26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vật vã đã đời thì cũng về được đến nhà, thân hình đã nhỏ bé mà còn phải vác thêm cái thây đáng ghét của ai kia

Quăng Khánh Vân xuống giường, rồi nhìn chầm chầm Khánh Vân bằng ánh mắt đầy sự phẫn nộ

Nếu đêm nay Khánh Vân mà ở nhà cô bạn thân Hương Ly của mình thì sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa đây

Chỉ cần nghĩ đến thôi là đã tức muốn điên lên rồi, Kim Duyên vung tay đấm vào bụng Khánh Vân một phát

Khánh Vân đang mơ màng ở trên giường liền cảm nhận được cái đau, cô nhăn mặt rồi liền ngồi bật dậy

"Kim Duyên !! Em là đồ nói dối" - Miệng thì lảm nhảm vậy chứ mắt nhắm tịt

"Sao em lại làm thế chứ ? Vân thật sự rất buồn, em ôm anh ta, em còn hôn anh ta nữa. Rõ ràng Phạm Kỳ mới là người yêu của em mà"

Kim Duyên đứng trước mặt im lặng nhìn chị. Đúng vậy !! Người được tức giận là Khánh Vân mới đúng, em đã nói dối chị, em thật sự rất có lỗi với chị, em làm chị đau lòng

"Khánh Vân" - Kim Duyên tiến lại một bước kéo đầu chị ôm vào lòng

"Em xin lỗi nhưng chuyện không phải như vậy đâu em ưm..."

Chưa kịp nói hết câu nữa là Khánh Vân đã toang đứng dậy đẩy cô xuống giường, nằm đè lên người

"Nguyễn Huỳnh Kim Duyên là đồ nói dối"

.

.

.

Cơn đau đầu cộng với cơn tê mỏi truyền từ cánh tay khiến Khánh Vân khó chịu đành phải giật mình thức giấc

Cô nhăn nhó mặt mày

Cảm nhận được hình như có vật gì đó đè nặng ở tay, Khánh Vân liền mở mắt ra nhìn

Chính xác vật nằm trên tay mình là cái vật có gương mặt trắng trẻo với hai cái bánh bao đáng êu đang phát ra âm thanh o o, tay thì ôm mình cứng ngắt

Khánh Vân nhíu mày cố nhớ lại những chuyện hôm qua, rõ ràng là cô đã đi với Hương Ly cả ngày, rồi đến quán bar, rồi uống rượu rồi

...không nhớ nổi nữa

Sao bây giờ lại nằm đây ? Lại còn không mặc quần áo

Khánh Vân đánh đánh vào đầu mình mấy cái

"Ưmmm..."

Kim Duyên bị Khánh Vân làm cho thức giấc nên khó chịu rên rỉ

Khánh Vân nằm im lặng không dám nhút nhít

Chợt cô nhớ lại mình vẫn còn giận em nên lạnh lùng đẩy tay em ra khỏi người mình

"Dậy đi"

"Ưmm không... một chút nữa đi"

Lại giở trò mè nheo

Mơ đi, Khánh Vân này sẽ không chịu làm hòa đâu, đừng hòng

Cô đẩy em ra rồi ngồi dậy nhìn xung quanh, đây đúng là đang ở nhà mình thật, liếc mắt xuống sàn quần lớn áo nhỏ gì cũng đều bị quăng tứ tung

Giờ mới cảm nhận được ở vùng phía dưới có hơi đau nhỉ

Không lẽ nào

Tính quay sang hỏi Kim Duyên xem tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng em ấy mới đây đã ngủ lại ngon lành

Thôi

Đi tắm trước đã

Kéo cái mền ra, bước chân xuống giường, có hơi ngại một tí nhưng thôi kệ, Kim Duyên cũng đã ngủ lại rồi có ai đâu mà nhìn mình

Chạy nhanh lại tủ quần áo lấy đại một bộ rồi phóng cái vèo phòng tắm

20 phút sau bước ra

Nhìn lên giường thì thấy cục bông kia đã thức dậy và ngồi yên ở đấy nhìn mình chầm chầm

Vờ lướt qua ánh mắt của em, coi như không quan tâm, cô đi đến bàn soạn sách vở chuẩn bị đến trường, hôm qua đã bỏ mất một ngày rồi, chắc mất hết kiến thức rồi

Chưa được 1 phút thì vòng tay của ai kia đã siết chặt ôm mình từ phía sau, áp chiếc má bánh bao mềm mại vào lưng mình

"Khánh Vân !! Em muốn giải thích"

Bây giờ mới cảm nhận được không những một cái bánh bao cạ vào lưng đâu nha, tới ba bốn năm cái gì đó lận :)

Cô hít vào một hơi, tỏ vẻ không thèm quan tâm, giả vờ lật lật mấy trang sách ra xem

"Bố mẹ em đã biết chuyện của chúng ta, họ bắt em lựa chọn, một là hẹn hò với Phạm Kỳ, hai là bị giam cầm ở nhà"

Khánh Vân chợt dừng hành động lại đứng im lặng nghe em nói

"Em không thể nào bị giam cầm được, nếu bị giam thì làm sao em có thể gặp được Vân"

"Nên...em đã chọn hẹn hò với Phạm Kỳ"

Khánh Vân vẫn tiếp tục im lặng, cô là đang suy nghĩ nhưng không biết phải suy nghĩ cái gì

"Khánh Vân~ em xin lỗi mà ! Em nên nói chuyện này cho Vân biết trước"

"Đi thay đồ đi" - Khánh Vân tằng hắng một phát trước khi nói, Kim Duyên cứ như thế mà cạ cạ vào người mình một lát nữa chắc hạ đường huyết chết mất

"Khánh Vân"

Kim Duyên dùng hết sức xoay người chị lại đối diện với mình

"Vân biết em yêu Vân mà !! Em không yêu Phạm Kỳ"

"Vậy sao phải nói dối ? Sao ngay từ đầu em không nói như thế ?"

Khánh Vân hôm nay to gan dám lớn tiếng với đại tiểu thư, làm đại tiểu thư sợ sệt rươm rướm nước mắt

"Em...em sợ Vân không chấp nhận, em sợ...Vân chia tay em"

Không biết là Khánh Vân ngốc hay là Kim Duyên ngốc đây nữa, thế mà suốt ngày bảo người ta ngốc không thôi

Khánh Vân lại im lặng, cô chỉ thở dài không nói gì nữa

"Khánh Vân !! Em xin lỗi, chỉ có cách đó chúng ta mới có thể ở bên nhau thôi"

"..."

"Khánh Vân à !! Chị đừng như thế với em mà, em thật sự rất mệt mỏi hức...., hôm qua Vân bỏ đi cả ngày, Vân có biết là em đi tìm Vân ở khắp mọi nơi không..."

Kim Duyên òa khóc nức nở

Thấy em khóc cô lại quýnh lên

"Thôi em đừng khóc nữa"

Cuối cùng cũng đành chịu thua thôi, nhìn em khóc cô không nở

"Vân không giận em nữa nhé !!" - Kim Duyên quẹt quẹt những giọt nước mắt trên má

"Em đi mặc quần áo vào đi"

"Nhưng Vân không giận em nữa nhé !!"

"..."

Khánh Vân lơ lơ đeo balo lên vai lách sang một bên đi ra khỏi phòng chuẩn bị đến trường

Kim Duyên bực nhọc, em vơ đại cái áo sơ mi đã vắt khi nào ở trên ghế, khoác hờ hững vào rồi vùng vằn đi theo Khánh Vân, em bắt đầu giở thói hung hăng

Đi nhanh lên trên đứng chặn lại trước mặt Khánh Vân

"Bây giờ sao ? Vẫn giận đúng không ?"

"Ờ...thì..." - Khánh Vân nhăn mặt dời ánh mắt sang hướng khác

"Em tránh ra đi !! Đến giờ tôi đi học rồi"

"Nguyễn Trần Khánh Vân !! Chị mà giận em nữa là em cứ như vậy đi theo chị đến trường đó"

Cứ như vậy ? Là như nào ?

Khánh Vân nhìu mày nhìn Kim Duyên một cách khó hiểu, cô nhún vai

"Em sẽ không làm như thế đâu"

Kim Duyên giậm chân đùng đùng đi ra ngoài cửa, tay nắm lấy khóa cửa mặt quay ngược lại phía sau nhìn Khánh Vân

"Chị không tin em chứ gì ? chị nghĩ là em không dám chứ gì ?"

Nói vậy thôi chứ Khánh Vân mà thách em cái nữa là chết mất, đường đường là đại tiểu thư sao lại như thế ra ngoài được, cái áo mỏng đến nổi xuyên thấu thấy luôn cả da thịt bên trong

Bốn giây trôi qua rồi mà Khánh Vân vẫn chưa nhút nhít

Kim Duyên vặn khóa cửa chuẩn bị đẩy ra thì Khánh Vân bay đến với tốc độ ngàn năm ánh sáng kéo tay em lại

"Thôi được rồi !! Em tính chọc mù mắt người ta hả ?"

Trong thâm tâm Kim Duyên thở phào nhẹ nhỏm, may hồn là Khánh Vân đã kéo em lại

Em mừng rỡ choàng tay qua ôm Khánh Vân siết chặt, ngước mặt mèo con lên nhìn Khánh Vân, nhoẻn miệng cười hết cỡ

"Vân không giận em nữa nhé !!"

Nhìn cái mặt đáng yêu này ai mà chịu được, Khánh Vân thở dài

"Ừm !!"
_

🍊🍊🍊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro