Chương 28: Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- --

Hiện tại trong không khí ðều tràn ngập hýõng vị ngọt ngào, Kỳ Duyên cảm thấy ðây chính là thời cõ thích hợp ðể nàng nói rõ tâm ý của mình và khiến mối quan hệ của hai ngýời tiến thêm một býớc nữa.

Sau khi chuẩn bị một hồi lâu, Kỳ Duyên lấy hết can ðảm muốn nói ra.

Nhýng nàng chýa kịp mở miệng thì tiếng chuông ðiện thoại vang lên, xé rách bầu không khí xuân hồng giữa hai ngýời.

"Chị ði nghe ðiện thoại một lát." Minh Triệu ðỏ mặt rút tay ra, cô ði ðến bên cửa sổ tiếp ðiện thoại.

Tuy âm thanh nói chuyện của Minh Triệu không lớn, nhýng vì ở trong bầu không khí yên ắng của vãn phòng nên Kỳ Duyên vẫn có thể nghe lõm bõm vài câu. Hình nhý nữ thần ðang bàn chuyện gì ðó với ðầu bên kia, cô không ngừng gật ðầu, sau ðó nói một câu "em ðến ngay" rồi cúp máy.

"Ai gọi thế Chị Triệu?" Kỳ Duyên cýời hỏi.

"Là anh hai, bây giờ chị phải ði ra ngoài một chuyến." Minh Triệu nhẹ nhàng ðáp, thấy biểu cảm không hài lòng trên mặt Kỳ Duyên bèn trấn an, "Chị ði nhanh rồi về thôi."

"Vâng ạ, vậy em ở ðây chờ Chị Triệu." Kỳ Duyên lập tức ngoan ngoãn týõi cýời, tránh ðể nữ thần phát hiện ðýợc nàng không có ấn týợng tốt về Bạch Sao Mai.

Lúc Minh Triệu vừa mở cửa thì Ðồng Ánh Quỳnh bên ngoài cũng ðang ðịnh gõ cửa, theo sau nàng còn có một cô gái.

Cô biết ngýời này, cô ấy tên là Ðại San, hai ngýời ðã từng diễn chung một bộ phim.

Hai ngýời nhìn nhau một chút, Ðồng Ánh Quỳnh mở miệng bắt chuyện, "Phạm tiểu thý muốn ra ngoài sao?"

"Ừm." Minh Triệu nhẹ nhàng gật ðầu, cố ý nhìn về phía Ðại San.

Ðại San lễ phép nở một nụ cýời ðáp lại, sau ðó ði theo Ðồng Ánh Quỳnh vào vãn phòng.

"Nguyễn tổng, ðây là Ðại San, cô ấy là nữ chính do công ty chọn, mời ngài xem qua." Ðồng Ánh Quỳnh nói, sau ðó nghiêng ðầu sang nhìn Ðại San.

Trong mắt Ðại San hiện ra một tia kháng cự, cô kiên ðịnh nắm chặt ngón tay của mình.

Cô không ngờ rằng mình sẽ có cõ hội diễn vai nữ chủ. Tuy rằng trong số những nghệ sĩ trong công ty thì kỹ thuật diễn của cô nổi bật hõn nhiều. Nhýng bởi vì cô làm việc có nguyên tắc và không tiếp thu quy tắc ngầm nên không lấy lòng lãnh ðạo của công ty ðýợc. Vì vậy những nhân vật mà cô nhận ðýợc chỉ là những nhân vật râu ria mà thôi.

Từ lúc cô ra mắt ðến giờ ðã là mýời nãm, những ngýời cùng ra mắt với cô sớm ðã diễn các loại nữ một nữ hai, vậy mà cô lại giãy giụa mãi ở tuyến mýời tám.

Cô ðã ðộng tâm với cõ hội hiếm có lần này.

Ngay từ khi ðýợc gọi ðến vãn phòng ðể thể hiện kỹ thuật diễn thì cô ðã hiểu ðýợc hàm ý trong lời ðó. Bây giờ chỉ có lấy lòng ngýời có quyền tuyệt ðối trong công ty này thì cô mới có thể chân chính nhận vai nữ chủ ðýợc.

"Xin hỏi Nguyễn tổng muốn xem ðoạn diễn nào ạ?" Ðại San cýời nói, cô cố gắng tỏ ra vẻ ngoan ngoãn thanh thuần. Bởi cô nghe nói Nguyễn tổng thích nhất những ngýời bên ngoài trông ngây thõ nhýng khi lên giýờng lại phóng túng.

"Nguyễn tổng cũng không biết nhiều về kịch bản của nữ chủ, mà ngýời quen thuộc kịch bản nhất chính là cô nên tất nhiên cô là ngýời chọn ðoạn diễn rồi." Ðồng Ánh Quỳnh lạnh giọng nói, lời nói mang theo cảnh cáo.

Ðại San nghe vậy, trong mắt lập tức hiện lên cảm giác không chịu ðựng nổi nhýng ðã nhanh chóng ðiều chỉnh lại, ðể lộ ra vẻ cung kính, "Xin lỗi Nguyễn tổng, là do tôi suy xét không chu toàn."

Kỳ Duyên cảm thấy hai ngýời kia nhý ðang ðối chọi nhau vậy, tuy rằng nàng nghe hiểu hai ngýời ðó ðang nói gì, nhýng lại có cảm giác nhý không hiểu ý trong lời của họ.

"Ðúng là tôi không quen thuộc với kịch bản này, cô cứ lựa chọn ði." Kỳ Duyên lãnh ðạm nói, cố gắng khiến mình trông thành thục lạnh lùng, không ðể ngýời khác phát hiện cô chỉ là ngýời mới.

"Vâng, Nguyễn tổng." Ðại San cắn rãng ðáp.

"Vậy tôi ra ngoài trýớc nhé Nguyễn tổng, nếu ngài còn việc gì thì hãy gọi tôi." Ðồng Ánh Quỳnh vừa nói xong liền rời ði, còn cố ý ðóng cửa lại.

Khi tiếng cửa ðóng vang lên, Ðại San chỉ muốn thoát ra khỏi nõi này nhýng cuối cùng vẫn cam chịu nhịn xuống.

Kỳ Duyên chú ý ðến biểu tình này của cô, trong lòng có chút nghi hoặc nhýng biểu cảm trên mặt không hề thay ðổi.

Thực ra nàng muốn Ðồng Ánh Quỳnh cùng nàng kiểm tra kỹ thuật diễn của Ðại San, nhýng thấy Ðồng Ánh Quỳnh trông có vẻ bận rộn nên nàng cũng không nói ra.

"Cô chuẩn bị trong mýời phút ði." Kỳ Duyên nghiêm túc nói, sau ðó cúi ðầu xuống xem kịch bản ðể không ảnh hýởng ðến Ðại San.

Lời này của nàng khiến dây thần kinh ðang cãng chặt của Ðại San thả lỏng ði một chút, cô ðứng ðối diện bàn làm việc, cố gắng ðiều khiển lại nhịp hô hấp của mình.

Trong kịch bản, có rất nhiều cảnh tắm gội của nữ chủ. Nếu là ở trýờng quay thì cô sẽ không cần thiết phải khỏa thân trýớc ống kính. Thế nhýng ở chỗ này, cô không chỉ phải cởi ðồ ra mà còn phải tiếp thu những chuyện khác sẽ xảy ra.

Mýời phút này là một khoảng thời gian thật dài với Ðại San, nhýng nháy mắt nó cũng ðã trôi qua.

"Ðã ðến giờ rồi, cô bắt ðầu diễn ði." Kỳ Duyên ðóng kịch bản lại, tay chống trên bàn làm việc nói.

Giọng của nàng ðột nhiên vang lên khiến Ðại San hoảng sợ, hô hấp tựa hồ bị rồi loạn, cô nhỏ giọng ðáp, "Vâng, Nguyễn tổng."

Kỳ Duyên nghe vậy khẽ nhíu mày.

Ngýời này từ khi vào ðây ðến giờ trạng thái biểu hiện rất không tốt, cô vẫn luôn khẩn trýõng và câu nệ.

Khi ðối mặt với màn ảnh thì diễn viên phải buông bỏ bản thân mình, toàn tâm dung nhập vào nhân vật. Nàng ðã cho mýời phút, thế nhýng ngýời này hoàn toàn chýa tiến vào trạng thái nhân vật mà ngày càng khẩn trýõng.

Giống nhý là ngýời mới vậy.

Nếu không phải do Ðồng Ánh Quỳnh ðề cử thì nàng ðã sớm loại ngýời này rồi.

Vẻ mặt không hài lòng của Kỳ Duyên khiến Ðại San trở nên hoảng loạn, nhýng cô vẫn cố gắng duy trì nét bình tĩnh miễn cýờng trên mặt.

Chỉ là ðầu ngón tay run rẩy ðã bán ðứng cô.

"Nguyễn tổng, ngài có thể cho tôi nãm phút nữa ðýợc không?" Thân hình Ðại San run rẩy, giọng nói nhý thể sắp bật khóc.

Kỳ Duyên vốn ðịnh cự tuyệt, nhýng bộ dáng ðáng thýõng của cô khiến lòng Kỳ Duyên mềm nhũn, bèn gật ðầu.

"Cảm õn Nguyễn tổng." Ðại San liều mạng khom lýng, lúc ngẩng ðầu lên thì nýớc mắt ðã výõng ðầy mặt.

Kỳ Duyên âm thầm thở dài, càng thêm nghi ngờ ánh mắt tuyển chọn của Ðồng Ánh Quỳnh.

Nãm phút nhanh chóng trôi qua, Ðại San cũng ðã ðiều chỉnh tốt cảm xúc, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Khi cô mở mắt ra, trong nháy mắt nhý ðã trở thành một ngýời khác.

"Không ngờ rằng một nõi hẻo lánh thế này mà lại có suối nýớc nóng tự nhiên, sau vài ngày lên ðýờng cuối cùng cũng có thể tắm một chút." Trong mắt Ðại San ánh lên vẻ kinh ngạc cùng vui mừng nhý thật sự có suối nýớc nóng trýớc mặt, cô nhảy nhót ði về phía trýớc.

Sau khi ðến bên cạnh Kỳ Duyên, Ðại San dừng býớc, khuôn mặt týõi cýời nhý không có ai bên cạnh, bắt ðầu cởϊ qυầи áo.

Hiện tại là mùa hè nên trang phục của cô là quần soóc ngắn và áo thun vì thế cởi ra rất dễ dàng.

Kỳ Duyên vừa mới ðịnh hình lại thì cô ðã thoát hết quần áo, ngay cả nội y cũng cởi ra.

Nàng chýa kịp nói ngýời kia mặc lại quần áo thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào." Kỳ Duyên thuận miệng nói.

Giây tiếp theo nàng mới nhận ra tình huống trong phòng không thích hợp, nhýng ðã muộn mất rồi.

Minh Triệu mở cửa ra, cô kinh ngạc mở to mắt sau ðó che miệng lại, ngãn chặn âm thanh của mình.

"Thật xin lỗi, tôi quấy rầy rồi..." Ðầu óc Minh Triệu cảm thấy thật trống rỗng, chỉ có ý nghĩ phải ði khỏi ðây ngay.

Cô không thể tin ðýợc những gì mà mình vừa thấy, nhýng ðáy lòng lại xuất hiện một tiếng nói rằng ðây là ðiều bình thýờng.

Cô ðã từng chứng kiến cảnh týợng nhý vậy rất nhiều lần rồi mà.

Thế nhýng bây giờ lòng cô lại ðau ðớn hõn nhiều so với lần ðầu tiên cô nhìn thấy chuyện ðó.

Minh Triệu nhanh chóng lao ra ngoài, nhý thể làm nhý thế thì trái tim sẽ dễ chịu ði chút ít.

Bộ dáng kinh hoảng bỏ ði của nữ thần ðã thành công kéo Kỳ Duyên về lại thực tại, nàng vội vàng ðuổi theo cô. Thế nhýng nàng tìm khắp tầng lầu vẫn không thấy bóng dáng của cô.

Kỳ Duyên nóng vội không thôi, sau ðó nàng chợt thấy con số trên thang máy ðang giảm xuống bèn nhanh chóng ấn thang máy.

Hõn 30 giây sau cửa thang máy mới mở ra.

Kỳ Duyên nhanh chóng ði vào trong rồi ðóng cửa lại.

Lúc ðó nàng không nghĩ ðến việc Ðại San sẽ cởϊ qυầи áo, bởi ðối phýõng nói diễn cảnh suối nýớc nóng nên nàng nghĩ cô ấy sẽ chỉ diễn một chút thôi, không ngờ cô ấy lại thật sự cởi hết ðồ.

Ðây là lần ðầu tiên nàng chứng kiến một tình huống nhý vậy nên mới ðõ ra. Mà vừa lúc ðó nữ thần gõ cửa nên nàng theo phản xạ mới mời nữ thần vào, kết quả lại khiến cô ấy hiểu lầm.

Kỳ Duyên ra khỏi thang máy, tiến thẳng ðến cửa ra vào, nàng quét mắt khắp nõi nhýng không thấy ðýợc bóng dáng của nữ thần.

"Vừa rồi anh có thấy một cô gái mang váy ðen ði ra ngoài không? Cô ấy ðeo kính râm, ngýời rất gầy, cao khoảng chừng này." Kỳ Duyên sốt ruột hỏi bảo an, tay duỗi ra mô tả chiều cao của Minh Triệu, lúc nói chuyện còn sốt ruột ðến mức suýt cắn phải ðầu lýỡi.

"Cô ấy lên taxi rời ði rồi." Bảo an ðáp.

"Ði taxi ý?" Kỳ Duyên kinh ngạc hỏi lại.

Nữ thần lái xe tới ðây, nhýng chắc chắn là do lúc ấy cô ðã rất thýõng tâm nên quên luôn cả xe.

Kỳ Duyên càng nghĩ càng ảo não.

Giá nhý nàng phản ứng nhanh nhạy hõn thì ðã không xảy ra hiểu lầm không ðáng có rồi. Hiện tại nàng tay không chạy xuống nên phải quay lại lấy ðồ mới về ðýợc.

"Nguyễn tổng, sao ngài lại ðột nhiên xuống dýới vậy?" Tiếng của Ðồng Ánh Quỳnh vang lên trong ðại sảnh, "Ngài ðể quên ðồ nên tôi ðýa xuống cho ngài."

"Cảm õn." Kỳ Duyên vội vàng nhận ðồ rồi toan chạy ra ngoài, bây giờ nàng phải về nhà xem nữ thần ðã về hay chýa.

"Nguyễn tổng, ngài cảm thấy cô ấy thế nào?" Ðồng Ánh Quỳnh hỏi.

"Không......" Kỳ Duyên ðang chuẩn bị nói không ðýợc nhýng nghĩ ðến lúc Ðại San dung nhập vào nhân vật, tức khắc sửa lời lại, "Bây giờ tôi không rảnh, nói sau ði."

"Vâng, Nguyễn tổng."

Kỳ Duyên vội vàng lao ra ngoài, nhanh chóng ngãn một chiếc xe lại. Bên ngoài ðýờng khá tắc nên phải bốn mýõi phút Kỳ Duyên mới ðến ðýợc tiểu khu,

Vừa xuống xe nàng ðã chạy nhý bay, con ðýờng vốn dĩ phải ði bộ trong nãm phút thì giờ chỉ một phút nàng ðã bãng qua. Sau khi vào nhà, việc ðầu tiên nàng làm chính là gõ cửa phòng Minh Triệu.

Nàng chắc chắn nữ thần ðang ở trong phòng vì trýớc cửa có giày của nữ thần.

"Chị Triệu, em biết chị ðang ở trong." Kỳ Duyên dùng sức hô to, trán ðã ýớt ðẫm mồ hôi, sau lýng cũng chẳng khá hõn là bao.

Ngýời trong phòng không hề có phản ứng.

Kỳ Duyên thở hổn hển lấy hõi rồi tiếp tục lớn tiếng giải thích, "Ban nãy Chị Triệuểu lầm rồi, em chỉ muốn xem kỹ thuật diễn của cô ấy, em cũng không biết cô ấy sẽ cởϊ qυầи áo."

Minh Triệu nghe bên thanh âm từ bên ngoài truyền ðến, nýớc mắt dần dần chảy xuống.

Thực ra ngýời kia chẳng cần phải giải thích, trýớc kia dù ngýời nọ còn quá ðáng hõn nhýng cô chýa bao giờ nói nửa câu bất mãn nào.

Ngýời sai chính là cô, lẽ ra cô không nên mở cửa, nhý thế thì cô sẽ không quấy rầy chuyện tốt của ngýời khác.

"Coca, chị ðã quen với chuyện này rồi, chị không nên khóc..." Minh Triệu ôm lấy con mèo tai cụp, ðôi mắt nhắm chặt ngãn cản dòng nýớc sắp tràn ra,

"Miêu —" Con mèo tai cụp ngoan ngoãn nằm yên, tùy ý ðể Minh Triệu ôm nó.

Chỉ là ðột nhiên lại có những giọt nýớc nóng bỏng rõi vào tai khiến nó không nhịn ðýợc mà run run vành tai.

Kỳ Duyên ðợi ở bên ngoài hõn nửa tiếng ðồng hồ, âm thanh trong cổ họng ðã trở nên nghẹn ngào những ngýời bên trong vẫn không mở cửa ra,

Nàng rất muốn xông vào giải thích rõ ràng với cô, nhýng nàng lo lắng mình sẽ khiến ngýời bên trong sợ hãi.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Có nhiều ðộc giả không hiểu lắm về việc "sau này công trở lại cõ thể của mình" nên tôi sẽ giải thích một chút.

Hiện tại Kỳ Duyên và nguyên chủ trao ðổi thân thể cho nhau, nhýng thân thể của Kỳ Duyên chýa hồi phục nên nguyên chủ mới không tỉnh lại. Hõn nữa sau này khi hai ngýời ðổi lại cõ thể thì Kỳ Duyên mới có thể giáo huấn nguyên chủ.

Bây giờ là công sủng thụ, sau này sẽ ðổi lại thành công ðýợc sủng ái.

Nhân tiện, tôi viết truyện này với những dụng ý ðể thể hiện hai ý nghĩa sau:

1. Dù mối tình ðầu là một tình cảm ðặt biệt ði chãng nữa thì khi chúng ta gặp phải ngýời không tốt thì nhất ðịnh phải kịp thời chấm dứt, ðừng lừa mình dối ngýời rồi lại ðem tinh thần, thể xác và týõng lai của mình ðể ðánh ðổi.

2. Hoàn cảnh trýởng thành có thể tạo ra tính cách tự ti của chúng ta, nếu nhý vậy thì hãy thử býớc từng býớc một, chủ ðộng thay ðổi chính mình, dũng cảm tự tin býớc về phía trýớc.

Còn thay ðổi nhý thế nào thì phải phụ thuộc vào mỗi cá nhân.

Với lại, xem nhý vãn do tôi viết là bản nhạc dạo ði, thì áng vãn này không phải là thuần ngọt vãn, mục ðích của tôi là viết ra quá trình trýởng thành của nhân vật, Minh Triệu sẽ từ một ngýời mẫn cảm nhát gan biến chuyển thành một ngýời tự tin lóa mắt sau này.

Muốn trýởng thành thì phải trải qua suy sụp cùng khó khãn, nhýng tôi cảm thấy việc này không tính là ngýợc, không biết mọi ngýời có cảm thấy vậy không.

Còn truyện thuần ngọt vãn thì sau này khi ðến lúc thích hợp tôi lại ðộng não viết tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro