Chương 15: Đường Về Nhà Khá Dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon không nghĩ tới người phụ nữ này lại đích thân đưa cô về.

Chị rốt cuộc muốn làm gì ? Mà người lái xe chính là Jun, người vẫn luôn đi theo chị.

Hai người bọn họ ngồi ở ghế sau, Jiyeon ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn chị cũng không có. Mặc dù hai người bọn họ đã quan hệ thân mật, nhưng cô vẫn không dám nhìn chị, cũng không dám hỏi vì sao chị ta lại đưa cô về. Cô làm thế nào giải thích chuyện này với bố mẹ đây? Anh của cô ở nhà sao?

Vừa nghĩ đến sẽ phải đối mặt với những vấn đề này, đầu vì thiếu ngủ mà cảm thấy đau đớn, sắc mặt tái nhợt hơn. Hông của cô và hai chân của cô đều đau, ngón tay lúng túng lôi kéo mép váy của mình.

Eun Jung chợt xoay người lại, lạnh lùng nhìn bộ dáng giống nàng dâu nhỏ chịu ủy khuất của cô. Hừ, chị vốn muốn để tài xế đưa cô về, nhưng chị nghĩ lại, nếu như chị tự mình đến thăm, không phải sẽ thú vị hơn sao? Ngược lại chị muốn xem, tiểu bạch thỏ này sẽ giải thích với người nhà như thế nào?

Nếu như hai vị trưởng bối nhà Park gia cả đời đều làm gương cho người khác, mà biết hai đứa con của mình đã làm ra chuyện khiến cho cả người và trời đều căm phẫn không biết sẽ có phản ứng như thế nào? Con gái của mình bị người khác ép buộc mang đi, nhất định sẽ không chịu nổi!

Muốn đối phó với một Park gia nho nhỏ, chị có hàng ngàn biện pháp khiến cho bọn họ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, nhưng đây là cách độc ác nhất, cũng là cách thông minh nhất. Khiến cho những người mình yêu thương chứng kiến cảnh mình bị người ta ép buộc, bị người ta giày vò, nhưng lại không biết làm như thế nào để giải cứu họ, chỉ có cảm giác bất lực, khiến mình cảm thấy đau đớn, cảm thấy dằn vặt.

Chuyện của em gái, mẹ của chị đang dưỡng bệnh ở Thụy Sĩ vẫn chưa biết. Nhưng hình như bố đã nghe được tin tức phong phanh. Em của chị là do mẹ chị liều mạng mà sinh ra, từ nhỏ đã được xem như bảo bối, thế nhưng lại không còn, làm sao bà có thể chịu được.

Làm tổn thương đến người thân của chị, chị nhất định sẽ kéo bọn họ cùng nhau xuống địa ngục.

"Lại đây ngồi." Nhìn cô càng ngày càng nhích ra ngoài, hầu như toàn thân đều dựa vào cửa xe, Eun Jung nhẹ giọng nói, sợ chị như vậy sao?

Thân thể nhỏ nhắn nhích lại gần, còn cách chị 10cm thì dừng lại. Bọn họ đã quá gần, gần đến mức cô có thể ngửi thấy hơi thở của chị.

"Tới gần một chút." Giống như ác ma, không chịu buông tha cho cô.

Thân thể nho nhỏ lại nhúc nhích, sau đó ngừng lại. Nhích thêm nữa sẽ ngồi lên bắp đùi của chị ta, cô làm sao dám?

"Ngồi lên."

Chị ta nói gì? Ngồi lên. Chẳng lẽ thật là muốn cô ngồi lên bắp đùi của chị ta sao? Chị ta làm sao có thể như vậy? Trên xe còn có những người khác a! Nhưng mà người phụ nữ ma quỷ trước mặt này có chuyện gì chị ta không làm ra được.

"Xấu hổ? Ở trên giường của tôi phóng túng như thế, bây giờ lại xấu hổ có phải hơi trễ hay không?" Bàn tay thon dài mà lạnh lẽo dùng sức bế cô ngồi lên.

"Không nên như vậy. . . . . ." Nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn chị, trong ánh mắt thật to tràn ngập khẩn cầu. Một tay nhỏ nhắn cầm lấy tay của chị đang muốn đưa tay kéo váy của cô ra.

Trời ạ, chị thực sự muốn làm như vậy với cô trước mặt người đàn ông khác sao? Nhưng, người lái xe phía trước dường như cũng không cảm thấy người phía sau đang làm gì, khóe mắt cũng không di chuyển một cái.

Đã thành thói quen sao?

"Cô muốn chống lại tôi sao?" Mắt lạnh nhìn qua cô, làm cho cô đành phải thuận theo thu hồi tay lại.

"Tôi không có. Đừng làm trên xe được không?"

Chống lại? Cô làm sao dám? Nhưng ở trước mặt người đàn ông khác làm những chuyện như vậy, cô không làm được, thật không làm được. Tại sao muốn ép cô như vậy?

"Ý cô là, nếu như không có ai thấy, thì có thể?"

Một tay khác đưa đến hàng ghế phía trước nhấn nút, đè xuống, một màn thủy tinh màu đen được hạ xuống, ngăn cách hoàn toàn 2 hàng ghế trước và sau, tạo thành một không gian cách biệt.

"Chị..."

Lời kinh ngạc còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, trong phút chốc quần áo của cô đã được mở ra, ánh đèn bên trong xe chiếu lên da thịt trắng mịn của cô, đồng thời cũng chiếu lên những dấu vết loang lổ trên người cô, một dấu lại một dấu rõ ràng, làm cho chị cảm thấy hài lòng.

"Nếu để cho cha mẹ cô nhìn thấy trên người cô có nhiều dấu vết hoan ái để lại như thế này, không biết bọn họ sẽ cảm thấy như thế nào?"

Động tác rõ ràng rất dịu dàng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy kinh hãi vô cùng. Jiyeon không biết rốt cuộc chị ta muốn làm gì mới hài lòng đây?

Hơi thở phụ nữ càng ngày càng nặng nề, động tác trên tay cũng ngày càng cuồng dã. Môi của chị bắt đầu thăm dò môi của cô, mùi hương thiếu nữ của cô vờn quanh chóp mũi của chị, làm kích động lòng của chị.

"Có thể dừng lại không?"

Nếu lại là một cuộc hành hạ kinh thiên động địa, cô nhất định sẽ không chịu nổi. Bây giờ cô miễn cưỡng lắm mới có thể tạm thời chống đỡ bản thân, chỉ vì có thể về nhà một chuyến.

"Cô cảm thấy có thể không?"

Chị không đáp, chỉ hỏi ngược lại, đầu cũng không ngẩng lên.

"Suy cho cùng, chị muốn tôi làm như thế nào?"

Dù uất ức xen lẫn sợ hãi nhưng cô vẫn phải hỏi. Cô đã đồng ý với điều kiện chị ta đưa ra. Tại sao chị ta lại luôn muốn làm khó cô như vậy. Tối hôm qua cô đã thực hiện lời hứa, yêu cầu của chị, mặc kệ cô cảm thấy sỉ nhục hay khó chịu, cũng chưa từng dừng lại không phải sao?

"Đây là một câu hỏi hay. Chờ tôi nghĩ xong sẽ nói cho cô biết. Thu hồi bộ dạng đáng thương của cô đi."

Đột nhiên dường như cảm thấy chán ghét cô, chị đẩy cô ra, mím môi không nói lời nào.

Chị đang buồn bực chính mình, rõ ràng có một đống chuyện đang chờ chị xử lý, thế nhưng chị lại ở đây đùa giỡn một cô gái nhỏ ngây thơ. Thôi được rồi, nếu như cô muốn chơi, nếu như không thắng thì không phải tác phong của chị.

"Jun, lập tức gọi người giải Park Hyojoon về Park gia"

Chẳng quan tâm Jiyeon đã mặc quần áo chỉnh tề chưa, Eun Jung đè công tắt xuống, ở trên tường kính hiện ra một màn hình vi tính, người ngồi ở phía trước nhìn thấy không sót gì.

Hyojoon đương nhiên không có ở nhà, sức chịu đựng của hắn quả nhiên rất lớn, còn có thể đi làm như bình thường, dĩ nhiên không thể xem thường uy hiếp của anh, em gái còn ở trong tay chị chưa rõ sống chết, hắn làm sao dám ?

"Dạ, cô chủ." Thanh âm gọn gàng linh hoạt.

"Chị đã làm gì anh trai của tôi?" Vội vội vàng vàng kéo váy lại, Jiyeon khẩn trương hỏi.

"Tôi không làm gì anh ta cả. Anh ta rất tốt, mỗi ngày đều ăn được, ngủ được, đi làm rồi về nhà. Có chỗ nào không tốt?"

"Đợi, chị có thể để tôi nói chuyện với cha mẹ của tôi không?"

Đầu rất đau, bất luận là lý do gì, cha mẹ đều khó có khả năng tiếp nhận. Nhưng, nếu để cho chị ta mở miệng, sự việc nhất định sẽ càng trở nên tệ hại. Tuy rằng bây giờ đã không còn đường quay đầu, nhưng ít nhất cô có thể lựa chọn một cách khiến cho bố mẹ của cô không khổ sở.

Mà Eun Jung chỉ lạnh lùng nhìn cô, không nói gì. Tóm lại là đồng ý hay không đồng ý? Jiyeon lại không dám hỏi, chỉ sợ nếu lỡ như chọc giận chị ta, ngay cả cơ hội trở về cũng không có.

Một đường, khẩn trương, căng thẳng, xe cuối cùng cũng ngừng lại dưới lầu Park gia.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc ở bên ngoài, thế nhưng Jiyeon lại cảm thấy sợ. Trên trán trắng noãn đã toát mồ hôi lạnh. Nơi đã từng quen thuộc nhất, nhưng hôm nay lại cảm thấy sợ hãi. Hai chân của cô vô lực một chút sức lực cũng không có.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro