CHAP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Hởm có ai thèm cmt j j hết trơn hàh, bùn ơi là sầu~~~~

----------------------------------------------------

Dinh thự Park gia

“Thưa Lão Gia! Đại Tiểu Thư! Nhị Tiểu Thư! Tụi em tổng cộng bắt được 10 đứa mang tên Yoon Bomi. Ông chủ quán sushi nói không nhớ rõ lắm mặt nhỏ đó nên tụi em đưa hết về cho Đại Tiểu Thư nhận dạng luôn!” – Đám tùy tùng dắt theo 10 cô gái đủ dạng người vào báo cáo.

“Mày làm tốt lắm!” – Ông Park hút điều xì gà phì phèo ngồi trên ghế sofa cùng hai cô con gái – “Rongie àh, là đứa nào?”

“Tôi hỏi là ai tối qua ngủ với tôi?” – mắt ChoRong sắc lạnh, giọng trầm đục xuống nghe như thể từ địa ngục vang lên vậy. Dù có muốn nhận đại cũng không dám nhận. Nhận hay không nhận đều phải chết!

“………. ” – 10 cô gái im re không ai dám hó hé tiếng nào.

“Rongie?”

“Con không nhớ,” – câu nói của nàng làm trấn an tinh thần ai đó – “Nhưng con có cách.”

“Con muốn tra khảo tụi nó hả?” – Ông Park hỏi.

“Không cần” – ChoRong lắc đầu nhẹ, thông thả đổi chân gác lên đùi. Nàng chỉ vào nhỏ mập đeo kiếng – “Lại đây!”

Nhỏ béo ú ụt ịt đi lại trước mặt nàng, mặt nó ngơ ra khi thấy Đại Tiểu Thư Park xinh đẹp đang cười với nó.

“Tối qua quần lót tôi mặc màu gì?”

“Dạ?” – Nhỏ đó ngớ ra, ChoRong nghiêng đầu mỉm cười chờ đợi – “Màu hồng!”

“Mang nó đi cắt lưỡi đi!” – Nàng lấy lại khuôn mặt lạnh lùng quắc tay ra hiệu cho đàn em.

1 lát sau

“AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!” – tiếng hét vọng ra đến phòng khách.

“Người tiếp theo là………. ” – ChoRong dò qua dò lại 9 người còn lại – “….cô!” – Nàng chỉ con nhỏ đầu tóc bù xù. Nó đi đến trước mặt nàng cười nham nhở, tay gãi gãi đám tóc rối nùi.

“Đêm qua câu đầu tiên tôi nói với cô là gì?”

“Dạ là…. . ‘Em thật hấp dẫn'” – Nó cười hớn hở.

“Đem nó cho cá sấu ăn đi.”

“AAAAAAAAAAAA!!!!”

“Cô…. trả lời,” – Nàng chỉ vào con nhóc 17 tuổi – “Tôi khen chỗ nào trên cơ thể cô đẹp?”

“Tất nhiên cưng khen chỗ quyến rũ nhất của phụ nữ rồi!” – Con nhóc nhếch môi cười đểu.

“Rạch nát bấy nó đi.”

“KHÔNGGGGGGGGG!!!”

“Còn lại ba người…” – Ông Park nhíu mày chờ đợi, phương pháp loại bỏ này không tệ – “Đứa nào khai sớm thì tao tha mạng cho sống!” – Lời nói của ông nhưng cái phao cứu vớt họ vậy.

“Tôi!” – Nhỏ nào đó giơ tay lên la lớn.

“Vậy trả lời mấy câu lúc nãy đi!” – Nàng hất cằm.

“Dạ! Cô mặc màu đen, cậu đầu tiên cô nói là ‘Chúng ta làm tình đi’, chỗ đẹp trên cơ thể là cái mông.”

“Sau khi cắt lưỡi nó và rạch nát thì đem nó ra cho cá sấu đi.” – Nàng chán nản phất tay.

“L….là…t…ô…i…” – Bomi run rẩy giơ tay lên. Còn một người mà là người đã có tuổi đã ngoài 40, chắc hẳn có gia đình, cô không nên ích kỷ như vậy. Ba người nhà họ Park đang trông chờ câu trả lời của cô – “Quần tiểu thư mặc là màu trắng, tất cả đều màu trắng. Cậu đầu tiên tiểu thư nói với tôi là ‘Tôi muốn….’, tiểu thư khen ngực và bụng của tôi có cơ rất đẹp…” – Bomi cúi đầu rụt rè đáp.

“Uhm,” – ChoRong chỉ ầm ừ trong cổ họng.

“Tôi không cố ý đâu. Làm ơn đừng giết tôi. Nhà tôi còn mẹ già em thơ, tôi không thể rời xa họ được…” – Bomi quỳ xuống van xin – “Chúng ta đều là con gái mà. Chuyện không đến nổi phải có án mạng chứ?”

“Unnie định xử ra sao? Cô ta có vẻ là người tốt...” – EunJi bên cạnh lên tiếng.

“Có người yêu chưa?” – Nàng hỏi

“Dạ chưa nhưng….”

“Nhưng sao?” – Ông Park gắt bởi cái cách nói ấm úng của Bomi, ông là dân giang hồ ăn to nói lớn quen rồi.

“Tôi có thương thầm một người mà chưa dám nói….”

“Vậy à, xem ra cô không nói được rồi….” – câu nói bí ẩn của ChoRong kèm cái cười khẩy khiến Bomi hoang mang.

“Rongie ý con là…. ” – Ông Park ngỡ ngàng quay sang nhìn nàng.

“Appa biết quy tắc mà.”

“Uhm!” – Ông gật đầu đứng lên đi đến đỡ Bomi đứng dậy – “Chúng tôi sẽ không giết cô.”

“Cảm ơn ông” – Bomi mừng rỡ.

“Ta chưa nói xong mà, thay vào đó cô phải lấy Rongie nhà ta. Hai người phải kết hôn vào ba ngày tới!”

“CÁI GÌ?” – Bomi hoảng hốt. Thấy ông trừng mắt nhìn mình cô hạ giọng xuống – “Chúng tôi đều là con gái, đâu cần chịu trách nhiệm chứ. Không ý tôi là cô ấy đâu có…thai…”

“Appa lo nhé! Con mệt!” – EunJi đưa ChoRong về phòng, tướng đi của nàng vẫn còn khó coi lắm. Nãy giờ không phải cơn đau hành nàng thì ChoRong đã đứng lên đánh mấy con nhỏ dở hơi kia một trận ra trò rồi. Nàng đã đoán ra ngay từ đầu, không phải nàng nhận ra mặt Bomi mà là vì cảm giác. Mấy nhỏ kia đứa nào cũng xấu và quái đảng, quan trọng hơn chẳng có nhỏ nào có vòng ngực quyến rũ như Bomi, đêm đó nàng sờ rất nhiều nên nhớ dai lắm.

“Bomi cô may lắm mới được lấy con gái ta đấy! Đừng có mà không biết điều như thế!” – Ông gằn giọng.

“Tôi biết nhưng tôi không yêu cô ấy. Cô ấy cũng không yêu tôi. Hôn nhân làm sao hạnh phúc nếu không có tình yêu chứ?” – Bomi nhíu mày.

“Cô có biết bản thân mình đã phạm vào hai điều không thể sửa đổi không?” – Ông giơ một ngón tay lên – “Thứ nhất Yoon Bomi cô sai ngay từ đầu khi dám chạm vào nhà họ Park chúng tôi,” – ông cười khẩy đưa ngón thứ đến gần mặt Bomi, ông hạ giọng nhẹ têng gần như thì thầm – “Cô nói là có người yêu trước mặt ChoRong. Nó là người có tính chiếm hữu rất cao. Hầu là đồ của nó không ai có thể chạm vào dẫu chỉ một lần.”

“Lão Gia!” – Tên tùy tùng bước vào chờ lệnh.

“Sắp xếp phòng và người bảo vệ Chị Hai tương lai của tụi bây đi. Ba ngày nữa là cử hành hôn lễ đừng để sơ suất này xảy ra!” – Ông quay đi, Bomi bị vài tên kéo đi đâu mất.

Nhưng Yoon Bomi nào biết cái tội trời đánh của cô là dám nằm trên đối với Đại Tiểu Thư Park. Nếu lúc đó cô nằm dưới thì chuyện này coi như chưa hề xảy ra nhưng xui thay…. Thử hỏi là con gái rượu của một ông trùm uy danh hùng dũng nhất nhì Seoul mà bị một tên vô danh tiểu tốt như cô làm cho đi lại khó khăn lại còn bị bỏ lại khách sạn một mình. Nếu không giết cô để bảo vệ danh dự thì chỉ có nước là đi đến hôn nhân để khỏi mất mặt Park ChoRong Đại Tiểu Thư. Cuộc đời Yoon Bomi cô chính thức lật sang trang mới!

Rầm Rầm!!!

“Nè! Làm ơn thả tôi ra đi, làm ơn! Có ai nghe không?” – Bomi đập liên tục vào cánh cửa phòng.

“Chị Hai! Yên lặng chút đi! Ba ngày nữa Chị Hai sẽ được ra ngoài mà!!!” – Hai tên đàn em canh gác bên ngoài thểu não nói lần thứ n với Bomi trong 1 tiếng rồi.

“Tôi còn phải đến trường nữa. Làm ơn gọi lão gia của mấy người đến dùm đi! Làm ơn!”

“Ê! Giờ tính sao?” – Tên bên trái hỏi tên bên phải.

“Tao cũng không biết nhưng cứ đi mời Lão Gia đến đi. Sau này nó cũng thành Chị Hai của mình, không mất lòng được!” – Tên bên phải trả lời.

“Uhm vậy mày canh nha, tao đi mời Lão Gia.”

 

20 phút sau

Cạch!

“Nghe nói cô cần tìm tôi hả?” – Ông Park bước vào phòng – “Đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn hay làm gì ngu ngốc. Mẹ và em gái cô trong tay chúng tôi đấy.”

“Ông…ông đã làm gì họ?” – Bomi cáu lên.

“Chỉ là cho người mời lên dự đám cưới thôi, mai cô sẽ được gặp họ. Giờ thì ngoan ngoãn ở yên đây đi!” – Ông quay lưng bước đi.

“Khoan đã!” – Bomi gọi, ông quay lại – “Tôi vẫn còn là sinh viên, tôi phải đến trường. Tôi hứa sẽ không bỏ trốn nhưng hãy cho tôi đến trường để học!” – Bomi nói gần như van xin.

“Chuyện đó…” – Ông Park vuốt râu suy nghĩ – “Ta sẽ cho người đưa cô đi học và trông chừng, chỉ là để bảo vệ cho cô thôi. Bây giờ nhiều người rất hứng thú với cô đấy!” – Ông cười khẩy bỏ ra ngoài, Bomi cũng không kêu la nữa. Được đi học là tốt rồi với lại cô sẽ được gặp người cô yêu….

END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro