Chương 4: Chị Sẽ Giúp Em Trở Về Như Trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryujin vừa vào tới phòng liền ngã người lên chiếc giường gỗ cứng, nhiều ngày vừa làm vừa học không ngơi nghỉ như vắt kiệt sức lực của em. Ryujin nhắm chặt mắt nhớ lại cái ôm vừa rồi, một dòng nước trong suốt chảy ra nơi khóe mắt, trái tim lại quặn thắt. Em chẳng biết bản thân vì cái gì lại mù quáng yêu Yeji như vậy.

Ngẫm lại trước đây, khi em vẫn còn có ba mẹ, vẫn còn sống trong nhung lụa xa hoa, vẫn còn nhiều người kính nể, khi ấy em cứ tưởng cả đời mình sẽ sung sướng như vậy. Tuy Ryujin là tiểu thư trâm anh thế phiệt nhưng tính cách không hề xấu, em tuy ít nói nhưng lại rất tốt bụng, vả lại còn rất chăm chỉ. Cuộc sống cứ thế êm đẹp trôi qua, cho đến một ngày kia, Ryujin theo ba mình đi dự tiệc, vô tình em gặp được Yeji. Ngay từ lần gặp đầu tiên Ryujin đã bị Yeji bắt mất hồn, khi ấy Yeji mặc một chiếc váy trắng thuần khiết, gương mặt non nớt cùng đôi má mandoo đáng yêu vô cùng, trong ánh mắt Yeji lúc đó chứa đầy sự ngây thơ, trong trẻo mà pha chút kiêu ngạo của cô gái tuổi mới lớn. Kể từ cái ngày đó Ryujin đã bắt đầu biết tương tư, một đoạn thời gian dài em lặng lẽ dõi theo Yeji. Cho đến một ngày kia, khi tình cảm chất chứa trong lòng đã đủ nhiều Ryujin liền đánh bạo định tỏ tình, thế nhưng còn chưa kịp làm gì thì gia đình đã xảy ra biến cố. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, một người đang đứng trên đỉnh cao như Ryujin đột nhiên mất hết tất cả, em như bị rơi xuống vực thẳm tối đen. Mất gia đình, mất hết tài sản, họ hàng chối bỏ, bạn bè khinh thường, ngay cả lần nói thích Yeji sau này em cũng bị cô buông lời sỉ nhục. Tổn thương trong lòng ngày càng nhiều, em không biết nói cùng ai, tất cả mọi thứ chỉ biết tự mình giữ lấy. Có đôi lúc chị thật sự muốn chết đi cùng với ba mẹ nhưng trong lòng vẫn còn chấp niệm với Yeji. Ngày ông Hwang muốn gả Yeji cho em, em đã rất vui vẻ nhưng cũng rất sợ hãi, em sợ Yeji chán ghét em và đúng như những gì em nghĩ....Yeji hận em. Ryujin cười tự giễu bản thân, em mệt mỏi cuộn mình vào tấm chăn mỏng, em sống như một bản năng, yêu thương như một kẻ điên, ngoài những thứ đó ra em chả có gì ở thế giới này cả.

Yeji ở dưới lầu khóc đủ rồi cũng nín, cô trở về phòng cất kỹ số tiền Ryujin vừa đưa, xong lại lặng lẽ sang phòng Ryujin. Cánh cửa cũ kỹ mở ra, cô nhìn thấy Ryujin nằm cuộn tròn ở trên giường, nhịp thở đều đều, có lẽ em đã ngủ rồi. Yeji nhẹ nhàng đi tới bên giường, cô ngồi bệt dưới sàn nhà tựa người vào giường nhìn ngắm Ryujin. Đôi mày em nhíu lại, bàn tay bấu chặt lấy tắm chăn mỏng, dường như Ryujin đang gặp ác mộng. Yeji cố nhớ lại lần đầu gặp em, cô nhìn lướt qua em, một người con gái mang vẻ đẹp vừa chững chạc lại vừa ngọt ngào, đôi mắt đen láy luôn ánh lên sự vui vẻ, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi trái tim thu hút cùng nụ cười đầy ấm áp. Một người cao ngạo như Yeji chẳng hề để ai vào mắt vậy mà lại nhịn không được phải nhìn em đến hai ba lần. Thời điểm đó Yeji vẫn còn rất ngoan ngoãn, ngoài tính tình kiêu ngạo ra thì mọi thứ đều rất bình thường, cho đến khi lên đại học cô mới bắt đầu ương bướng quậy phá khắp nơi cùng Kim Jongin.

Yeji đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc đang phũ trên má Ryujin, cô thầm cảm thán, Ryujin của bây giờ rất đẹp, kể từ cái ngày đầu tiên gặp mặt cho đến bây giờ cũng đã là bốn năm, Ryujin của bây giờ đẹp theo nét trưởng thành và trầm tĩnh. Ngần ấy năm đã khiến em thay đổi nhiều, tia vui vẻ luôn hiện hữu trong mắt em đã không còn, thay vào đó chính là một ánh mắt man mác buồn. Nụ cười ấp áp luôn thường trực trên môi em theo năm tháng cũng dần lụi tàn, mà nguyên do khiến em trở nên như vậy phần nhiều đều là do cô. Nếu không phải vì biến cố của gia đình chắc có lẽ sẽ có rất nhiều người theo đuổi em, nói không chừng khi đó chị cũng sẽ không còn điên cuồng yêu cô như bây giờ. Kiếp trước là Hwang Yeji cô bị mù nên mới không biết trân trọng Ryujin.

Chiếc điện thoại nhỏ trên đầu giường reo lên làm Yeji giật mình, là báo thức của Ryujin đặt, nhưng bây giờ chỉ mới hơn sáu giờ chiều em đặt báo thức làm gì chứ?

Ryujin mệt mỏi mở mắt, em mơ màng bước xuống giường, vừa hay phát hiện Yeji đang ngồi dưới sàn nhà nhìn em chằm chằm. Ryujin giật mình theo bản năng lùi về sau một khoảng, đầu lại cúi thấp xuống, em nhỏ giọng hỏi Yeji.

"Sao...Sao chị lại ở đây?"

"Mới hơn sáu giờ tối em đặt báo thức để làm gì?"

Yeji thấy Ryujin cách xa mình tim lại khẽ nhói lên, nhưng cô cũng không quên thắc mắc của mình khi nãy.

"Em...Em phải ra ngoài."

"Em đi đâu?"

"Em...đi làm."

Ryujin nói xong vội né tránh Yeji chạy một mạch vào nhà vệ sinh để thay quần áo. Yeji lặng người nhìn theo em, cô quên mất em phải làm rất nhiều việc. Trước kia cô thường đi chơi đêm, khi thì hơn nữa đêm mới về, khi lại thâu đêm, cô chưa từng để ý rằng Ryujin đã phải làm việc cực lực đến gần nữa đêm mới về nhà. Lý ra với một mình em dùng tiền thì cũng không cần làm thêm nhiều việc tới như vậy.

Yeji đang miên man suy nghĩ đột nhiên nghe thấy tiếng kèn xe inh ỏi dưới nhà, tiếng kèn rất chói và cũng rất khác biệt, nỗi tức giận trong lòng lại dâng lên, dù có qua bao nhiêu năm đi nữa cô cũng không quên được tiếng  kèn xe này.

Yeji đi xuống dưới nhà, từ trong nhìn ra đã thấy Kim Jongin đứng tựa vào chiếc xe mui trần. Đầu tóc chải chuốt bóng bẩy, trên người là một cây đồ hiệu, Kim Jongin còn mang theo một cái kính đen đắt tiền trên mặt. Nếu là trước đây Yeji sẽ mê mẩn cái bộ dáng này của hắn, nhưng bây giờ khác rồi, cô nhìn hắn mà cảm thấy rất ngứa mắt. Trong lòng Yeji tràn đầy sự khinh thường, Kim Jongin kia cũng chỉ là một tên con nhà giàu mới nổi, gia thế còn chưa thật sự vững vàng, tiền còn chưa có bao nhiêu mà học người khác đua đòi ăn chơi, những cuộc vui trước đây đa phần cũng đều do chính Yeji chi trả. Hắn rõ ràng là lợi dụng Yeji, chuyện rành rành ra đó mà cô còn không nhận ra, đúng thật là ngu không ai bằng.

"Yeji, em đã khỏe chưa? Tối nay đi bar với anh nha?"

Kim Jongin vừa thấy Yeji bước ra liền vui vẻ hớn hở, hắn vòng tay qua eo cô rồi kéo cô vào lòng. Vừa hay lúc này Ryujin từ trong nhà vội vàng chạy ra, một màng ân ái kia đều bị Ryujin thấy hết. Em khựng lại một chút, đầu lại cuối xuống, chẳng nói chẳng rằng một mạch chạy đi.

"Ryujin! Ryujin!"

Yeji hất tay Kim Jongin ra, cô muốn đuổi theo em nhưng lại bị Kim Jongin giữ lại. Yeji cất tiếng gọi với theo Ryujin nhưng dường như càng gọi em lại càng chạy nhanh hơn. Yeji lại một lần nữa lặng nhìn bóng lưng cô độc kia rời đi.

"Dơ bẩn."

Kim Jongin chán ghét nhìn theo hướng Ryujin rời đi rồi lại quay sang cười giả lả với Yeji. Bàn tay hắn lại lần mò lên eo cô.

"Yeji à, vào thay đồ đi rồi chúng ta đi chơi."

"Đừng gọi tôi như kiểu chúng ta rất thân thiết."

Yeji chán ghét gạt phăng cánh tay của Kim Jongin, cái tên cô khi qua miệng hắn gọi sao lại kinh tởm đến vậy.

"Yeji..."

"Gọi cô Hwang, tôi không muốn cái tên của mình bị vấy bẩn."

Kim Jongin ngơ ngác nhìn gương mặt lạnh lùng của Yeji, trước giờ người khác luôn đồn đại Yeji rất đanh đá cùng cao ngạo, thế nhưng trong mắt hắn Yeji chỉ là một đứa con gái ngốc nghếch bị hắn lợi dụng, hôm nay lại bày ra vẻ mặt này. Kim Jongin thầm nghĩ chắc lại giận dỗi hắn gì đó rồi, dỗ dành vài ba câu lại ngu ngốc nghe lời ngay thôi.

"Em lại giận dỗi anh có phải không? Thôi nào Yeji à..."

Kim Jongin còn chưa nói xong đã bị Yeji tát một cái thật mạnh. Vẻ mặt tức giận cùng ánh mắt như muốn giết người của Yeji làm hắn hơi hoảng loạn.

"Tôi đã nói gọi tôi là cô Hwang. Nếu cậu còn dám gọi bừa một lần nữa tôi sẽ sai người cắt lưỡi cậu."

Kim Jongin ôm một bên má nhìn Yeji chằm chằm, mãi một lúc hắn mới định thần lại, cố nở một nụ cười hết sức quyến rũ, hắn nắm lấy tay Yeji nhẹ giọng dỗ dành.

"Được rồi, được rồi. Cô Hwang à, em nỡ lòng làm vậy với anh sao?"

"Buông tay!"

Yeji liếc nhìn cánh tay mình bị nắm lấy rồi lạnh lùng ra lệnh, mọi đụng chạm của người khác bây giờ đều khiến cô cảm thấy khó chịu, đặc biệt là tên Kim Jongin này.

Kim Jongin thấy Yeji lạnh giọng vẫn cố chấp nắm lấy tay cô không chịu buông, điều này càng làm cho Yeji thêm tức giận.

"Kim Jongin, tôi cho cậu một phút để biến khỏi đây, nếu còn không đi thì chắc chắn cậu sẽ không còn mạng để đi đâu. Đừng tưởng ba mẹ tôi cho tôi đến đây ở với Ryujin thì tôi không thể làm gì cậu. Chỉ cần tôi nói một tiếng với ba tôi thì bản thân cậu, thậm chí là cả cái công ty mới nổi của nhà cậu sẽ lặp tức bốc hơi đó."

"Được được được, anh đi ngay đây, em đừng nổi giận, ngày mai chúng ta lại gặp nhau ở trường."

Kim Jongin thấy Yeji đã thật sự nổi giận liền buông tay rồi nhẹ giọng cầu hòa, trong lòng hắn tràn ngập khó hiểu, hắn nói xong liền lên xe phóng đi mất.

Yeji chán ghét nhìn chiếc xe rời đi, lại lần nữa cô quay đầu nhìn về hướng Ryujin đã chạy đi khi nãy. Biểu hiện của Ryujin hôm nay làm Yeji nghi ngờ em đã rơi vào trầm cảm, em sợ sệt lại rất ít nói, dường như suy nghĩ rất bi quan, Yeji nhớ không lầm ở trường em cũng như vậy, điều này chứng tỏ em thật sự là bị trầm cảm. Nghĩ xong lòng Yeji lại càng đau hơn, nếu em đã như vậy mà cô lại đột ngột thay đổi sẽ khiến em càng sợ sệt, chỉ còn có cách từ từ tiếp cận để cứu lấy tâm hồn tuyệt vọng của em.

"Ryu à! Chờ chị, chị sẽ giúp em trở về như trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro