Chương 16: Một Lần Cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô như vậy, tôi sẽ cho là cô không muốn xuống xe."

Eun Jung đã xuống xe trước, đứng ở bên ngoài xe, tay chống trên thân xe, mặc bộ âu phục màu đen, không chỗ nào không thể hiện rõ sự xa hoa, trên mặt không biết từ lúc nào đã đeo lên chiếc kính râm màu đen, đem cặp mắt sắc bén ấy giấu vào bên trong, cũng làm cho người ta không biết lúc này chị đang nghĩ gì.

"Không phải phải. Tôi lập tức xuống ngay."

Mặc dù thời gian ở chung không dài, hơn nữa số lần bọn họ nói chuyện đếm trên 10 đầu ngón tay cũng không tới, nhưng cô biết, người phụ nữ này không có kiên nhẫn với cô, nếu như dám để chị ta chờ đợi, chị ta nhất định sẽ bảo Jun lái xe về.

" A...." Một tiếng rên thật thấp vang lên.

Mệt mỏi cả buổi tối, cộng thêm lúc nãy ở trên xe khẩn trương quá độ, lúc xuống xe, hai chân Jiyeon vô lực ngã trên mặt đất.

"Không cần giả bộ đáng thương ở trước mặt tôi, vô dụng thôi Park Jiyeon, tôi đếm đến ba nếu cô không đứng lên, cuộc gặp mặt hôm nay xem như hủy bỏ. Tôi không muốn phí thời gian ở chỗ này với cô."

" Đừng..... tôi lập tức..." Đau quá, dù mệt mỏi cũng phải đứng lên.

"Một, hai. . . . . ." Ác ma kia thế nhưng lại đếm thật, Park Jiyeon, cố lên, đừng từ bỏ.

"Jiyeon, Jiyeon. . . . . ."

Một thanh âm kích động mà quen thuộc từ phía sau truyền đến, càng ngày càng gần.

"Anh..." Hyojoon bị 2 người đàn ông lạnh như băng áp giải trở về.

"Jiyeon, tại sao em có thể như vậy?" Hyojoon bước nhanh đến gần, đau lòng đỡ em gái dậy. Mới một tháng không gặp, sao cô không thể gầy như vậy, hơn nữa sắc mặt trắng nhợt, cổ áo hơi lộ ra ngoài, những vết nổi bật trên da thịt trắng như tuyết đập vào mắt khiến người ta kinh ngạc.

"Anh, đỡ em về." Jiyeon nhìn về phía anh trai, suy yếu cười. Người anh trước mặt cô không còn là người thanh niên trẻ tuổi hăng hái mà là một người con trai chịu đủ mọi khổ sở, khuôn mặt kia đã gầy đi rất nhiều, vành mắt cũng thâm thật sâu.

"Thật là anh em tình thâm a."

Eun Jung đứng ở cách đó một thước, lạnh lùng nhìn 2 anh em cửu biệt trùng phùng, trong lòng càng thêm đau lòng. Lại đau, bọn họ còn sống vẫn có thể gặp mặt. Còn chị, còn bọn chị thì sao? Là âm dương cách biệt vĩnh viễn không thể gặp lại, đau khổ như vậy? Ai có thể đến giải thoát cho chị?

"Cô Ham..."

Bởi vì nhìn thấy em gái, toàn bộ lòng của Hyojoon chỉ đặt trên người Jiyeon, không ngờ người phụ nữ khiến cho anh nằm mơ cũng cảm thấy rét run cũng đến, đầu gối của anh giống như mềm nhũn.

"Nếu như các người nói đủ rồi, có thể hay lên được chưa? Park Jiyeon, cô đã lãng phí quá nhiều thời gian của tôi." Khóe miệng chậm rãi cong lên, lạnh lùng đi về phía cô, trong ánh mắt một mảnh âm u.

"Jiyeon, em về rồi..."

Sắc mặt Hyojoon càng thêm trắng bệch, làm sao bố mẹ có thể tiếp nhận sự thật này? Bọn họ phải làm như thế nào cho phải? Vào cũng không được, không vào cũng không được. Ông trời ơi, vì sao ông lại muốn chặn đứt con đường lui của bọn con?

"Anh, em chỉ muốn gặp mặt bọn họ một lần mà thôi..." Trước mặt Eun Jung, không có người nào dám cãi lại mệnh lệnh của chị. Cho nên bọn họ đang đi từng bước đến trước thang máy.

"Jiyeon, không được, không được. Anh không có cách nào. . . . . ."

Lúc sắp đến trước cửa thang máy, Hyojoon chợt buông tay ra, xoay người lại, quỳ xuống trước mặt Eun Jung.

"Cô Ham, cầu xin cô đừng làm khó em gái tôi, cũng đừng kiếm chuyện với cha mẹ tôi. Cô mang tôi đi đi, muốn làm gì cũng được, tùy cô xử lý. Cầu xin cô, hãy buông tha cho Park gia chúng tôi. Tôi làm sai, tôi sẽ tự mình gánh chịu."

Bố mẹ lớn tuổi, em gái còn nhỏ như vậy, sao có thể để bọn họ gánh chịu hậu quả sai lầm mà anh gây ra.

"Không bằng, anh đi cầu xin diêm vương gia đem em gái trả lại cho tôi? Có thể chứ?"

Thân thể của Eun Jung vẫn đứng yên bất động. Mỗi ngày, số người quỳ ở trước mặt chị, cầu xin chị tha thứ đếm không hết, huống chi chỉ là một Park Hyojoon hắn.

"Anh, đừng như vậy, chúng ta về nhà trước, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết mà, có được không?"

Rõ ràng đã nói với mình đừng rơi lệ, nhưng khi nhìn thấy anh trai như vậy, làm sao cô không cảm thấy khó chịu? Tại sao muốn bố mẹ vô tội phải chịu đựng những cảnh này, nếu như có thể, có thể đem toàn bộ trừng phạt trút lên trên người cô?

"Cô Ham, cầu xin cô hãy bỏ qua cho bố mẹ và em gái tôi, cầu xin cô."

Hyojoon kiên quyết lôi kéo ống quần của Eun Jung. Anh chỉ có cơ hội lần này, mấy ngày qua, anh ngày ngày muốn tìm chị ta để nói chuyện, nhưng đừng nói là gặp mặt. Ngay cả chỗ ở của chị ta ở đâu anh cũng không biết. Hôm nay thật vất vả mới gặp được, nhất định phải nắm thật chặt.

"Park Jiyeon, cơ hội tôi đã cho cô rồi, là cô không biết quý trọng thôi, Jun, về."

Không tốn một chút sức lực, Eun Jung đã rút chân ra. Cả người Hyojoon ngã trên mặt đất. Chị không có nhiều thời gian ở chỗ này để nghe bọn họ nói nhảm.

"Đừng..." Thấy Eun Jung xoay người, hai người đàn ông to lớn cũng tới lôi cô theo, Jiyeon thét chói tai.

Lúc này, cửa thang máy " đinh" một tiếng mở ra. Ra ngoài là một đôi vợ chồng già gần 60 tuổi, nam tóc hơi bạc, trên mặt lộ ra vẻ nho nhã, còn người thiếu phụ còn lại vẻ mặt bình tĩnh tinh thần phấn chấn bước ra khỏi thang máy.

"Hyojoon, Jiyeon, các con làm sao vậy?"

Bọn họ như thế nào cũng không ngờ được, lúc mở cửa thang máy đã nhìn thấy một đôi nam nữ, hơn nữa còn trong tình cảnh như thế này.

Con trai vẻ mặt khổ sở, tiều tụy ngã trên mặt đất, con gái bị 2 người đàn ông cao lớn lôi ra ngoài. Ai có thể nói cho bọn họ biết có chuyện gì xảy ra hay không?

"Bố, mẹ..."

Hyojoon nhìn thấy bố mẹ, sợ đến mức không nói nên lời. Cái gì gọi người tính không bằng trời tính. Thật ra không có gì gạt được ông trời a!

"Bố, mẹ... Ham Eun Jung, chị đã đồng ý với tôi rồi đấy, không được nuốt lời."

Giọng nói quen thuộc này, không phải là tiếng của cha mẹ mà cô thương nhớ ngày đêm sao? Lòng của Jiyeon lúc này kích động chưa từng có, cuối cùng cô có thể nhìn thấy bố mẹ rồi.

Người phụ nữ đi ở phía trước chỉ dừng bước nhưng không quay đầu lại, tất cả thuộc hạ nhìn thấy cô chủ của họ dừng lại, bọn họ cũng ngừng lại.

"Hyojoon, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bọn họ lại muốn dẫn tiểu Ji đi?"

Park mẫu ngồi chồm hổm xuống đỡ lấy con trai. Con trai không phải nói em gái nó sau khi thi tốt nghiệp xong, muốn đi du lịch với bạn học sao? Tại sao lại bị một đám người đàn ông xa lạ mang đi?

"Mẹ. . . . . ."

Ai nói con trai không dễ rơi lệ? Chỉ là chưa đau lòng đến mức đó mà thôi. Hyojoon hận không thể chết ngay lúc này.

"Các người đang làm gì? Mau buông con gái tôi ra."

Park phụ chạy đến muốn kéo con gái về. Nhưng một người đàn ông trung niên làm sao có thể làm lại bọn họ?
" Bố, mẹ...."
Giống như nhận hết đau khổ và uất ức, Lòng của Lăng Nhược Tuyết gần như sụp đổ. Cô không thể nào ngờ, hôm nay sẽ gặp mặt trong tình cảnh này, cái gì cô cũng chưa kịp nói.

" Đừng làm khó ba tôi."

Cha bị người đàn ông đẩy thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, khiến lòng của Jiyeon càng thêm chua xót.

"Là cô, là cô đã sai bọn họ làm như vậy có đúng không?"

Park phụ sau khi đứng dậy, chợt vọt tới sau lưng Eun Jung, kéo lấy bờ vai của chị. Nhất định là người phụ nữ này muốn bắt con gái của bọn họ.

"Buông tay."

Eun Jung từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại. Chị sở dĩ không có đẩy ông ra, chỉ vì muốn biết ông sẽ làm gì mà thôi. Bằng không chỉ với một người đàn ông 60 tuổi làm sao có thể thân thể của chị. Nếu dễ dàng như vậy, không biết Eun Jung đã chết bao nhiêu lần rồi.

"Con gái của tôi rốt cuộc đã làm gì chọc tới cô?"

Con gái của ông xưa nay luôn luôn ngoan ngoãn, không thể chọc vào đám người này.

"Vậy ông nên hỏi cô ấy xem." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lung không giảm nửa phần.

"Bây giờ là xã hội pháp chế, các người không được phép làm càng."

"Pháp chế?"

Eun Jung cười lạnh trong lòng, thậm chí có người đứng trước mặt chị nói với chị về pháp chế. Kiên nhẫn hôm nay của chị sắp dùng hết rồi, không muốn lãng phí thời gian với bọn họ:

"Jun, về."

Chỉ là hơi nhích đầu vai mà thôi, đã thoát khỏi bàn tay phía trên. Eun Jung đi về phía Jun, sau đó mở cửa xe, ngồi vào trong.

"Bố mẹ, mọi người nhất định phải bảo trọng." Bị ép buộc kéo lên xe, Jiyeon chỉ kịp thời nói một câu, cái gì cũng không thể tiếp tục nói, có thể gặp mặt một lần cô đã thấy thỏa mãn rồi. Bố, mẹ, mọi người nhất định phải sống thật tốt.

Nhìn Jiyeon sau khi lên xe, tất cả những người đàn ông áo đen không đến một phút đã rời khỏi.

"Jiyeon, Jiyeon. . . . . ." Park phụ muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng làm sao có thể đuổi đến.

"Hyojoon, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

Hai người đỡ Hyojoon đã không nói nên lời, mới vừa rồi tinh thần trên mặt còn phấn chấn, lúc này đã vô cùng sợ hãi và luống cuống. Đám người đàn ông đáng sợ kia tại sao muốn mang con gái của bọn họ đi?

"Tôi muốn báo cảnh sát. Báo cảnh sát. Dám ban ngày ban ngày cướp người?"
Tay Park phụ run run lấy di động ra, cũng may vừa rồi ông có nhớ biển số xe.

"Bố, đừng, không thể...."

Thấy bố muốn gọi điện thoại, Hyojoon cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, kéo tay của cha mình.

"Hyojoon, tại sao không thể báo cảnh sát? Con biết có chuyện gì xảy ra phải không?"

"Bố, mẹ. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Là lỗi của con. . . . . ." Hyojoon quỳ xuống trước mặt bố mẹ mình.

Bị ép buộc mang lên xe, Jiyeon vẫn quay đầu nhìn cha mẹ và anh trai cách mình càng ngày càng xe, còn có ngôi nhà cô mãi mãi có thể sẽ không trở về được, tâm chợt đau nhói, cảm thấy khó thở, mắt tối sầm lại rồi ngất đi.

Nếu như cô biết, đây là lần cuối cùng cô gặp mặt bố mẹ và anh trai mình, cô tình nguyên đập đầu chết cũng không theo người phụ nữ ác ma này trở về.

Sớm biết rằng ngàn vàng khó mua, đời người đã qua đi, sẽ không thể quay đầu trở lại.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro