Chương 27-2: Ký thỏa thuận (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- --

Lúc ðến gần cửa toilet, Kỳ Duyên cố ý býớc chậm lại.

Nếu không có những lời vô ý của Kỳ Châu thì có lẽ nàng ðã không biết mình ðã nói ra một ðiều ðáng sợ với nữ thần rồi.

Nàng lo rằng nữ thần còn ðang sợ hãi nên chẳng dám trực tiếp ði vào mà cúi xuống thả con mèo tai cụp ra, ðể nó thay nàng ðến an ủi nữ thần.

"Meo---" Con mèo tai cụp tiến vào buồng vệ sinh, nó ngẩng cái ðầu nhỏ kêu một tiếng.

Minh Triệu hoảng sợ khi ðột nhiên nghe thấy tiếng ðộng, ðến khi cô nhận ra ðó là con mèo tai cụp thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Minh Triệu lại nhìn vào khuôn mặt ðẫm nýớc mắt của mình trong gýõng, cô cố gắng chớp chớp mắt, sau ðó tạt nýớc lên mặt, xác nhận ðã không còn dấu vết của nýớc mắt thì mới khom lýng bế con mèo tai cụp lên.

Thân hình mềm mại ấm áp của con mèo tai cụp áp sát vào lồng ngực của cô, cõ thể cũng nhờ thế mà dần trở lại ðộ ấm ban ðầu.

"Coca..." Minh Triệu nhỏ giọng gọi, tay vuốt ve sống lýng con mèo tai cụp, "Có phải chị quá vô dụng hay không..."

"Meo---" Con mèo tai cụp thoải mái phát ra tiếng gừ gừ trong cổ họng.

Tâm tình của nó dýờng nhý ðýợc truyền qua cô, nhờ vậy mà cô cảm thấy ổn hõn nhiều. Chờ ðến khi trái tim của mình dần ổn ðịnh trở lại, cô mới nhẹ nhàng hít một hõi rồi ði ra ngoài.

Giây tiếp theo, ðộng tác vuốt mèo của Minh Triệu ngừng lại, cô muốn quay trở lại toilet, nhýng cuối cùng lại ðứng bất ðộng.

Cô sợ rằng mình sẽ bị ngýời kia nhìn thấu.

"Chị Triệu õi, em xin lỗi, ban nãy không phải em cố ý ðâu, lần sau em sẽ không lỡ lời nhý vậy nữa." Kỳ Duyên sốt ruột xin lỗi, ðộng tác thể hiện sự hối cải rõ ràng.

Minh Triệu nghe vậy thì tiếp tục vuốt ve sống lýng của con mèo tai cụp, cô trầm mặc một hồi lâu rồi nhẹ nhàng lắc ðầu, "Là chuyện riêng của tôi thôi, tôi không trách em......"

Lời của cô càng khiến Kỳ Duyên cảm thấy có lỗi hõn. Tuy rằng nàng không phải là ngýời ngýợc ðãi nữ thần, nhýng nếu hiện tại nàng là chủ của cõ thể này thì nàng phải có trách nhiệm giúp nữ thần thoát khỏi bóng ma tâm lý trong quá khứ.

"Em cam ðoan với Chị Triệu rằng lần sau sẽ không xảy ra chuyện nhý vậy, hõn nữa em cũng quyết không ðể ngýời khác coi thýờng chị." Kỳ Duyên nghiêm túc nói, bàn tay giõ lên tạo dáng thề thốt.

Minh Triệu ngẩng ðầu, ðối mặt với cô là sự kiên ðịnh trong con ngýõi của nàng.

Ðây là lần ðầu tiên cô nghe thấy một lời hứa hẹn ðầy quyết tâm nhý thế, trong lòng âm thầm ðặt chút tin týởng vào nàng. Quả thật là từ khi ngýời này mất trí nhớ ðến giờ thì chýa bao giờ ðộng tay ðộng chân với cô, ngay cả nói nặng lời cũng chýa từng có.

Kỳ Duyên ở trýớc mặt cô vẫn luôn mang một nụ cýời ðõn thuần vui vẻ, khác hẳn với con ngýời ở trong kí ức của cô.

"Ừm, tôi biết rồi..." Minh Triệu nhỏ giọng ðáp, sau ðó ôm mèo tai cụp ði trýớc.

Lời của cô làm Kỳ Duyên có cảm giác cô không tin týởng nàng lắm, ðiều này càng khiến nàng thấp thỏm không thôi. Vậy nên trên ðýờng trở về, Kỳ Duyên tự giác ngồi ở phía sau, hạn chế sự tồn tại của mình hết mức có thể.

Qua gýõng chiếu hậu, Minh Triệu có thể nhìn thấy bộ dáng cúi ðầu cong lýng của ngýời kia, nhìn có chút ðáng thýõng.

Nghĩ lại, phản ứng ban nãy của cô có chút quá khích, ngay cả cô cũng không týởng týợng ðýợc mình lại có hành ðộng nhý vậy. Thế nhýng vào lúc này, mặc dù ðang ở trong không gian chật hẹp của xe hõi, bên ngoài thì lại bị màn ðêm bao phủ, nhýng trong lòng cô tựa hồ không còn tồn tại cảm giác sợ hãi nữa.

Minh Triệu sờ sờ con mèo tai cụp, cảm nhận hõi ấm tỏa ra từ nó.

Lúc nàng nắm tay cô cũng có cảm giác ấm áp nhý vậy.

Nghĩ ðến ðây, khuôn mặt Minh Triệu có chút ửng ðỏ. Hôm nay cô có chút kì quái, cảm xúc thay ðổi rất nhanh, không giống tính cách ðiềm tĩnh nhý trýớc chút nào.

"Nguyễn tiểu thý, em ngồi xong chýa? Tôi muốn lái xe." Minh Triệu nhỏ giọng nói, cô ðặt con mèo tai cụp vào trên ghế phụ.

"Xong rồi ạ." Kỳ Duyên ngoan ngoãn ðáp lời.

Con ðýờng buổi tối không quá ðông ðúc, vậy nên khoảng hai mýõi phút sau hai ngýời ðã về ðến nhà.

Kỳ Duyên tự giác ôm con mèo tai cụp xuống xe, nó thoải mái ngủ ngon lành trong vòng tay của nàng, trái ngýợc với sự bất an trong lòng của Kỳ Duyên.

"Chị Triệu này, em nghĩ nếu em chỉ nói thì chị sẽ không tin, hay là chúng ta viết giấy thỏa thuận ði. Nếu em làm trái với những ðiều trong ðấy, em sẽ..." Kỳ Duyên tự tin nói, nhýng ðến cuối lại im bặt.

Nàng không biết nên chọn hình phạt nhý thế nào.

Minh Triệu nghe vậy, ðôi mắt có chút lóe lên, tim cũng ðập nhanh hõn một chút. Cô chýa bao giờ dám nói ðến ðiều kiện với nàng, thế mà bây giờ nàng lại cho cô một cõ hội.

"Nếu trái với những ðiều trong thỏa thuận thì phải ðáp ứng một ðiều kiện của tôi." Minh Triệu nhéo ngón tay của mình, nhỏ giọng nói.

"Ðýợc ðýợc ðýợc..." Kỳ Duyên không hề ngần ngại mà ðồng ý ngay lập tức, bộ dáng vội vàng chạy ngay vào phòng lấy giấy bút ra nhý sợ Minh Triệu sẽ ðổi ý, "Vậy Chị Triệu ðịnh ra những ðiều trong thỏa thuận ði."

Minh Triệu không nghĩ ðến việc ngýời kia sẽ nhýờng quyền chủ ðộng cho cô, cô kích ðộng nhận giấy bút, viết xuống ðiều ðầu tiên.

Không ðýợc ðánh Minh Triệu.

Kỳ Duyên vì muốn làm nữ thần an tâm nên cố ý ngồi ðối diện cô trên sofa, nên nàng cũng hoàn toàn không thấy Minh Triệu ðang viết gì. Tuy rằng trong lòng rất muốn biết nội dung nhýng nàng vẫn kiên nhẫn chờ ðợi.

Sau khi viết xong ðiều thứ nhất, mặt Minh Triệu méo mó ði một chút, tay ðang cầm bút có chút run rẩy.

Chỉ viết mấy chữ thôi nhýng dýờng nhý chúng ðã rút phân nửa sức lực của cô.

Minh Triệu nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh lại.

"Chị Triệu uống nýớc ði, chị viết từ từ cũng ðýợc, không cần phải sốt ruột ðâu." Kỳ Duyên rót một ly trà ðể trýớc mặt Minh Triệu rồi lại ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ cũ.

Nàng chỉ dám nói rất nhỏ vì sợ làm phiền cô.

Minh Triệu ngẩng ðầu nhìn thoáng qua ly nýớc, cô ngẩn ngõ trýớc những kí ức trong tâm trí, sau ðó ðặt bút xuống viết ra ðiều thứ hai.

Không ðýợc dẫn ngýời khác về nhà.

Mỗi lần ngýời này quay về thì chắc chắn sẽ ðem theo một cô gái lạ mặt, mà phần lớn là những ngýời trong giới giải trí. Tuy rằng cô không biết họ, nhýng những ngýời ðó lại biết cô. Mà những ngýời kia nhìn thấy cô thì trên mặt họ lại hiện ra sự ðắc ý cùng trào phúng, cô cũng không muốn mình phải chịu ðựng sự nhục nhã ấy nữa.

Minh Triệu nhanh chóng viết ra ðiều thứ ba.

Không ðýợc qua lại với những ngýời không tốt.

Bởi vì những ngýời con gái ấy ðến ðây chỉ với một lý do duy nhất.

Chính là lấy lòng ngýời kia.

Mà vì muốn làm nhục cô, nên thậm chí Kỳ Thý và những ngýời ðó coi nhý cô không có ở ðây mà phát ra những âm thanh ái muội khắp cãn nhà.

Nhý thể Kỳ Thý ðang muốn trả thù sự bảo thủ của cô vậy.

Ðýợc giáo dục trong môi trýờng gia giáo từ nhỏ nên cô không cho phép mình tùy tiện phát sinh quan hệ với ngýời khác, cô vốn ðịnh chờ ðến khi cảm tình giữa hai ngýời ổn ðịnh thì mới tiến thêm một býớc. Thế nhýng chỉ mới hai ba tháng thì ngýời kia ðã không chịu nổi mà muốn lôi cô lên giýờng, sau khi bị cô cự tuyệt hai ba lần ðã leo lên giýờng với những ngýời con gái khác.

Cô ta nói rằng, bạn gái không ðáp ứng mình nên chỉ có thể tìm ngýời khác.

Lúc ấy, cô vừa giận vừa thýõng tâm nhýng trong lòng vẫn mong ðối phýõng có thể nhận thức ðýợc sai lầm của mình. Thế mà cô ta chẳng những không nhận sai mà hành vi lại càng ngày càng quá ðáng. Thậm chí có một lần sau khi uống say, cô ta còn xông thẳng vào phòng tắm chụp ảnh khỏa thân của cô.

Tuy rằng cô ðã che chắn những nõi nhạy cảm lại, nhýng nếu ảnh chụp ðó mà bị truyền ra ngoài thì mặt mũi của nhà họ Bạch sẽ mất hết. Mà tấm ảnh ðó cũng ðã trở thành vũ khí ðể cô ta uy hϊếp cô sau này.

Ðiều thứ tý, không ðýợc uống rýợu.

Sau khi viết xong dòng này, ðầu bút lông của Minh Triệu run rẩy, thiếu chút nữa ðã quẹt một ðýờng xuống trang giấy.

Kỳ Duyên ở một bên thấy vậy, trái tim không khỏi run lên. Rốt cuộc là chuyện gì ðã khiến nữ thần phản ứng nhý vậy?

Nhýng cho dù những ðiều mà nữ thần viết có gian nan ðến mấy thì nàng ðều sẽ làm ðýợc.

Minh Triệu tĩnh tâm một chút rồi mới tiếp tục viết sang ðiều nãm.

Cô dừng bút suy nghĩ một hồi lâu nhýng không nghĩ ra mình nên viết gì nữa bèn ngẩng ðầu nhìn Kỳ Duyên một chút, trong ðầu bỗng dýng hiện ra hai ý týởng.

Ðiều thứ nãm, bao hết việc nhà.

Ðiều thứ sáu, không ðýợc vào phòng của Minh Triệu.

Cô vẫn nhớ rõ cảnh týợng ngýời này dùng một chân ðá vãn cửa phòng, vậy nên cần phải phòng bị trýớc mới ðýợc.

Sau khi viết xong sáu ðiều, Minh Triệu nghiêm túc ðọc lại một lýợt, xác ðịnh không có vấn ðề gì mới ðặt trýớc mặt Kỳ Duyên, "Nguyễn tiểu thý thử xem ði, nếu không vấn ðề gì thì ký vào ðây."

Kỳ Duyên nhìn tờ giấy một chút rồi ðặt bút xuống, nhýng nàng nhớ ra tên của mình và nguyên chủ không giống nhau bèn vội vàng dừng lại.

"Chúng ta ấn dấu tay ði Chị Triệu." Kỳ Duyên nhỏ giọng nói, trong mắt mang theo vài phần lo sợ bất an.

Minh Triệu gật gật ðầu, thừa dịp Kỳ Duyên về phòng lấy mực ðóng dấu thời gian dùng sức hít sâu một hõi.

Ban nãy Kỳ Duyên ðột nhiên ðứng im nên cô cứ týởng ðối phýõng không ðồng ý.

Trong lúc ðó, sự sợ hãi cùng khẩn trýõng lại ùa ðến.

Kỳ Duyên nhanh chóng cầm mực ðóng dấu ðến, nàng lãn tay vào mực rồi ấn mạnh ngón trỏ xuống mặt giấy. Sau khi làm xong thì mới cẩn thận ðọc lại thỏa thuận.

Sau khi ðọc xong ðiều thứ nhất, trên mặt Kỳ Duyên hiện lên sự tức giận. May mắn là nàng ðýa tờ giấy lên cao nên Minh Triệu không thấy rõ biểu cảm của nàng.

Cô gái này thật ðáng giận, cô ta thế mà lại sử dụng bạp lực với nữ thần.

Nếu sau này có cõ hội thì nàng chắc chắn phải trả ðũa cô ta. Dám khinh rẻ nữ thần của nàng, thật không thể tha thứ.

Những ðiều còn lại khá ðõn giản, Kỳ Duyên cảm thấy nếu nữ thần không nói thì nàng vẫn sẽ làm ðýợc.

Chỉ có ðiều cuối cùng khiến Kỳ Duyên có chút buồn rầu, nhýng chỉ cần nữ thần có thể an tâm thì nàng sẽ cố gắng thực hiện.

"Chị Triệu, vậy chúng ta thống nhất thỏa thuận nhý vậy, về sau em sẽ cý xử theo ðúng những ðiều trong ðây. Nếu nhý em có lỗi gì thì chị cứ thẳng tay trừng phạt em." Kỳ Duyên cẩn thận xếp tờ thỏa thuận lại, nghiêm túc nói.

Minh Triệu nhẹ nhàng gật ðầu, cô nhấp môi trầm mặc một hồi mới mở miệng nói, "Tôi rất xin lỗi về chuyện ðêm nay, lẽ ra tôi không nên cý xử nhý vậy......"

"Chị Triệu ðừng nói thế, ðấy là lỗi của em, em mới là ngýời phải xin lỗi chị." Kỳ Duyên ðứng lên, khom lýng cúi ðầu trýớc mặt Minh Triệu, "Em ðảm bảo lần sau sẽ không xảy ra chuyện nhý vậy nữa."

Trong lòng Minh Triệu nhý có một dòng nýớc ấm áp chảy qua, cô nhẹ giọng ðáp, "Giờ không còn sớm nữa, em về phòng nghỉ ngõi ði."

"Vâng, Chị Triệu cũng nghỉ ngõi sớm ði ạ." Kỳ Duyên vui vẻ gật ðầu, cả ngýời lại tràn ðầy sức sống.

Minh Triệu nhìn bộ dáng vui sýớиɠ của ngýời kia, khóe môi cong lên.

Ðây mới là bộ dáng của Kỳ Duyên mà cô muốn nhìn thấy.

Kỳ Duyên trở lại phòng, hoàn toàn không muốn ngủ mà cầm tờ thỏa thuận lãn qua lộn lại ðọc.

Mỗi lần ðọc còn cố ý che ðiều thứ sáu ði.

Nói không chừng nếu nàng thể hiện tốt một chút thì có thể nữ thần sẽ hủy bỏ ðiều này ði.

Kỳ Duyên suy nghẫm.

Ngày hôm sao, Kỳ Duyên cứ nghĩ mình sẽ có cõ hội biểu hiện tốt trýớc mặt nữ thần, thế nhýng Ðồng Ánh Quỳnh lại gọi ðiện ðến nói nàng ðến công ty ðể ðánh giá nữ chính.

Ban ðầu nàng không ðịnh ði, nhýng nghĩ ðến sự phát triển của bộ phim này sẽ ảnh hýởng ðến việc quay lại giới giải trí của nữ thần thì nàng quyết ðịnh mình phải ðích thân ðến xem mới ðýợc.

"Chị Triệu õi, em ðã làm sẵn cõm trýa rồi, lát chị nhớ ãn nhé. Bây giờ em phải ði công ty, trýớc giờ cõm chiều em sẽ trở về." Kỳ Duyên gõ gõ cửa phòng Minh Triệu rồi nói.

Cửa phòng rất nhanh chóng ðýợc mở ra, Minh Triệu ôm con mèo tai cụp, nhẹ giọng hỏi, "Tôi ði với em có ðýợc không?"

"Ðýợc ạ." Mặt mày hớn hở cýời týõi.

Minh Triệu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô thả mèo vào phòng rồi cầm chìa khóa xe ra cửa.

Ðồng Ánh Quỳnh hõi kinh ngạc khi thấy Minh Triệu ði cùng Kỳ Duyên, thế nhýng sự giật mình của nàng nhanh chóng bị giấu nhẹm ði. Hõn nữa, nàng cũng ðoán ðýợc lát nữa Kỳ Duyên sẽ nói gì.

"Nguyễn tổng, Phạm tiểu thý." Ðồng Ánh Quỳnh mở lời chào, sau ðó ðýa hai ngýời vào vãn phòng tổng tài.

Kỳ Duyên rất vừa lòng khi thấy Ðồng Ánh Quỳnh ðối xử bình ðẳng và lễ phép với cả hai.

"Kịch bản về sý phó của nữ chủ mà lần trýớc tôi nói ra sao rồi?" Kỳ Duyên ngồi xuống hỏi.

Ðồng Ánh Quỳnh lập tức gật ðầu rồi ðýa kịch bản cho Kỳ Duyên.

Thật ra nếu theo ðúng tiến ðộ thì phải hai ngày nữa thì kịch bản của nhân vật này mới có thể hoàn thành. Nhýng nàng sợ Kỳ Duyên muốn xem trýớc nên ðã cố ý thúc giục nhân viên hoàn thành sớm.

Kỳ Duyên vừa lòng cýời, nàng không mở kịch bản ra xem mà ðýa cho Minh Triệu, "Chị Triệu xem thử xem có cần phải ðiều chỉnh ở ðâu không?"

Minh Triệu sửng sốt, cô nhìn vào ánh mắt cổ vũ của Kỳ Duyên rồi lấy hết can ðảm nhận kịch bản.

Giờ khắc này, cuộc ðời của cô nhý thể mở ra một trang mới vậy.

Con ðýờng tiếp theo chính là một sân khấu lóa mắt chứ không còn là khoảng không gian ðen tối nữa.

Ðồng Ánh Quỳnh nhìn Minh Triệu nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, trong lòng có chút lo lắng. Tuy rằng tính tình của Minh Triệu trýớc giờ rất tốt, cô chýa bao giờ tùy ý sửa ðổi cốt truyện hay vì muốn nổi tiếng mà yêu cầu thêm suất diễn. Thế nhýng bây giờ ðộ nổi tiếng của Minh Triệu không nhý trýớc nên chýa chắc cô ấy sẽ không làm ra những chuyện khác ngýời hay không.

"Kịch bản không có vấn ðề gì ðâu Nguyễn tiểu thý, tôi sẽ nhân chóng học thuộc lời thoại." Minh Triệu gấp lại kịch bản, nhẹ nhàng nói.

Ðồng Ánh Quỳnh lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hõi.

"Chị Triệu không cần phải gấp gáp ðâu, em mong rằng trýớc hết chị phải quan tâm ðến thân thể ðã." Kỳ Duyên lo lắng nói, sau ðó dùng ánh mắt ðầy ẩn ý liếc sang Ðồng Ánh Quỳnh.

Ðồng Ánh Quỳnh lập tức hiểu ý, nàng cũng nghiêm túc khuyên nhủ, "Tôi tin týởng với thực lực của Phạm tiểu thý thì chỉ cần hai ba ngày là có thể thuộc lời thoại rồi. Hõn nữa suất diễn của Phạm tiểu thý ðều ðặt ở cuối cả. Hình týợng nhân vật của cũng phải có chút da thịt hõn so với thân thể của cô ở hiện tại, vậy nên ðể tái hiện tốt nhân vật thì hy vọng Phạm tiểu thý có thể cải thiện thân thể một chút."

Minh Triệu lặng lẽ nắm lấy tay mình, quả thật bây giờ cô gầy ðến không thể týởng týợng ðýợc, so với hình týợng của nhân vật thì còn lệch khá nhiều, cần phải thay ðổi mới có thể khớp với vai diễn ðýợc.

"Tôi hiểu rồi, vậy tôi sẽ cố gắng cải thiện mình ðể có thể hoàn thành những yêu cầu của nhân vật." Minh Triệu nhẹ nhàng ðáp, trong giọng nói chứa ðựng sự kiên ðịnh.

Ðây là lần ðầu tiên Kỳ Duyên nhìn thấy dáng vẻ khi làm việc của nữ thần, quả nhiên một cô gái ðẹp nhất là khi cô ấy nghiêm túc mà.

Trái tim của Kỳ Duyên không chịu khống chế mà ðập rộn ràng hõn.

"Còn về nhân vật của Nguyễn tổng thì kịch bản cũng ðã xong rồi, mời ngài xem qua." Ðồng Ánh Quỳnh lấy một xấp vãn kiện khác ðặt lên bàn.

Minh Triệu ở bên cạnh có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới Kỳ Duyên cũng sẽ tham gia lần quay chụp này, bởi trýớc kia ngýời kia rất chán ghét diễn kịch, thậm chí có thể nói là bài xích.

"Nguyễn tiểu thý, em diễn vai nữ chủ sao?" Minh Triệu có chút tò mò hỏi.

"Không phải." Kỳ Duyên nhanh chóng lắc ðầu, gýõng mặt lộ ra nụ cýời hạnh phúc, "Vai của em là thị nữ bên cạnh chị."

"Thị nữ của tôi ý?" Minh Triệu khϊếp sợ.

Vai diễn của cô ðã là một trong số những vai phụ với suất diễn không nhiều lắm nên nếu nàng diễn vai thị nữ của cô thì thậm chí còn ít suất diễn hõn.

Một ngýời cao ngạo thế mà lại hạ mình xuống ðể diễn một vai tiểu tốt sao.

"Lời thoại của tôi quá nhiều rồi, một vai thị nữ mà sao còn nói nhiều hõn sý tôn thế này." Kỳ Duyên xem xong nói.

Nàng cũng không có ý ðịnh diễn một vai nổi bật hay gì mà chỉ muốn an tĩnh ði cạnh nữ thần mà thôi.

"Vâng, vậy tôi sẽ cho ngýời sửa lại." Ðồng Ánh Quỳnh cầm kịch bản rời ði, ðể lại Kỳ Duyên và Minh Triệu trong vãn phòng.

Kỳ Duyên cũng không dám ngồi gần nữ thần quá ðể tránh việc dọa sợ nữ thần.

"Chị Triệu, chị cảm thấy nhân vật này nhý thế nào?" Kỳ Duyên nghiêng ðầu hỏi, nụ cýời trên mặt có vài phần nhý ðang lấy lòng.

Minh Triệu nghiêm túc suy tý một hồi mới gật gật ðầu, "Khá tốt, tôi rất thích......"

Tuy câu sau cô nói rất nhỏ nhýng Kỳ Duyên vẫn có thể nghe ðýợc, trong lòng nhý có hoa nở. Nàng làm những việc này với mong muốn có thể khiến nữ thần vui vẻ, vậy nên chỉ cần câu khẳng ðịnh này của nữ thần thì hết thảy ðều ðáng giá.

"Nguyễn tiểu thý này, tại sao em lại chọn vai thị nữ? Với nãng lực và sự nổi tiếng của em thì diễn nữ chính cũng ðýợc nữa là." Minh Triệu nhỏ giọng nói ra nghi hoặc của mình.

"Bởi vì nhý vậy có thể ở cạnh Chị Triệu ðó." Kỳ Duyên cýời ðáp, ánh mắt nàng sạch sẽ thuần túy.

Hõi thở của Minh Triệu nhý bị ðứt quãng, cô có chút không thể tin vào những ðiều mình vừa nghe. Ðến khi tiêu hóa xong thì sắc mặt cô bỗng ửng ðỏ, trái tim ðập càng lúc càng nhanh.

Chỉ một câu ðõn giản nhýng lại khiến cô cảm nhận ðýợc vị ngọt của tình yêu.

Minh Triệu nhanh chóng cúi ðầu, che dấu ði khuôn mặt ðang dần ðỏ lên của mình. Không khí trong phòng cũng vì thế mà yên tĩnh trở lại, ðan xen vào ðó là chút ái muội.

Gò má Kỳ Duyên chợt nóng ran, nhịp tim vội vàng ðập không ngừng, nàng cắn môi, lấy hết can ðảm nắm lấy tay Minh Triệu, "Chị Triệu õi, quyết ðịnh này của em không trái với sáu ðiều lệ ở chung của chúng ta chứ?"

"Sáu ðiều lệ ở chung?" Minh Triệu nghi hoặc mở miệng, sau ðó nghĩ ðến thỏa thuận mà hai ngýời ðã kí tối hôm qua, bèn lắc ðầu.

Phản ứng của cô dýờng nhý ðều chậm ði nửa nhịp vì nhiệt ðộ của cái nắm tay, cô có thể cảm giác ðýợc lòng bàn tay của mình ðã mýớt mồ hôi, ngay cả nhiệt ðộ ở lýng hay trên mặt cũng không chịu giảm xuống tẹo nào.

Tình huống của Kỳ Duyên cũng chẳng khác Minh Triệu là bao, từ tai ðến cổ của nàng ðều nhuốm một màu hồng. Tuy rằng lòng bàn tay ðã ẩm ýớt nhýng nàng vẫn luyến tiếc không muốn buông tay.

"Chị Triệu nè, sau này chúng ta sẽ cùng nhau ðóng phim, rồi lại cùng nhau về nhà." Kỳ Duyên lặng lẽ ngẩng ðầu, nhanh chóng nhìn thoáng qua Minh Triệu, trong mắt chan chứa những hình ảnh của týõng lai.

Minh Triệu cũng không nhịn ðýợc mà chìm vào mộng týởng.

Ðây chính là tình yêu mà cô ðã hằng ao ýớc.

Cô ðã mong rằng sẽ có ngýời thật lòng yêu cô, cùng cô chia sẻ những chuyện vui buồn, cùng nhau trải qua sinh hoạt thýờng ngày. Ðó là một tình yêu mà hai ngýời sẽ ðối ðãi chân thành với nhau, không có những ngờ vực ghen tuông hay hiểu lầm khắc khẩu mà chỉ ðõn giản là vui vẻ ở cạnh nhau.

"Nếu em có vấn ðề gì với diễn xuất thì có thể hỏi chị, hy vọng là chị có thể giúp ích cho em." Minh Triệu ðỏ mặt nói, cẩn thận ngoéo ngón tay của Kỳ Duyên.

Ðộng tác này của cô khiến Kỳ Duyên kích ðộng ðến mức thiếu chút nữa ðã nhảy ra khỏi sofa. Ai trong giới ðều cũng có thể hiểu rõ nãng lực diễn xuất của nữ thận, thậm chí ở trýờng của nàng thì cô còn ðýợc lấy làm mẫu, vậy nên có thể ðýợc cô chỉ dẫn là mộng týởng của nhiều ngýời, trong ðó có nàng.

Kỳ Duyên ðã từng mõ mộng rằng mình chỉ cần ở trong một khung hình với nữ thần là ðýợc, cho dù làm một diễn viên làm nền không có lời thoại nàng cũng chấp nhận. Thế nhýng nhân vật phông nền cũng không dễ diễn nhý vậy, ít nhất nó không ðến lýợt của nàng, vậy nên nàng chỉ có thể mõ ýớc mà thôi.

Hiện tại mộng ðẹp ấy ðã trở thành sự thật, hõn nữa còn výợt qua sự mong ðợi khiến nàng hýng phấn ðến mức không thể nói lời nào mà chỉ cýời týõi.

Minh Triệu nhìn nụ cýời trên mặt Kỳ Duyên, khóe môi cô ðýợc ðiểm xuyến một vầng trãng khuyết vào.

Ngýời này luôn có thể khiến cô vui vẻ týõi cýời nhý thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro