23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đi đâu giờ này mới về"

Khánh Vân vừa chạy tới nhà là Kim Duyên đã đứng sẵn ở cửa chờ, tay thì khoanh trước ngực, mặt thì hậm hực

"Khi nảy đi làm về chị đến cửa hàng tiện lợi mua đồ xong đi về nhưng quên mất phải ăn tối nên quay lại..."

Kim Duyên lườm Khánh Vân một cái

"Đi dô"

Khánh Vân sợ sệt bước vào đóng cửa lại

Cô không dám hó hé lời nào, lấy đồ đi tắm ngay

Tầm 20 phút sau bước ra thì thấy Kim Duyên đang uống thuốc

"Em bị bệnh hả ?"

"Không"

"Sao em uống thuốc ?"

"Collagen"

Khánh Vân gật đầu rồi ngập ngừng

"Lúc nảy..."

"Lúc nảy thế nào ?"

"Lúc nảy em đi với ai vậy ?"

Kim Duyên giật mình quay sang nhìn Khánh Vân

Chị ấy thấy rồi sao ? Mà hình như chưa biết đó là Phạm Kỳ

"Bạn thôi"

Khánh Vân gật gù mấy cái rồi cũng thôi

Cô tin em mà

.

.

.

Sáng hôm sau

"Khánh Vân !! Hôm nay chị tự đến trường nhé ! Xe của em bị hỏng rồi, tí nữa bạn em sẽ đến đón em đi làm"

Xe của em hôm qua đã bị bố bắt để ở nhà, ông ấy muốn Phạm Kỳ đưa đón em

Và đó !! Xe hỏng cũng là một cái cớ

Khánh Vân đang thu dọn đống sách vở trên bàn thì dừng tay lại ngước lên nhìn Kim Duyên

"Là bạn trai hay bạn gái ?"

Kim Duyên đang đứng trước gương cũng bị khựng lại

"Ừ thì...bạn gái"

Em lại nói dối nữa rồi

"Ừm"

Kim Duyên trả lời như thế Khánh Vân cũng yên tâm được phần nào, cô sợ cái tên hôm qua lại đến đón người yêu của cô nữa

Kim Duyên chờ Khánh Vân đi ra khỏi nhà trước rồi em mới ra sau, em sợ Khánh Vân lại thấy Phạm Kỳ đến đón mình

Nhanh chân đi xuống dưới đại sảnh, chiếc xe audi mới toanh của Phạm Kỳ đã đậu sẵn ở đó, anh cũng đang đứng ở ngoài đợi em

Vừa thấy Kim Duyên, Phạm Kỳ hớn hở cười, anh choàng tay qua ôm Kim Duyên một cái

"Anh nhớ em !!"

Kim Duyên giật mình đẩy Phạm Kỳ lùi ra một bước, cảm giác thật khó chịu

"Lần sau đừng làm như thế nữa" - Kim Duyên nhăn mặt

Biết cô em này từ lúc nhỏ nên cũng biết được tính tình ương bướng của em, vì yêu Kim Duyên nên anh luôn xem tính cánh này là một cái gì đó rất đáng yêu

Anh khẽ mỉm cười rồi mở cửa xe ra cho Kim Duyên bước vào, cả hai cùng nhau đi ăn và đến công ty

Đến trưa Kim Duyên có gọi điện bảo chị người yêu ăn trưa, rồi nhắc nhở đi đường cẩn thận

Chiều thì Khánh Vân một mình đến nhà hàng làm việc, tối thì một mình ăn tối rồi trở về nhà

Khánh Vân uể oải bấm thang máy, cả ngày hôm nay chẳng có làm việc gì ra hồn, học cũng không xong, làm việc cũng không xong

Lên đến nơi đi đến cửa nhà bấm mật khẩu rồi mở cửa đi vào trong

Nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã là 10 giờ hơn

Kim Duyên vẫn chưa về nhà

Cô thở dài một cái rồi đi vào phòng lấy đồ đi tắm

Tắm xong ra ngoài phòng khách xem tivi một lát thì Kim Duyên mới về

Vừa thấy Kim Duyên bước vào cô vội đứng lên đi đến ôm em

"Nhớ em"

Kim Duyên cũng ôm lại cô tầm mấy mươi giây thì em chủ động đẩy ra

"Em đi tắm đã"

"Kim Duyên !! Ai đưa em về thế ?"

"Bạn em"

"Bạn là con gái hả ?"

Kim Duyên thở hắt một cái

"Khánh Vân !! Em đang rất mệt chị đừng hỏi nữa"

Khánh Vân cảm thấy nhói ở tim một chút, cảm giác cứ nghèn nghẹn ở phía cổ, cô nuốt vào một cái có hơi đau

Ừm !! Không hỏi nữa

Cô đi trở ra ngoài phòng khách đến sofa và tiếp tục ngồi chờ

Kim Duyên tắm xong thì đi thẳng vào phòng ngủ, chẳng ngó ngàng gì đến cô

Cô cố tình ngồi lì ở đấy chờ Kim Duyên gọi nhưng một lúc lâu sau cũng chẳng nghe thấy

Với tay lấy cái điều khiển tv ấn vào cái nút tắt màu đỏ rồi đứng lên đi vào phòng

Kim Duyên đã ngủ rồi

Cô cứ đứng ngoài cửa nhìn em như thế một lúc lâu

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại

Hôm nay thật sự không tốt tí nào

Cả ngày hôm nay không được nói chuyện nhiều cũng không được gần gũi, cô đang có điều muốn hỏi em nhưng chưa kịp thì em đã ngủ

Khánh Vân đi ra phòng khách và thả mình xuống ghế sofa. Cô nhắm mắt lại rồi nhớ đến những hình ảnh mà mình vô tình nhìn thấy và nghe thấy lúc sáng

Nó quá rõ ràng rồi còn điều gì để giải thích nữa

Những hình ảnh đó cứ chạy mãi lòng vòng trong tâm trí cô

Khánh Vân ngủ thiếp đi lúc nào chả hay

.

.

.

Sáng hôm sau Khánh Vân cũng là người thức dậy trước

Trong lúc cô đang đánh răng thì chợt có vòng tay ấm áp nào đó đến ôm cô từ phía sau

Kim Duyên vừa mới thức dậy, mặt vẫn còn ngáy ngủ, khi nhận ra người bên cạnh không có trên giường em liền bật dậy đi tìm, thật ra em cũng chẳng hề hay biết đêm qua Khánh Vân không ngủ ở trong phòng

Em ôm Khánh Vân, áp má mình vào lưng chị

Khánh Vân không nói gì vẫn cứ để em như thế, mình thì vẫn tiếp tục đánh răng

"Trễ làm bây giờ"

"Mặc kệ"

Cô lấy chiếc bàn chải của em rồi quẹt một ít kem đánh răng lên đấy

"Nè !!"

Cô xoay lưng lại đưa cho em

"Làm giúp em đi" - Kim Duyên nũng nịu mắt thì vẫn nhắm chưa chịu mở

Khánh Vân nhìn em một lúc rồi cũng vâng lời đưa bàn chảy vào trong miệng em

Một mớ suy nghĩ hôm qua lại quay trở lại

Vừa đánh răng xong là Kim Duyên đã nhào đến hôn cô tới tấp, thật sự em cũng rất nhớ cô nhưng hôm qua do làm việc rất mệt nên cô đã ngủ quên mất

Kim Duyên không hề biết rằng chị đang dỗi em

"Hôm nay xe của em vẫn chưa sửa xong sao ?"

"Ừm !! Xin lỗi Vân vì mấy ngày nay phải để Vân đi bộ một mình, mà Vân đừng đi bộ nữa, gọi taxi đi"

Kim Duyên nói rồi móc trong tiền trong ví ra đưa cho Khánh Vân

Khánh Vân nhìn chầm chầm vào mấy tờ tiền

Cảm giác khó chịu khác lại dâng lên

Cô đâu phải là con của Kim Duyên mà em ấy lại cho tiền cô như thế

"Không !! Chị có tiền"

"Vân lại cảm thấy ngại đúng không ? Vân là người yêu của em mà không sao đâu"

"Người yêu sao ?" - Khánh Vân không kiểm soát được tự nhiên lại bật ra những lời đó

Kim Duyên cũng bất ngờ, hôm nay Khánh Vân sao lại nói thế, thái độ cũng khác, không giống như thường ngày

"Vân nói thế là sao ?"

"Em bảo là người yêu sao ?"

"Chứ Vân nghĩ là gì ? Tự nhiên bị sao vậy ?"

Thấy Khánh Vân gắt em tính gắt lại

"Trả lời đi"

"Thì người yêu chứ là cái gì !! Bị điên hả ?"

Khánh Vân lắc đầu

"Hình như là không phải"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro