Chương 41 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

————–

Lễ tình nhân phiên ngoại cùng Tiểu Phong Phong phản công, không liên quan ðến chính vãn

<3 <3 <3

————————————

"Kỳ Duyên! Kỳ Duyên chờ em! Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, ði nhanh nhý vậy làm gì!?"

Hôm nay là ngày Lễ Thất Tịch truyền thống của Trung Quốc, ngày này ðýợc mọi ngýời xem nhý là ngày Lễ tình nhân ở Trung Quốc. Vì sao Lễ tình nhân này tồn tại chắc rằng không cần giải thích nhiều, ai cũng biết nó gắn liền với câu chuyện về Ngýu Lang Chức Nữ. Mọi ngýời ðều biết rõ, nên sẽ không hao công tốn sức mà ði giải thích, lãng phí thời gian của mọi ngýời.

Cái gọi là Lễ tình nhân, tự nhiên chính là ngày lễ dành cho những ngýời yêu nhau. Một khi ðã nhý vậy, Minh Triệu khẳng ðịnh là muốn lôi kéo Kỳ Duyên hảo hảo vui chõi một phen trong ngày lễ tình nhân này. Tối hôm qua sau khi kịch liệt vận ðộng suốt một ðêm, tám giờ sáng hõn, Minh Triệu tinh thần vẫn nhý cũ dậy thật sớm, nhân tiện ðánh thức Kỳ Duyên vẫn ðang say ngủ bên cạnh mình.

Nhìn ngýời nào ðó cao hứng phấn chấn còn mang trên ngýời dấu yêu ngân, cứ nhý vậy xoay ngýời xuống giýờng chạy vào phòng tắm, Kỳ Duyên bất ðắc dĩ xoa trán thở dài. Cái thở dài này chính là khen Minh Triệu thể lực quả nhiên không giống ngýời thýờng, tối hôm qua số lần làm thụ nhiều nhý thế, làm công cũng nhiều nhý thế, cõ mà sức sống vẫn nhý thế dồi dào. Mà chính mình chỉ có thể ðau nhức cả thắt lýng nằm trên giýờng. Chẳng qua chỉ kém hai tuổi thôi, mà lại có sự chênh lệch lớn nhý vậy? Kỳ Duyên không chấp nhận ðýợc!

Mà tiếng thở dài thứ hai của Kỳ Duyên lại càng thêm bất ðắc dĩ. Hai ngýời từ khi ở chung một chỗ, nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn. Từ lúc quen biết ðến giờ, hành vi của Minh Triệu càng thêm lớn mật. Mà chết hay không chết thì hành vi lớn mật này cũng không chỉ biểu hiện ở trên giýờng mà còn biểu hiện ngay cả tác phong thýờng ngày.

Thử hỏi, có nữ nhân nào lại dám không mặc gì mà ở trong nhà cứ lắc lý qua lại? Mặc dù nhà của các nàng xung quanh không có phòng khác, không ai có thể nhìn thấy, nói nhý thế thì cũng có chút kỳ lạ. Nhýng mà Minh Triệu nữ nhân này chính là thích thoải mái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ một phen. Nói nàng phóng ðãng, nữ nhân này thật ðúng cũng chỉ là phóng ðãng trýớc mặt mình. Nói nàng mê hoặc ở ðiểm nào? Vẻ ngoài ðộng lòng ngýời kia không phải là khi nàng mặc quần áo chỉnh tề ðâu a.

Ngay khi Kỳ Duyên ở trên giýờng oán giận hành vi phạm tội của Minh Triệu, thì nữ nhân kia ðã tắm rữa sạch sẽ býớc ra. Nhiệt khí trong phòng tắm, theo cửa phiêu tán ra bên ngoài. Kỳ Duyên giýõng mắt nhìn, tầm mắt giống nhý nhựa cao su dính vào, khiến cho con ngýời trở nên ðui mù.

Thân thể Minh Triệu vừa tắm rửa xong, mang theo tầng tầng hõi nýớc. Nàng không che ðậy bất kỳ thứ gì mà hýớng cô býớc ðến, càng gần, thân thể hoàn mỹ kia của nàng lại càng thêm rõ ràng. Mái tóc ðen dài xoã ra trýớc cổ cùng phía sau lýng, ngẫu nhiên vài giọt nýớc rõi xuống mặt ðất, phát ra tiếng vang lạch cạch hoà cũng với tiếng tim ðập của Kỳ Duyên càng rõ ràng.

Có lẽ nhìn thấy ðýợc tầm mắt nóng rực của Kỳ Duyên, Minh Triệu mỉm cýời, càng nhanh býớc ðến. Chẳng qua là býớc chân này nhanh nhýng không loạn, giống nhý ngýời mẫu sải býớc trên sàn catwalk. Býớc chân tuỳ ý nhẹ nhàng, hai chân thon dài cùng với cặp ðùi xinh ðẹp, theo ðộng tác của nàng mà ðong ðýa. Ngẫu nhiên lộ ra phong cảnh hoa viên, lúc này mọi nhất cử nhất ðộng qua mỗi một giây ðều hấp dẫn tầm mắt của Kỳ Duyên.

"Kỳ Duyên."

Trong nháy mắt Minh Triệu ðã ði ðến bên ngýời Kỳ Duyên. Nàng hạ thắt lýng lấy tay nâng cằm của Kỳ Duyên, làm cô ngẩng ðầu nhìn mình. Chẳng qua tầm mắt của ðối phýõng ðã bị hoa khoả trắng tuyết hấp dẫn. Dù sao, hai khoả kia thật rất thýởng mắt, cô muốn không nhìn nhýng lại dị thýờng không thể.

"Ha ha, Kỳ Duyên ánh mắt nhìn thật háo sắc nga."

Thông minh nhý Minh Triệu lại nhý thế nào không phát hiện tầm mắt không bình thýờng kia của Kỳ Duyên. Mặc dù ngoài miệng nàng nói nhý vậy, chứ thật ra lại cố ý ýỡn ngực nâng hai khoả vũ khí kia lên, ðể cho Kỳ Duyên dễ dàng nhìn thấy.

"Em thật sự là yêu tinh."

Kỳ Duyên mở miệng mắng Minh Triệu, nhýng ðồng thời nội tâm của cô cũng rất rõ. Chuyện Minh Triệu là yêu tinh, cho tới bây giờ không cần nghi ngờ. Nữ nhân này từ nhỏ cho dù là gýõng mặt quá mức xinh ðẹp hay dáng ngýời giống nhý ma quỷ ðều mang bộ dáng câu dẫn ngýời. Nếu không phải nhý thế thì làm sao chính mình sẽ bị nàng hấp dẫn, câu mất hồn phách, mê hoặc tâm can.

Giờ khắc này, chẳng qua nhìn toàn thân ðã phát dục của Minh Triệu, thân thể cô cũng bắt ðầu có cảm giác. Có thể nói nữ nhân sống thiên về tình cảm, các nàng khi ðã yêu một ngýời, càng muốn giữ lấy, càng muốn có ðýợc ngýời ðó. Kỳ Duyên výõn tay ôm thắt lýng của Minh Triệu, bàn tay ðặt ngay vòng eo mảnh khảnh vuốt ve lên xuống, thậm chí mang theo vài phần cảm giác luyến tiếc không buông.

Cô biết lúc này chính mình muốn Minh Triệu."Ha ha, Kỳ Duyên lại nghịch ngợm nga, không phải tối hôm qua ðã làm nhiều rồi sao?"

"Tôi còn muốn."

Nghe Minh Triệu nói, Kỳ Duyên không muốn bỏ qua, liền mở miệng ngậm lấy hai khoả phúc bạch cầu trýớc mặt mình.

"Ân"

Bộ vi mẫn cảm bị Kỳ Duyên hàm trụ, khiến Minh Triệu hừ nhẹ một tiếng, cúi ðầu nhìn ðối phýõng nhý tiểu hài tử chôn trýớc ngực mình quậy phá, trong lòng sinh ra mấy phần tâm tý.

Tầm mắt nhìn xuống thấy Kỳ Duyên lộ ra nửa bờ vai. Làn da trắng nõn, không mang một chút tỳ vết. Xýõng quai xanh hình chữ bát cao cao ðột khởi, nhìn qua giống nhý khe sâu tráng lệ, ðẹp ðến nỗi khiến ngýời khác muốn cắn lấy. Minh Triệu nghĩ nhý thế cũng liền nhý thế mà hành ðộng.

Nàng ðẩy Kỳ Duyên còn ðang mai phục trýớc ngực mình ra, chậm rãi cúi xuống thân, mở miệng khẽ cắn vai từ từ lên cổ rồi trở lại xýõng quai xanh của ðối phýõng. Vị trí mẫn cảm bị kí©h thí©ɧ, Kỳ Duyên dùng rãng nanh gắt gao cắn môi dýới, bắt buộc mình khắc chế không phát ra âm thanh tu nhân. Hô hấp càng lúc càng nặng nề.

"Kỳ Duyên."

Minh Triệu mở miệng kêu tên Kỳ Duyên, mang tí thanh âm khàn khàn. Nữ nhân này, cho dù là thái ðộ ðối nhân xử thế hay thói quen cuộc sống ngày thýờng ðều là ẩn nhẫn, siêu cýờng tự chủ. Hiện tại, cho dù là trên giýờng vẫn không thay ðổi ðýợc tính tình buồn tao này. Trong lòng Minh Triệu, nàng cho rằng phát sinh quan hệ thật ra là chuyện hết sức bình thýờng. Dù sao, cả hai ðều là ngýời yêu tối thân mật của nhau, làm sao lại cảm thấy thẹn thùng ðây?

Thoải mái mà kêu ði, nuốt nghẹn nhý thế, chẳng lẽ không khó chịu sao?

Nghĩ ðến ðiểm này, ðộng tác của Minh Triệu càng thêm mạnh mẽ. Vừa rồi nàng hoàn toàn bị ðộng giờ khắc này chuyển biến thành chủ ðộng. Rất nhiều thời ðiểm, nàng biết Kỳ Duyên nữ nhân này chính là cọp giấy. Nếu không phải chính mình nguyện bị nàng áp, chỉ sợ nàng chính là vạn nãm thụ lýu truyền trong truyền thuyết, vạn nãm hoàn toàn không thể xoay ngýời.

"Ngô!"

Kỳ Duyên âm thanh phát ra, vĩnh viễn ðều là ðan âm tiết từ. Mặc dù nghe có vẻ nặng nề cũng không quá sảng khoái nhýng cũng mang theo một loại tình thú ði. Từ lâu, Minh Triệu không cýỡng cầu cô phát ra thanh âm yêu mị, bởi vì nàng biết, ðối với tính tình không tự nhiên kia của Kỳ Duyên mà nói trong thời gian ngắn khó có thể làm ðýợc.

Hai ngýời từ tối hôm qua ðã làm chuyện yêu, liền không mặt quần áo ôm nhau ði vào giấc ngủ. Cho nên Minh Triệu muốn làm chuyện xấu càng thêm dễ dàng. Xốc chãn bông ở trên ngýời Kỳ Duyên ra, khiến cho thân thể mềm mại ðýợc giấu bên trong hiện ra trýớc mắt. Nàng nhìn thấy trên làn da trắng nõn kia, xuất hiện nhiều dấu vết màu ðỏ không rõ. Có chút phía dýới xýõng quai xanh, có chút xung quanh bộ ngực, càng nhiều ở khu vực bụng.

Minh Triệu thật thích thời ðiểm trên giýờng vận ðộng liếʍ rốn của Kỳ Duyên, không phải vì Minh Triệu nàng mê luyến khu vực rốn, chẳng qua bởi vì rốn của Kỳ Duyên so với ngýời khác nhỏ hõn một ít cộng thêm việc cô chẳng có một tí sẹo lồi nào ở vùng bụng. Hai ðiểm này gộp lại khiến cho cái rốn nho nhỏ kia càng thêm ðáng yêu.

Theo nhý Minh Triệu khai phá, cái rốn của Kỳ Duyên cũng là một bộ vi mẫn cảm nhất của cô. Mỗi lần bị Minh Triệu chạm vào nõi ðó, Kỳ Duyên nói không ra khoái ý. Nàng výõn ðầu lýỡi vòng quanh trýớc rốn, ngẫu nhiên ðem ðầu lýỡi thân nhập vào bên trong rốn, ngẫu nhiên dùng rãng nanh khẽ cắn, mỗi một lần ðều làm cho Kỳ Duyên run rẩy.

Vốn ðã trải qua một ðêm hoan ái phá lệ mẫn cảm, mà buổi sáng lại là lúc ðộng tình tốt nhất. Minh Triệu cảm giác ðýợc ðúng thời ðiểm liền bắt tay chậm rãi tham hýớng nửa khai mở hai chân của Kỳ Duyên, nhắm thẳng hoa viên mà ði. Nõi xúc tua là một mảnh phá lệ cực nóng cực ýớt. Cõ hồ vừa ðυ.ng vào, ngón tay Minh Triệu liền ẩm ýớt.

Ngẩng ðầu nhìn khuôn mặt ðỏ bừng của Kỳ Duyên, lại nhìn về phía dýới xuất hiện một mảng ga giýờng ýớt nhẹp, Minh Triệu nở nụ cýời mang theo vài phần tà ác, khiến cho Kỳ Duyên hận không thể một cýớc ðem nàng ðá xuống giýờng.

"Kỳ Duyên thật ýớt, làm ga giýờng ðều ýớt theo." Minh Triệu một bên dùng ngón tay xoa cánh hoa bên trong cùng với hoa hạch bắt ðầu sýng tấy, một bên ði trêu ðùa Kỳ Duyên.

Nghe ðến câu sau, Kỳ Duyên vốn gýõng mặt ðã ðỏ ửng không thể ðỏ hõn, giờ khắc này lấy màu ðỏ của máu ðể so sánh càng chuẩn xác, hốc mắt cũng bởi vì thẹn thùng mà bịt kín một tầng hõi nýớc,nhìn qua phá lệ ðáng thýõng cùng kiều nhýợc. Phải biết rằng, bộ dáng này của Tần ðại ngục trýởng không phải lúc nào cũng có thể thấy a, cho nên Minh Triệu tự nhiên sẽ không buông tha cõ hội lần này.

Rõ ràng nàng biết thân thể Kỳ Duyên khẩn cấp chờ ðợi nàng ði vào, nhýng Minh Triệu lại chậm chạp không chịu tiến býớc, chỉ ðõn giản ở bên ngoài không nhẹ không mạnh khıêυ khí©h hoa hạch ðang sýng ðỏ kia. Phát hiện hạt ðậu nho nhỏ ở trong tay mình càng ngày càng lớn, càng ngày càng hồng, ngay cả nhiệt ðộ so với bên ngoài càng nóng rực, Minh Triệu ý cýời càng thêm ðậm.

"Minh Triệu! Em làm thì liền làm! Còn không làm liền cút ði cho tôi!"

Nguyễn ngục trýởng kiêu ngạo bắt ðầu tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng ði. Minh Triệu thật ðúng là sợ cô sinh khí với nàng cả ðời, liền vội vàng výõn ngón tay giữa mạnh mẽ tiến vào nõi sớm ðã ẩm ýớt kia.

"A"

Chờ ðợi lâu khiến cho thân thể sớm không phòng bị, lúc này lại lập tức bị lấp ðầy, nói rằng tuyệt vời, cõ hồ không cần nói tự nhiên cũng biết a. Kỳ Duyên ngẩng cao cổ, dùng bàn tay che lấy mặt mình, ðồng thời dùng tay còn lại hung hãng nắm lấy ga giýờng. Lực ðạo kia, giống nhý hận không thể ðem giýờng phá hý ði.

"Kỳ Duyên thoải mái không?"

Minh Triệu một bên hoạt ðộng ngón tay phía trong cõ thể Kỳ Duyên, một bên hỏi.Nhýng qua hồi lâu, cũng không ðợi ðối phýõng trả lời. Loại tý vị không nhìn thấy ðýợc này, hiển nhiên là khổ sở, mà ngýời khõi mào Minh Triệu lại có tâm lý ðùa dai. Nàng bắt ðầu càn quấy, nâng cao tiết tấu, khi thì thẳng ðến phủ Hoàng Long tiến vào chỗ sâu nhất; khi thì nhẹ nhàng lýớt qua, ở phía trýớc cửa hoa viên bồi hồi.

Khi sâu khi cạn nhý vậy so với vừa rồi càng mang ðến cảm giác mãnh liệt gấp ðôi. Bởi vì Kỳ Duyên không biết khi nào Minh Triệu sẽ tiến vào nõi sâu nhất của mình, cho nên vừa kinh hỉ vừa không biết trýớc ðýợc kɧoáı ©ảʍ càng gia tãng ðộ mẫn cảm của cô. Hõn nữa Minh Triệu mỗi lần hành ðộng, sẽ dùng sức cọ lấy thành vách ðá bên trong. Cứ nhý vậy mà làm, phiến quân của Kỳ Duyên sớm ðã bị nàng ðánh tan rã, tiếng rêи ɾỉ cũng càng ngày càng không thể khống chế ðýợc.

"Quý... Minh Triệu ...A...Ðừng..."

Kỳ Duyên cố gắng khống chế tốt thanh âm của chính mình, muốn nói ra một câu ðầy ðủ. Ai ngờ Minh Triệu nữ nhân kia lại cố tình nhìn thấy ðýợc ý ðồ, mỗi khi cô muốn nói chuyện, tốc ðộ trên tay cùng thế công càng nhanh hõn.

"Ha hả, Kỳ Duyên muốn nói cái gì? Nếu em nhớ không lầm, vấn ðề vừa rồi, chị còn chýa trả lời em."

Giýõng mắt nhìn Minh Triệu mang theo sắc mặt týõi cýời xấu xa kia, Kỳ Duyên biết mình nếu không nói ra hai chữ mà nàng muốn, hôm nay nữ nhân này nhất ðịnh sẽ không chịu bỏ qua. Nhýng mà loại câu nói ðó, nhý thế nào có thể nói ra ðây. Nói không quá, chúng ðích thực là một loại tu nhân. Mặc dù Minh Triệu mỗi một lần ðều làm cho cô rất thoải mái, nhýng thật sự mà nói, chuyện nhý thế chỉ có thể giấu trong lòng thôi, ai lại nguyên một ngày rảnh việc nói ra ngoài miệng?

"Nhý thế nào? Kỳ Duyên không muốn trả lời câu hỏi của em? Không ðủ thoải mái sao? Xem ra, em còn phải làm cho Kỳ Duyên thoải mái hõn a."

Minh Triệu dứt lời, lực toàn bộ cõ thể ðều ép xuống. Tay không ngừng xâm nhập hoa kính kia, tiếp ðó liền mở miệng cắn lấy hai viên ðang cýõng cứng ðã muốn ðộng tình của Kỳ Duyên. Mặc dù hai khoả mềm mại này không lớn hõn so với của nàng, nhýng ðó là của vợ nhà nàng, cho nên Minh Triệu tự nhiên là thích a.

Mặc kệ là nhìn bao nhiêu lần, xoa nắn bao nhiêu lần, cắn bao nhiêu lần ði nữa, ðều giống nhý kẻ nghiện hút thuốc phiện, cãn bản không thể thoát ra. Nhìn, càng muốn nhìn; xoa nắn, càng muốn mạnh hõn, cắn, cũng càng muốn cắn lấy. Tổng kết mà nói, cãn bản không hề ðủ.

"Ðừng... dừng tay ...Minh Triệu !..Ðừng" (Editor: ai hiểu thì hiểu, ðối với riêng ta là nhý thế này *phiên bản parody của editor* : "Ðừng (dừng tay)...Minh Triệu! Ðừng (dừng tay lại a)...". Há há Kỳ Duyên thật là khẩu thị tâm phi)

Bên trong cõ thể càng ngày càng tích luỹ một loại kɧoáı ©ảʍ nói không nên lời, càng lúc xu hýớng càng tãng. Kỳ Duyên biết, mình chuẩn bị tới, mà cô có thể nhận thấy Minh Triệu cãn bản không có ý tứ muốn dừng lại. Ngẫm lại ngýời này tối qua mang dáng vẻ nhý lang nhý hổ, Kỳ Duyên một lúc bỗng sợ hãi.

Nói vậy chứ ngýời có thể khiến cho ngýời ta từ kɧoáı ©ảʍ này ðến kɧoáı ©ảʍ khác, phỏng chừng cũng chỉ có nữ nhân dâʍ ðãиɠ nhý Minh Triệu mới có thể làm ðýợc nhý thế ði.

"Kỳ Duyên muốn tới."

Minh Triệu lýu luyến buông ra lời nói dâʍ ðãиɠ. Ðồng thời còn không quên výõn ðầu lýỡi liếʍ cằm rồi ðến vành tai của Kỳ Duyên.

"Kỳ Duyên, nói cho em biết, thoải mái không?" Minh Triệu vẫn nhý cũ không chịu buông tha Kỳ Duyên, ðối phýõng mà không cho một ðáp án thì dám chắc hôm nay nhất ðịnh sẽ ở trên giýờng nguyên cả ngày a.

"Tôi... thý... Ân... A"

Kỳ Duyên rối rắm muốn mở miệng, nhýng khi cô vừa nói xong chữ thý, còn chýa nói hết cả câu ðã bị thân thể kia thình lình kí©h thí©ɧ liền biến trở thành thân ngâm. Cảm giác ngón tay của Minh Triệu ma xát ðịa phýõng mẫn cảm nhất trong cõ thể mình, bụng bắt ðầu kịch liệt run rẩy, ðại não trong nháy mắt là một khoảng không mờ mịt. Một cổ nhiệt lýu theo bụng chậm rãi kéo dài, thẳng ðến trýớc cửa hang sau ðó mãnh liệt chảy ra.

Ngýời dýới thân rõ ràng ðã muốn không chịu ðựng nỗi, nhýng Minh Triệu vẫn không chịu buông tha Kỳ Duyên. Nàng dán bên tai Kỳ Duyên, một lần nữa mở miệng hỏi.

"Kỳ Duyên, thoải mái không?" Ngón tay bên kia,lại vẫn nhý cũ qua lại tiến vào nõi ðang bị lấp ðầy bởi vì cao triều mà không ngừng run run thân thể.

"Minh Triệu ... A... tôi nói em dừng tay lại... mau... dừng tay, tôi thoải mái... thoải mái... cáp...A"

Rốt cục Kỳ Duyên mở miệng nói ra ðiều nàng muốn nghe, Minh Triệu mới vừa lòng rút ta về. Mắt thấy nõi vừa bị ngón tay mình ngãn chặn bởi vì ðột ngột mất ði chýớng ngại mà dòng nhiệt lýu nhanh trút ra, Minh Triệu vừa lòng cýời cýời, ðồng thời cúi ðầu hôn cái trán ðã bị che kín mồ hôi của Kỳ Duyên.

"Minh Triệu! Trong vòng một tháng, em ðừng nghĩ ðến việc gặp mặt tôi!"

Kỳ Duyên nói xong liền chống ðỡ thắt lýng býớc xuống giýờng, tuy rằng cô býớc ði nhý bay, nhìn qua cũng không giống nhý nữ nhân vừa mới výợt qua "sóng lớn", nhýng Minh Triệu liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai chân của cô có chút run lên cùng ðôi tai ðỏ ửng.

Ôi chao xem ra Kỳ Duyên nhà nàng lại thẹn thùng a.

"Kỳ Duyên! Chậm chậm! Ðể em hầu hạ chị tắm rửa thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro