CHAP 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệm áo cưới Pink Pandas

“Tôi không biết mấy cái này đâu. Cô chọn đi!” – Bomi đẩy một đống cuốn album áo cưới cho Chorong.

“Cô muốn mặc vest hay váy cưới?” – Chorong nhìn Bomi. Ngày thứ hai có vẻ đã đỡ ngượng hơn nhiều. Họ bắt đầu đi mua sắm và chọn đồ cưới.

“Tất nhiên là vest. Tôi là chồng cô đó!” – Bomi thấy mình nói hớ đâm ra sượng. Vậy mà Chorong chỉ cười nhếch môi rồi cúi xuống xem hình trong album.

“Vâng! Mời hai cô vào phòng thử đồ luôn. Chúng tôi sẽ mang lễ phục vào ngay!” – Tiếp tân đưa họ vào hai phòng thay đồ khác nhau.

30 phút sau

Cạch!

Cạch!

Họ bước ra một lúc rồi nhìn nhau, cũng không ai nói lời nào cứ thế mà nhìn nhau thôi. Lễ phục đúng là khác với những bộ lễ phục cưới thông thường, màu trắng và hạt cường tô điểm nước da vốn trắng của Chorong lên đỉnh điểm của nổi bậc. Vest đen phong cách làm đậm chất đàn ông cũng như làn da rám nắng manly của Bomi.

Nếu chỉ riêng lẻ Chorong đứng sẽ nổi và ngược lại với Bomi cũng thế. Nếu họ đứng riêng lẻ vẫn sẽ nổi chỉ là….khi họ bước bên nhau cùng chung một chỗ thì trắng và đen sẽ đồng lọat tô điểm cho nhau khiến cả hai sẽ nổi bậc gấp bội. Cái gọi là đồng điệu tương phản chính là như vậy đấy.

“Woa ~ Thật là đẹp!!! Hai người xứng đôi quá!” – Cô tiếp tân chạy đến chỉnh sửa một chút giúp họ. Make up cũng đã xong. Họ cần lên lầu để chụp ảnh cưới.  “Chúng ta lên lầu thôi! Thợ chụp ảnh đã chờ sẵn trên ấy.” – Tiếp tân đưa họ lên lầu.

Một không gian khác được chia ra nhiều ngăn với nhiều phong nền và bối cảnh, mục đích của phong nền chính là để giúp cho cả hai tạo dáng thật chuẩn.

“Xin chào tôi là Marco thợ chụp ảnh chính cho hai vị hôm nay.” – Thợ chụp ảnh bắt tay Bomi và Chorong – “Xin hỏi ai là chồng, ý tôi là…” – Như hiểu ý người thợ Bomi mỉm cười với chú ấy.

“Là tôi! Tôi tên Yoon Bomi.”

“Vậy Chorong-ssi sẽ ngồi trên ghế đó. Còn Bomi-ssi sẽ ngồi trên thành ghế nắm tay vợ nha.” – thợ chụp ảnh chỉ vào cái ghế đỏ đặt giữa phong cũng màu đỏ dưới chân tòan là bong bóng.

Chorong ngồi vào ghế ngay ngắn, Bomi cũng ngồi trên thành ghế nhưng người cô cứng ngắt không tạo dáng được.

“Chú rể chòang tay qua vai và nắm tay vợ mình đi chứ!” – Thợ chụp ảnh bắt đầu bấm máy liên tục miệng vẫn họat động để kéo họ lại gần hơn.

“Cô có biết một tấm hình đến cả mấy chục ngàn won không hả?” – Chorong khẽ nói khi thấy Bomi cứ như tượng

“HẢ?” – Bomi há hốc kinh ngạc.

“Chụp cho đàng hòang đi!”

Bomi chòang tay qua vai Chorong để hờ lên đó, tay còn lại nắm tay nàng đặt lên đùi mình.

“Cười nào, hạnh phúc lên chứ. Bomi-ssi tập trung, đừng căng thẳng…tốt….tốt…”

Cả hai thay đồ và chụp nhiều phong nền khác nhau, từ khoát vai, nắm tay đến ôm eo là cùng.

“Ok vài tấm cuối sẽ chụp hai người hôn nhau, tấm hình này chúng tôi sẽ tặng một khổ lớn để treo đầu giường trong phòng ngủ của hai vị.” – Thợ chụp ảnh giải thích với Bomi và Chorong cảnh chụp trước khi bắt đầu.

“Hôn hả? Thôi đi…” – Bomi ngại ngùng gãi gãi sau gáy.

“Marco-ssi cứ nói tiếp đi!” – Chorong phớt lờ Bomi.

“Cảnh đầu là Bomi-ssi ôm eo Chorong-ssi và cô câu lấy cổ cô ta. Cả hai sẽ hôn nhau thật dịu dàng, thật ngọt, ok?”

Cả hai vào vị trí phong nền, Chorong câu lên cổ Bomi một cách nhanh chóng không ngượng ngùng hay xấu hổ như Bomi. Bomi vẫn đứng yên không dám đụng đến Chorong.

“Cô có phải là ‘chồng’  không? Sao giống ‘tiểu nhược thụ’ quá vậy?” – Chorong nhìn vào mắt Bomi hỏi.

“T…tôi…là ‘chồng’ thì sao? Liên quan gì? Giống ‘tiểu nhược thụ’ gì chứ?” – Bomi cà lâm như gà mắc tóc gân cổ lên cãi.

“Chụp lẹ đi còn đi mua đồ nữa, mất thời gian quá!” – Chorong siết cổ Bomi chặt hơn kéo sát hai cơ thể vào nhau, ngực họ chạm nhau rồi.

“Bomi-ssi ôm eo vợ đi nào!” – Thợ chụp ảnh vẫn cầm máy để không bỏ lỡ cảnh đẹp nào.

Bomi ngượng ngùng từ từ ôm lấy cái eo siêu chuẩn của Chorong. Cô một lần nữa công nhận eo nàng quá ư là thon gọn, nó không nhỏ xíu như mấy đứa con gái cố giảm cân cũng không to xù như mấy bà mập. Nói sao nhỉ nó săn chắc và rất vừa tay, da thịt đầy đủ.

“Hôn nhau nào! Bomi-ssi cúi xuống một chút, nhắm mắt và cảm nhận nụ hôn tình yêu của cả hai đi nào!”

“Chụp hư là phải chụp lại đấy!” – Chorong đe dọa, cả hai từ từ nhắm mắt, môi tiến đến môi và chạm nhẹ vào nhau. Cảm giác mềm mềm ấm ấm lan truyền vào nhau, thật dịu dàng.

“Ok tốt…. đúng rồi tốt lắm. Cứ giữ như vậy, ok!” – Tiếng nói của thợ chụp ảnh vang lên khiến Bomi lập tức buông Chorong ra quay sang chổ khác – “Khi nào hình xong tôi sẽ gửi đến nhà hai vị ngay.”

“Cám ơn Marco-ssi đã cố gắng” – Chorong bắt tay thợ chụp hình lần nữa trước khi nàng và Bomi quay xuống thay đồ.

Thứ cần mua sau cùng là nhẫn cưới, thứ không thể thiếu được.

Cửa Hàng Trang Sức

“Xin hỏi hai vị cần gì?”

“Nhẫn cưới có hàng mới không?” – Chorong nhìn dọc cái tủ kính trưng bày trước mắt, hỏi cô nhân viên.

“Vâng! Nhẫn cưới năm nay được yêu chuộng nhất là kiểu này. Chúng tôi vừa đặt thêm hàng cho tháng này đấy thưa cô.” – Nhân viên đặt đôi nhẫn bạc có kim cương đính quanh chiếc nhẫn, đơn giản nhưng sang trọng. – “Nhẫn này chủ đích là khắc tên lên trên nó.” – Cô nhân viên chỉ vào khoảng trống nhỏ chính giữa được những viên kim cương sáng bóng vây quanh.

“Được không?” – Chorong quay sang hỏi ý của Bomi.

“Mắc lắm áh! ” – Bomi nói nhỏ, khẽ lắc đầu.

“Lấy nó!” – Chorong mỉm cười với cô nhân viên.

“Vâng! Chẳng hay hai vị muốn khắc tên gì vào?” – Cô nhân viên lấy giấy bút ra sẵn.

“ChoMi!” – Chorong đáp.

“Vâng, ngày mai chúng tôi sẽ giao nhẫn đến nhà cho hai vị, chúc hai vị hạnh phúc!” – Cô nhân viên đưa biên lai và nhận tiền từ Chorong – “Cảm ơn quý khách đã ủng hộ!”

Tiệc Cưới  tại nhà hàng của Park Gia

Lễ cưới trang trọng được diễn ra ở khách sạn sáu sao được ông Park bao trọn khách sạn để khách ở xa có thể ở lại qua đêm. Bàn tiệc linh đình bia rượu thả cửa, may sao đám dân anh chị hôm nay cũng không bộc lộ cá tính của họ, chỉ đơn thuần lớn tiếng chúc tụng vậy thôi.

Theo lễ nghĩa, Bomi và Chorong phải đi từng bàn chụp hình và mời rượu khách khứa.

Đám tình địch

“Bomi cô tốt số lắm nhé! Tôi đây đã đeo theo Chorong bốn năm rồi mà không được cô ấy nhìn lấy một cái. Ly này…. ” – Gã đưa cho Bomi ly rượu đầy – “…coi như tôi chúc cô và Chorong trăm năm hạnh phúc!”

“Cám ơn!” – Bomi nhận lấy ly rượu và uống. Thật ra cô chỉ uống nửa ly và đưa phần còn lại cho Chorong xử, tửu lượng cô kém hơn nàng rất nhiều. Lần trước không phải vì bị trúng thuốc thì dễ gì cô đè được nàng.

“Bomi…ợ…t..tôi yêu Chorong….hơn cô…. mà sao Chorong chọn cô nhỉ…ợ…” – Gã tiếp theo say bí tỉ đứng không còn vững mà cũng gắng đưa ly rượu cho cô – “…Cô…ợ…may mắn lắm…ợ…cô mà dám…. phản bội…ợ…Chorong…. t…tôi giết cô…ợ” – Gã nâng ly lên – “…ợ…uống nào…hạnh phúc nhé…tình yêu…ợ của anh!”

“Cám ơn!” – Ngoài câu này ra thật Bomi chẳng biết nói gì hơn nữa.

“Nhiều chuyện, câm đi!” – Chorong nạt gã đó.

“Yoon Bomi! Tôi đã cho người ám sát cô nhiều lần nhưng đều thất bại, coi như cô cao số. Tôi giao Chorong lại cho cô, cô liệu mà yêu thương cưng chiều cô ấy. Chorong mà mất cọng lông nào tôi sẽ bâm nát anh cô đó!!!”

“Tôi biết rồi hề hề…” – Bomi cười xòa, sống lưng cô tê cứng hết cả rồi.

“Im đi! Muốn bị cắt lưỡi không?” – Chorong trừng mắt nhìn người vừa hâm dọa Bomi.

Bàn nam cuối cùng cũng xong. Bomi thở phào nhìn qua bàn nữ nghĩ bên đấy chắc dễ chịu hơn.

“Ra đây là Bomi unnie ~ Nghe danh đã lâu ~” – Cô gái mặc váy đen bước đến gần Bomi dựa hờ vào thì thầm nhỏ – “Unnie chắc phải mạnh lắm nhỉ! Em rất muốn thử cho biết. Rảnh thì gọi em nhé ~” – Cô ả nhét cái card danh thiếp vào túi áo vest của Bomi – “Cùng uống chúc mừng nào!!!” – Cô ả nâng ly cụng vào ly của Bomi.

“Chorong unnie, sao unnie nỡ bỏ tụi em mà đi lấy chồng…huhu….tụi em biết làm sao đây?” – Đám con gái bắt đầu vây quanh Chorong sờ mó nàng.

“Mấy cô say quá rồi, để chúng tôi đưa lên phòng nghỉ ngơi!” – Ngay lập tức đám đàn em của Chorong đã kéo mớ bồng bông đi khỏi tiệc.

Đám cô chú

“Nhỏ này là Bomi à?” – Ông già tóc bạc mặc bộ đồ toàn thêu rồng chắc vai vế cao lắm – “Đúng là có tướng đại trượng phu, thảo nào chinh phục được Chorong của chúng ta. Nào uống với ta vài ly đi” – Ông ta cười khà khà cầm cả chai tu lên miệng, già mà còn gân quá xá khiến Bomi không khỏi thán phục.

“Nhóc con! Nhớ cho kỹ. Chorong mà có uất ức gì thì mày cũng như cái gì này!” – Crắc – một lão thứ hai bóp nát ly thủy tinh trong lòng bàn tay của mình.

“Dạ…con…con biết!!” – Bomi đổ đầy mồ hôi gật gật đầu lia lịa.

“Chorong à, dì Năm đây chẳng có gì cho con. Dì cho con khu B bên phố cũ coi như của hồi môn. Con và chồng con cứ lấy làm gì tùy thích.” – Bà cô bôi môi son đỏ rất dày vỗ vai Chorong thân thiết nói.

“Dạ con cám ơn dì Năm!” – Chorong giật giật tay áo Bomi ra hiệu.

“Dạ con cám ơn dì Năm!” – Bomi nói theo Chorong và mời rượu bà dì ấy.

“Phù…” – Bomi ngồi xuống bàn mình nghỉ ngơi, mặt cô đỏ rần lên vì say rồi.

“Bomi con uống chút trà giải rượu đi!” – bà Yoon đưa ly trà nóng cho cô.

“Namjoo đâu umma?” – Bomi quay qua quay lại hỏi.

“Umma đưa nó lên phòng cho nó ngủ rồi.” – Bà ngồi xuống cạnh Bomi.

“Umma có giận không?” – Bomi đặt ly trà xuống bàn, khẽ nắm tay umma mình.

“Khờ quá sao lại giận chứ.” – Bà vuốt má cô – “Umma biết gia đình Chorong làm nghề gì, nhưng họ đều chân thành trong tình cảm, miễn sao con hạnh phúc là được.”

“Là con không tốt đã là ra chuyện không thể cứu vớt.” – Bomi thở dài.

“Con bé này, con nhìn xem.” – Bà chỉ về phía Chorong vẫn đi qua đi lại mời rượu mọi người – “Con bé đó tuy khác lạ nhưng nó rất dễ thương và quan tâm người lớn tuổi. Umma biết nó sẽ làm con hạnh phúc mà. Con cũng phải đối xử tốt với nó đấy nhé!”

“Umma…”

“Được rồi uống trà đi! Tiệc sắp tàn rồi. Umma lên xem Namjoo.” – bà vỗ tay Bomi vài cái rồi bỏ đi.

Làm sao con hạnh phúc khi người con yêu không phải là Chorong hả umma?

END CHAP

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro