T.43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ác mộng

" Wake up ! " . Cô giật mình bởi tiếng gọi đó, giật mình với tay mở công tắc đèn. Nhưng lạ thay đèn không sáng. Cô quay đầu nhìn vào cửa sổ. Trời vẫn còn tối, không hề có ánh trăng hay ánh đèn nào hắt vào phòng ngủ của cô. " Chắc mất điện rồi " – cô thầm nghĩ, cô tính nhắm mắt ngủ tiếp thì đột nhiên một tiếng gọi nữa làm cô giật nảy mình. " Ngọc . Wake Up " .
" Ai...ai vậy " . Cô hốt hoảng hốt kêu lên nhưng đáp lại cô chỉ là một tiếng cười nhe, cô cảm nhận được có ai đó đang đến trước bàn học của mình, tiếng chân bước đến làm cô nổi da gà, mồ hôi lạnh chảy ra. " Người đó " chậm rãi ngồi xuống và khẽ hát một câu ( dịch từ tiếng trung ) :" Ở trong không gian đen tối này, em có cảm nhận được sự thống khổ này không ? Nó đang len lỏi vào không gian đen tối này đâm mạnh vào lưng em . Ở trong không gian đen tối nay, em có thấy một con người, một con người mang một con mắt đen tối như không gian này không ? ) . Cô sợ hãi kéo chiếc chăn lại nhưng cô phát hiện chiếc chăn của cô đã ướt từ lúc nào. " Cạch " ánh đèn chợt bật lên rồi nhanh chóng biến mất nhưng đủ làm cô sợ hãi muốn ngất đi. Chiếc chăn của cô đã nhuộm đầy máu, mùi tanh xộc lên làm cho cô muốn nôn. Cô đạp chiếc chăn ra muốn chạy khỏi căn phòng này. Nhưng cô vừa bước một chân xuống thì cô cảm nhận được chân mình giẫm vào một thứ chất lỏng nào đó làm cho cô té ngã xuống. " Đó là máu " cô há hôc miệng , muốn kêu lên nhưng cơn sợ hãi đã bóp nghẹt thanh quản của cô. " Cạch " ánh đèn điện sáng lên làm cho cô nhìn thấy một hình ảnh làm ám ảnh cô mãi mãi
" Người " đó đang ngồi ở bàn học của cô, cánh tay đang mân mê bức ảnh chụp của cô và người yêu của cô mỉm cười nhìn vào bức ảnh nhưng đáng sợ hơn cả là đôi mắt của hắn, nó hoàn toàn là một màu đen. Hắn ta lại khẽ hát :" Nhặt lên đi, trái tim của kẻ đã xé bỏ bức ảnh còn đẹp hơn thế này, thiêu cháy đi hơi thở cuối cùng của kẻ khốn đó. Em có cảm nhận được không, sinh mệnh tươi đẹp của em đang nằm trong tay anh đó " .
Cô kinh hoàng lùi lại và bỗng phát hiện ra có một cái xác đang nằm trên giương của cô. Đó là Lý bạn trai của cô đang nằm trên đó. Khuôn mặt đó chính là Lý nhưng lại mang nét kinh hoàng và nơi đáng lẽ là lồng ngực thì lại bị khuyết mất, máu từ đó chảy không ngừng. Cô chạy lại ôm xác của Lý thì " Người " đó ném ra một vật xuống chân Ngọc. Đó là một quả tim vẫn còn chút hơi ấm và xung quanh bao bọc bởi máu. Cô loạng choạng ngã xuống. Hắn đứng dậy và tiến đến gần cô, cô muốn bỏ chạy nhưng căn bản cô không còn một chút sức lực nào. Đèn chớp tắt rồi lại sáng, hắn đã biến mất, cái xác cũng biến mất. Cô vội vàng đứng dậy muốn thoát ra nhưng đột nhiên bóng tối lại tràn ngập khắp căn phòng. Cô lại hoảng sợ muốn vùng ra khỏi nơi đây nhưng có một bàn tay đặt lên vai cô. Nó lạnh lẽo và có cảm giác như không hề có sức sống trong đó. Cô run run đặt tay lên bàn tay đó và cô hốt hoảng khi sờ phải chiếc nhẫn đôi mà Lý tặng cô mấy hôm trước. Cô quay đầu lại và nhìn thấy cánh tay đó đã bị cắt rời ra đang ghim chặt vào vai cô. Một tiếng hát khàn khàn chợt hiện lên " Nhặt lên đi, cánh tay của kẻ vĩnh viễn không xứng với em. Cháy lên đi linh hồn của cả em và hắn. Em có cảm nhận được không, sinh mệnh tươi đẹp của em đang nằm trong bàn tay này đó " . Cô nhận ra giọng nói đó là Dương, kẻ mà cô đã bỏ rơi vào nửa năm trước. Cô run run nói :" Anh là Dương? Anh đã tự sát vào tháng trước rồi mà, tại sao anh còn...". Lời chưa nói hết bỗng đèn sáng lên, khuôn mặt của " Hắn " hiện lên áp sát khuôn mặt cô, đôi mắt đen vô hồn đó xuất hiện như ghim sâu vào tâm hồn cô. Cô cảm nhận khoảnh khắc đó cái chết gần kề với cô lắm rồi. Trong khoảnh khắc đó, " Hắn" hét to với cô một câu nhưng đủ làm cô sợ hãi suốt đời : " Vĩnh biệt " . Cô mất dần ý thức..
Cô giật mình bật dậy khỏi giường và nhìn lại xung quanh. " Hoá ra là mơ "- cô thầm nghĩ. Cô muốn đi rửa mặt thì lại cảm thấy một bàn tay nhẹ đặt lên vai cô và nghe một tiếng gọi làm cho cô run sợ .
" Wake Up ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi