27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bây giờ em đến công ty sao ?"

Chiếc xe của Kim Duyên vừa thắng lại trước cổng trường đại học. Khánh Vân vừa gỡ dây thắt an toàn ra vừa hỏi

"Ừm !! Cả ngày hôm qua em chỉ lo đi tìm Vân chắc bây giờ có hàng đống việc đang chờ"

"Ừ" - Khánh Vân trả lời với gương mặt không vui cũng không buồn

Thấy Khánh Vân như thế Kim Duyên đưa hai tay áp vào má Khánh Vân kéo mặt chị lại đối diện mình

"Nguyễn Trần Khánh Vân !! Nhìn em này"

Khánh Vân miễn cưỡng nhìn vào mắt em

"Em yêu Vân, chỉ yêu một mình Vân, chuyện với Phạm Kỳ em không hề muốn, em cũng rất khó xử nhưng nếu em..."

"Đừng nói nữa !! Chuyện này đã nghe rồi" - Khánh Vân cắt ngang

"Vân nói là sẽ không giận em nữa mà"

"Thì có giận đâu"

"Thế thái độ như thế là gì ? Trả lại Khánh Vân ngốc nghếch thường ngày của em đi"

"Thì tôi vẫn ngốc đấy thôi. Vẫn ngốc như thường ngày. Ngốc nên em nói dối tôi mới không biết"

"Nguyễn Trần Khánh Vân"

"Thôi lên lớp đây" - Khánh Vân đẩy tay Kim Duyên ra, nói, rồi quay sang mở cửa bước xuống xe

Kim Duyên thật muốn khóc mà, lúc nảy vừa mới năn nỉ, bảo là ừ không giận nữa thế mà vẫn cứ giận dai. Em ngửa đầu ra sau tựa vào ghế và bắt đầu thở gấp, cảm thấy mệt ở tim, Kim Duyên đưa tay lên xoa xoa ngực trái

Nhưng không được

Phải làm cho Khánh Vân hết giận

Kim Duyên bật dậy mở cửa xe, bước ra ngoài

Em mở điện thoại của mình lên xem thời khóa biểu của chị xem chị ấy đang ở tầng nào của ngôi trường to lớn này

Tầng 13 khu D

-cạch-

Tiếng mở cửa phát ra ở góc bên trái cuối lớp

Giáo sư đang giảng bài ở trên bục, mọi người đang tập trung nên cũng không có ai để ý, ngay cả Khánh Vân cũng thế

Khánh Vân đang ngồi ở bàn gần cuối, góc bên phải và đang ngồi cạnh một cô gái nào đó

Chưa gì hết mà thấy tức rồi, dám ngồi cạnh gái

Kim Duyên đi vòng ra phía sau hàng ghế cuối để đi đến góc bên phải chỗ Khánh Vân đang ngồi

*cốc cốc*

Kim Duyên gõ xuống bàn hai cái

"Nè !! Ra chỗ khác ngồi đi" - em nói với bạn nữ ngồi cạnh Khánh Vân

Bạn nữ ngẩng đầu lên đẩy cặp kính cận dày cộm lên sát mắt nhìn lại Kim Duyên

"Tại sao ?" - Hai chữ phát ra một cách thật chậm rãi

Kim Duyên cười khẩy một phát, em chắc chắn một điều là cái con người này ngố y chang cái tên Khánh Vân lúc trước luôn

Ừ, Có tướng phu thê đó :)

Thấy mà tức cái lồng ngực

Kim Duyên hất mặt qua phía Khánh Vân

"Đó là người yêu của tôi"

"Thì sao ?" - Cô bạn lại nói với trạng thái thật chậm rãi

Kim Duyên thật mất kiên nhẫn mà, em moi ví ra lấy vài tờ tiền dúi vào tay cô bạn

"Nhanh đi"

Cô bạn xòe mấy tờ tiền ra từ từ đếm đếm rồi gật gù dọn tập sách dời xuống bàn phía sau ngồi

Kim Duyên quạo hết sức, cô cố tình ngồi một cách mạnh bạo xuống ghế để gây sự chú ý đến Khánh Vân nhưng chị chả thèm ngó ngàng gì

"Khánh Vân đừng có giả vờ không thấy em nữa. Em tàng hình sao ?"

"..." - Khánh Vân không trả lời, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước

Kim Duyên kéo ghế sát lại Khánh Vân hết mức rồi hôn nhanh lên má chị một phát làm người ta giật mình hú hồn

"Làm cái gì vậy ? Ở đây là lớp học đó"

"Lớp học thì sao ?"- Kim Duyên hất cái gương mặt mèo con xinh xắn của mình lên thách thức

Dễ thương vậy ai chịu nỗi

Khánh Vân không thèm đôi co, lơ đi và tiếp tục học bài

"Ưmm~ Vân không thương em" - Kim Duyên tựa đầu vào vai chị, lắc lư cái tay nhõng nhẽo

Âm lượng tiếng nói của Kim Duyên làm cả cái bàn ngồi phía trên nghe thấy, năm sáu bản mặt tò mò quay xuống phía sau nhìn đôi trẻ

"Nhìn cái gì ? Chọc cho mù mắt bây giờ" - Kim Duyên đanh đá lườm một phát

Mấy con người kia hoảng hồn quay lên cái rụp một phát đồng đều

"Vân~" - Tiếp tục mè nheo

"Sao em không đến công ty đi ?"

"Vân giận em thế này sao em đi được, Vân quan trọng hơn"

"Chồng sắp cưới của em lo đấy"

"Nói gì vậy ? Sắp cưới khi nào ?"

"Em nói nhỏ được không ? Đây là lớp học"

"Em thích nói to đấy ! Ai dám làm gì em ?"

Khánh Vân thở hắt

"Dạo này Vân dám trả treo với em, Vân dám cãi lời em, Vân hết thương em rồi"

"Hai em ngồi góc bên phải bàn gần cuối lớp, ra ngoài đi, hai em ồn ào quá" - Ông thầy già với mái tóc bạc lơ phơ nhìn đôi trẻ với ánh mắt hết sức thiện cảm

Cả trăm con mắt cũng ngoái xuống nhìn theo hai người

"Bị đuổi rồi kìa ! Đi thôi" - Kim Duyên quơ tay gom hết tập sách của Khánh Vân trên bàn cho vào balo rồi kéo tay chị đi

.

.

.

"Lâu rồi không gặp em, Hương Ly" - Mâu Thủy hớn hở đi đến kéo ghế ra cho Hương Ly ngồi

Hương Ly chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi ngồi xuống. Hôm qua Mâu Thủy đã gọi điện mời cô đi ăn, đáng lẽ ra cô đã từ chối nhưng suy nghĩ lại, cuối cùng cô vui vẻ đồng ý vì cô có vài điều muốn tìm hiểu

"Chị dạo này thế nào ?"

"Chị vẫn thế thôi ! Vẫn thích em" - Mâu Thủy nói đùa

Nhưng là thật

"Thôi nào !!"

"Kim Duyên với Phạm Kỳ đang yêu nhau sao ?"

"Ừm !! Là bố mẹ chị đã ép buộc em ấy chứ em ấy không muốn đâu" - Mâu Thủy hớp một ngụm nước rồi nói

"Vậy chị có biết lí do tại sao không ?"

"Hình như là Kim Duyên đang quen một ai đó và bị bố phát hiện"

"Ừm" - Hương Ly gật gù

"Sao thế ? Dạo này em không gặp em của chị à ?"

"Ừm !! Do bận quá nên cũng ít gặp"

"Thôi đừng nói chuyện đó nữa !! Nói chuyện của chúng ta đi" - Mâu Thủy mỉm cười

"Chúng ta có chuyện gì sao ?"

"Có chứ !! Chuyện chị..."

"Em có chuyện này, chị có muốn nghe không ?" - Hương Ly biết Mâu Thủy sắp nói gì nên cô cố tình cắt ngang

"Chị...muốn..." - Mâu Thủy ngập ngừng gật đầu

"Em đang thích một người"

"H...hả...?" - Ánh mắt Mâu Thủy chùng xuống thấy rõ "Là ai thế ?"

"Chị đừng thích em nữa, việc đó chỉ làm lãng phí thời gian của chị thôi"

"Tại sao chị phải thế ? Chị thích em là việc của chị, còn việc em không thích chị thì..."

"...cũng mặc kệ em"

"Xin lỗi chị" - Hương Ly đeo túi xách vào rồi đứng lên cất bước đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro