CHAP 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau

“Ông chủ tôi xin mà huhu……….”

“Cô đừng làm vậy! Tôi cũng khó xử lắm…”

“Tuy tôi mới làm cho ông có một tuần thôi nhưng hãy nể tình tôi chăm chỉ không tham lam, cũng không làm ai mích lòng, chỉ duy có lần này thôi….”

“Có trách thì trách ông trời lại để cô đụng đến nhà họ Park…”

———————-Flash Back——————–

Cô nhân viên cựa mình thức giấc vào thật sớm vì thói quen và vì cơ thể tràn đầy sảng khoái. Bấy giờ cô mới nhìn cái lưng trần bên cạnh mình, còn chi chít đầy dấu hôn – chứng cứ tội lỗi tày trời của cô. Hoảng hốt hắn không biết làm gì nữa, mọi chuyện đến quá nhanh lúc đó lỡ…. trót dại thôi!

Nhưng trước tiên cô nên về tiệm trình bày với ông chủ, cả đêm cô bỏ việc mất rồi. Nghĩ vậy cô gom quần áo chạy vào phòng thay đồ tắm rửa cho sạch những gì còn xót lại trên thân thể, không chỉ dấu hôn mà còn những vết khô cứng mà ai cũng biết từ ai mà ra.

Quán ăn Nhật

“Đêm qua cô đi đâu vậy?” – Tên quản lý cùng ông chủ đang xem lại thu chi của tiệm vào sáng sớm vì chiều quán mới mở cửa. Quán này chủ yếu là dân xã hội đen đến nên mở cửa từ buổi chiều đến sáng là hợp lý nhất.

“Dạ tôi…tôi đưa vị khách say kia đi mướn khách sạn dùm…” – Cô bối rối.

“Vậy sao quần áo rách tả tơi thế này? Mà cô đưa ai? Người đó tên gì?” – Ông chủ hỏi.

“Dạ tôi không biết. Là vị trong phòng VIP số bốn mặc váy trắng.”

“TRỜI!!!” – Cả tên quản lý và ông chủ quán đều hoảng hốt đi đến trước mặt cô.

“???”

“Tôi hỏi cô, cô nhất định phải trả lời thật!” – Ông chủ nghiêm nghị nhìn cô.

Gật gật

“Cô và người đó có xảy ra quan hệ…..gì gì đó không?”

Gật gật

“C…cô nằm trên hay dưới?” – Mặt ông chủ biến sắc trắng trắng, mồ hôi hột đổ hai bên thái dương.

“Dạ…. ” – Cô ấm úng.

“Chuyện này liên quan sống chết đấy!” – Quản lý chem vào.

“Trên ạ…”

RẦM!!!

“Cô phạm sai lầm lớn nhất trong đời mình rồi!!!” – Ông chủ ôm đầu.

“Park ChoRong con gái lớn của trùm buôn lậu Park JinWoo. Không chỉ nổi tiếng đẹp đến trai gái đều mê mà còn thông minh sắc sảo, xử lý tính huống nhanh tài tình. Tính tình rất kỳ quặc không ai biết trước được Park Đại Tiểu Thư sẽ làm điều gì cả. Xưa nay Park Đại Tiểu Thư không nổi tiếng chơi bời nhưng cũng có quen nhiều cô người mẫu nổi tiếng, với oai phong của bậc đàn chị trong giới và thân hình lý tưởng không ai có thể thoát khỏi bàn tay Park Đại Tiểu Thư.”

“Ực!” – Cô đánh nước bọt khi nghe lịch sử của người vẫn đang ngủ trong khách sạn bên kia đường – “Ô…ông chủ ~” – Cô quỳ xuống khóc lóc – “Tôi sai rồi!!”

“Cô đụng vào ai không đụng lại đụng vào người nổi tiếng khó hiểu lập dị Park ChoRong là sao?” – Ông chủ quát lên rồi khẽ nhìn quanh xem có ai nghe được lời đại nghịch bất đạo đó không.

“Tôi không biết mà, tôi chỉ sinh viên bình thường làm sao tôi biết mấy người đó là ai với ai chứ, huhu” – Cô nắm ống quần ông lắc lắc.

“Theo kinh nghiệm giang hồ của tôi thì…. nhẹ cô sẽ bị cắt lưỡi móc mắt, tứ chi bại liệt trở thành người thực vật. Còn nặng thì….” – ông trầm ngâm trong con mắt ứ nước của cô – “……chặt nát tòan thân gửi về quê nhà cho người thân…”

—————————-End Flash Back——————

“Ông Chủ! Tôi xin ông mà…. . huhu…. tôi không muốn chết sớm đâu!!!”

“Ngay khi còn kịp……hãy chạy đi. Càng xa càng tốt!” – Ông chủ quay lưng đi vào trong – “Nhanh lên trước khi tôi đổi ý!”

“Ông chủ cám ơn ông!” – Cô lau nước mắt nhanh chân chạy ra ngoài.

“Sao ông lại giúp cô ấy. Lỡ họ phát hiện ra chẳng phải chúng ta sẽ bị liên lụy sao?” – Tên quản lý lo lắng hỏi

“Tôi chỉ làm những gì trong khả năng mình thôi, mà anh nghĩ cô ta thóat được sao?” – Ông chủ mỉm cười quay lại đống hồ sơ. Tất nhiên với vị chủ già này thì ông đã tính trước, một là bị chết hai là…. Cho nên ông đưa ra kế sách này đúng là nhất cử lưỡng tiện. Dù sau này có xảy ra chuyện gì cũng không trách ông được. Đúng là người càng già càng cáo.

Chưa có thứ gì thóat khỏi tay của Park ChoRong dù cho nàng có bị chặt đứt hai tay đi chăng nữa, mãi mãi không.

Dinh biệt Park

“Unnie!”

“EunJi đừng ồn anh con mới uống thuốc đó” – Ông Park ngôi bền mép giường nhìn đứa con gái yêu kiều của mình đang ăn cháo.

“Tìm ra chưa appa?” – EunJi hỏi

“Không biết nhưng appa ra lệnh rồi, không tìm ra trong vòng một tiếng nữa thì giết hết những đứa nào mang tên Yoon Bomi.” – Giọng ông vẫn ôn hòa

————————-Flash back——————-

ChoRong cuối cùng cũng vươn vai thức dậy, cái đau ê ẩm bên dưới làm nàng lập tức khó khăn trong việc bước xuống giường. Đánh nhau từ nhỏ đến lớn dù bị chém nặng cỡ nào cũng chưa thấy đau đớn như lần này, tòan thân đỏ vì dấu hôn, hai đầu ngực thâm đen, hông thì bầm tím chứng tỏ đêm qua kịch liệt lắm. Cái thứ thuốc chết tiệt là thứ gì mà khiến nàng ra nông nổi này, lúc mơ hồ nàng chỉ cảm thấy bên dưới cứ âm ỉ khó chịu, muốn cái đó bức xé cơ thể nàng. Mà thôi không còn thời gian để nhớ mất chuyện đó.

Với tay lấy cái váy dưới sàn, Chorong gọi cho tùy tùng….

“Tụi bây đêm quần áo đến khách sạn….”

“Dạ Đại Tiểu Thư!”

Sau khi thay trang phục mới, ChoRong về dinh thự thẳng.

Trong phòng ChoRong

“Rongie rốt cuộc chuyện này là sao? Nói appa biết đứa nào làm?” – Ông Park tức giận đập bàn.

“Appa đừng nóng tính không tốt cho sức khỏe đâu,” – Nàng điềm nhiên nghỉ ngơi trên giường và để bác sỹ riêng chăm sóc những vết bầm trên người.

“Sao không nóng? Con đường đường là Park Đại Tiểu Thư ai ai không biết. Đụng đến con đã là không tôn trọng nhà mình huống chi nó còn….nằm trên con nữa. Khốn kiếp thật!” – Ông bậm môi mình gầm gừ.

Cốc Cốc!

“Vào đi!” – Ông nói lớn

“Lão gia!” – Tên tùy tùng bước vào.

“Sao rồi?” – Ông hỏi.

“Dạ đã điều tra bà chủ khách sạn và ông chủ quán sushi, họ đều diễn ta sơ sài về dung mạo. Riêng ông chủ quán nói cô ta chỉ là bán thời gian nên không biết gì nhiều ngoài cái tên.”

“Nó – tên – gì?”

“Dạ Yoon Bomi!”

———————–End Flash back————————

Rầm Rầm!!!

“Xin lỗi anh tìm ai?” – một con nhỏ béo đeo kiếng mở cửa hỏi.

“Mày có phải tên Yoon Bomi không?” – Hai tên mặc đồ đen thân xâm đầy hình hung dữ hỏi.

“Dạ phải!”

“Đi theo tao!” – Hai tên ấy lôi nhỏ béo vào trong xe.

Rầm Rầm!!!

“Xin lỗi tìm ai?” – Cô bé khỏang 17 tuổi mặc đồ hip hop trông có vẻ quậy phá.

“Nhóc, mày là Yoon Bomi phải không?”

“Uhm có gì không mấy cha?”

Chưa nói gì họ nắm đầu nó quăng vào xe.

Rầm Rầm!!!

“Sáng sớm thằng khốn nào phá nhà bà vậy hả?” – Một con nhỏ hung dữ quần đùi áo sát hét lớn.

“Yoon Bomi là mày?”

“Ừ, là bà mày nè!”

“Đánh nó rồi lôi lên xe!!!”

Bốp Binh Bốp Binh!!!!

“Ê nhỏ kia lại đây tao hỏi chút!” – Tên to con quắc quắc.

“D..dạ vâng” – Bomi rụt rè đi lại.

“Đừơng này đi làm sao?” – Tên to con đưa tờ giấy cho Bomi.

“A, đi thẳng qua hai con đường quẹo phải là tới!” – Bomi trả lời dễ dàng vì trong tờ giấy là…. địa chỉ phòng trọ của cô mà.

“Ừ cám ơn mày!” – Tên to con vỗ má Bomi vài cái.

“Không có gì!” – Bomi cười, thở phào nhẹ nhõm quay lưng bỏ đi.

“Ê làm rớt đồ kìa gái!” – Tên to con lụm giúp thẻ sinh viên của cô lên xem – “Yoon Bomi!!”

“D….d….ạ……?”

“Tao đang tìm mày đấy!” – Tên to con nghiêng đầu mỉm cười.

“Ực!”

END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro