Chapter - Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   " Nếu bạn là con người duy nhất còn tồn  tại trên trái đất thì sao nhỉ? "

   '' Cậu đang nói gì vậy tớ không hiểu? ''

    '' Vậy sao ... vậy đó là sự thật "

                                                                                    " * "

   Khi thế giới mà chúng ta sống không cần đến sự sinh sản, chúng ta không cần đến sự yêu thương được gọi là "tình yêu", chúng ta sống chỉ để phục vụ lợi ích, nhu cầu riêng của mình liệu điều đó thực sự có tốt, thực sự tốt đẹp cho tất cả chúng ta, chắc họ sẽ không hiểu đâu vì ... họ đâu phải con người.

                                                                                    "  *  "

      " Các em chú ý vào sách nhé, chúng ta học bài 15, con người được tạo ra từ đâu ? "

    Tôi chăm chú nhìn vào quyển sách trước mặt , nó đề rõ bài 15: 'con người được tạo ra từ đâu '. gọi là học để biết chứ thực ra cái tuổi này rồi ai mà chả biết .

    " Đúng thế con người được tạo ra từ một khối nhau thai được ủ trong lồng kính và phát triển nhờ hấp thụ chất dinh dưỡng sau chín tháng mười ngày chúng ta có cơ thể hoàn hảo và chào đời "

   Tôi biết đây là sự thật nhưng cứ mỗi lần nghĩ về nó hoặc được nghe về vấn đề này tôi tự hỏi "liệu đó có phải là sự thật". Tôi đem câu hỏi đó về nhà, tôi hỏi câu hỏi đó với người nuôi dưỡng tôi, mọi đứa trẻ đều gọi người nuôi dưỡng chúng là " quản giáo ", tôi nhận được câu trả lời mờ nhạt.

         " Hãy tin vào những gì con được học nhé. "  

    Quản giáo thường là các cô có độ tuổi trẻ, họ chăm sóc chúng tôi cho đến khi chúng tôi 18 tuổi 

          " Này, chiều nay cậu hỏi quản giáo điều gì thế ? "

          " À, cậu có nhớ bài học môn 'tự nhiên và phát triển' hôm nay ko "

           " Có ... nhưng Nido -san, chẳng phải chúng ta đã biết điều đó từ khi sinh ra hay sao ? "

            Amika Nido, đó là tên của tôi, cho đến nay tôi 17 tuổi.

       " Ừ, nhưng thi thoảng tớ có chút gì đó suy nghĩ về vấn đề này ... liệu nó có phải sự thật không? ''

    Người đang nói chuyện với tôi là Tsun Kuge, cậu ấy ở với tôi từ bé đến giờ chúng tôi là bạn từ khi sinh ra và được sắp xếp là sẽ sống cùng nhau cho đến khi 18 tuổi. Hai chúng tôi chỉ là một trong hàng trăm cặp nam nữ được sống trong nhà này.

         Nam và nữ được xếp lẫn nhau nhưng chỉ có tôi  với Kuge và một cặp có 2 bạn nữ nữa  được xếp lẻ ra. Mỗi năm, mỗi nước tự gia hạn số người được sinh ra ví dụ như năm nay là 2500 đứa trẻ được sinh ra thì sang năm sẽ tăng lên hoặc giảm đi trên một nước sẽ là khác nhau, họ được sinh ra, cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, chuẩn đến từng giây.

           Tối nay tôi được gọi đến phòng của quản giáo để nhận nhắc nhở.

           " Vào trưa nay ngày mai con sẽ được chuyển tới nhà mới, mau chuẩn bị đi "

             Nghe được tin này tôi có chút nuối tiếc và buồn vì phải rời đi mà không được ở cùng Kuge nữa 

              " Này Kuge, mai tớ sẽ rời khỏi đây  và chuyển đi nơi khác "

              " Ồ vậy sao, mừng cho cậu nhé "

              " Cậu không thấy buồn sao "

               " Hả, buồn ... là sao "

               " À ... là ... cậu không thấy cảm giác nuối tiếc gì khi tớ rời đi hay sao "

               " Không hề "

                                                                      "*"

               Ngày hôm nay là ngày tôi rời đi.

                Có chút gì đó lưu luyến với căn nhà này và với Kuge nữa, tôi không hiểu vì sao tôi lại có thứ cảm giác kì lạ đó. 

                 Từ trước tới giờ tôi chỉ có một cảm xúc duy nhất là vui và cư xử như bao người khác .

Tự gạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, tôi nhìn về cổng nhà, nơi tôi sắp rời đi và tạm biệt nó mãi mãi, thì đúng lúc đó một bạn nữ được hai người đàn ông đi bên cạnh như tôi vừa nãy .  

                   Bạn ấy cười và ngồi vào hàng ghế sau cùng tôi, bạn ấy chìa tay ra chào tôi.

            " Chào cậu, mình là Idori Mishiku, rất vui vì từ nay là bạn cùng phòng với cậu tại nhà mới  "



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro