Chương 148

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường Giang nhìn cô như vậy thì khoé môi không kiềm được mà tươi cười.

Buổi tối lãng mạn này là anh muốn cầu hôn cô, cho cô một đáp án chắc chắn. Trước kia, anh đã bỏ qua cái bước này, trước kia đã quá sơ sài, anh muốn làm lại cho cô tất cả.

Trước kia anh cứ nghĩ anh không để tâm cô, nhưng thật ra anh đã sai, những cái cô thích, những điều cô muốn, không biết từ lúc nào đã nằm trong tâm trí anh, trong sâu thẳm trái tim anh.

Anh nhớ trước kia khi Trang Tử Khâm trồng khắp vườn đều là hoa mặt trời, anh đã thắc mắc tại sao có rất nhiều loài hoa đẹp hơn rất nhiều tại sao không trồng mà lại trồng chúng, mẹ anh đã rất nhanh trả lời là cô thích.

Khi cô tốt nghiệp trung học bà nội đã mua cho cô cây đàn dương cầm, hàng ngày đều đàn cho bà nội nghe đúng một bài, lúc đó anh đã nói cô rất nhàm chán, sau đó cô mỗi ngày cô đều đổi bài khác, nhưng quay đi quay lại cô lại đàn bài đó.

Lúc anh nói muốn kết hôn cùng cô, khi đó cô không ngại ngùng gì mà nói với anh: " Trường Giang, em muốn tuần trăng mật chúng ta đi biển được không?. Em muốn cùng anh ăn bữa tối lãng mạn trên bãi biển". Lúc đó anh đã thẳng thừng từ chối cô, anh nhớ lúc đó gương mặt cô rất buồn nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ với anh.

Hôm đó ở biệt thự bãi biển anh thấy cô chăm chút nhìn vào đôi tình nhân nắm tay đi trên biển trong mắt hiện lên một vẻ ngưỡng mộ, nhìn say đắm đến mức miệng thốt lên: " thật đẹp".

Khi anh cứ nghĩ đối với chẳng có một chút gì lưu tâm, nhưng đâu đó những chuyện nhỏ nhặt của cô đều khắc sâu vào trong lòng anh.

Trường Giang nở nụ cười đi về phía cô, đưa tay ra đón lấy tay cô: " bà xã".

Lâm Vỹ Dạ lúc này từng giọt nước mắt rơi xuống khoé mi, người đàn ông trước mặt cô trở nên mơ hồ, cô để mặc anh dẫn tay mình đi trên con đường đầy hoa khi đến vị trí anh dừng lại, thâm tình nhìn vào mắt cô, sau đó từ từ quỳ xuống lấy chiếc nhẫn ra đưa lên chân tình nói: " Lâm Vỹ Dạ, đồng ý gả cho anh".

Lâm Vỹ Dạ giây phút này cảm động đến mức mơ hồ, sau vài lần ấp úng, rốt cuộc cô cũng bật ra một câu: " nói cho em biết đây có phải là mơ không".

Lâm Vỹ Dạ lập tức lắc đầu: " không phải". Sau đó anh nâng chiếc nhẫn lên cho cô thấy và lặp lại câu đó: " Lâm Vỹ Dạ, đồng ý gả cho anh được không".

Cuối cùng thì Lâm Vỹ Dạ đã kiềm chế được cơn xúc động của mình, khom ngườ xuống muốn kéo anh đứng dậy. Nhưng anh cự tuyệt: " Lâm Vỹ Dạ, gả cho anh được không".

Lâm Vỹ Dạ khó khăn nói: " anh mau đứng dậy đi, chẳng phải em đã là vợ anh rồi sao, còn đồng ý gả cho anh cái gì nữa".

Trường Giang lập tức lắc đầu: " trước kia không tính, trước kia không cho em một bước cầu hôn mà tất cả những người con gái đều muốn, trước kia đối với hôn lễ cũng chỉ là sơ sài. Anh muốn từng bước từng bước cho em một hôn lễ hạnh phúc".

Lâm Vỹ Dạ cúi đầu nhìn người đàn ông trước mặt, khoé mắt cô lúc này lại ngập tràn nước mắt, cô hạnh phúc gật đầu đưa bàn tay cho anh.

Trường Giang thấy cô gật đầu đưa tay cho mình, anh vui mừng đeo chiếc nhẫn lên tay cô, sau đó cúi đầu hôn thật mạnh lên tay cô.

Ngón áp út của cô này trở nên lành lạnh tê tê, chiếc nhẫn kim cương sáng trói trên tay cô, cô khẽ cười gương mặt tràn đầy nét hạnh phúc.

Trường Giang đứng dậy quan sát thái độ của cô mà lòng anh đau đớn, trước kia như vậy mà lại đối với cô quá....

Lâm Vỹ Dạ ngước mặt lên hôn môi anh một cái sau đó mới nhìn anh nói: " ông xã cám ơn anh. Như vậy là được rồi, không cần phải làm hôn lễ gì đâu".

Khóe miệng đang cười của Lăng Hạo trong thoáng chốc liền cứng ngắc, anh lập tức cau mài: " em không muốn gả cho anh sao".

Lâm Vỹ Dạ biết anh hiểu lầm ý của mình thì gấp gáp giải thích: " không có, hôn lễ chỉ là hình thức, trước kia đều đã trải qua rồi, em hiện giờ đã thấy rất hạnh phúc rồi, em không muốn quá nổi bật để ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên bây giờ. Hiện giờ có thể chân chân thật thật sống cùng nhau, em đã hạnh phúc rồi".

Trường Giang kéo cô qua ôm vào lòng, khẽ thở dài, cô nói cũng đúng nên đành nói: " được, không làm hôn lễ, như ý em, chỉ cần em vui vẻ là được rồi".

Lâm Vỹ Dạ trong lòng anh bật cười, đi đến ngày hôm nay cô đã quá hạnh phúc rồi.

Trường Giang nghiêng người hôn lên trán cô, sau đó cầm tay cô ấm giọng nói: " Bà xã, hôm nay ở nơi này anh muốn nói cho em biết, bất kể sau này có xảy ra chuyện gì, anh vẫn sẽ luôn ở bên em, không buông tay em ra một lần nào nữa, vợ của Trường Giang suốt đời này chỉ có một mình Lâm Vỹ Dạ". Anh ngầm khẳng định cho cô biết, cô không cần phải lo lắng, ngày mai cho dù kết quả như thế nào anh vẫn sẽ luôn bên cô.

Lâm Vỹ Dạ nắm chặt tay anh, ánh mắt xúc động nhìn anh gật gật đầu: " ông xã, cám ơn anh".

Anh buông tay cô ra gót hai ly rượu đưa cho cô một ly chính mình một ly, cụng nhẹ với cô.

Cầm ly rượu trên tay Lâm Vỹ Dạ khẽ nhìn anh sau đó nhìn ly rượu: " em uống được hả".

Trường Giang nhìn cô như vậy thì mỉm cười, anh hiểu ý cô là muốn nói gì, anh trấn an cô: " ừ, em uống một chút không sao, dù sao thì em có bị làm sao thì cũng có anh chăm sóc em mà".

Lâm Vỹ Dạ mím môi, sau từ " chăm sóc" của anh cô nghe nhạy cảm làm sao như không chắc chắn lặp lại một lần nữa: " anh chăm sóc em".

Trường Giang nhếch môi cười một cái: " ừ, anh nói là chăm sóc bình thường, đầu óc em suy nghĩ cái gì thế". Anh biết là cô hiểu lầm ý của mình, nên cũng không ngại mà trêu chọc cô: " nếu em muốn chăm sóc như em nghĩ, thì ông xã em cũng có thể xem xét một chút mà chiều em".

Đột nhiên cô hét lên: " anh nghiêm túc một chút, em có suy nghĩ cái gì đâu". Mặt mũi lúc này đã đỏ như trái cà chua, người đàn ông này sao càng ngày càng không đứng đắn.

Gương mặt đỏ ửng của cô lúc này, thoáng chốc đã làm trái tim ngập tràn hạnh phúc, anh nâng ly rượu lên trước mặt cô, nhìn cô say đắm.

Lâm Vỹ Dạ giương mắt nhìn anh, sau đó nâng ly rượu của mình cụng nhẹ với anh một cái, sau đó đưa ly lên miệng định uống nhưng thấy anh chẳng nhúc nhích gì cũng chẳng có ý định uống, cô khó hiểu hỏi: " sao anh không uống đi, nhìn em làm gì".

Thấy cô không hiểu ý mình, trừng mắt liếc cô một cái, sau đó để tay cầm ly rượu của mình choàng vào tay cầm ly rượu của cô: " uống như thế này, em thật là ngốc".

Lâm Vỹ Dạ mơ hồ khó hiểu, không biết hôm nay anh bị cái gì: " anh là muốn uống rượu giao bôi với em".

- "ừ, anh uống vợ mình không được à". Trường Giang lúc này mặt mũi xanh rờn.

Lâm Vỹ Dạ nhìn thấy anh như vậy thì bật cười: " được, nhưng mà những việc này...."

Cô chưa nói hết đã bị anh chen vào: " trước kia đều bỏ qua những bước này, không kết hôn cũng được, nhưng chẳng lẽ những việc này cũng không được sao".

Lâm Vỹ Dạ ngước mắt nhìn anh mỉm cười gật đầu: " được, uống rượu giao bôi, sau này chúng ta trăm năm hạnh phúc.Võ Thiếu, tân hôn vui vẻ".

Khoé miệng cua Trường Giang cong lên nụ cười hạnh phúc: " được, uống rượu giao bôi, sau này chúng ta trăm năm hạnh phúc, cùng nhau sống đến răng long đầu bạc. Võ thiếu phu nhân, tân hôn hạnh phúc".

Hai người từ từ nâng tay lên đưa ly rượu tới môi mà uống, ánh mắt cả hai đều là hạnh phúc, trong mắt đối phương đều là hạnh phúc rõ ràng.













































còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro