Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Tú cũng không ngoan ngoãn trở về phòng bệnh ngủ nhý lời Ðồng Ánh Quỳnh nói, mà là một mình ði tới WC. Bởi vì chỗ ðó ở gần chân cầu thang, buổi tối lại rất vắng vẻ, cho nên không có ðèn. Tối ðến nỗi giõ nãm ngón tay lên nhìn còn không rõ, nếu không nhìn thật kỹ sẽ không thể trông thấy Minh Tú ngồi ở chỗ kia, một thân mặc áo trắng bệnh nhân.

Nếu là trýớc ðây, bị rãn ðe nghiêm khắc nhý vậy. Dựa vào lá gan của Minh Tú nhất ðịnh sẽ không dị nghị gì, ngoan ngoãn về ngủ. Nhýng mà từ sau khi quen biết Ðồng Ánh Quỳnh, Minh Tú liền cảm thấy lá gan của mình càng ngày càng lớn. Không chỉ là có gan trái lệnh ðại ca trong trại giam, lại nãm lần bảy lýợt không nghe lời quản chế.

Kỳ thật, mục ðích làm hết thảy những việc ðó, cũng chỉ là mong mỏi một chút chú ý của ngýời kia mà thôi.

Nhýng mà ðêm nay, Bác sĩ Ðồng vốn lúc nào cũng ôn nhu lại nghiêm khắc trách mắng mình nhý vậy. Không giống nhý thýờng ngày, làm cho Minh Tú có chút nuốt không trôi. Ðau quá cũng vì chữ tình, chỉ cần nghĩ ðến vừa rồi bộ dạng Ðồng Ánh Quỳnh lạnh nhý bãng, Minh Tú cảm thấy chóp mũi cay cay, ðúng là rất muốn khóc.

"Không ðýợc Không ðýợc khóc" Minh Tú trong lòng lớn tiếng tự dặn mình. Từ lúc phải vào ngục giam này, nhìn thấy bố mẹ trýớc mắt mình khóc tê tâm phế liệt, nàng ðã quyết ðịnh cho dù gặp phải chuyện gì cũng không ðýợc khóc. Cho nên, chẳng sợ bị ai ðánh mắng, hay vài ngày chýa ðýợc ãn một bữa no, Minh Tú cũng chýa từng khóc.

Vậy mà ðêm nay, chỉ là Ðồng Ánh Quỳnh lớn tiếng trách mắng một chút ðã ðỏ hốc mắt.

Minh Tú mải ðắm chìm trong khổ sở, không chú ý tới ðộng tĩnh xung quanh. Phải ðến khi ánh ðèn pin sáng chói chiều vào mặt, nàng mới biết rằng chỗ mình ngồi ðã bị ngýời khác phát hiện.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi Giờ tôi về phòng" Minh Tú thất hồn lạc phách nói, mà lúc vừa ðứng dậy, hai chân lại tê rần vì ðã ngồi quá lâu. Nhìn thấy ngýời kia hýớng ðến chỗ mình ði tới, lại không ngờ rằng thân mình rõi vào một cái ôm vô cùng ấm áp.

Rồi lại còn ngửi thấy ðýợc mùi thảo dýợc thoang thoảng, lẫn trong mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, hình thành một loại hýõng khí chỉ thuộc về duy nhất một ngýời.

"Bị sao vậy? Chuột rút sao?" Ðồng Ánh Quỳnh nhìn mấy giọt lệ còn výớng bên khoé mắt của Minh Tú, nhẹ giọng hỏi. Ở trong ấn týợng, Bác sĩ Ðồng ðều cực kỳ ôn nhu. Kể cả cặp mắt hoa ðào hàm chứa ý cýời, hay là khoé môi hõi hõi trong, hàm rãng ðều trắng noãn.

"Bác sĩ Ðồng, chị ðừng giận em, ðừng có không thèm ðể ý tới em có ðýợc không? Em chỉ là nửa ðêm ði vệ sinh thôi, phát hiện nõi ðó có tiếng ðộng nên mới ði tới. Chị ðừng mắng em nữa, em xin hứa từ nay về sau sẽ không tới gặp mặt Hồ Ly Tinh ở ðó nữa!" Minh Tú vừa nhìn Ðồng Ánh Quỳnh, lại uỷ khuất nói.

"Ðýợc rồi, chuyện này ðợi lát nữa nói sau, chị mát xa chân cho em, bằng không ngày mai không chừng chân sẽ bị nhức!" Ðồng Ánh Quỳnh nói xong, liền ðỡ Minh Tú ngồi xuống cầu thang bệnh viện, hai tay nhẹ nhàng ấn gân từ ðùi xuống chân, cao thấp vuốt ve. Ánh sáng ðèn pin chiếu sáng khuôn mặt tinh xảo của Ðồng Ánh Quỳnh.

Ngýời ấy cúi ðầu giúp mình xoa bóp chân, bộ dạng chãm chú nghiêm túc, cũng khiến cho Minh Tú ngắm nhìn thẫn thờ, thật lâu ðến nỗi ðui mù.

"Bác sĩ Ðồng, chị ðối với mỗi phạm nhân, ðều tốt bụng nhý vậy sao?" Minh Tú ngây ngốc hỏi. Hồi týởng mấy lần gặp mặt trýớc ðây, mỗi lần nhìn thấy Bác sĩ Ðồng, nàng ðều vừa khám bệnh chữa bệnh cho phạm nhân vừa cýời dịu dàng. Cho dù bệnh nhân là tiểu phạm nhân ở tầng thứ hai thôi, hay là trọng phạm nhìn qua ðã phát khϊếp.

"Ừm, cũng không hẳn!" Qua hồi lâu, Ðồng Ánh Quỳnh mới nói ra một ðáp án nửa vời. Minh Tú tuổi còn nhỏ, tất nhiên hiểu không hết ý tứ rằng Ðồng Ánh Quỳnh chỉ chiếu cố mỗi nàng mà thôi. Nhýng rất nhiều nãm về sau, mỗi khi hồi týởng tới ðêm nay, Minh Tú ðều luôn lõ ðãng toát ra ý cýời.

Có lẽ ngay tại lúc ðó, mình ðối với chị ấy ðã là ðặc biệt rồi?

Cúi ðầu nhìn Ðồng Ánh Quỳnh ðang quỳ trên mặt ðất, giúp mình ấn chân, một cảm giác khó hiểu nảy lên trong ngực. Ðối với mýời tám nãm cuộc sống của Minh Tú, vẫn là lần ðầu tiên có ngýời giúp mình xoa bóp chân. Cảm giác ðýợc ngón tay thon dài ấm áp của Ðồng Ánh Quỳnh chỉ cách một lớp vải mỏng, từng chút từng chút ma sát da thịt mình, vậy mà toàn thân ðều nóng lên.

"Ý" Vô tình ấn ðến chỗ chân ðau, làm cho Minh Tú không chút ðề phòng rên nhẹ ra tiếng. Mềm mại ðến ðộ nhý có thể nặn ra nýớc, làm cho hai ngýời ðều bất ngờ. Cho dù Minh Tú chýa từng trải qua sự, nhýng mà cũng biết biết một ít. Hõn nữa một ðêm kia, làm cho nàng hoàn toàn hiểu biết một mắt ðáng sợ của nhân tính.

Cho nên, Minh Tú cũng tự biết thanh âm của nàng vừa rồi, nếu ðể ngýời bên ngoài nghe ðýợc là có bao nhiêu ái muội. Cho dù không soi gýõng, nàng cũng có thể ðoán ðýợc mặt mình lúc này nhất ðịnh ðỏ nhý trái cà chua. Mà nếu nàng không vì thẹn thùng mà vội vã, thì có lẽ sẽ có thể nhìn thấy sắc mặt Ðồng Ánh Quỳnh ðỏ chót không thua gì nàng.

"Khụ Ðýợc rồi, em ðứng lên xem ðã ði ðýợc chýa?" Ðồng Ánh Quỳnh nói xong, chậm rãi ðỡ Minh Tú ðứng dậy. Tuy rằng ðýợc xoa bóp, ngón chân bị chuột rút không còn quá ðau, nhýng ðể ði ðýờng cũng là phải cố sức. Ðồng Ánh Quỳnh nhìn Minh Tú cắn rãng nhíu mày, cuối cùng không ðành lòng, ðem tay vòng qua chiếc eo mảnh khảnh của nàng, chậm rãi hýớng phòng bệnh ði tới.

Ðèn týờng mờ nhạt hành lang, ðem bóng hai ngýõi chiếu dài trên mặt ðất. Ði cùng một ðoạn ðýờng, mà giống nhý hai ngýời ðã muốn nắm tay nhau suốt cả một ðời.

"Ðýợc rồi, em vào nghỉ ngõi ði, chị ngày mại sẽ ðến thãm em. Vết thýõng trên ngýời em cũng không ðáng ngại lắm, nếu mai không việc gì thì sẽ xuất viện." Ðồng Ánh Quỳnh dặn dò Minh Tú, vừa ðịnh xoay ngýời rời ði lại bị ngýời phía sau níu lấy góc áo.

"Sao vậy?" Ðồng Ánh Quỳnh cúi xuống hỏi. Kì thật nàng cũng không cao hõn Minh Tú bao nhiêu. Nàng 170 cm, vì ði giày cao gót nên mới có thể so với Minh Tú 165cm cao hõn một ít.

"Bác sĩ Ðồng, em nghe lời chị không bao giờ tới gặp chị gái hồ ly tinh kia nữa, chị ðừng chán ghét em ðýợc không?" Minh Tú nhỏ giọng nói, càng về sau thanh âm lại càng nhỏ, ðầu cũng sắp rúc hết vào trong áo.

"Ha ha, hoá ra em vẫn còn nghĩ ðến chuyện kia sao?" Nghe xong Minh Tú nói, Ðồng Ánh Quỳnh không nhìn ðýợc khẽ cýời ra tiếng, ðýa tay vuốt ðầu Minh Tú.

"Vâng, vừa rồi em lần ðầu tiên nhìn thấy Bác sĩ Ðồng tức giận nhý vậy Cho nên em"

"Ðồ ngốc, nguyên nhân chị tức giận không phải là giận em trái kỷ luật, mà là vì em tuỳ tiện ði nói chuyện với ngýời lạ. Em có biết nữ nhân kia là ai không?" Ðồng Ánh Quỳnh nhìn bộ dạng Minh Tú nghi hoặc, biết rằng ngýời này cái gì cũng không biết.

Nghĩ ðến ngýời bạn thân nhất luôn rất giỏi tự chủ mà vẫn phải ðầu hàng trýớc nữ nhân kia, Ðồng Ánh Quỳnh ðánh một cái rùng mình. Không biết ra sao, nàng chính là không muốn ðể Minh Tú tiếp xúc với Minh Triệu. Mặc kệ là xuất phát từ việc công hay là việc tý.

"Nghe chị nói, từ nay về sau không ðýợc ði nói chuyện với nữ nhân kia. Nhýng mà chị nghĩ, số lần hai ngýời có thể gặp nhau cũng hiếm. Cô ta, so với những ngýời ở tầng thứ bảy lại còn nguy hiểm hõn, ðó là trọng phạm ở tầng thứ tám. Nói không chừng không biết khi nào thì ðem em gϊếŧ ði!"

"A?! Hoá ra chị gái kia ðúng thật là hồ ly tinh chuyên ði hại ngýời a!"

Nghe ðýợc lời Ánh Quỳnh nói, Minh Tú ðôi mắt vốn nghi hoặc bị sợ hãi che kín.

Vốn nàng ðã cảm thấy nữ nhân kia quá ý xinh ðẹp, trên ngýời lại mang theo một chút cảm giác quái dị. Bây giờ lại nghe Ðồng Ánh Quỳnh nói vậy, càng không muốn lần nữa tới gần cãn phòng của Minh Triệu.

"Thế cho nên, em không ðýợc tới ðó nữa, cứ ngoan ngoãn ở phòng của mình, biết không?"

"Vâng, em biết rồi, Bác sĩ Ðồng, ngày mai chị có thể ðến thãm em không?"

"Ðýợc, chị mai sẽ ðến thãm em, mau vào ngủ ði."

"Vâng, Bác sĩ Ðồng ngủ ngon, cảm õn chị!"

Nhìn Minh Tú lýu luyến vẫy vẫy tay, lui cui chạy vào phòng ngủ, Thý Uyển Hạ bất ðắc dĩ lắc lắc ðầu.

Kỳ thật nàng cũng biết lừa trẻ con nhý vậy là không ðúng.

Chẳng qua, ai bảo nữ nhân tên Minh Triệu kia sao phải ðể cho ngýời ta ðề phòng quá làm gì?

Nếu cho trở về thời phong kiến, khéo nàng ta thật ðúng là một con hồ ly tinh.

Một con hồ ly tinh chuyên môn dụ hoặc trẻ con và mặt sắt Gấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro