Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tỉnh dậy, Minh Triệu ngán ngẩm nằm trên giýờng. Nhìn chiếc máy theo dõi cùng màu trời xanh lam ngoài cửa sổ, trong lòng có chút nhớ nhýng cãn phòng tầng thứ tám. Tuy rằng cãn phòng giam kia so với nõi này nhỏ gấp ðôi, lại không ðýợc nhìn ngắm sắc trời, cũng không bị cảm giác không chút tự do nhý thế này.

"Ây." Thở dài một hõi, vừa ðịnh lật cái thân, cổ tay liền phát ra kháng nghị. Rõi vào ðýờng cùng, ðành phải giữ nguyên tý thế, khởi ðộng chiếc cổ ðã cứng ngắc. Bỗng nhiên tầm mắt vừa ðộng, Minh Triệu ðã tinh ý phát hiện ðýợc bóng ðen ðang núp sau cánh cửa.

Thử hỏi ở Ðệ Nhất nữ tử ngục giam, ngoại trừ Gấu nhà nàng ra còn có ai lại núp ở cửa nhìn lén mình mà không dám ði vào? Nghĩ ðến ðây Minh Triệu lộ ra một tia cýời gian trá, cổ họng bắt ðầu hô lên.

"Kỳ Duyên! Ðồ nữ nhân vô lýõng tâm. Ðem lão nýõng ãn sạch sẽ rồi không quan tâm! Ô ô ô. Minh Triệu ta rốt cục là tạo ra nghiệt gì? Không những bị nhốt ở ngục giam rách nát kia, còn mỗi ngày bị ngục trýởng làm cho. làm cho rồi còn tra tấn ta! Nhý vậy còn không bằng ðem ta gϊếŧ ði! Tần. Ýʍ."

Minh Triệu ðang nói dở, liền bị một bàn tay lạnh ðem miệng býng kín. Ngẩng ðầu nhìn ngýời ðứng trýớc mình, sắc mặt tái mét. Minh Triệu tâm tình tốt lên. Výõn ðầu lýỡi liếʍ liếʍ lòng bàn tay của Kỳ Duyên, ðối phýõng lập tức rút tay về nhý là bị ong ðốt.

"Minh Triệu! Mới sáng sớm, cô lại phát ðiên cái gì?" Kỳ Duyên buồn bực nói, nàng thật sự không biết nữ nhân này lấy ðâu ra sức, nghĩ ra nhiều kế nhý vậy ép uổng mình.

"Gấu, sao chị bây giờ mới ðến thãm ngýời ta, chị có biết hôm qua ngýời ta ðợi chị bao lâu không? Chị có biết hôm qua ngýời ta ðói ðến ðau dạ dày cũng chýa có ai ðến ðýa cõm không? Chị có biết lúc ðau tiểu ðến gần chết, bị còng tay, còn bị con nít chỉ vào mũi mắng là ðồ hồ ly tinh cảm giác tệ thế nào không? Chị có biết bị mấy cảnh sát cầm súng dí vào ðầu cảm giác sao không? Hu hu, Gấu chị ðối xử với ngýời ta thật sự tệ a! Ðem ngýời ta ãn sạch sẽ xong rồi không quan tâm ngýời ta sống chết. Ngày hôm qua ngýời ta chờ chị ðến ðộ nýớ© ŧıểυ sắp chảy ra quần, nằm trong này lýng tê rần mà không có ngýời tới giúp ngýời ta mát xa. Phía dýới bị chị làm cho ðau gần chết, ði ðứng còn không xong nữa!"

Nhìn Minh Triệu vẻ mặt uỷ khuất lên án mình vô số tội trạng, vừa nói lại cùng với một bộ ðáng thýõng, nhý những việc nàng ðang nói là thật. Chẳng lẽ, mình có làm những việc thái quá nhý vậy sao? Không phải mình ðã phái ngýời tới ðýa cõm cho nàng? Cho dù mình không tới thì cấp dýới cũng chãm sóc cho nàng rất tốt chứ? Sao lại có thể chỉ qua một ðêm, nữ nhân này lại biến thành ðứa con nít bị ngýời lớn khi dễ?

Kỳ Duyên ðang lạc trong suy tý, dĩ nhiên không thể phát hiện Minh Triệu ðang cýời thầm, ðến khi nàng lấy lại tinh thần thì ngýời nọ ðã khôi phục ðôi mắt ðầy nýớc nhìn nàng uỷ khuất, làm cho Kỳ Duyên không nén ðýợc nói ra một câu, mà câu này cứ mỗi lần nói ra lại thành ra nàng tự ðầu ðộc mình:"Vậy cô muốn nhý thế nào?"

"Tôi." Minh Triệu ấp a ấp úng mãi, mặt mũi liền ðỏ lên. Nhìn tầng phấn nộn xuất hiện trên gýõng mặt trắng nõn, Kỳ Duyên nhất thời sững sờ ngạc nhiên, mãi sau vẫn chýa bình tĩnh trở lại ðýợc. Suốt hai nãm quen biết Minh Triệu, nàng từng nhìn thấy một Minh Triệu phóng ðãng không chịu nổi, nhìn thấy một Minh Triệu u buồn cô ðộc, nhýng lại vẫn chýa bao giờ nhìn thấy bộ dạng nữ nhân này thẹn thùng. Kỳ Duyên rất muốn biết, rốt cục là chuyện gì mới có thể làm cho nữ nhân phong tao này khó mở miệng ðến vậy."Ha ha, không ngờ rằng Minh Triệu lúc nào cũng phóng ðãng bây giờ lại biết ngýợng sao? Tôi thật rất muốn biết, rốt cục là có chuyện gì mới có thể làm cho cô ðỏ mặt. Nói! Cô muốn gì nào?" Kỳ Duyên áp sát mặt Minh Triệu, vừa hỏi vừa chãm chú quan sát bộ dạng Minh Triệu thẹn thùng.

Sắc mặt Kỳ Duyên cýời xấu xa, Minh Triệu trong lòng thầm mắng nữ nhân này quả ðúng nhý mình ðoán. Một nữ nhân có vẻ ngoài ðứng ðắn, bên trong lại là nổi loạn biếи ŧɦái. Không chừng, mình khó ðýợc một lần thẹn thùng, còn bị nàng châm biếm ðến mức ðộ nào. Nghĩ ðến ðây, Minh Triệu quay mặt ði chỗ khác, vài phần giả bộ không thèm chấp.

"Thật ra cũng không có việc gì. Gấu cũng thừa biết, ngýời ta bị chị lộng thýõng nõi ðó Cho nên mỗi ngày ðều phải bôi thuốc mới ðỡ ðýợc chút ít, nhýng mà ngýời ta thật sự không muốn ðể y tá giúp ngýời ta bôi thuốc ðâu! Cho nên, không bằng chị giúp ngýời ta bôi ði, dù sao nõi ðó của tôi chị cũng nhìn qua rất nhiều lần không phải sao?"

Cái này, lại ðổi thành Kỳ Duyên ðỏ mặt. Nàng không thể tin nổi, ðứng nhìn nữ nhân Minh Triệu nằm trên giýờng bấy giờ sắc mặt ðã huênh hoang nhý thýờng. Nữ nhân này, rốt cục là ðã tu luyện ðến ðộ nào, mới có thể nói ra những chuyện nhý này? Tầm mắt chậm rãi di xuống dýới, nhìn nõi hạ thể ðýợc che lấp bởi lớp chãn, rồi nhìn ðến chỗ giữa hai chân. Kỳ Duyên biết mặt mình hẳn là ðang ðỏ chót.

Sự thật chứng minh, ðối mặt với lýu manh, thì mình càng phải lýu manh hõn! Nếu không chỉ có bị ngýời ta ðùa bỡn!

"Gấu, mặt của chị sao lại ðỏ vậy? Có phải là ðang thẹn thùng không? Chuyện thân mật chúng ta cũng ðều ðã làm hết, thì chị còn sợ cái gì? Hay là chị sợ thân thể của tôi quá dụ hoặc, sợ kiềm giữ không ðýợc?" Nhìn bộ dạng Kỳ Duyên ðỏ hồng, Minh Triệu trong lòng ác thú thoã mãn, tâm tình cũng ði theo tốt lên rất nhiều.

"Ðủ rồi! Ðừng có nói nữa, tôi giúp cô bôi thuốc là ðýợc!" Kỳ Duyên nói xong, liền cầm lấy lọ thuốc mỡ trên bàn, vẻ mặt giống nhý là ðang xuất trận ðánh giặc.

"Từ từ từ!!"

Ðang lúc Kỳ Duyên chuẩn bị xốc chãn lên, Minh Triệu lại mở miệng ngãn nàng.

"Cô còn có chuyện gì!?" Kỳ Duyên không kiễn nhẫn hỏi lại, nàng bây giờ chỉ muốn thật nhanh bôi thuốc cho Minh Triệu ðể còn biến.

"Gấu, chị cũng không tế nhị gì hết, trên kia có máy theo dõi kìa! Chị phải giúp ngýời ta bôi thuốc, lỡ nhý bị ngýời theo dõi thấy ðýợc thì phải sao? Chẳng lẽ chị hi vọng chỗ tý mật của nữ nhân lại bị ngýời khác nhìn thấy sao?"

Có lẽ là biểu tình của Minh Triệu lúc này mang theo vài phần khổ sở làm lay ðộng, cũng có thể một câu của nữ nhân kia ðánh trúng cãn lòng. Kỳ Duyên liền lấy ðiện thoại ra, ra lệnh phòng giám sát ngắt máy theo dõi, sau ðó mới chậm rãi kéo chãn trên ngýời Minh Triệu ra.

Chỉ liếc mắt nhìn thân thể kia một cái, Kỳ Duyên liền rất nhanh mở to mắt. Ðồng phục bệnh nhân rộng thùng thình mặc ở trên ngýời Minh Triệu, ðem thân thể vốn không có nhiều thịt có vẻ càng thêm gầy yếu. Cổ áo rời rạc lộ trễ xuống vai, lộ ra thân thể ðýợc bao bằng gạc. Kỳ Duyên biết, vết thýõng trên ngýời nữ nhân này, ðều là do mình tạo thành.

Ðau xót cùng với áy náy, trong nháy mắt "phiên giang ðảo hải" ðánh úp lại. Ngồi xổm giữa hai chân Minh Triệu, chậm rãi rút ði chiếc quần dài rộng, hai chân trắng nõn liền nhảy vào mi mắt. Qυầи ɭóŧ thuần sắc trắng cùng với gýõng mặt nữ nhân này yêu nghiệt sinh ra một loại cảm giác ðặc biệt kì diệu. Một tầng phòng quyết cuối cùng sụp ðổ, chỗ tý mật kia liền xuất hiện trýớc mặt.

Vốn là ðoá hoa phấn nộn, vì mình ðêm ðó hành ðộng quá thô lỗ mà còn sýng ðỏ. Hoa hạch nho nhỏ giấu kín bên trong, có lẽ là cảm giác ðýợc tầm mắt của ai ðó nhìn vào, lại hõi hõi có chút ngóc ðầu lên tìm hiểu. Nhìn chỗ tý mật kiều diễm ýớŧ áŧ còn mang theo một ít vết trầy xýớc, lẫn trong vẻ tội nghiệp ðáng thýõng lại tãng thêm vài tia hýõng vị cuồng dã.

Chậm rãi ðem thuốc mỡ ðổ lên tay, khi thuốc mỡ lành lạnh cùng ngón tay chạm vào hoa viên ấm áp kia, Kỳ Duyên cảm nhận rõ ràng thân thể Minh Triệu run lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro