Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Vỹ Dạ nhận được điện thoại của bà Trần kêu cô tới làm giúp buổi sáng, cô không thể từ chối, đành dụ dỗ bạn nhỏ mong chờ được đi khu vui chơi từ đêm qua hết một lúc lâu, cuối cùng cô đành phải hứa nếu lần này cô không giữ đúng lời hứa sẽ về sớm đi khu vui chơi với bạn nhỏ, bạn ấy liền nghỉ chơi với cô, lâm Vỹ Dạ mới được bạn nhỏ thả cho đi làm.

lâm Vỹ Dạ vừa tới phòng giao dịch, Trần Khiêm liền đứng trước mặt: " thiếu phu nhân".

Thoáng nhìn thấy Trần Khiêm đứng trước mặt mình, Vỹ Dạ liền ngẩn ra, cả người run rẩy, cô chỉ không ngờ vạn cái trùng hợp lại là cái trùng hợp mà cả đêm hôm qua cô đã rất lo sợ. Đều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng đã đến, cô vẫn dùng thái độ lịch sự nói chuyện " chào anh, Trần Khiêm".

Trần Khiêm cung kính lên tiếng: " thiếu phu nhân, mời cô lên phòng tổng giám đốc một chút, Võ tổng cần gặp cô".

Vỹ Dạ biết chuyện gì đến cũng sẽ đến, trốn tránh cũng thoát được anh ta, liền mỉm cười gật đầu đi theo Trần Khiêm vào thang máy " anh đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa, cứ gọi Tiểu Dạ hay lâm Vỹ Dạ đều được".

Trần Khiêm lập tức lắc đầu " thiếu phu nhân, tôi không dám gọi cô như vậy đâu".

Vỹ Dạ đành thở dài bất lực.

Thang máy đinh một tiếng liền mở ra, Trần Khiêm đi tới đưa tay lên gõ cửa một cái liền mở cửa " thiếu phu nhân, mời cô vào". Dứt lời liền trực tiếp xoay người rời đi.

Vỹ Dạ sững sờ đứng ở trong phòng làm việc, cố gắng giương đôi mắt nóng bỏng thật to, nhìn người đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc, gương mặt âm trầm lạnh lùng, ánh mắt hờ hững nhìn vào cô.

Đứng trước mặt Trường Giang, Vỹ Dạ liền cảm thấy chân mình đã mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Mặc dù, đã cố nói với chính mình phải bình tĩnh, nhưng đứng trước người đàn ông cô đã dành hết tuổi trẻ để yêu, là ba của con cô. Cô không biết cảm xúc trong lòng mình là nên vui hay nên buồn, người đàn ông này chưa bao giờ cần cô và chính miệng anh cũng nói không cần đứa nhỏ.

Nhìn Vỹ Dạ cứ đứng yên đó nhìn mình Trường Giang lạnh lùng mở miệng : " Võ thiếu phu nhân, đã lâu không gặp".

Tim Vỹ Dạ thoáng chốc đập mạnh, nhưng rất nhanh cô bình tĩnh trở lại lạnh nhạt nói : " không biết Võ tổng tìm tôi có chuyện gì".

Thấy lâm Vỹ Dạ tỏ ra xa cách với mình, Trường Giang nhếch môi một cái: " tôi chỉ muốn xem năm năm qua em sống có tốt hay không".

Vỹ Dạ vẫn thái độ đó:" cám ơn, tôi sống tốt hơn anh nghĩ".

Trường giang bình tĩnh nhìn vào cô, nhưng trong nháy mắt anh không nhìn ra bản thân cô hiện giờ so với năm năm trước tốt hơn chỗ nào.

Lâm Vỹ Dạ bị nhìn đến mức ngượng ngùng, đành quay mặt đi chỗ khác " Võ tổng nếu không có chuyện gì nữa, tôi xin phép xuống làm việc".

Khóe miệng của Trường Giang hé ra " vỹ Dạ, tôi nghĩ em có chuyện nên nói rõ ràng với tôi" đứng dậy thong thả đi từng bước tới sát người Hạ An Ngôn.

Vỹ dạ không kịp phản ứng, một giây sau liền hiểu ra Giang muốn dò xét mình, liền nở một nụ cười, cố đè nén xuống sự run sợ của bản thân: " chuyện của tôi và anh năm năm trước đã nói rõ ràng hết rồi, hiện giờ không còn gì để nói".

Trường Giang nhìn chăm chú vào cô, như cười như không nói: " Lâm Vỹ Dạ, chắc hẳn em cũng biết lừa dối tôi không phải là chuyện tốt".

lâm Vỹ Dạ nghe vậy chỉ nhàn nhạt cười với anh: " Võ tổng, tôi thấy tôi không có gì để lừa dối anh, chuyện cần nói, đều cần làm năm năm trước tôi đã kết thúc hết rồi".

Cô bỗng nhiên cong môi cười lần nữa "Võ tổng hôm nay đem tôi đến đây chỉ để dò xét những chuyện mà trong lòng anh không có đáp án sao?". Vỹ Dạ hít một hơi thật sâu " cái này thì làm phiền Võ tổng mời người khác đến chơi cùng, tôi không có nhiều thời gian đến như vậy".

Trường Giang đón nhận ánh mắt của cô, trong lòng nhất thời cảm thấy phức tạp. Năm năm trước anh đối với cô quá tàn nhẫn, năm năm không có cô đêm nào anh cũng năm mơ thấy cô, nhưng tất cả các giấc mơ đều dừng lại ở đêm đó, cô tha thiết cầu xin anh hãy tin cô. Tỉnh dậy anh luôn nhìn xung quanh phòng tìm kiếm bóng hình của cô nhưng đều không có, sau mỗi giấc mơ anh liền không cách nào ngủ lại được. Năm năm qua mỗi khi đêm về liền dày vò anh như vậy.

Anh luôn nói người anh yêu là Nguyễn Nhã Hân, nhưng năm năm trôi qua đối với cô ta anh là một cảm giác rất bình thường, đôi lúc cô ta không hiểu chuyện làm anh cảm thấy rất phiền.

























còn tiếp....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro