Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kỳ Duyên mặc váy nhý vậy ngủ không khó chịu sao? Ðem váy cởi ra ði."

Minh Triệu vừa dứt lời liền khiến cho toàn bộ thân thể của Kỳ Duyên ðông cứng lại. Từ tai ðến não bộ rồi từ não bộ vào trong lòng, cuối cùng lan toả khắp gýõng mặt. Không thể nghi ngờ rằng cho dù Kỳ Duyên không soi gýõng cũng biết gýõng mặt lúc này tuyệt ðối mang một lớp lớn phiến hồng. Lại còn bị ánh mắt nghiền ngẫm của Minh Triệu nhìn, càng khiến lớp phấn hồng kia tãng thêm.

"Không cần, tôi nhý vậy ngủ là ðýợc rồi." Kỳ Duyên vừa dứt lời Minh Triệu liền tỏ vẻ không vui, mắt thấy nàng trên giýờng cọ ði cọ lại chiếm hết cả một giýờng, Kỳ Duyên nhất thời không biết nói gì, cứ nhý vậy cýõng cứng tại chỗ. Lên giýờng cũng không ðýợc, không lên giýờng cũng không xong.

"Kỳ Duyên, vì sao không cởi váy ra? Rõ ràng ngủ nhý vậy rất khó chịu. Chúng ta ðều là nữ nhân, ngủ cùng nhau cũng có gì ðâu a. Hõn nữa, em hiện tại bị nhý vậy nếu có muốn làm gì ðó, cũng có thể làm ðýợc gì ðây?" Minh Triệu bất ðắc dĩ nói, ðồng thời dùng tay phải không bị thýõng chỉ vào cánh tay trái ðang bãng bó. Bộ dáng kia, muốn vô tội liền nhý thế vô tội, muốn chân thành liền nhý thế chân thành.

Nếu không hiểu con ngýời của Minh Triệu, không chừng liền nghe theo lời nàng mà cởi hết quần áo lên giýờng a. Ðối với sự hiểu biết của cô về nữ nhân này cùng với vô số hành vi không biết chừng mực của nàng ta, Kỳ Duyên nhý thế nào lại có thể tin týởng chuyện ma quỷ của nàng? Xã hội bây giờ, ai bảo nữ nhân ngủ cùng nhau sẽ không phát sinh ra chuyện xấu gì?

Sự thật chứng minh, ngủ chung với nữ nhân nhý Minh Triệu càng nguy hiểm hõn gấp nhiều lần so với ngủ cùng với nam nhân a!

Nhìn thấy Kỳ Duyên bộ dáng vẫn nhý cũ, Minh Triệu mân mê ðôi môi, giả vờ tạo ra bộ dáng tiểu hài tử không ðýợc ãn kẹo. Hai ngýời cứ nhý thế giằng co, lúc sau nhìn thấy gýõng mặt có phần mệt mỏi của Minh Triệu, bệnh mềm lòng của Kỳ Duyên lại bộc phát.

Thật không chịu nỗi, kỳ thật cởi váy ngủ cũng không phải là không thể. Nếu nữ nhân này nửa ðêm dám giở trò bậy bạ, ít nhất mình cũng còn có chiếc qυầи ɭóŧ. (editor: Nếu có xảy ra chuyện gì thì qυầи иᏂỏ có thể "bảo vệ" tiểu Kỳ Duyên sao ta? LOL)

Nghĩ nhý thế Kỳ Duyên liền làm theo lời Minh Triệu. Cô nghiêng thân kéo khoá dây kéo bên hông sýờn của chiếc váy tây trang màu ðen, sao ðó ðem váy chậm rãi cởi xuống. Nhìn chiếc váy ðen dần dần rõi xuống, Minh Triệu trợn to mắt nhìn nhất cử nhất ðộng của Kỳ Duyên. Thậm chí không hề chớp mắt một giây nào, giống nhý nàng sợ bỏ lỡ cõ hội khó thấy này.

Không thể phủ nhận rằng dáng ngýời Kỳ Duyên vô cùng ðẹp. Mặc dù quanh nãm suốt tháng cô ðều mặc tây trang, ðem toàn bộ thân thể nghiêm nghị vây quanh, nhýng Minh Triệu cũng có thể tìm ra những bí mật nhỏ về cô. Giống nhý là thế này, ðôi chân của Kỳ Duyên rất dài, lại còn rất thẳng. Mông cũng thật xinh ðẹp, liếc qua cũng rất co dãn, linh hoạt. (editor: sắc lang!! sắc lang!! chùi nýớc miếng ði Phong tỷ!!)

Giờ khắc này, nhìn Kỳ Duyên xoay ngýời ðem váy ngắn cởi ra lại còn ðung ðýa chiếc mông xinh ðẹp, tuy rằng vẫn mang trên ngýời một chiếc qυầи ɭóŧ thuần trắng nhýng cũng khiến cho Minh Triệu trong lòng tràn ðầy du͙© vọиɠ. Khoảng cách của cả hai không quá một thýớc, Minh Triệu biết, chỉ cần nàng výõn tay liền có thể chạm ðến chiếc mông mýời phần co dãn này của Kỳ Duyên a, thậm chí còn có thể dùng sức xoa bóp. (editor: sắc lang!! Nhuế tỷ cẩn thận)

Sau khi vô số lần ðấu tranh tý týởng, Minh Triệu cuối cùng vẫn cố gắng ngừng suy nghĩ cũng nhý hành ðộng. Dù sao làm nhý vậy chẳng khác gì tên yêu râu xanh (nguyên vãn: ðáng khinh ðại thúc), nàng Minh Triệu muốn sờ Kỳ Duyên thì cần phải hành ðộng bất ngờ nhý thế sao? Nàng tin týởng, một ngày nào ðó, Kỳ Duyên hiểu ý, cam tâm tình nguyện ở trên giýờng cho nàng sờ mó*. (editor: ta ðịnh ðổi thành "chạm vào" nhýng lại nghĩ dù sao ðây cũng là edit trên mạng chứ ko phải in thành sách, nên cứ ðể những ðộng từ nhý "sờ mó" theo ðúng câu vãn dịch sẽ hay hõn ^^)

Bên kia, Kỳ Duyên còn rối rắm xấu hổ cý nhiên sẽ không nghĩ ðến việc Minh Triệu lại suy nghĩ ðến cảnh týợng ðáng khinh nhý vậy. Kỳ Duyên trong lòng cực lực che dấu cảm giác khẩn trýõng không ngừng bộc phát, ýớc chừng so với ngày thýờng cô phải mất hõn một phút ðồng hồ ðể cởi váy.

Cô ðỏ mặt ðem chiếc váy ngắn ðặt bên cạnh ghế, xoay ngýời lại thấy Minh Triệu chừa cho cô một khoảng giýờng lớn chờ cô lên nằm. Thoáng nhìn bộ dáng chờ mong của ngýời nọ, Kỳ Duyên cảm thấy mình giống nhý công tử tìm vui chốn kỹ viện, còn Minh Triệu giống nhý cô nýõng thanh lâu chờ mình lâm hạnh.

Kỳ thật, Kỳ Duyên suy nghĩ về Minh Triệu nhý vậy, thật là oan uổng cho nàng. Tuy rằng có thể ngủ cùng với Kỳ Duyên khiến cho Minh Triệu thật sự rất hýng phấn, nhýng lại biến cô nàng ðang hýng phấn này thành cô nýõng thanh lâu cũng thật tội cho nàng. Rất nhiều thời ðiểm, Minh Triệu là ngýời rất dễ thoả mãn. Cho dù Kỳ Duyên ðối với nàng lúc gần lúc xa, thậm chí cả bộ dáng không thèm quan tâm ðến nàng, nhýng mỗi lần ðýợc Kỳ Duyên thân cận dù chỉ là một chút cũng dễ dàng khiến cho Minh Triệu vô cùng hạnh phúc.

Ðêm nay trãng sáng, tựa hồ ðặc biệt sáng ngời, ánh trãng nhè nhè chiếu vào phòng, cho dù không sáng nhý ánh ðèn nhýng cũng có thể ðem diện mạo của ngýời xung quanh thấy rõ. Kỳ Duyên xoay ngýời, gýõng mặt thýờng ngày không mang nhiều cảm xúc hiện tại lại mang theo vài phần ngýợng ngùng ửng hồng. Tay cởi bỏ búi tóc trên ðầu, mái tóc liền phân tán rõi xuống nhý thác nýớc ðang chảy. Áo sõ mi màu trắng theo ðộng tác của cô mà ðong ðýa, lộ ra cặp ðùi chói lọi, giống nhý vật sáng phát ra trong ðêm, dễ dàng nhìn rõ.

Kỳ Duyên nhý vậy, chỉ thoáng nhìn một cái, liền khiến cho Minh Triệu không thể li khai tầm mắt. Cõ hồ xuất phát từ bản nãng, nàng výõn tay phải ra, làm ðộng tác mời gọi, sau vài giây do dự, Kỳ Duyên cũng cầm tay nàng tiến ðến nằm lên giýờng.

Một ngýời nằm trên giýờng bệnh thật sự khá rộng lại cũng hết sức cô ðõn. Hai ngýời trên một giýờng tuy rằng hõi chật nhýng lại phá lệ ấm áp.

Vết thýõng ða phần bên tay trái cùng phía sau lýng, nằm thẳng ðối với Minh Triệu mà nói có phần khó chịu. Vừa rồi vì do tác dụng của thuốc gây tê nên vết thýõng không làm cho Minh Triệu quá ðau, nhýng hiện tại buổi tối, hiệu quả của thuốc mất ði, liền làm cho nàng có chút gian nan. Kỳ Duyên nằm trên giýờng mắt thấy Minh Triệu khẽ cau mày, mồ hôi lạnh chảy ra, tựa hồ mang bộ dáng khó chịu, cõ hồ cũng khiến cho lòng cô cãng thẳng theo.

"Trên ngýời bị ðau sao?" Kỳ Duyên chống tay nhẹ nhàng hỏi, ðồng thời výõn tay thay Minh Triệu lau khô mồ hôi trên trán.

"Ân" Minh Triệu lúc này cõ hồ không mang nhiều khí lực trả lời, kỳ thật nếu nhý vết thýõng của Minh Triệu ðổi cho ngýời khác, thì họ sớm ðã không có khí lực nói chuyện, nên cũng thật khó khãn cho nàng vừa rồi còn có thể nói nhiều nhý vậy với Kỳ Duyên.

"Nhý vậy có bớt chút nào không?"Kỳ Duyên vươn tay ðem thân thể Minh Triệu ôm vào trong lòng, cô cảm giác thấy bả vai gầy yếu kia khi cô ôm lấy nhẹ nhàng run lên, Kỳ Duyên có chút nói không nên lời nhìn Minh Triệu trong lòng mình.

Nhìn ðến thời ðiểm nàng nhý con mèo nhỏ ở trong lòng mình cọ cọ, nhất thời khiến lòng Kỳ Duyên hoà thành một mảng ấm áp. Nữ nhân này, nếu có thể mãi khả ái như vậy thì thật tốt. Chỉ là không biết nàng như vậy ðýợc bao lâu.

Về chuyện của nữ nhân váy ðỏ kia, Kỳ Duyên cũng không ý ðịnh hỏi Minh Triệu, cũng giống nhý việc cô không hỏi Minh Triệu về ngýời tên A Nhiễm kia.

Cho ðến lúc này, Kỳ Duyên biết quan hệ giữa cô và Minh Triệu cãn bản không thể quay trở lại mối quan hệ ðõn thuần như ban ðầu. Các nàng nằm chung giýờng, các nàng ôm nhau cùng một chỗ, ði vào giấc ngủ. Lúc nhìn thấy nàng bị thýõng liền khiến cô ðau lòng, vào thời ðiểm nàng thiếu chút nữa phải chết liền không ðể ý ðến an nguy của mình mà ði cứu nàng.

Chung quy mà nói, mối quan hệ hiện tại giữa Kỳ Duyên và Minh Triệu chỉ có hai chữ, ái muội. Giả dụ như Minh Triệu tái làm nhý thế nào ði nữa, Kỳ Duyên cũng không muốn phá vỡ mối quan hệ ái muội này. Vì cô biết, sau khi phá vỡ ði, cô cùng Minh Triệu có lẽ sẽ không còn giống nhý hiện tại nữa.

Không nói ðến vấn ðề thân phận ðịa vị giữa các nàng, chỉ cần nói về bối cảnh của Minh Triệu cũng có thể làm cô không thể gánh vác nổi. Kỳ Duyên nãm nay ðã 27 tuổi, sớm ðã không còn là nữ sinh ngây thõ, cô còn ở ngục giam làm việc suốt nãm nãm, cô gặp không ít ngýời hung ác, cũng như những kẻ sống liều lĩnh, ðánh mất ði tình cảm. Cho dù trong lòng không thể phủ nhận việc cô thích Minh Triệu, nhýng tuyệt ðối không cho phép mình có býớc ði sai lầm.Cô còn có cha mẹ, còn có bằng hữu, còn có nguyên tắc sống của cô.

Nếu cùng nữ nhân vừa có quá nhiều mối quan hệ với hắc ðạo vừa có tính cách khó ðoán như Minh Triệu cùng ở chung một chỗ, phủ bỏ hết thảy vì ngýời này, trýớc không nói Ðồng Ánh Quỳnh không chấp nhân, phụ mẫu cô lại càng không thể ðồng ý. Mà Kỳ Duyên cũng không có dũng khí ðể làm như vậy.

"Kỳ Duyên chị thật tốt." Minh Triệu ở trong lòng Kỳ Duyên nhẹ giọng nói, ðồng thời khoát tay ra sau lýng Kỳ Duyên, gắt gao ôm cô. Nàng không biết, trong lòng Kỳ Duyên lúc này ðã ðem mọi suy nghĩ vứt bỏ ði hoàn toàn, chỉ muốn giữ lấy hạnh phúc nhỏ bé ngắn ngủi này.

"Ân, mau ngủ ði." Kỳ Duyên vuốt ðầu Minh Triệu vỗ dành. Không biết từ khí nào, cô càng lúc càng thích sờ ðầu Minh Triệu. Cô cảm thấy nữ nhân này kỳ thật cũng không giống nhý bề ngoài thoạt nhìn kiên cýờng nhý vậy, có chút thời ðiểm, cũng là một hài tử cần có ngýời ðau lòng cần ðýợc ngýời bảo hộ mà thôi.Mà chính mình có thể cho nàng cũng chỉ có bao nhiêu ðó.

"Kỳ Duyên, Em thích chị." Qua hồi lâu, âm thanh từ ngýời trong lòng phát ra. Chỉ là so với âm thanh vừa rồi cõ hồ cực kì nhỏ. Kỳ Duyên bán tỉnh bán mộng không thể nghe rõ, chỉ biết Minh Triệu ðang nói gì ðó. Câu hồi ðáp cũng chỉ là một mảnh im lặng. Hai ngýời cứ nhý vậy ôm nhau ngủ, thẳng giấc ðến hừng ðông. Nếu không phải Ðồng Ánh Quỳnh ðánh thức cả hai ðể thay thuốc cho Minh Triệu, có lẽ các nàng vẫn cứ như vậy ngủ.

"Ngô" Thời ðiểm ðang ngủ bị ngýời khác ðánh thức tự nhiên sẽ không thoải mái. Kỳ Duyên xoa mắt ngồi dậy, muốn nhìn xem ai ðánh thức mình. Ngẩng ðầu lên nhìn, Kỳ Duyên thấy Ðồng Ánh Quỳnh sắc mặt không tốt cýõng cứng cùng y tá ðứng một bên dùng ánh mắt kinh ngạc nghi hoặc nhìn.

Tuy rằng Kỳ Duyên là tổng giám ngục trýởng của Ðệ nhất nữ tử ngục giam. Không một ai dám ðộng ðến, nhýng ðối với những lời ðồn ðại so với con ngýời càng mang nhiều uy hϊếp hõn.

Rất lâu, có lời ðồn rằng Kỳ Duyên cùng Minh Triệu có quan hệ không bình thýờng, cũng vì không có chứng cớ nên lời ðồn ðại vừa bộc phát lên rồi tự biến mất. Nay, nhìn thấy Kỳ Duyên cùng Minh Triệu ngủ cùng nhau, lại là tý thế ôm nhau ngủ như vậy, sợ rằng cho dù là ai cũng sẽ hiểu lầm.

Kỳ Duyên có chút xấu hổ ho khan một tiếng, sau ðó lấy chiếc váy ngắn bên ghế dựa mặc vào. Cho dù phát ra ðộng tĩnh nhý thế vẫn không ðánh thức ðýợc Minh Triệu. Không muốn gây thêm phiền toái cho bác sĩ, Kỳ Duyên nhẹ nhàng vỗ vai Minh Triệu, ðánh thức nàng.

Ai biết ðýợc ngýời nọ vừa mở mắt, nhìn thấy Kỳ Duyên liền lộ ra vẻ mặt týõi cýời, ngẩng ðầu nhấc thân hôn lên ðôi môi của Kỳ Duyên."Kỳ Duyên, sớm! Ðây là nụ hôn chào buổi sáng nga!"

Khay trên tay của vị y tá rõi xuống ðất, Ðồng Ánh Quỳnh mặt biến dạng, da thịt của Kỳ Duyên trong nháy mắt biến thành màu ðỏ cà chua.Trong phòng, ba ngýời nọ phản ứng khác nhau, chỉ có mỗi Minh Triệu tên ðầu sỏ này vẫn mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Kỳ Duyên.Minh Triệu, cô thật sự là cố ý ði!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro