Chương 132

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Triệu không dám tin những gì ðang xảy ra trýớc mắt, cô muốn xem nó nhý là ảo giác của mình, nhýng ðau ðớn trên ngýời chính là thật sự, không hề có chút giả dối nào. Cô nuốt xuống từng ngụm máu không ngừng muốn tràn ra khỏi cổ họng, ðịnh ðẩy Dýõng Hân ra. Nhýng dýờng nhý ðối phýõng ðã nhìn thấu ðýợc ý ðồ của cô, còn cố cắm ðây ðao kia vào sâu hõn.

"Dýõng Hân..."

"Nhị tiểu thý, cô nhất ðịnh là tò mò lắm có phải không, tại sao tôi lại phải làm nhý vậy. Rõ ràng tôi chính là một thuộc hạ trung thành nhất của cô, yêu cô, hõn nữa lòng trung thàn cũng dành cho duy nhất một ngýời. Tại sao bây giờ lại ðối xử với cô nhý vậy? Thật ra tất cả ðều là giả týởng. Ðã từng là một ngýời trung thành là giả, ái mộ cái gì, còn cái gì chó má nữa."

"Minh Triệu, cô thông minh nhý vậy, nhýng lại không nghĩ tới lại thua trong tay tôi. Tôi ðã từng cho cô cõ hội, nhýng mà cô lai không biết quý trọng. Nếu nhý cô sớm ðem mình giao cho tôi, nói không chừng tôi còn có thể giữ lại cái mạng này cho cô. Nhýng mà việc ðã tới nýớc này, cô không thể không chết ðýợc."

"Cô là ngýời của Kim gia?" Minh Triệu cật lực hỏi, cô hiện tại không dám vọng ðộng, có lẽ chỉ cần cử ðộng một cái thì Dýõng Hân sẽ lấy mạng của cô."Kim gia? Cô lại dám nói tôi là ngýời của Kim gia. Minh Triệu chẳng lẽ trong mắt cô, tôi cũng chỉ có chút bản lãnh nhý vậy thôi sao? Cô xem cái này, sẽ biết tôi là ai, chắc hản cô ðối với cái hình xãm này sẽ không xa lạ gì chứ"

Dýõng Hân vừa nói nhẹ nhàng kéo cổ áo ra, làm lộ làn da trên xýõng xanh quai. Phía trên chính là cái hình xãm Minh Triệu không thể quen thuộc hõn ðýợc nữa, nó giống hệt nhý của gã ðàn ông trýớc kia tập kích cô tại siêu thị."Cô là, ngýời của tổ chức Hắc Thủ thần bí của nýớc Ðức phái tới?"Chuyện ðã tới mức này không cần nói cũng ðã hiểu rõ.

Hèn gì hết lần này ðến lần khác Dýõng Hân cứ thế hỏi mình tung tích của mòn hàng kia. Hèn gì, bắt ðầu từ sáng hôm nay cô ta ðã có trạng thái khác thýờng nhý vậy. Thì ra ngýời mà mình tín nhiệm nhất, bất quá cũng chỉ là một tên gián ðiệp ðã ẩn mình từ lâu.

"Tổ chức Hắc Thủ thần bí? thật ra thì, chúng tôi cũng không có thần bí tới nhý vậy, chẳng qua là lấy thực lực của các ngýời, cãn bản xách giày cho chúng tôi cũng không ðáng. Tôi ẩn mình trong Qúy gia mấy nãm này, cũng là bỏi vì ổng chủ muốn tiến vào thành phố X. Mà Qúy gia, chính là chýớng ngại lớn nhất. Vì muốn tiêu diệt các ngýời, mà số lýợng ngýời Trung Quốc trong tổ chức lại không nhiều, cho nên tôi mới nhận lệnh vào Qúy gia làm gián ðiệp."

"Lúc bắt ðầu ngýời tôi muốn tiếp cận chính là Thanh Hằngchị của cô, lại không ngờ ðýợc hai nãm trýớc cô lại có ðýợc món hàng từ nýớc Ðức. Bất quá nói ra cũng là chuyện tốt, so với cái ngýời ðầu gỗ lạnh nhý bãng ðó, tôi càng thích một cô gái quyến rũ nhý vậy hõn. Nhýng mà, cô lại không biết tán thýởng. Lại hết lần này ðến lần khác cự tuyệt mỗi lần tôi muốn ðến gần cô."

"Bất ðắc dĩ ông chủ muốn mýợn tay Ngô Nam ðể hắn tóm cô lại hỏi món hàng kia giấu ở ðâu, nhýng mà cái ðám phế vật Ngô Nam kia quá mức vô dụng. Bọn chúng không những có lòng tham, mà còn có tâm tý muốn nuốt trọn món hàng kia. Vì diệt trừ Ngô gia, chúng tôi ðành phải dùng ðến chút thủ ðoạn, khiến cho Qúy gia và Ngô gia trờ thành ðối thủ. Nhắc tới, Thanh Hằngvẫn là có bản lĩnh, có thể trong một ðêm, mà tiêu diệt toàn bộ Ngô gia."

"Ha ha, không hổ là tổ chức ngầm thần bí của nýớc Ðức, lại làm mấy cái chuyện trộm gà trộm chó, thật là lợi hại. Ngýời nhý tôi thì làm sao có thể xứng với một Dýõng tiểu thý giảo hoạt nhý cô chứ? Mấy nãm qua cô ðều ði theo tôi làm thủ hạ rồi kể hầu, ngýợc lại ủy khuất cho cô rôi. Nếu nhý cô sớm nói lại lịch của cô cho tôi biết không chừng tôi còn tìm cho cô một vị trí trong tổ chức mà ngồi một chút. Cần gì phải trở thành ngýời hầu nhỏ của tôi chứ?" Nghe Dýõng Hân nới, Minh Triệu cũng cýời nói. Ðôi mắt ðen láy, nhýng không hề nhìn thấy nụ cýời,

"Cho dù là ngýời hầu nhỏ của cô, bây giờ kẻ chết cũng không phải là tôi. Chờ sau khi gϊếŧ chết cô, Thanh Hằng, toàn bộ Qúy gia, kể cả Kỳ Duyên, cũng chạy không thoát."

"Cô tính toán rất giỏi, nhýng mà, cô lại quên hỏi rằng tôi có ðồng ý hay không?"

Minh Triệu nói xong ðýa tay bắt lấy cổ tay Dýõng Hân, nhấc chân ðá giãng cô ta ra ngoài. Lập tức, thanh ðạo ðâm vào bụng cũng vãng ra theo. Máu týõi ði theo vết rách trên bụng cứ thế tràn ra không ngừng trào lên miệng, Minh Triệu cố chống thân thể vô lực mà chạy ði. Ðồng thời móc ðiện thoại trong túi ra, bấm dãy số ðã từng thuộc lòng trong ðầu.

Cho dù cô biết lựa chọn chính xác nhất ðó là gọi cho Thanh Hằng. Nhýng Minh Triệu lại sợ, ngay cả câu nói cuối cùng cũng không thể nói với ngýời con gái ấy.

Rè... rè ... rè... tiếng chuông rung không ngừng vang lên, nhýng ðiện thoại bên kia không có ai nhấc máy. Nghĩ ðến ðây, Minh Triệu bất ðắc dĩ cýời. Cô lại quên mất ðiện thoại của Kỳ Duyên ðã bị Mẹ Nguyễn tịch thu, làm sao có thể tiếp ðiện thoại của mình ðýợc chứ."Kỳ Duyên... sớm biết nhý vậy thì hôm nay nên tìm chị trýớc rồi mới ðến ðây."

Tầm mắt bỏi vì mất máu mà dần dần trở nên mõ hồ, Minh Triệu dựa vào nghị lực mà chạy về phía trýớc, nhýng ðến ðiểm cuối. Nhìn ðến phía dýới chính là ðáy biển màu xanh vô tận, cô vô lực ngã ngồi xuống ðất, dùng khí lực sống sót cuối cùng gọi ðiện cho Kỳ Duyên.

"Mẹ! Tiểu Bé gọi ðiện thoại cho con gấp nhý vậy, nhất ðịnh là việc quan trọng, mẹ ðýa ðiện thoại cho con ðýợc không?" Kỳ Duyên dùng giọng khẩn cầu mà nói với Mẹ Nguyễn, từ lúc sáng khi thức dậy, cô ðã cảm thấy trong lòng buồn rầu khó chịu, luôn có cảm giác sẽ có chuyện gì không tốt sắp phát sinh. Bây giờ lại thấy Minh Triệu gọi ðiện cho mình gấp nhý vậy, cô luôn có cảm giác nếu nhý mình không bắt máy, thì sẽ có chuyện nghiêm trọng phát sinh.

"Gấu, mẹ thật không hiểu con nhỏ kia cho con uống thuốc gì, tại sao con cứ nhất ðịnh phải yêu cô ta cho bằng ðýợc chứ? Rõ ràng bên ngoài còn nhiều ðứa con trai thích hợp với con nhý vậy, nhýng con lại không chịu nghe lời ba mẹ nói chứ hả? Con cứ nhý vậy, thì ba mẹ phải làm sao ðây? Lại muốn ðể chúng ta ðau lòng nữa sao?"

"Mẹ, con biết chuyện của con và tiểu Bé khiến cho hai ngýời rất khó chịu, rất thất vọng. Nhýng con thật lòng yêu em ấy, tình cảm nhý vậy cãn bản không thể muốn khống chế thì có thể ðýợc. Em ấy vì con mà bỏ ra rất nhiều, thậm chí còn mạo hiểm ba lần bốn lýợt không màng tính mạng mà ði cứu con. Con không thể rời bỏ em ấy ðýợc, càng không ðành lòng ðể em ấy chịu khổ sở. Mẹ, ðýa ðiện thoại cho con ðýợc không?"

"Thôi, thôi, không phải chỉ là cái ðiện thoại thôi sao, tội ðýa cho cô. Nhýng tôi cũng nói trýớc, cho dù tôi ðể cô nghe ðiện của con nhỏ ðó, cũng sẽ không ðồng ý ðể hai ðứa sống chung." Nhìn hốc mắt Kỳ Duyên cũng ðã ðỏ ửng, Mẹ Nguyễn bất ðắc dĩ ðýa ðiện thoại cho cô.

Con cái thay ðổi, bản thân bà là mẹ dĩ nhiên là hiểu rõ nhất. Bà cũng biết con gái nhỏ của bà cũng rất yêu cô gái kia, nếu nhý không phải bối cảnh Minh Triệu phức tạp, ngýợc lại bà còn có thể suy nghĩ lại. Nhýng hết lần này ðến lần khác ðối phýõng không chỉ là con gái, mà còn là ngýời mà bất cứ chuyện ác gì không làm, thậm chí còn vì buôn chất ðộc hại mà ngồi tù. Một ngýời nhý vậy, bà có chấp nhận, cũng sẽ không yên tâm.

Lần nữa có ðýợc ðiện thoại Kỳ Duyên vội vàng ấn nút trả lời, ðiện thoại rung lên không ngừng, không có tiếng. Cô nhìn tới 23 cuộc gọi nhỡ không ai bắt máy, cuối cùng tim ðập càng lúc càng nhanh, ngực khó chịu ðau ðến không chịu nổi. Dự cảm bất thýờng ðột nhiên nảy sinh, Kỳ Duyên vội vàng gọi lại cho Minh Triệu.

"Sao vậy? Cô ðang gọi ðiện cầu cứu binh?" Nhìn Minh Triệu bắt di ðộng trong tay, Dýõng Hân cýời hỏi. Nhýng nụ cýời kia không còn chút ôn nhu nào, ngýợc lại mang theo âm lãnh và ác ðộc."Ðúng vậy... không lâu sau, Thanh Hằngsẽ tới ðây..." Minh Triệu ngẩng ðầu nhìn cây súng trong tay Dýõng Hân nói, nụ cýời trên miệng còn výõng lại tõ máu ðang khô.

"Coi nhý cô ta tới ðây ðýợc thì có thể làm ðýợc gì? Lái xe ðến ðây cũng hõn một tiếng. Nếu cô ta nóng lòng vì yêu em gái, có lái phi cõ tới, cũng phải mất 20 phút. Cô cho là mình có thể chống dỡ lâu ðýợc nhý vậy sao? Cho dù tôi không gϊếŧ cô, ðể mặc cô chảy máu nhý vậy, 20 phút sau cũng sẽ chết."

"Vậy cô có thể thử một lần a, nhìn tôi... reng...reng..." Minh Triệu còn chýa nói xong, ðiện thoại ðã vang lên, nhìn thấy hiển thị trên màn hình ðiện thoại, trong mắt cô thoáng qua một tia mừng rỡ, nhýng càng nhiều hõn chính là hốt hoảng. Dýõng Hân ðem mọi phản ứng của Minh Triệu thu vào trong mắt, cô ta cýỡng ép ðoạt lấy ðiện thoại di ðộng của cô, nhýng cũng không nghe.

"Chậc chậc, thật cảm ðộng a, thì ra cô gọi ðiện thoại cho Kỳ Duyên. Ðã nhý vậy, lời nói Thanh Hằngsẽ ðến ðây là giả? Nhý vậy cũng tốt, tôi có thể nhận ðiện thoại nói cho cô ta biết cô ðang ở ðây, sau ðó cô ta một mình ði tới. Cô nói ði, cô ta nhìn thấy thi thể của cô sẽ làm gì?"

"Dýõng Hân!" Minh Triệu cắn chặt rãng kêu tên Dýõng Hân, cô chống ngýời dýới ðất muốn ðứng lên, nhýng thân thể cãn bản không còn chút khí lực nào, giống nhý ðó không còn là mình nữa."Sao vậy? Sợ? Sợ tôi gϊếŧ cô ta? Hay là sợ tôi gϊếŧ cô? Bất quá làm nhý vậy cũng thú vị." Dýõng Hân vừa nói, ấn nút nghe ðiện thoại ném ðến trýớc mặt Minh Triệu. Nghe bên kia là tiếng Kỳ Duyên ðang lo lắng, Minh Triệu cầm ðiện thoại di ðộng lên.

"Kỳ Duyên, là em."

"Tiểu Bé, có phải em ðã xảy ra chuyện gì không?"

"Không có chuyện gì ðâu, chẳng qua em nhớ chị, hôm nay còn chýa nói với chị là em yêu chị."

"Tiểu Bé! Em ðang ở ðâu! Có phải em..."

"Ðoàng!" tiếng súng chấn ðộng vang vọng bên tai. Minh Triệu nhìn cái di ðộng bị bắn thủng nằm trên mặt ðất, hai tròng mắt chìm xuống. Nếu nhý hýớng súng này lệch thêm một chút nhất ðịnh sẽ bắn nát lỗ tai của mình.

"Sao vậy? nói chýa ðủ? Tôi ðể cho cô trýớc khi chết nghe chút âm thanh của cô ta, nhý vậy là ðủ nhân từ lắm rồi hả?" Dýõng Hân ði lên phía trýớc, nắm lấy cổ áo Minh Triệu nhấc dậy, ðông thời cầm súng chĩa vô ðầu cô, trong mắt hiện lên từng ðợt từng ðợt sát ý.

"Làm õn, ðùng ðánh vô mặt, dù sao cũng chết, cô ðể cho tôi chết ðýợc ðẹp một chút hay không?" Minh Triệu cýời nói, giọng ðiệu thỏa mãn không thèm ðể ý, giống nhý ngýời bị súng chỉa vô ðầu, không phải là cô. Nghe cô nói, Dýõng Hân bật cýời. Nhấc súng ra khỏi ðầu nhắm vô ngực của cô.

"Minh Triệu, cô chính là ngýời con gái duy nhất rất khác thýờng khiến cho tôi ðoán không ðýợc. Cô vốn dĩ nói cho Kỳ Duyên biết, tôi muốn gϊếŧ cô, hoặc là âm mýu của tôi. Nhýng cô lại không nói, ngýợc lại còn cho tôi cõ hội tiếp tục ẩn mình, tôi có nên nghĩ là cô quá tự phụ, hay thật sự là không có ðầu óc ðây hả?"

"Cho dù tôi không nói, Thanh Hằngcũng sẽ tra ra ðýợc là cô. Dýõng Hân, Qúy gia cũng không hề ðõn giản nhý cô nghĩ ðâu."

"Hả? Thật không? Nhýng mà, tôi gϊếŧ cô rất ðõn giản."Lời nói vừa dứt chỉ nghe ðýợc tiếng rãng rắc, Dýõng Hân mở khóa an toàn của súng lục.

"Dýõng Hân, tôi muốn nói cho cô biết một bí mật, không biết là có muộn quá không."

"Là trãn trối?" Dýõng Hân khinh thýờng hỏi ngýợc lại, cô ta biết ðối phýõng bất qua cũng chỉ là ðang làm ra mạnh mẽ, cãn bản cũng không chống ðỡ ðýợc bao lâu nữa.

"Món hàng kia... là giả."

"Cô nói gì?"

"Tôi nói, cô phí hết tâm tý lấy ðýợc món hàng kia, là giả."

Minh Triệu thýởng thức biểu tình ngốc lãng của Dýõng Hân, ðột nhiên ðýa tay bóp cổ cô ta, xô cô ta té xuống mặt ðất lãn ðến vách núi. Một chiêu này, cãn bản là cách lấy mạng ðổi mạng. Phía dýới vách núi chính là biển sâu, lấy Minh Triệu bị thýõng, rõi xuống cũng chỉ có chết ðuối.

"Cô ðiên rồi hả?" Nhìn thấy sắp rõi xuống, trên mặt Dýõng Hân không gợn sóng sợ hãi lại xuất hiện vẻ bối rối, cô ta dùng hết toàn lực muốn ðẩy tay Minh Triệu ra, nhýng sau ðó cả ngýời lại lao ra khỏi vách núi."A!" Nguy cấp, Dýõng Hân ðýa tay tóm lấy bờ vách núi, cuối cùng cũng không rõi xuống. Nhýng chân cô ta vẫn bị Minh Triệu nắm chặt.

"Cô buông tay!" Dýõng Hân dùng sức ðạp Minh Triệu, cãn bản không biết ðối phýõng từ ðâu lại có nhiều sức nhý vậy, ðã cũng không buông."Dýõng Hân, cô rất thông minh. Ði cạnh tôi lâu nhý vậy cũng không ðể lộ sõ hở. Hôm nay, bất quá là tôi cùng với Thanh Hằngnày ra một vở kịch, mục ðích cũng chỉ muốn dụ rắn ra khỏi hang, tìm ra kẻ sắp ðặt mọi chuyện muốn có ðýợc món hàng ðó nhất, lại không nghĩ rằng ðó là cô."

"Mặc dù lần ðánh cuộc này tôi thua, nhýng cô cũng mất hết tất cả. Món hàng kia cô không có ðýợc, Qúy gia, cô cũng không hủy ðýợc. Thậm chí ngay cả chủ nhân của cô, cũng sẽ không dùng ðến một kẻ vô dụng nhý cô nữa."

"Minh Triệu! Cô khốn kiếp!"

Dýõng Hân tức giận gầm gừ, sức của cô cãn bản cũng không chống ðỡ hai ngýời ðýợc, rất nhanh sẽ rõi xuống."Nói cho tôi biết! Món hàng kia ở ðâu?" Cô ta dùng súng lục lần nữa nhắm vào ngực Minh Triệu, hai tròng mắt vì tức giận mà trở nên ðỏ bừng.

"Tôi vừa mới khen cô thông minh, sao bây giờ lại ngu nhý vậy chứ? Không cần nghĩ cũng biết, cãn bản tôi cũng sẽ không nói cho cô biết món hàng kia ðýợc giấu ở ðâu mà." Cho dù ðã ðến nông nỗi nhý vậy nhýng nụ cýời của Minh Triệu vẫn luôn rực rỡ nhý vậy. Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt tái nhợt còn ðang dính máu của cô, làm tãng thêm một vầng sáng màu vàng. Ðẹp ðến hý ảo, giống nhý tùy thời thì sẽ theo ðó mà biến mất.

"Ðýợc, vậy cô chết ngay ði." Dýõng Hân không do dự mà bóp cò. Bởi vì lực kích quá mạnh, Minh Triệu rốt cuộc cũng thả lỏng nắm tay của mình. Máu týõi vãng lên tung tóe, thậm chí còn bắn lên trýớc mắt. Khi ðau ðớn trên thân thể dần dần ði xa, tầm mắt hoàn toàn rõi vào trong bóng tối, thì hình ảnh của Kỳ Duyên càng lúc càng rõ ràng hõn.

Minh Triệu ðýa tay lên, chạm vào chạm nhý thế nào cũng không thấy ðủ hết khuôn mặt. Tuy là lạnh thấu xýõng, nhýng ðối với cô mà nói, ðã ðủ.

"Kỳ Duyên, em không muốn chết.""

----------.0.----------

Tác giả có lời muốn nói: Xem chýõng này, không biết mọi ngýời có hiểu không. Lúc trýớc có một chýõng kể về lúc tiểu Bé Bé cùng Gấu ði siêu thị và bị sát thủ tập kích. Trong ðó có một gã ðàn ông xãm hình trên cánh tay, hắn thuộc tổ chức Hắc Thủ thần bí ỏ nýớc Ðức. Mà Dýõng Hân cũng chính là một thành viên của tổ chức này. Nàng bắt ðầu ðến Qúy gia, là muốn cýớp ðồ và ðýa tổ chức xâm nhập vào thành phố X. Hai nãm trýớc phát hiện Minh Triệu lấy ðýợc món hàng kia, cũng chính là thứ ma túy mới quý giá. Sau khi ẩn mình ðủ kiểu. Vì vậy, tiểu trung khuyển cái gì chứ là giả! Trýớc kia tui cũng nói Dýõng Hân rất quan trọng, cũng bởi vì kiêm nhiều thân phận nằm vùng của nàng.

Ps: Trải qua cái ngýợc từ ðầu ðến ðuôi, ngýợc tâm xong lại ngýợc ngýời, tiểu Bé Bé rốt cuộc không chịu sự kỳ vong mọi ngýời bị Hiểu Bạo ngýợc lớn. Mọi ngýời nói tui ngýợc tiểu Bé Bé quá mức, nhýng bỏi vì là chính a, cho nên không ngýợc nhân vật chính thì ngýợc ai ðây? Cho nên, mấy chýõng sau rốt cuộc tui cũng thay ðổi thành ngýợc ngýời. Túm lại xem chýõng này xong ðừng vội ném ðấ. Muốn biết kết cục ra sao, thì trở lại nghe giải thích. Vãn này là HE, cho nên mong mọi ngýời yên tâm xem (^o^)/~

Ách, vốn chýõng này không khí cũng khá là nặng nề, Hiểu Bạo viết xong chýõng này thì trong lòng cũng không thoải mái, tính là không viết truyện ngắn. Nhýng lại sợ mọi ngýời nhớ mà giận, cho nên vẫn phải viết. Dù sao chính vãn là ngýợc, cho nên trong truyện ngắn viết ngọt cho mọi ngýời nếm ði.Ban ðêm giống tố không ngừng kéo ðến, hai ngýời bộ dạng có phần hao hao giống nhau, hai cô gái khí chất bất ðồng ðứng dýới tàn cây. Một trong hai ngýời mang áo khoác che ðầu cho cả hai, không ngừng ðýa tay ra ngoắc xe ði ngang, còn cô gái còn lại vẻ ngoài yêu mị khuôn mặt bình thản, không biết ðang suy nghĩ cái gì. Hai ngýời ðó không cần phải nghi ngờ chính là Minh Triệu và Thanh Hằngxuyên không về 20 nãm trýớc.

Thanh Hằng: xe ở thành phố X này khó gọi nhý vậy sao? (Thanh Hằngcau mày hỏi, có trời mới biết, nàng ðỏi này trừ xe của Qúy gia ra, thì chýa từng ngồi những loại xe khác, chớ nói gì là chuyện gọi xe nhý thế này, coi nhý nằm mõ, Nhiễm tỷ tỷ cũng chýa từng thê thảm nhý vậy.)

Minh Triệu: Ách, hẳn không phải rất khó gọi ðâu, bất quá nõi chúng ta ðang ở cũng không phải thành phố X lúc ðó. Chị, chị nói ði sao chúng ta lại ðến ðýợc chỗ này, không biết Gấu ở bên kia có lo lắng cho chúng ta hay không ðây.

Thanh Hằng: lo lắng cũng vô ích, chúng ta cũng không trở về ðýợc. Em ở ðây chờ chị, chi ði ra ngoài tìm xe. (Thanh Hằngvừa nói, liền chạy vào trong màn mýa. Nhìn thấy bóng ngýời dần dần biến mất, không laau sau thì lại nhìn thấy có một chiếc xe dừng trýớc mặt mình, mà ngýời ngồi ngay chỗ lái xe dĩ nhiên chính là Thanh Hằng. Mà cửa kính trên xe ðã bị vỡ hết.)

Minh Triệu: Chị, chị lấy xe này ở ðâu vậy?

Thanh Hằng: Ði mýợn.

Minh Triệu: Vậy chủ xe này là ai chị biết không? Cửa kính sao lại bị bể?

Thanh Hằng: Không biết, chị ðánh bể.

Minh Triệu: ... (nhìn Nhiễm tỷ tỷ nói nhý là tối nay chị chýa ãn cõm vậy, không nói nhìn trời, các nàng lúc này cũng không phải là ở 20 nãm của thành phố X a. Vạn nhất bị bắt vào cái gì mà ðệ nhất nữ tử ngục giam, há chẳng phải kêu trời không thấu kêu ðất không nghe sao? Bây giờ Gấu cũng chỉ là ðứa trẻ mới 8 tuổi a.)

Thanh Hằng: Em không cần phải lo lắng, lúc chị mýợn cái xe này, cũng không ai nhìn thấy.

Minh Triệu: Nhýng mà, cctv sẽ quay ðýợc chị

Thanh Hằng: Hả? Thật không? (nghe Minh Triệu nói, khuôn mặt Thanh Hằngðột nhiên trầm xuống hỏi. Lúc này xe chợt dùng lại, sau ðó chỉ nhìn thấy Thanh Hằnglại ði về hýớng cũ. Nhìn mặt cô âm trầm, Minh Triệu cũng không dám nói nữa, chỉ sợ ðối phýõng làm ra mấy chuyện kinh thiên ðộng ðịa.)

Thanh Hằng: Qủa nhiên, chỏ này có cctv. (ðứng dýới cái cctv, Thanh Hằngthấp giọng nói, sau ðó lấy cái Hắc Bé không rời từ trong ngýời ra, ðoàng ðoàng hai phát súng liền bắn nát cái cctv.)

Minh Triệu: Ách,,, sao chị lại bắn nát mấy cái ðó, cho dù bắn nát, vẫn còn dữ liệu mà, hõn nữa lúc nãy mặt chị còn bị cái ðó quay rõ ràng nhý vậy.

Thanh Hằng: chị bắn nát cái ðó, cũng không phải lo lắng có ngýời thấy chị mà là chị không cho phép bất kỳ thứ gì có thể lừa gạt mình.

Nhiễm tỷ tỷ nói xong một cýớc ðạp cần ga, tiêu sái rời ði. Minh Triệu ðýa tay ðỡ trán, không biết nói gì, Có lẽ, trong lòng Thanh Hằng, mỗi quyết ðịnh của chị ấy ðều là chân lý.

Bên này hai ngýời còn ðang lái xe ði dạo quanh thành phố X 20 nãm về trýớc. Thì bên kia ở Qúy gia ðã xảy ra một chuyện kinh thiên ðộng ðịa. Bởi vì tối nay từ trên trời lại có ngýời rớt xuống, ý ðồ sát hại ðại tiểu thý Qúy gia Thanh Hằng.

Nhìn cái ngýời tay chân bị trói hết, bị ðập ðầu mà té xỉu, trên khuôn mặt trẻ con của Thanh Hằngkhó mà phát giác ðýợc nụ cýời nhạt kia.

Thanh Hằng: Ðem cô gái này ðến phòng ta.

Ðám thuộc hạ: Ðại tiểu thý, nhýng thân phận cô ta không rõ...

Thanh Hằng: Muốn ta nói lần thứ hai sao?

Ðám thuộc hạ: Vâng!

Vì vậy, mấy tên ðàn ông býớc lên trýớc, ðem cái ngýời ðang nằm dýới ðất có mái tóc nâu uốn quãn, mặc chiếc áo bó ngýời màu ðỏ cùng cái quần cụt ðýa lên phòng Thanh Hằng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro