Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Tú Nghiên rốt cục cũng dừng lại, bất quá nàng cũng không có nhiều lòng tốt như vậy, ngón tay chìm vào khu rừng rậm rạp như bức tranh cứ thế đảo quanh, đôi mắt phượng híp lại chăm chú đánh giá từng biểu tình nhỏ của Lâm Duẫn Nhi.
Thân thể của Lâm Duẫn Nhi vốn dĩ cũng không thể cử động được nhưng những hành vi quá phận kia lại khiến cho nàng càng thêm cứng ngắc, nàng còn nghĩ rằng như vậy sẽ không thể cảm thụ được gì, nhưng nhiệt độ ấm nóng kia lại càng khiến cho thân thể không tự chủ cảm thụ rõ ràng sự càn rỡ kia hơn, hai bàn tay kia vẫn vững vàng khiêu khích.
"Tiểu Duẫn muốn ta dừng lại?" Trịnh Tú Nghiên tự thay đổi cách xưng hô, giọng nói càng trở nên thân thiết, đôi môi cứ thế cọ sát đến vành tai của Lâm Duẫn Nhi, hệt như một đôi tình lữ đã yêu nhau sâu sắc, thân mật nói nhỏ.
Nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn còn đang mê mang suy nghĩ con ngươi vẫn còn lắng đọng hình ảnh trong con ngươi người kia, trong đó nội dung lại được viết khác nhau hoàn toàn. Ý tứ hàm xúc mang đây uy hiếp không cần nói cũng rõ, điều kiện giao dịch của các nàng , chỉ cần một bên lui bước thì mọi thứ coi như vô tác dụng liền hủy bỏ. Mà Trịnh Tú Nghiên cũng không ép buộc nàng, mà chính nàng phải khiến cho Trịnh Tú Nghiên làm tiếp.
Như vậy nàng mới có thể giải thoát cho Lâm Duẫn Hạ đó mới chính là điều quan trọng trọng nhất.
Vì vậy, may là trong lòng không chịu nổi đã đến cực hạn, Lâm Duẫn Nhi cắn răng, vẫn thấp giọng nói, "Không có..."
Trịnh Tú Nghiên tâm hoa nộ phóng, cũng không tha cho nàng, "Tiểu Duẫn không cần miễn cưỡng, nếu không phải là nguyện ý ta sẽ không..."
"Ta, ta không phải là không muốn." Thanh âm của Lâm Duẫn Nhi nhỏ đến đáng thương, vừa nói xong thì mắt cũng khép chặt lại, mặt đỏ hết cỡ. Nàng biết Trịnh Tú Nghiên cố ý nói như vậy, để cho nàng sốt ruột, không muốn cho nàng tự mình càng hướng sâu vào vực tối.
"Không phải không muốn, đó chính là nguyện ý sao?" Trịnh Tú Nghiên cười nói, hai tay vừa dừng tức thời lại lần nữa bắt đầu sờ nắn vuốt ve.
Cả người Lâm Duẫn Nhi nhất thời run lên, nhắm chặt mắt, một bên bất mãn không ngớt, nỗ lực ẩn nhẫn, một bên vẫn còntrái với lương tâm mà gật đầu, tự mình khinh thường chính bản thân mình vô dụng.
Trịnh Tú Nghiên không hề hỏi, biểu tình trên mặt Lâm Duẫn Nhi cũng đủ để cho nàng hưng phấn, ngọn lửa trong lòng cũng tăng thêm, dùng tay đè lên nơi mẫn cảm nhất của Lâm Duẫn Nhi
Trong lúc đó Lâm Duẫn Nhi cũng cố gắng hít một hơi thật sâu, nếu không phải do thân thể bị khống chế, hẳn là cả người bị đụng chạm như vậy nhất định sẽ giật bắn lên mất.
"Sắp không chịu nổi rồi sao?" Trịnh Tú Nghiên cười nhạo nói, khóe miệng mang đầy tà ý cùng tiếu ý so với Lâm Duẫn Nhi còn đang xấu hổ thì vô cùng đối lập, "Lương Như Phong có từng chạm qua nơi này của nàng bao giờ chưa?"
Lâm Duẫn Nhi không trả lời, nàng không hiểu tại sao Trịnh Tú Nghiên lại nhắc tới Lương Như Phong, cố ý nhục mà nàng căn bản hoàn toàn không tin tưởng nàng sao?.
Trịnh Tú Nghiên cũng không vội, ngón tay ấn vào nơi đó, chậm rãi quanh co ngọ ngoạy, ngón tay thon dài trong nháy mắt như ăn mòn thân thể Lâm Duẫn Nhi, căn bản cũng không thể kháng cự được.
"Nhạy cảm như vậy, "Trịnh Tú Nghiên nhẹ giọng trêu tức, thay đổi phương pháp hỏi chuyện, "Tiểu Duẫn có bao giờ tự mình thỏa mãn chơi đùa chỗ này chưa?"
Trong quân doanh toàn bộ đều là nữ tử, đến cả một tên nam nhân còn không có, □ □ cũng chỉ là việc bình thường, nhưng mà Trịnh Tú Nghiên lại hỏi trắng trợn như vậy chỉ càng khiến cho Lâm Duẫn Nhi thêm ngượng ngùng mà thôi.
Nàng vẫn không hề đáp lại, tuy rằng việc gì cũng chưa từng có, nhưng dường như đáp lại cũng chỉ là một nỗi khuất nhục. Bất quá dưới thân bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức, trong nhất thời khiến nàng trợn to hai mắt. Nơi địa phương mềm yếu của nàng chưa từng chịu qua bất cứ điều gì, nhưng không ngờ tới có một ngày như vậy thân bất do kỷ bị người ta dùng ngón tay gây khó dễ tùy ý mà thưởng thức.
Trịnh Tú Nghiên chợt xem thường không ngừng lặp đi lặp lại động tác xoa nắn đè ép , thân thể vẫn luôn áp sát trên người của  Lâm Duẫn Nhi:"Tiểu Duẫn không muốn trả lời ta sao?"
"..." Rõ ràng cái gì nàng cũng đều thắng, vì sao vẫn còn muốn ép buộc nàng, trong lòng Lâm Duẫn Nhi mãnh liệt buồn bực, "Chưa từng..." Nàng cuối cùng vẫn phải đáp lời, yết hầu cố nén như bật thốt lên than nhẹ khó nhọc mà nói.
"Có thật không?" Trịnh Tú Nghiên mừng rỡ, lẽ nào đã nhặt được bảo vật?
"... Ừm." trước đó cũng bị một bài học kinh nghiệm nên Lâm Duẫn Nhi cũng không dám im lặng lần nữa, ừ một tiếng coi như là ứng phó, nhưng mà thật sự là vẫn cảm thấy xấu hổ và bực mình muốn chết.
Trịnh Tú Nghiên đột nhiên thu tay lại, Minh Lâm cũng không biết tạo sao, cảm giác như trong lòng trống rỗng, thân thể theo bản năng đang được nhiệt tình âu yếm trong nháy mắt như bị xì hơi, tuy là bị ép buộc nhưng trong người dường như vẫn tồn tại thứ gì đó quái dị khiến bản thân không nhịn được.
Trịnh Tú Nghiên hiển nhiên là biết rõ nàng đang nghĩ gì, cũng không hề nói. Nàng chỉ sợ là cứ như vậy tiếp tục lần mò xuống bên dưới sợ là sẽ không thể dừng lại được, chẳng hạn như muốn thị tẩm có lẽ trên giường vẫn là thoải mái hơn.
Nhưng mà lúc này cũng không có ý định muốn buông tha cho Lâm Duẫn Nhi, kết thúc màn vui đùa dưới nước, ngón tay nhẹ nhàng điểm huyệt buông tha cho Minh Lâm, cũng không hề sợ nàng sẽ tìm cách phản kích, miệng nhỏ thoải mái, nàng ra lệnh: "Bây giờ, Tiểu Duẫn đến hôn lại ta đi."
Lâm Duẫn Nhi vẫn còn chưa hoàn toàn kịp theo với phản ứng, chỉ thấy hoa mắt, bên hông căng thẳng, cùng lúc vị trí của nàng và Trịnh Tú Nghiên cũng thay đổi. Lúc này nàng mới phát hiện bản thân cũng đã hoạt động lại bình thường rồi, nhưng mà nàng lại mất hết mọi tự do phản kháng, hai tay Trịnh Tú Nghiên đặt trên hông nàng, hai tay của nàng cũng bởi vì đột nhiên di chuyển, trong tình thế cấp bách vội nắm lấy cánh tay của Trịnh Tú Nghiên. Bên tai vẫn còn quanh quẩn những lời yêu cầu vừa rồi của Trịnh Tú Nghiên, nàng chỉ biết cương người một cục không biết nên làm cái gì mới đúng.
"Ngô..." Vì lo lắng và bối rối, cánh môi nhỏ hé ra rồi khép lại, Lâm Duẫn Nhi theo bản năng muốn đẩy Trịnh Tú Nghiên ra, nhưng lại không dám hành động, động tác cũng vì vậy mà dừng lại.
Trịnh Tú Nghiên hôn không sâu, không bao lâu cũng nhả ra, những cử động vừa rồi của nàng chỉ là muốn thử, "Chính là như vậy đó, Tiểu Duẫn học được chưa?"
Nàng rõ ràng là đang cố ý dạy cho người kia biết, Lâm Duẫn Nhi ngây ngốc, trong đầu một mảng trống không toàn bộ cũng không biết cái gì, hình như đến cả tình huống đó cũng không hề hiểu được gì. Bộ dạng ngơ ngác như vậy cũng khiến cho lòng Trịnh Tú Nghiên một trận vui mừng, chỉ cảm thấy nàng ấy thật sự vô cùng khả ái. Một nử tử anh hùng trên chiến trường như vậy, không ngờ lại là một tên đầu ngỗ ngốc ngếch, cái gì cũng không hiểu.
"Ngươi còn tính ngây người nhự vậy cho tới khi nào?"
Lúc này lâm Duẫn Nhi mới kịp hoàn hồn, chỉ biết cúi thấp đầu mặt cũng đã đỏ hồng lên, trong lòng không ngừng đấu tranh.
"Sao vậy, vẫn còn muốn ta dạy cho Tiểu Duẫn thêm lần nữa sao?"
"Không..." Không chút suy nghĩ nào liền cự tuyệt, một chữ vừa rơi ra khỏi miệng hai mắt lại chăm chăm nhìn thẳng vào mắt Trịnh Tú Nghiên, cố gắng lần nữa khiến mình tỉnh táo lại, "Không cần." Nàng cố gắng nuốt xuống một cái nhìn thấy yết hầu đang trượt xuống rõ ràng cho thấy nàng đang rất khẩn trương.
"Vậy mau đến đây đi." Tiểu mèo hoang chủ động dâng nụ hôn, thật khiến cho người ta rất mong đợi nha.
Thấp thỏm hồi lâu, hô hấp của Lâm Duẫn Nhi cũng trở nên dồn dập, cảm giác như vậy giống như muốn đem toàn bộ sỏ nhục bao quanh, nhưng mà có chết nàng cũng không thừa nhận sự hưng phấn đang tồn tại trong cơ thể mình. Nàng cũng không phải là không có nhu cầu về phương diện kia, bình thường cũng không phải là không cần nam nhân đến hợp hoan, chỉ là trời sinh nàng tính tình bảo thủ, bản tính tự kiềm chế hơn người, từ trước đến này cũng không phải cái loại đem chuyện hợp hoan làm chính cho thỏa mãn xong mà không cần chút tình cảm chỉ để vậy rồi vứt bỏ.
Nhưng bây giờ, đối mặt với khiêu khích của Trịnh Tú Nghiên, nàng cho dù có muốn kiềm chế thì cũng chỉ là lời nói suông, cho dù thân phận đối lập khiến nàng thủ tiết đến tận bây giờ, nhưng khát vọng trong lòng cũng không thể nén được. Thẩn thể Trịnh Tú Nghiên lại rất tốt trong người luôn mang theo ngọn lửa điên cuồng, không hề đốt hết toàn bộ lí trí của nàng, thân thể cùng tinh thần đối lập hoàn toàn khiến cho nàng vạn phần bị giày vò.
Tại sao nàng lại sinh ra cảm giác với một nữ nhân đối địch cùng mình? Chính mình cũng cảm thấy thật hèn hạ, rõ ràng cảm thấy thẹn muốn chết, vẫn đang còn bị ôm chặt như vậy khó có thể mở miệng hướng tới?.
Hơi hơi nâng người về phía trước, cũng không còn muốn biết là do bị ép buộc hay là trong lòng thực sự muốn được như vậy, mồ hôi trên trán nàng không ngừng tuôn ra, run rẩy tiến đến đặt lên cặp môi mỏng kia. Sợ là Trịnh Tú Nghiên lại có bất mãn, chỉ tận lực dán lên một cái rồi dừng lại, rất nhanh rơi khỏi.
Trịnh Tú Nghiên trong đầu mông lung, thân thể cũng tận tình hưởng thụ, cái tên ngây ngô này hôn đến trong lòng nàng một trận ngứa ngáy. Cảm giác được làn môi mềm mại kia sắp buông ra, lập tức nàng đưa tay lên giữ chặt lấy ót của Lâm Duẫn Nhi mạnh mẽ thâm nhập vào sâu bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phuongvy