Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngô ưm..." Trịnh Tú Nghiên đột nhiên đổi khách thành chủ, đem Lâm Duẫn Nhi trước mắt rút hết không khí cuối cùng, nàng theo bản năng đưa tay phản kháng đánh lên ngực Trịnh Tú Nghiên, đối phương ngược lại còn ôm nàng chặt hơn, hai đỉnh hồng kiêu ngạo các nàng cứ như vậy mà ma sát nhau ép đáo cùng một chỗ, cảm giác này cũng thật kỳ quái khiến cho nàng nhất thời giật mình, cả người đều nổi da gà chỉ vì chưa kịp thích ứng mà xuất ra.

Trịnh Tú Nghiên say mê hôn, chưa bao giờ chỉ vì một người lại khiến cho nàng trở nên mất khống chế như vậy, dường như chỉ hận không thể đem nàng nuốt vào bụng, trừ bản thân nàng ra thì ai cũng không thể có được nàng, thậm chí chỉ là nhìn thấy nàng!
Đúng lúc chính mình cũng cảm thấy khó thở Trịnh Tú Nghiên mới chịu luyến tiếc buông tha cho nụ hôn này. Lúc này Lâm Duẫn Nhi đã bị nàng hôn đến thần điên bát đảo, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi sưng đỏ trương lên hai cánh môi liên tục đóng khép để hấp thụ luồng không khí quý giá. Nhưng nhìn thấy ánh mắt Trịnh Tú Nghiên lại khiến cho tim nàng lại đập nhanh, thật sự muốn cắn nàng ta thêm một cái nữa.
"A...." Nơi đó của Lâm Duẫn Nhi chỉ vừa được làm dịu đi, đột nhiên nàng giật mình kinh hô một tiếng, đã thấy hai chân mình nhấc khỏi đáy bể, nằm gọn trong lòng ngực của Trịnh Tú Nghiên, tự nhiên nàng cũng đưa hai tay lên ôm lấy cổ Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên không khỏi cảm thấy buồn cười nhìn nàng, "Thì ra Tiểu Duẫn cũng thật là nhiệt tình."
"..." Biết trước mọi chuyện tiếp theo cũng sẽ như vậy Lâm Duẫn Nhi củng chĩ cúi thấp đầu không nói gì. Muốn tự mình cậy mạnh không thèm ôm Trịnh Tú Nghiên, nhưng chỉ cần thả lỏng tay ra thì cả người nhất định sẽ bị rơi xuống nước thêm lần nữa đây cũng không phải là ước muốn của nàng.
Trịnh Tú Nghiên cứ như vậy ôm nàng trong lòng đi lên bờ, ánh mắt ngả ngớn đem thân hình tuyệt diệu trước mắt ngang quét qua một một lần, càng nhìn càng cảm thấy da thịt của Lâm Duẫn Nhi dần dần trở nên đỏ hồng, ngoảnh tới nhìn mặt nàng thì đã thấy nàng vì cảm thấy thẹn mà hai con ngươi đã nhắm chặt, Trịnh Tú Nghiên cũng xác định nàng như vậy là đang xấu hổ.
Tùy tiện đem ngoại bào phủ lên người, phía bên ngoài các tướng sĩ nghe được mệnh lệnh của Trịnh Tú Nghiên cũng đã lui ra xa. Toàn bộ dịch trạm đều bị người của Trịnh Tú Nghiên vây quanh, cho nên nàng mới bạo dạn ngênh ngoai uy vũ chỉ khoác duy nhất một cái áo choàng tắm bên ngoài bế Lâm Duẫn Nhi đi trên hành lang không có một bóng người.
Lâm Duẫn Nhi lặng lẽ tìm cách phản kháng, thân cũng là một nữ nhân lại bị một nữ nhân khác bế đi nghênh ngang với tư thế quái dị này, đã vậy trên người căn bản cũng không có một mảnh y phục che thân càng khiến nàng thêm kinh hoảng vùng vằng đòi xuống để tự mình đi.

Vậy mà Trịnh Tú Nghiên hết này đến lần khác luôn xuyên tạc ý đồ của nàng, "Không cần phải sốt ruột, sắp đến rồi." Ngược lại cũng không thể trách nàng cố ý kinh dễ người, Lâm Duẫn Nhi lại giãy dụa, liên tục cọ sát trên ngực nàng, may là Trịnh Tú Nghiên định lực hơn, cũng đã ba lần xém chút là nữa chính mình đem nàng đặt tại hành lang trạm dịch này mà trực tiếp ngay tại chỗ giải quyết.
"... Ngươi thả ta xuống đi," Sắc mặt Lâm Duẫn Nhi buồn bực, rốt cục mở miệng yêu cầu nói: "Ta tự đi được."
Trịnh Tú Nghiên không thèm nghe, cước bộ vẫn liên tục, trái lại khóe miệng khẽ cong lên, hiện lên một độ cong đầy câu dẫn, "Chưa tới nơi, nàng cũng không được đi đâu."
Lâm Duẫn Nhi không rõ, cũng không hiểu được ý trong lời nói của nàng, liền thấy cái cửa phòng đã bị Trịnh Tú Nghiên đẩy ra. Thành trì trạm dịch này cũng không thể so với trong cung, bất quá so với cuộc hành quân ngày đêm gian khổ cũng đã tốt hơn nhiều rồi, huống chi phòng ngủ của Trịnh Tú Nghiên cũng chính là phòng ngủ hảo hạng loại tốt nhất, bình thường cũng không có người nào được đụng qua.
Trịnh Tú Nghiên trực tiếp đi đến giường, buông lỏng tay trực tiếp ném Lâm Duẫn Nhi lên giường. Bất chấp vùng lưng của nàng va chạm vào thành giường sẽ gây đau đớn, cánh tay Lâm Duẫn Nhi chống đỡ liền muốn đứng dậy, nhưng mà lại lần nữa bị Trịnh Tú Nghiên ép trở lại.

Lâm Duẫn Nhi thầm nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt quật cường bất khuất biểu tình nhìn Trịnh Tú Nghiên, nhưng mà một thân cũng không ràng buộc, cũng không dám tùy tiện động thủ phản kháng. Nàng không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì. Chỉ mong là Trịnh Tú Nghiên giữ lời hứa giúp nàng cứu Lâm Duẫn Hạ ra.
Cằm bỗng nhiên đau đớn, lại bị Trịnh Tú Nghiên nắm lấy đẩy lên, "Đang suy nghĩ cái gì?" Trịnh Tú Nghiên hứng thú dạt dào hỏi.
"... Không có gì." Lâm Duẫn Nhi muốn quay đầu đi, nhưng lại bị Trịnh Tú Nghiên bóp chặt hơn, cắn răng kêu một tiếng, cuối cùng nàng cũng không còn kiên trì nữa.
Trịnh Tú Nghiên cũng không cần nàng nói ra từng câu là nàng đang nghĩ cái gì, tay cũng buông lỏng, đâu ngón nhẹ nhàng phác thảo lại đường viền tinh tế trên khuôn mặt nàng, "Tiểu Duẫn yên tâm, Dật Thanh cũng đã cho binh đuổi tới bẩm báo rồi, đang nghĩ cách cứu người nhà nàng ra. Cho nên nàng không cần phải lo lắng trẫm nuốt lời, cũng có thể là được cứu ra rồi."
Lâm Duẫn Nhi nghe nàng nói như vậy, trong lòng nhất thời vui vẻ, hít sâu thở ra một hơi. Nhưng mà lần thứ hai lại bị một tên cường đại khí tràng nào đè xuống, căn bản cũng không khiến nàng vui sướng được bao lâu, "Tiểu Duẫn đây, có nên làm tròn lời hứa của nàng đi?"

"..." Đúng vậy, đây là một cái giá cao. Nàng hít thật sâu thở ra một hơi, hết thảy ngượng ngùng mở miệng, "Ngươi, muốn ta làm cái gì?"
"Rất đơn giản," Trịnh Tú Nghiên cười khẽ, "Lấy lòng ta."
Biết rõ sẽ là lời như vậy, nhưng trong lòng Lâm Duẫn Nhi vẫn không tự chủ được mà chìm xuống. Yêu cầu này tuyệt không đơn giản, nếu như làm rồi, thì nàng thực sự cũng không thể trở về được nữa. Từ này nàng cũng không còn có tư cách ngồi trên lưng ngựa mà thống lĩnh các tướng sĩ nữa, mà chân chính trở thành món đồ chơi cho nữ nhân bá đạo này dùng để phát tiết.
Trịnh Tú Nghiên khó có được hảo tâm không hề đẩy nhanh thúc ép, nàng lo lắng cân nhắc sợ là sẽ phá vỡ thời cơ này, có thể coi là như vậy, có được đáp án trước đó của Lâm Duẫn Nhi trong đầu muốn thử diễn một lần, nàng khỏi động thân thể còn làm như đây không phải việc của nàng.
Động tác của Lâm Duẫn Nhi vẫn cứ như vậy hôn một cách ngây ngô, đến cả nửa phần tình thú cũng không có. Ôm thì ôm, hôn thì hôn, còn cố ý tạo cự ly cách xa Trịnh Tú Nghiên, khiến cho nàng trong lòng cảm thấy vắng vẻ, hoàn toàn không hề thấy thỏa mãn.
Trịnh Tú Nghiên vừa bực mình vừa buồn cười nhìn nàng rõ ràng hai tay giơ lên ôm hông mình, đem làn môi ướt át mát lạnh để hoàn thành nhiệm vụ với mình vẫn là không đến nơi đến chốn loạn xạ trên mặt. Lửa giận trong lòng bị nàng ma sát càng lúc càng lớn, căn bản là không biết giải quyết.

Nhanh chóng đem nàng đè xuống giường, cùng với thân thể mình ma sát, hướng đến vành tai của lâm Duẫn Nhi nhẹ nói: "Để ta dạy ngươi biết như thế nào gọi là lấy lòng." Dứt lời, hàng loạt những nụ hôn nồng nhiệt rơi đến trên mặt của Lâm Duẫn Nhi, từ cái trán cho đến những nơi kế cận, mỗi một chỗ Trịnh Tú Nghiên cũng không hề buông tha, cũng giống như lúc ở trong bể nước, Trịnh Tú Nghiên biết rõ phần cổ của Lâm Duẫn Nhi rất nhạy cảm, cũng không ngừng kích thích, thở khí, cắn gặm, mút vào, liếm liếm, đem cái tên ngốc nghếch ngây người kia đáng thương bị khốn đốn mà thở hồng hộc, hai mắt cũng đã ẩn lớp sương mờ. Nhưng thà cố gắng chịu đựng cũng không chịu phát ra tiếng ngâm nga.
"Ta muốn nghe thanh âm của Tiểu Duẫn". Thanh âm của Trịnh Tú Nghiên khàn khàn nói bên tai, lấy tay đẩy ra cánh môi mà Lâm Duẫn Nhi đang cố cắn chặt, giọng nói của nàng rất ôn hòa, giống hệt như chưa từng bao giờ nàng ôn hòa như vậy.
"Ưm..." Hai mắt Lâm Duẫn Nhi vẫn duy trì không hề mở, nhưng giọng nói Trịnh Tú Nghiên bên tai cũng nghe thấy được, cũng biết thả lỏng hàm răng nhả môi ra, thân thể cương cứng nàng nỗ lực lắm mới thả lỏng một chút, cả người như được thoát khổ, lập tức mở miệng ngâm khẽ một tiếng.

Ngón tay của Trịnh Tú Nghiên không biết từ lúc nào đã chạm đến nơi tư mật, đột nhiên ấn lên đó, căn bản cũng không hề dự đoán trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phuongvy