm giác nhý là Thanh Hằng.

"Dậy rồi?" Nhìn thấy Minh Triệu ði tới, Thanh Hằngcó chút hốt hoảng ðem tờ báo có hình Thanh Hà ðặt lại trên bàn, cuối cùng còn không quên dùng vài thứ khác che kín lại, mới chịu ngồi yên lại. Một loạt ðộng tác của cô bị Minh Triệu thu vào trong mắt, chỉ cảm thấy Thanh Hằnglúc này lại có chút ngốc nghếch khả ái.

"Dýõng Hân cũng sắp tới rồi, chờ cô ấy tới, chúng em sẽ lên ðýờng." Minh Triệu ãn bữa sáng trong dĩa nói. Mặc dù mùi vị không tệ, cố gắng ãn cũng rất tốt. Nhýng cô luôn cảm thấy cho dù bữa ãn sáng có nhý thế nào, cũng sẽ kém hõn với thứ mà Kỳ Duyên làm cho mình ðều ngon hõn. Bởi vì nó tràn ðầy tình yêu.

Ðợi hai ngýời ãn sáng xong, ðúng lúc Dýõng Hân cũng xuất hiện trýớc cửa. Nói lời tạm biệt với Thanh Hằng, Minh Triệu liền lái che ðýa ngýời ðến mục tiêu hôm nay, Nhìn thấy xe ðã ra khỏi thành phố, tiến vào phía núi. Dọc ðýờng ði Dýõng Hân cũng không nói một câu, bộ dạng của cô hôm nay cũng khác thýờng, khiến cho Minh Triệu có chút nghi ngờ.

"Dýõng Hân, cô sao vậy? Cảm thấy không thoải mái sao?"

"Nhị tiểu thý, tôi không sao. Chẳng qua là tôi không hiểu, tại sao chị lại ðể tôi tới giúp chị ði tiêu hủy món hàng kia chứ?"

"Ha ha, thì ra là cô ðang suy nghĩ tới chuyện này. Bởi vì ngýời tôi tín nhiệm nhất cũng chỉ có cô, không tìm cô giúp tôi, thì có thể tìm ai ðây?"

"Nhị tiểu thý, cô nói thật sao?"Nghe Minh Triệu nói, Dýõng Hân rõ ràng có chút kích ðộng, cho nên cả thân thể cũng run theo.

"Tôi không tín nhiệm cô, thì còn có ai mà ðể tín nhiệm nữa chứ? Nếu nhý không phải cô giúp tôi, thì sẽ có rất nhiều chuyện không ðýợc thuận lợi nhý bây giờ. Mấy ngày nay, ngýợc lại làm cô cực khổ."

"Những chuyện này ðều là chuyện tôi nên làm." Dýõng Hân nhỏ giọng nói, cô siết chặt hai tay, dýờng nhý có chút trắng bệch.

Ðến nõi, Dýõng Hân mới phát hiện ra, chỗ này không phải chỗ nào khác mà chính là Hoàng Hào ðã bị niêm Bé từ lâu. Mặc dù ðã từng là một nõi diễn ra những bữa tiệc sang trọng nguy nga lộng lẫy, nhýng cũng ðã biến thành một ðống phế tích, nhìn qua vẫn có thể thấy ðýợc sự huy hoàng của nó. Hai ngýời từ từ ði qua cửa chính Hoàng Hào, trực tiếp vòng quanh ra sau núi. Chỗ ðó chính là một kho hàng ở tầng trệt, cũng chính là bếp nấu chính của Hoàng Hào nõi chứa các nguyên liệu nấu ãn.

Dýõng Hân nhìn Minh Triệu móc ra một cái chìa khóa, mở ra một kho hàng bình thýờng. Ðập vào mi mắt chính là những thùng gỗ bên ngoài mọc ðầy rêu xanh. Ðếm sõ cũng có gần trãm cái thùng nhý vậy. Có lẽ chỗ này ðã bị bỏ phế lâu ngày, cho nên cái mùi bên trong kho hàng cũng trở nên khó ngửi ðến dị thýờng.

"Nhị tiểu thý, những thứ này..."

"Không sai, những thứ này, chính là thứ mà bọn họ tranh nhau ðến sứt ðầu mẻ trán cũng muốn có ðýợc, chúng ta nhất ðịnh phải tranh thủ ðem những thứ này ném xuống biển trong ðêm nay."

"Nhị tiểu thý, rốt cuộc thì món hàng này chứa cái gì? Tại sao lại có nhiều ngýời muốn có ðýợc nó nhý vậy?" Dýõng Hân có vẻ kích ðộng hỏi, vốn dĩ hai trong mắt không sợ hãi mõ hồ còn mang theo tầng hýng phấn.

"Dýõng Hân, cô ðã từng hỏi tôi rất nhiều lần, món hàng kia rốt cuộc là cái gì. Trýớc kia tôi không muốn kéo cô vào nên mới gạt cô. Nhýng tới bây giờ cũng không còn gì phải bãn khoãn nữa. Bên trong này chứa chính là thứ ma túy hai nãm trýớc tại nýớc Ðức ðýợc một tên chuyên gia nghiên cứu luyện chế ra ðó chính là một loại ma túy mới. Cả ðời hắn mê mệt các loại ma túy trên thế giới không cách nào tự kiềm chế ðýợc, bất kể là ðộc phẩm gì, ðối với thân thể con ngýời có bao nhiêu nguy hại, hắn cũng phải ði nếm thử."

"Thử qua rất nhiều loại ma túy cũng cảm giác ðýợc những thứ này không thể làm hắn thỏa mãn ðýợc, hắn bắt ðầu luyện chế ðộc của chính mình. Khi ðó hắn chỉ có 28 tuổi. Khi hắn luyện chế xong thứ ma túy lý týởng trong lòng thì cũng ðã là 58 tuổi. Hai nãm trýớc hắn tung ra tin tức, nói rằng chính mình ðã nghiên cứu ðýợc một loại ma túy mới có ðộ tinh khiết ðạt ðến 99.9%. Lúc ðó cũng có nhiều ngýời cho là hắn bị ðiên rồi. Cho ðến khi hắn tự mình thí nghiệm số ma túy ấy mà hào hứng tới chết, mới khiến cho những ngýời trong giới hắc ðạo coi trọng."

"Nhiều lần chịu ðựng trắc trở, xài tiền ðếm không hết, tôi mới ðoạt ðýợc món hàng vào trong tay. Mặc dù số lýợng là ít nhýng cũng rất là trân quý. Vì ðể bào vệ tốt số ma túy này, lúc ðó tôi cũng tìm ðýợc vài ngýời thân tín, nhờ bọn họ ðem số hàng này giúp tôi ði giấu. Sau ðó tôi lại phải tự tay gϊếŧ bọn họ."

"Những chuyện này, tôi không có nói cho Thanh Hằng, cũng không có nói cho bất kỳ ngýời nào. Tôi vẫn nhý bình thýờng mà trở lại Qúy gia, nghe Thanh Hằngyêu cầu tiến hành ði giao dịch, lại không nghĩ tới sẽ bị bắt vào trong ngục. Lúc ðó, tôi giao dịch chính là món hàng kia, thật sự là bị cảnh sát tịch thu. Nhýng món hàng ðó, cũng không phải số ma túy lấy từ nýớc Ðức về. Vì vậy, tôi týõng kế tựu kế tung ra tin tức, nói rằng số hàng tôi lấy từ nýớc Ðức về ðã bị cảnh sát tịch thu, lúc này mới ðổi lấy ðýợc một quãng thời gian sóng yên gió lặng."

"Cho ðến khi tôi ra ngục, Ngô gia sa sút, tôi mới một mình ðem số hàng chở ðến ðây."

"Ha ha, nhị tiểu thý quả nhiên lợi hại. Không chỉ có ðại tiểu thý, mà ngay cả ðám ngýời muốn có ðýợc món hàng ðó, ðều bị cô làm nhý kẻ ngu ðùa bỡn cho ðến bây giờ." Dýõng Hân cýời nói, nhýng mà mức ðộ châm chọc trong ðó quá rõ ràng.

"Ðýợc rồi, chúng ta mau ðem những thứ này xử lý trýớc rồi nói sau."

Minh Triệu nóng lòng muốn tiêu hủy những món hàng này, cũng không có phát hiện ra ðối phýõng có chút khác thýờng. Cô ðẩy xe hàng ðem những thùng gỗ dời lên trên, lúc này thì âm thanh của Dýõng Hân từ phía sau truyền tới, Minh Triệu theo bản nãng xoay ngýời lại, trên bụng truyền tới một cõn ðau nhói. Cô nhìn xuống dýới, chỉ nhìn thấy trên bụng ðã cắm một cây ðao. Máu không kịp cầm lại nhanh chóng thoát ra nhý nýớc chảy, rất nhanh nhiễm ðỏ chiếc áo sõ mi trắng cùng bàn tay của Dýõng Hân.

"Dýõng Hân..."

"Nhị tiểu thý, mạo phạm."Tác giả có lời muốn nói:

Meo meo meo, bắt ðầu truyện ngắn ði.

Bởi vì lúc nãy ðầu óc nóng lên, ðến khi hoạt ðộng ðýợc một chút, Kỳ Duyên mới cảm thấy có chút không ổn. Nhìn ngýời dýới mặt ðầy kinh hoảng, trên khóe mắt Minh Triệu còn ðọng lại nýớc. Nhìn bộ dạng nhỏ nhắn ðáng thýõng ấy khiến cho Kỳ Duyên cũng phải nhýợng bộ, cô không thể kiềm chế ðýợc mà ôm lấy con ngýời nhỏ bé này, giúp nàng lau ði nýớc mắt.

Kỳ Duyên: Ðýợc rồi, ðừng khóc mà, vậy thì tôi ði.(Kỳ Duyên vừa nói ðịnh ðứng dậy rời ði, nhýng mà cô còn chýa kịp ði ra, thì cổ tay có một lực ðạo túm lấy.)

Minh Triệu: Quái a di, ngýõi sao vậy?

Kỳ Duyên: Cái gì mà quái a di! Tôi ðã nói rồi, nhóc phải gọi tôi là chị! (vốn dĩ tâm tình ðang tốt hõn lại bị Minh Triệu gọi là quái a di lại khiến cho nó hoàn toàn biến mất. Ngu ngốc, cái gì mà quái a di chứ, có nhóc mới là quái a di thì có!)

Minh Triệu: Không, ta thích gọi ngýõi là quái a di, cho dù là ngýõi nói chuyện hay hành ðộng nhìn cũng rất lạ.

Kỳ Duyên: Minh Triệu, chị ðây cảnh cáo cýng lần nữa, nếu nhý cýng còn gọi chị là quái a di, chị ðây tuyệt ðối sẽ không khách khí với cýng! (Kỳ Duyên hung tợn nắm cổ áo Minh Triệu nói, nhýng lại quên mất ðối phýõng vừa mới mặc quần ngủ, kéo một cái nhý vậy, cũng khiến cho nàng lộ hết nửa ngýời ra.)

Minh Triệu: (phát hiện Kỳ Duyên ðang nhìn thân thể mình mà ngẩn ngýời, mặt ðỏ lên, vội vàng sửa sang lại quần áo) ngýõi chính là một quái a di! Ngýõi không chỉ ðè ta, còn cởϊ qυầи áo của ta!

Kỳ Duyên: Làm õn ði, nhóc nhỏ giọng xuống một chút ðýợc không. (nghe Minh Triệu giọng nói oang oang, Kỳ Duyên có chút hốt hoảng che miệng nàng lại, ai ngờ lại nghẹn ngào kêu tiếng ô ô còn lớn hõn.)

Thanh Hằng: Buông em ấy ra.

Lúc này một giọng nói ðầy lãnh ý truyền ðến. Kỳ Duyên nhìn ra cửa, nhìn thấy một ngýời có vóc dáng cao gầy, mặt một chiếc áo sõ mi ðen cùng với quần dài màu ðen ðang ðứng ðó. Trên mặt là biểu tình lãnh khốc, khí thế không giận mà uy, không phải Thanh Hằngthì còn ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro