Chương 147

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế nhưng lúc này trong lòng anh Lâm Vỹ Dạ lại lắc đầu: " đi, em muốn đi, dù sao thì cũng phải có một đáp án rõ ràng. Sau này, muốn cũng nhau sống tới già cũng không thể cứ chuyện này ngăn cách mãi. Anh sẽ không bỏ rơi em nữa đúng không?".

Trường Giang hôn lên mái tóc cô, mùi hương thoang thoảng làm anh dễ chịu, giọng anh khàn khàn nói: " không, sau này em có đánh chết anh, anh cũng kiên quyết bám theo em".

Lâm Vỹ Dạ bị lời nói của anh chọc cười, cô cười khúc khích trong lòng anh: " trước kia thế nào mà em không nhận ra anh lại thích bám người như vậy".

Trường Giang nhếch môi cười: " bà xã, em nên tập quen dần đi, sau này anh sẽ bám chặt lấy em".

Lâm Vỹ Dạ vui vẻ ừ một tiếng.

Trường Giang hôn nhẹ lên trán cô, an ủi: " bà xã em không cần lo lắng, cho dù như thế nào anh sẽ luôn bên em".

Lâm Vỹ Dạ trong lòng anh đã thiếp đi mơ màng trả lời ừ một tiếng, thì cũng không còn gượng nổi nữa mà nhanh chóng ngủ đi.

Trường Giang cùng Lâm Vỹ Dạ đi Mỹ đã là hai ngày sau, không phải là anh không muốn đi liền, lý do vì Nấm đột nhiên bị sốt làm Lâm Vỹ Dạ lo lắng tới mất ăn mất ngủ cho nên phải dời lại. Sau hai ngày thấy Nấm đã khoẻ, Lâm Vỹ Dạ đồng ý đi.

Ngồi trên máy bay mà Lâm Vỹ Dạ bồn chồn không yên. Vừa là lo lắng cho Nấm vừa là lo lắng nếu kết quả không được thì lại thêm một lần nữa thất vọng. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng không tránh khỏi lo lắng.

Nhìn Lâm Vỹ Dạ cứ bần thần như vậy, Trường giang đau lòng nắm lấy tay cô đưa lên hôn một cái, sau đó để cô dựa đầu vào vai mình: " đừng quá lo lắng, không sao cả, em ngủ một lúc đi, đến nơi anh sẽ gọi". Anh biết cô đang lo nghĩ điều gì, ngay cả anh cũng có chút hồi họp nhưng anh không thể bộc lộ ra ngoài, anh phải làm chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cô.

Lâm Vỹ Dạ nắm chặt tay anh, nhắm mắt lại: " ông xã, cám ơn anh".

- " ừ, em nhanh ngủ đi, hai đêm rồi em không ngủ ngon rồi". Trường Giang mỉm cười nhìn cô, ân cần nói. Vừa nói vừa dùng một tay lấy chiếc chăn đắp lên người cô.

Quá mệt mỏi cô đã thiếp đi, đến khi cô tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở trên giường bên cạnh không có ai, cô khẽ đảo mắt một vòng căn phòng này có chút quen thuộc, nhíu mài một lúc cô chợt nhớ ra đây là căn biệt thự trước kia cô đã đến, nhưng không phải là căn phòng cô từng ở, mà là một căn phòng khác, đây là phòng của anh.

Sau khi vệ sinh sạch sẽ Lâm Vỹ Dạ đi xuống nhà, vừa đặt chân xuống cầu thang đã thấy một người đàn ông đi từ ngoài vào. Cô biết ông ta, ông ta là quản gia ở đây.

Quản gia thấy cô thì cúi đầu: " thiếu phu nhân".

Lâm Vỹ Dạ chào lại ông: " bác không cần phải gọi con là thiếu phu nhân đâu ạ, con tên Hạ An Ngôn, bác gọi Tiểu Dạ là được rồi".

Quản gia không ngờ cô lại nói như vậy, khẽ cúi đầu: " thiếu phu nhân , tôi không dám" mặc dù là nói như vậy nhưng trong đã rất thích cô này từ lần gặp trước kia.

Lâm Vỹ Dạ cười hỏi ông: " dạ, Trường giang đâu rồi ạ".

Quản gia dùng thái độ cung kính: " thưa, thiếu gia đã ra ngoài, cậu ấy có dặn lại, khi nào cô ngủ dậy thì nhớ ăn uống, xong thì chuẩn bị đi dự tiệc cùng thiếu gia, trang phục đã để trong phòng thay đồ, buổi chiều cậu ấy sẽ về đón cô".

Lâm Vỹ Dạ ngớ người, cũng không hỏi lại ông quay người đi về phía bàn ăn. Sau khi ăn xong cô hỏi quản gia phòng thay đồ ở đâu lập tức đi vào đó, nhìn bộ trang phục trên giá đỡ cô khẽ nhíu mài, này là chiếc váy dài tới chân màu trắng chẳng có gì bắt mắt, rốt cuộc là anh đi dự tiệc gì đây, cô không chịu nỗi nữa đi về phòng gọi cho anh.

Bên kia Trường Giang hiện giờ trên một hòn đảo tư nhân, xung quanh đang tất bật chuẩn bị một buổi tiệc ở bãi biển, cổng hoa, bàn rượu, đoạn đường đi đầy hoa mặt trời, xung quanh được làm rất nhiều đèn.

Trường Giang đứng nhìn mọi người chuẩn bị mọi thứ theo ý của mình, anh hài lòng. Đưa tay vào túi áo vest lấy ra một hộp màu đen mở ra coi anh mỉm cười hạnh phúc.

Điện thoại reo lên cắt đứt tâm trạng của anh, anh lấy máy ra thấy người gọi thì vui vẻ nhận máy: " bà xã, em thức rồi à".

Lâm Vỹ Dạ nghe được giọng anh thì nhẹ nhỏm: " ừ, em thức lâu rồi".

- " đã ăn chưa"

- " em ăn rồi" Lâm Vỹ Dạ nhẹ nhàng nói.

Giọng điệu của anh hôm nay vui vẻ lạ thường: " ừ, ngoan ở nhà chờ anh".

Lâm Vỹ Dạ bỗng thấy có chút khác lạ: " anh đi đâu vậy".

- " anh đi xử lý một chút công việc". Anh kiên nhẫn trả lời cô.

- " ông xã, em muốn hỏi, chiếc váy đó là để đi dự tiệc cùng anh, có nhầm lẫn hay không".

Trường Giang khàn giọng cười nhẹ: " không có nhầm lẫn đâu, sẽ có người qua giúp em chuẩn bị".

- " em biết rồi".

Buổi tối, Lâm Vỹ Dạ được tài xế của anh về đón, trong lòng có chút hụt hẫng nhưng vẫn bước lên xe.

Xe đã chạy một lúc cô mới lên tiếng hỏi tài xế: " Anh gì ơi, cho tôi hỏi Trường Giang đâu rồi".

Tài xế nghe cô hỏi nhìn vào kính chiếu hậu gật đầu chào cô một cái sau đó trả lời: " Võ Tổng đã ở buổi tiệc rồi, hiện giờ tôi đang đưa thiếu phu nhân đến đó".

Lâm Vỹ Dạ gật đầu cũng không quên cám ơn anh ta.

Rất nhanh xe đã tới nơi, Lâm Vỹ Dạ đi theo anh tài xế vào trong càng vào trong cô càng cảm thấy không đúng cho lắm, xung quanh tối đen, cô khẽ nhíu mài, có hơi cao giọng một chút: " anh có đi nhầm chỗ rồi không".

Tài xế dường như biết cô sợ nên đã rất từ tốn nói: " thiếu phu nhân cô không cần sợ, tôi đã đi đúng chỗ".

Lâm Vỹ Dạ như không chắc ăn hỏi lại: " anh chắc chắn Trường Giang ở chỗ này".

Tài xế chắc chắn ừ một tiếng.

Lâm Vỹ Dạ đi theo anh ta thêm một lúc anh ta chợt dừng lại: " đã tới rồi, thiếu phu nhân tôi đi trước đây". Dứt lời anh ta liền quay người rời đi.

Lâm Vỹ Dạ gọi với theo: " này, anh tài xế, anh có nhầm hay không".

Vừa dứt lời, xung quanh cô chợt sáng bừng lên, bên tai lúc này lại nghe văng vẳng tiếng đàn cô quay người lại cảnh tượng trước mắt làm cho cô vỡ oà, nước mắt nhanh chóng đã rơi xuống, dưới kia Trường Giang đang đứng ở đó trên người là một bộ quần áo rất thoải mái quần kaki trắng phối hợp cùng áo sơmi trắng chả trách trang phục của cô lại là một chiếc váy dài màu trắng bộ trang phục phù hợp cho khung cảnh lãng mạn trên biển. Anh đứng đó mỉm cười nhìn cô, xung quanh rất nhiều hoa mặt trời, ánh sáng long lanh của ánh đèn làm cảnh tượng nơi đây trở nên đẹp, một người ngồi ở cây piano đằng kia đánh bài nhạc cô thích, anh đứng gần một chiếc bàn nhỏ màu trắng trên bàn còn có đặt một chai rượu, tất cả đều tạo nên một khung cảnh lãng mạn.

Lâm Vỹ Dạ hạnh phúc vỡ ào, những thứ cô thích anh đều biết, cô thích hoa hướng dương, ngày đó cô muốn cùng anh mặc đồ màu trắng cùng nhau nắm tay đi trên biển, bản nhạc cô thích anh cũng biết, cô thích cùng người mình yêu ăn một bữa tối lãng mạng trên bờ biển. Cô cảm thấy lúc này mình giống như ở trong một giấc mơ, mà giấc mơ này cô không bao giờ muốn tỉnh lại.


















































còn tiếp....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro