CHAP 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Yoon Bomi được chiếc xe đen cùng ba người hộ tống đến trường và theo vào trong không rời nửa bước. Ngay từ cánh cổng trường cô đã bị mọi ánh mắt tò mò và những lời xì xầm bàn tán.

“Ôi trời xem cô ta đi học mà giống như bị áp giải vậy! Có khi nào phạm tội gì không?” – Bọn nữ sinh gần cổng trường tụm lại chỉ chỏ Bomi.

“Nhỏ kia đi học mà mướn vệ sỹ hả? Làm màu quá ta!”

“Mày đừng kiếm chuyện. Nhìn mấy thằng kia chắc có nghề lắm!” – Bọn du côn trong trường nhìn Bomi như cái gai.

Trong lớp học

“Bomi unnie!” – giọng nói nhỏ nhẹ gọi làm anh hơi giật mình

“I…Irene à, là em hả? Có gì không?” – Bomi mỉm cười khi thấy cô bạn gái trong mộng.

“Không! Chỉ là em thấy hôm nay unnie đi học với mấy người lạ nên hỏi thôi.” – Irene ngồi kế bên Bomi, đặt chồng sách lên bàn.

“À không có gì đâu. Em đừng quan tâm.” – Bomi cười xòa.

“Hôm nay em ngồi ở đây nha!”

“Uhm dĩ nhiên là được!” – Bomi cười hạnh phúc.

Dinh thự Park

“Thằng cha đó sao rồi?” – Chorong đã đi lại bình thường, nàng cầm bức ảnh của cô bé tùy tùng đưa.

“Đại Tiểu Thư hài lòng không?”

“Ừ cũng được” – Chorong cười khẩy vứt tấm hình xuống bàn, trong ảnh là tên Kangin đầu bị cạo sạch và vẽ sơn đỏ lên đó. Mặt mày bầm dập như trái cà thúi, mắt mũi chẳng nhìn ra ai là ai, chắc cũng không cầm cự đến 1 tiếng nữa đâu. Hậu quả của việc đụng đến Đại Tiểu Thư nhà họ Park là thế.

“Đại Tiểu Thư hôm nay có vẻ lên tinh thần nhỉ?” – Cô bé tùy tùng nhìn Chorong đang lựa trang phục trong tủ.

“Umma cô ta lên chưa?” – Chorong hỏi về gia đình Bomi.

“Dạ rồi! Chúng em đã đưa về nhà riêng để họ nghỉ ngơi. Khi nào đến giờ sẽ cho người đến đón.”

“Uhm lát ghé ngang trường đón cô ta rồi đi luôn.” – Chorong xăm soi bộ váy nhưng thấy già dặn quá nên bỏ xuống.

“Dạ! Không cò gì em ra ngoài làm việc.”

“Uhm đi đi.” – Chorong phẩy tay tiếp tục lựa chọn bộ khác.

5g15

Trước cổng trường chiếc xe hơi màu trắng đang chờ sẵn.

“Chị Hai! Đại Tiểu Thư chờ chị nãy giờ!” – Cô bé tùy tùng mở cửa xe cho Bomi. Cô do dự rồi chui vào trong ngồi.

Xe lăn bánh, không gian im lặng bao trùm chiếc xe. Lần thứ ba Bomi gặp Chorong nhưng cũng không nói với nhau câu nào. Ngượng và sợ là cảm giác của cô.

Im lặng

Im lăng

“C…chúng ta đi đâu vậy?” – Bomi e dè hỏi.

“Dùng bữa với gia đình cô.” – Chorong đáp.

“Ờ….”

Im lặng

Im lặng

Vừa bước xuống xe Chorong đã chòang tay qua tay Bomi, với ánh mắt ngạc nhiên của cô trong giây lát nàng đã kéo cô vào trong. Phòng ăn VIP cho gia đình đã được chuẩn bị sẵn.

Cạch!

“Tụi nhỏ đến rồi chị xui,” – Ông Park chỉ tay ra cửa.

“Umma! NamJoo!” – Bomi vui mừng khi thấy umma mình.

“Bomi / Unnie!” – bà Yoon và Namjoo chạy đến ôm Bomi.

Sau vài phút dành riêng cho gia đình xa lâu ngày gặp lại. Bà Yoon bình tĩnh lau nước mắt quay sang chào Chorong.

“Con là Chorong phải không? Umma rất vui được gặp con.”

“Dạ! Con chào umma! Chào Namjoo!” – Chorong cười với cả hai.

“Em chào Chorong unnie!” – Namjoo ôm lấy nàng. Con bé mới học lớp 10 mà cao hơn nàng rồi, như đứa trẻ to xác ấy – “Người unnie thơm quá!” – Con bé hít hà mùi hương ở cổ nàng.

“Ngồi xuống đi! Cả nhà vừa ăn vừa bàn đám cưới nào” – Ông Park cho người dọn thức ăn lên.

“Chị xui thấy tôi làm vậy được không?” – Ông Park hỏi.

“Chúng tôi là dân quê, không có biết gì. Chỉ mong tụi nhỏ nó vui vẻ hạnh phúc, khỏe mạnh là đủ rồi.”

“Bbom unnie, sao unnie có người yêu mà không bao giờ nói vậy, Unnie xấu!!!” – Namjoo chề môi.

“Ờ…” – Bomi bối rối gãi đầu.

Cô nên nói làm sao với gia đình đây. Chạy thì chạy không khỏi rồi còn liên lụy gia đình nữa, không thể được.

“Tụi nó bí mật quen cũng lâu. Tôi cũng có hay gì đâu, mới biết mấy ngày trước nên mới hối tụi nó lấy nhau luôn cho rồi.” – Ông Park đỡ lời giải thích – “Chị cũng đừng trách tụi nhỏ.”

“Tôi đâu có, con bé Bomi nhà tôi lúc nào cũng khù khờ. Tôi chỉ sợ nó không tìm được ai thương thôi.” – Bà Yoon lắc đầu mỉm cười – “Nay tụi nó chịu lấy nhau đàng hòang tôi còn lo gì nữa, chỉ là thấy Chorong nhà ông xinh đẹp lại ngoan hiền như thế, tôi thấy Bomi nó không xứng, sợ Chorong nó khổ tâm.”

Trời ơi! Umma mình khen cô ấy ngoan hiền… Không! Không thể nào!!! Tôi điên mất! Sau này tôi chịu khổ dài dài, khổ tâm khổ tư gì cũng một mình mình khổ thôi. Tôi ra đường không coi ngày hay sao vậy trời!!!!

“Dạ con cảm ơn umma.” – Chorong khẽ cúi đầu cảm ơn bà Yoon.

“Vậy chị cứ ở đây dự xong đám cưới tụi nhỏ, chơi vài hôm rồi hẳn về. Để tôi cho người đưa hai người đi dạo, sẵn cũng phải mời bà con dưới quê lên ăn tiệc chứ!” – Ông Park bàn bạc về lẽ cưới.

“Ông tính sao thì vậy đi, chúng tôi  không có ý kiến gì đâu.”

“Umma à! Bà con dưới quê mình không nhiều. Không mời cũng đâu sao, đường xá xa xôi họ lên rồi về mệt lắm!” – Bomi tìm cách để không mời ai dự vào cái đám cưới này, không phải cô sợ quê mà là vì dân đến dự tiệc chắc chắn không phải dân lương thiện gì.

“Con rể đừng lo! Appa sẽ thuê riêng một chiếc máy bay đưa đi đưa về. Đám cưới đã làm là phải cho tới, sao đãi qua loa được. Còn bạn của con ở trường muốn mời thêm ai thì mời. Con với Rongie chọn lễ phục và dự án tuần trăng mật đi.” – Ông Park gắp thức ăn và kết lại cái chuyện bàn bạc. Vậy là xong! Mọi chuyện đã được định, số phận đã an bài!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro