Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Duẫn đừng sợ, đem nàng giao cho ta, ta sẽ thật ôn nhu, sẽ không làm đau nàng." Trịnh Tú Nghiên thấp giọng ở bên tai nàng mê hoặc, cái lưỡi mềm mại cuốn lấy tấy vành tai Lâm Duẫn Nhi, hé miệng đem vành tai ngậm vào, hơi thở như lan, khiến cho toàn thân Lâm Duẫn Nhi vốn đã mẫn cảm lại không ngừng được run rẩy.
"..." Lâm Duẫn Nhi nói không ra lời, cả người không còn chút khí lực nào bị Trịnh Tú Nghiên đè dưới người mà thở dốc, miệng mở lớn căn bản cái gì cũng không giấu được, mà tay của người kia lại có thể tùy ý tìm tòi nhào nặn khiêu khích, nàng khó chịu đến cực điểm, toàn thân như là bị lửa đốt.
Tại sao mới được có một lúc, mà, mà lại biến thành như vậy? Thân thể của nàng thật kỳ quái, cảm giác trống rỗng, cảm giác: " muốn thứ gì đó lấp đầy bên trong. Rõ ràng là cực kỳ chán ghét Trịnh Tú Nghiên chạm đến, nhưng cứ như vậy ác vửa khiêu khích lúc xa lúc gần, khiến nàng càng muốn thêm được nhiều hơn nữa.
"Ưm~~ a~~~....không" Không nên chơi đùa chỗ đó, nàng thực sự, không chịu nổi. Hình như, sẽ...
Trịnh Tú Nghiên bên dưới không ngừng chà xát xung quanh di chuyển, lúc này cũng không rõ có phải đã tìm đúng được nơi ấy không, còn là sắp đến rồi, Lâm Duẫn Nhi cũng đột nhiên run lên giữ dội hơn, liều lĩnh đem khí lực vươn tay cũng lớn hơn, liền muốn đẩy nàng ra.

Trịnh Tú Nghiên thấy thần sắc nàng như vậy, tay cũng dừng lại động tác khiến cho bộ ngực của Lâm Duẫn Nhi phát sinh một cảm giác mất mác, ngay sau đó trở tay đem hai tay Lâm Duẫn Nhi gom lại nắm chặt, tay còn lại tháo chiếc đai bên hông ra, quấn lại vài vòng đem hai tay Lâm Duẫn Nhi trói chặt, kéo lên trên đầu. Hai tay bị trói giơ lên đầu, làm bại lộ toàn bộ hình dáng cùng đường cong tuyệt mỹ của Lâm Duẫn Nhi phơi ra trước mắt.
"Ngươi muốn làm gì, ngươi... A~~~ ưm...." Lâm Duẫn Nhi kinh hoàng nhìn nàng đem hai tay mình cột lại, nhưng mà khí lực cũng chênh lệch thực sự nàng cũng không giãy được. Rõ ràng bình thường khí lực của nàng cũng không hề nhỏ, tại sao bây giờ lại để cho một mình Trịnh Tú Nghiên chơi đùa, đến cả một chút sức lực nàng cũng không còn. Nàng càng không nghĩ tới cái thanh âm ngâm nga khe khẽ kia lại từ chính cửa miệng mình mà phát ra. Nàng làm sao cũng không thể chịu nổi được?
Trịnh Tú Nghiên cũng không cho nàng hỏi nhiều, lần thứ hai đưa tay trượt xuống, tìm đến giải đất khi nãy còn chưa làm nhiệm vụ. Lâm Duẫn Nhi toàn thân cương cứng dục vọng trong nháy mắt lần nữa dâng trào. Từng trận thở dốc, cùng hàng loạt tiếng ngâm nga nhẹ hệt như là độc dược mê người, khiến cho nàng không thể khống chế được mà càng thêm si mê, hành động bên ngoài càng trở nên điên cuồng.

Nàng đồng thơi hô hấp cũng nặng nề, thoả thích kéo dài vỗ về an ủi chỗ đó trên thân thể, "Tiểu Duẫn..."
"Ư, a... không nên... Dừng lại... Không, a ..........!" Sau tiếng kêu thảm thiết khỏi miệng, cả người Lâm Duẫn Nhi đều mơ hồ, nàng ưỡn cao thân thể, muốn hướng đến Trịnh Tú Nghiên để đòi lấy càng nhiều vui sướng hơn. Trong nháy mắt, nàng tiếp nhận lấy cái khoái cảm mà chưa bao giờ có được tận tình mà hưởng thụ, cảm giác vô cùng thoải mái khiến nàng mất đi phương hướng cũng không còn chút kiên nhẫn nào, thầm nghĩ muốn hòa tan bên trong đó.
Bởi vì cũng là lần đầu tiên được phóng thích, thân thể Lâm Duẫn Nhi cũng nằm bệt xuống hơi co quắp, trong miệng khô khốc chật vật nuốt nước bọt, từng ngụm từng ngụm thở dốc biểu lộ sự mệt mỏi của nàng.
Tinh thần Trịnh Tú Nghiên cũng không hề giảm nhiệt, nàng nhẹ vén mái tóc trên của Lâm Duẫn Nhi, sau đó đem ngón tay ôn nhu lau đi mồ hôi trên đó, "Qủa nhiên Lâm Duẫn Nhi là lần đầu tiên, nhanh như vậy, mà đã liền..." Nàng cố ý không nói tiếp.

Lâm Duẫn Nhi đóng chặt con ngươi, lông mi vô lực run run. Nàng cũng từng ước muốn chiến thắng mà trở về, thiên hạ thái bình, nàng cũng quay về thú phu cùng nhau sống đến hết đời. Nhưng lúc này đây nàng lại phải nằm dưới thân của một nữ nhân ra sức mà rên rỉ cùng ngâm nga.

Hôn lên môi Lâm Duẫn Nhi một cái nhẹ, Trịnh Tú Nghiên cũng không hỏi tới ý của nàng, khóe miệng cong lên, tay nàng cũng bắt đầu hướng đến nơi tư mật sâu kín kia mà tìm tòi. Lâm Duẫn Nhi cũng vô lực nhưng lại bị động tác của nàng khiến cho giật mình tỉnh giấc, thế nhưng hai tay lại bị trói, sợ hãi tăng lên, cái gì cũng không làm được.
Cái kiêu ngạo đầy khuyết điểm nàng cũng đã buông xuống từ lâu, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Trịnh Tú Nghiên lắc đầu khẩn cầu, "Không cần, không cần nữa..."
"Hưm..." Trịnh Tú Nghiên lại đưa tay điểm một cái lên môi nàng, "Ngươi không nên vội từ chối, vừa nãy chỉ là trò đùa, bây giờ mới thật sự bắt đầu." Nàng muốn tiến tới, lần này Lâm Duẫn Nhi có nói gì cũng vô dụng.
Ngoài việc chỉ biết lắc đầu, dùng ánh mắt yếu ớt đến cả chữ 'Cầu' cũng không hề thoát ra khỏi miệng, thật ra nàng cũng biết rõ có nói ra thì cũng vô dụng. Nhưng nàng vẫn không cam lòng, nàng thấy sợ hơn. Tại sao Trịnh Tú Nghiên lại đối với nàng như vậy, cuối cùng nàng đã làm sai chuyện gì không thể tha thứ, nàng ta nhất định phải dùng tới thủ đoạn này để đối phó nàng? Ngay cả chút quyền tự do cũng không cho nàng!

Trịnh Tú Nghiên không vội tiến vào, nơi đó vẫn còn ướt át tay vẫn luật động từ cửa mình khiến cho nước tình tràn ra dào dạt, động tác vẫn êm ái giống như một người vợ dịu dàng.

"..." Cũng biết rõ tất cả đều vô dụng, vị nữ vương bá đạo này căn bản cũng không hề để cho nàng phản kháng cùng cự tuyệt. Trong lòng Lâm Duẫn Nhi cũng trầm xuống, chỉ xem như mình đã chết rồi, coi tất cả mọi chuyện lúc này giống như không có quan hệ gì.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thực sự có cố thế nào cũng không thể làm được. Đặc biệt là lúc này ngón tay của Trịnh Tú Nghiên đã chạm đến nơi non nớt nhất của cửa mình, trong lúc đầu óc nàng còn đang mơ màng suy nghĩ liền mạnh mẽ tiến vào, nàng giật người run một trận trong lúc không chú ý cũng khồng hề là giả vờ, "Không cần vào, ta... A --!"
Hành động đầy bất ngờ, liền dừng lại một chút sau khi ngón tay đã xuyên qua nơi mỏng manh ấy, cũng biết được đây chính là lần đầu tiên của Lâm Duẫn Nhi, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, động tác của Trịnh Tú Nghiên cũng vô cùng nhanh nhẹn và dứt khoát, nhất thời máu đỏ tươi tràn theo ngón tay giữa của nàng chảy xuống.

Cả người Lâm Duẫn Nhi cũng co lại thành một khối, mãnh liệt cắn lên môi dưới, chưa nghĩ đến nó lại thống khổ như vậy. Cho dù cả người từng bị vết thương chồng chất, cũng từng nếm qua roi quất của quân pháp, nhưng cũng không thể so với một phần ngàn đau đớn của chuyện này. Vì quá đau, đến cả miệng cũng không hé được một lời, chỉ biết nghẹn thanh mà nuốt vào, khiến cho người ta đau lòng.

"Tiểu Duẫn, chịu một chút, chịu một chút sẽ qua thôi." Trịnh Tú Nghiên nhẹ giọng dỗ dành nàng. Không biết tại sao khi nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đau đớn thì lòng nàng lại chút có chút vui sướng, khiến nàng không thể không yêu. Càng thêm yêu hơn. Cũng trong nháy mắt mắt ấy, nàng cũng đã khẳng định lòng mình, mãi mãi sẽ không buông người này ra bao giờ nữa.
Tuy là một nữ nhân quyền cao chức trọng, nhưng mà trong lần đầu tiên cùng nhau giao hoan lại phải chịu đựng sự thống khổ này, cũng không rõ đây có phải là ý trời không. Thật ra Trịnh Tú Nghiên cũng đã từng trải qua nỗi đau này, cho đến bây giờ nhớ lại cũng khiến cho nàng cảm thấy kiêng dè. Nàng chưa hề cùng nam nhan trải qua chuyện ấy, chẳng qua là do ý của mẫu hoàng, trong đêm tân hôn đã chuẩn bị cho nàng một vài thứ cần thiết để che mắt người, đem nơi ấy xuyên thủng. Vốn nghĩ rằng chỉ là cái đau nhỏ, nhưng không ngờ được cơn đau càng trở nên dữ dội, nàng nằm co người thống khổ chịu đựng trên mặt đất, mồ hôi lạnh tuôn không ngừng.
Mà lúc đó cũng không hề cho nam nhân chạm qua, cho dù là tên hôn phu kia, mỗi lần hắn thấy nàng cũng chỉ biết lúng túng cùng ai oán. Nàng cũng có chút áy náy nhưng thực chất không thể tiếp nhận chuyện đó được.

Sau một lúc chợt cảm thấy dường như  Lâm Duẫn Nhi đang tỉnh lại, Trịnh Tú Nghiên thở dài một cái, bắt đầu thăm dò tiếp tục tấn công, động tác này hiển nhiên khiến cho Lâm Duẫn Nhi là người nằm dưới cũng thấy sợ hãi, nàng chật vật lắc đầu, gò má nàng cũng đã ướt đẫm cũng không rõ đó là mồ hôi hay nước mắt nữa, "Tha, tha ta... Không cần...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phuongvy