Chap 21: Đi leo núi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

————— 3 POV —————

"Hộc.... hộc.... hộc...." (Selena)

Trong căn phòng nhỏ tối tăm lạnh lẽo, một hình bóng nhỏ bé ngồi bật dậy. Cô không thể hiểu được cảm giác này, chỉ cảm thấy lòng ngực ẩn ẩn khó chịu, mặc dù rất nhỏ, nhưng đã bao lâu rồi cô trái tim cô lại co rút như vậy? Cô chống người đứng dậy, nhìn ra bầu trời sao. Lại là chị. Cứ nghĩ đến chị là cô lại thấy nhớ nhung, mặc dù đã đỡ nhiều nhưng hình bóng ấy vẫn khắc sâu trong tim cô. Cái cảm xúc này có phải chăng là đau lòng? Là không nỡ? Hay chỉ là khó chịu một người lương thiện như vậy ở thế giới này? Cô không biết, hoàn toàn không. Nhưng cô biết, cô không hề hối hận! Lúc trước, cô từng muốn chị mãi bên cô, nhưng giờ, cô muốn li chị thật xa thật xa, vì chị như thiên sứ, mà cô là ác quỷ. Chị ấm, nhưng mãi sẽ không truyền được cho cô. Giờ cô biết rồi, chỉ ác quỷ với nhau mới thật sự vui được mà thôi...

"Chị... đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng gặp nhau nhỉ? Em... lại mơ thấy chị đây này. Chị không tính toán rời khỏi tâm trí em sao? Em thật sự không thích cảm xúc bức bối này, cứ như là một cây kim nhỏ đang đâm vào lòng em vậy, không đau, nhưng thật khó chịu. Có phải em nên quên đi không? Nhưng biết làm sao bây giờ, ở nơi này, mọi người đều giống em, đều thật ấm áp, đều không dùng ánh mắt khinh miệt đó nhìn em. Ở đây cũng có những chị gái rất dễ thương nha! Chị lúc ấy cứ nói em thật lạnh nhạt, bảo em cười nhiều lên, rồi nói ngày mai sẽ thật tốt đẹp, sẽ lại tươi sáng. Nhưng mà, từ trước đến giờ em vẫn luôn ở trong bóng tối, mà ánh sáng duy nhất và đầu tiên là chị lại tắt nhanh như vậy! Lần đầu tiên em cảm thấy tình thân ngoài mẹ, chị đó! Bây giờ em rất tốt, nhưng chắc sẽ không lại gặp chị đâu nha! Em thích bóng tối của mình, cũng thích mọi người ở Slender Mansion. Dù cho lúc sau xuống địa ngục, em cũng sẽ phá tan nơi đó và tìm niềm vui cho mình. Bởi em vốn dĩ là ác ma, và em thích nó. Nhưng chị, ấm áp như vậy, tốt đẹp như vậy, chắc là phải ở trên thiên đàng rồi. Hãy nhìn em, nhìn em vui vẻ, nhìn em cười, nhìn một em ở trong bóng tối. Em sẽ không bao giờ tới được ánh sáng, và em không cần. Em vẫn luôn nghĩ, có phải nếu chị xuất hiện sớm hơn, nếu chị lưu lại bên em nhiều hơn tí nữa, có phải em cũng có thể trở thành thiên thần hay không? Nhưng không phải đâu. Em là em bây giờ, và mãi mãi như bây giờ, máu lạnh như vậy, tàn ác như vậy. Nên, em sẽ không quên chị đi. Chỉ là, em sẽ chôn sâu tận đáy lòng, giữ lại chút ấm áp vốn đã tắt ngúm. Không sao đâu, bởi vì tim em vốn đã đóng băng từ nhỏ xíu rồi. Chị từng nói muốn đi thật nhiều nơi phải không? Em sẽ giúp chị. Em không áy náy về việc giết người đâu, em cũng không hối hận. Em máu lạnh vậy đó! Chị có thất vọng không? Cũng không nghĩ cô bé yếu ớt ngày đó mình thương mến lại điên cuồng vậy đúng không? Không sao, bởi em rất vui. Chị ở trên thiên đàng chắc cũng vui lắm nhỉ, vì chị vốn thuộc về nó mà. Cảm ơn chị cho em độ ấm để rồi em có thể hoàn toàn đóng băng chính mình. Em không mong muốn mơ thấy chị đâu nha! Dù sao, em rất vui! Cảm ơn, chị!" (Selena)

Cô vừa nói vừa cười một nụ cười thật quỷ dị, như một ác ma đang chơi đùa với con mồi của mình, nhìn nó vùng vẫy trong đau đớn và tuyệt vọng để rồi chấm dứt cuộc đời nó ngay khi nó nghĩ rằng mình đã thoát được. Không có gì đau hơn hi vọng rồi lại tuyệt vọng, như người lạc trong sa mạc tìm được nước uống, nhưng đến gần mới biết, đó chỉ là ảo giác tốt đẹp của mình mà thôi, liệu cậu ta có còn bước tiếp được? Và, cũng không gì lạnh hơn sự ấm áp vụt qua trong đêm tối để rồi lại biến mất, thật thê lương đến làm người đau lòng. Cô biết, biết chứ! Cô biết mình điên cuồng, cô biết! Mọi người ở đây cũng không phải người thường, họ là sát nhân, là máu lạnh. Dù cho cô có đáng yêu tới đâu trong mắt họ thì ở ngoài cô vẫn là một sát nhân làm người ghê tởm nhưng không thể không sợ hãi. Đáng yêu... ừ thì đáng yêu. Chị cũng từng nói như vậy. Nhưng không giống nhau, bởi vì chị không giống cô. Chị cũng không giống họ. Chị tốt đẹp và lương thiện. Chị, giống mẹ cô vậy, ấm áp và dịu dàng, không nên sống ở cái thế giới dơ bẩn này! Lúc đó, khi mẹ mất, cô nhớ cô từng khóc rất nhiều rất nhiều. Nhưng giờ, nếu cho cô quay về, cô sẽ không khóc. Mẹ cô mất rất tốt! Ít nhất mẹ vẫn luôn cho rằng ba yêu mẹ, rằng mẹ hạnh phúc! Mẹ sẽ mãi trắng tinh! Đến nỗi chị... chị đã bị nhuốm một ít màu đen. Thật buồn! Đáng nhẽ chị nên chết sớm hơn một tí! Lúc ấy ánh mắt của chị đã không còn sáng như trước nữa... Nhưng cô vẫn lưu luyến độ ấm ấy, muốn thêm một chút. Trước đến giờ cô vẫn nhớ đến cảm giác mất mát đó, nhưng chỉ có mất mát. Cô có đau buồn không? Cô không biết, vì cô không nhớ đau buồn là gì nữa, chỉ là có chút thiêu thiếu... Nhưng giờ, cô  đã có nơi cho mình. Mọi người ở đây, giống cô! Máu lạnh và đầy tội ác! Họ cũng nhuốm đầy máu tươi và bóng đêm, và cô thích ở bên họ. Thế giới này phù hợp để cô và họ tàn phá nó. Cô cũng thích họ! Những đồng loại, những người thật sự có thể cho nhau niềm vui! Thiên thần... không nên bị hành hạ ở đây. Nên chị vẫn là nên tan biến đi, giữ lại sự đẹp đẽ ấy. Còn cô, cô thích ở đây. Nơi này mới là nơi thuộc về cô. Nên, chị, yên nghỉ đi nhé!

Nụ cười khúc khích quỷ dị và ghê rợn vẫn tiếp tục vang lên trong bóng đêm.....

————————

"XUỐNG ĂN CƠM COI LŨ LƯỜI NÀY!!!" (Slendy)

Ầm!

"Auu..." (Selena)

Selena ôm đầu bò từ dưới đất lên. Hôm qua nửa đêm tỉnh dậy làm cô bây giờ vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng cô mà không xuống thì đảm bảo là sẽ chẳng còn gì cho cô ăn. Rối rắm một hồi, cô quyết định, ngủ!

Rầm... rầm... rầm...

"Đm gõ gì mà gõ! Có để yên cho người ta ngủ không!!" (Selena)

Một cái gối đập thẳng vào cửa.

Rầm... rầm... rầm...

"Biết rồi biết rồi!!!" (Selena)

Bò dậy vuốt vuốt cái đầu rối tinh rồi mù và sửa sang lại quần áo, cô mở cửa ra vô cùng 'nhẹ nhàng':

"Ai?!?" (Selena)

Bên ngoài là một cậu nhóc tầm tuổi cô xém tí nữa bị cửa đập vô mặt:

"Sao lâu quá vậy?" (Ben)

"Cậu gõ cái gì mà gõ? Tôi muốn ngủ." (Selena)

Vừa nói cô vừa đóng cửa lại, nhưng một cái tay khác đã chèn vào:

"Lười hả nhóc? Dậy đê! Anh cũng dậy rồi đây cơ mà!" (Jeff)

"Mày làm gì??! Tao kêu được rồi!" (Ben xù lông)

"Hah! Để mày kêu thì nhóc nó đi ngủ lại luôn rồi á!" (Jeff không thua kém mà dỗi trở về)

Còn Selena? Cô mặc kệ bọn họ và bò xuống ăn sáng. Phiền gì đâu!

———————————

"Tôi muốn đi leo núi!" (Selena)

"Ểeeeeeeeee!!!" (Nữ trong Slender Mansion)

"Em muốn đi đâu cơ?" (Jane)

"Đi leo núi." (Selena)

"Tại sao? Tại sao lại đi leo núi?" (Nina)

"Không có lí do gì đặc biệt, chỉ là muốn thử một chút." (Selena)

"Ể!!?" (Clockwork)

"Không đi được không? Chị buồn chết mất!!" (Nina)

"Không được!" (Selena)

"Thôi nào thôi nào! Để em nó đi tí đi! Sao lúc tụi tui đi thì mấy bà không lo lắng như vậy?" (E.J)

"Selena mạnh lắm cơ mà! Em ấy không sao đâu, làm như tử biệt không bằng ấy!" (L.J)

"Sao giống nhau được? Selena đáng yêu thế này, còn ông đáng ghét thế kia, với lại không phải là lo lắng, mà là nhớ nhung!" (Jane)

"Chị đi chung với em!" (Clockwork)

"Clockwork mà đi chỉ làm em ấy phiền thêm thôi! Clockwork nên ở nhà đi! Toby nói thiệt đó!" (Toby)

"Em đi một mình được." (Selena)

Kì thật cũng không phải là cô muốn đi một mình, mà là cô không quen đi cùng với mọi người như vậy. Lúc trước sinh hoạt với Jeff và Ben cô cũng không cảm thấy gì vì họ cũng tuỳ tiện giống cô, giờ nếu là đi theo các chị này chắc là sẽ rất mệt. Không phải không thích họ, họ ở chung rất vui, làm cô có một cách sinh hoạt khác náo loạn hơn, nhưng mà cứ nghĩ đến lần đi shopping kinh hoàng đó là cô lại... Chạy thôi! Không thể sống nổi!!!

"Vậy khi nào em đi?" (Nina)

"Tối nay." (Selena)

"Cẩn thận." (Dina)

"Ừm!" (Selena)

Trong lúc đó, có hai người vẫn bảo trì trầm mặc một cách kì lạ...

————— Buổi tối —————

Vừa bước ra khỏi phòng với chiếc ba lô nhỏ nhắn, cô đã đụng vào một thứ gì đó cứng rắn và ấm áp.

"Au... Làm cái gì vậy!!!" (Selena)

Selena thàm thì tức giận. Nếu không phải mọi người đang ngủ thì cô đã gào ầm lên rồi!

"Tôi đi cùng. Cô đi một mình chết đói thì ai nhặt xác cho." (Ben)

"Ha hả! Không biết ai nhặt xác cho ai đâu nha!" (Selena)

Selena lại nhìn về phía cái bóng đen đứng dựa tường ở một góc khác.

"Còn cậu? Muốn sao?" (Selena)

"Nhàm chán, đi cùng với nhóc cho vui." (Jeff)

"Mày cũng đi hả Jeff? Tao tưởng mày thích ở đây hơn?" (Ben)

"Tao phải hỏi mày á Ben. Cái thằng suốt ngày ru rú trong phòng chơi game mà giờ cũng muốn đi à?" (Jeff)

"Mày!!!" (Ben)

"Hai người... phiền không phiền?" (Selena)

Hai người còn muốn cãi nhau thì Selena đã cắt ngang trước, kéo bọn họ về hiện thực và mục tiêu chung- đi theo Selena! Không phải cãi nhau! Cãi nhau có thể, nhưng phải đợi tí, bởi vì để Selena chạy trước thì chết mất! Thế là hai cậu chàng vốn như nước với lửa giờ lại đồng tâm hiệp lực đứng cùng một chiến tuyến- dỗi Selena!

"Không phiền!" (Hai người nào đó đồng thanh)

"Tôi phiền!" (Selena)

"Cô cũng không cản được tôi đi!" (Ben)

"Ta đi leo núi, liên quan đến nhóc?" (Jeff)

"Liên quan, hai người cùng đi với tôi, sao không liên quan!" (Selena)

"Đường là của nhóc? Sao không cho ta đi?" (Jeff)

"Trùng hợp mà thôi, tôi vừa lúc cũng muốn đi leo núi." (Ben)

"....." (Selena)

Selena quyết định bảo trì trầm mặc không cãi nhau với thần kinh. Niệm một lần bây giờ trời tối không thể ảnh hưởng người khác không thể đập bọn họ nên bình tĩnh tĩnh tâm, cô mới miễn cưỡng nhịn được xúc động muốn giết người của mình. Nói là nói vậy, nhưng cũng ở chung một thời gian rồi, chắc cũng chẳng sao đâu ha? Xem như là thêm hai cái túi xách đồ vậy. Thật sự mà nói, cô cũng có chút vui dù chẳng hiểu lí do. Chuyến hành trình nhiều hơn hai người, sẽ thú vị lắm đây!

Quay ngược lại một chút trước khi Selena đi....

———— Trong phòng của Ben ————

Ben ngồi trên giường ôm gối, nội tâm tràn đầy mâu thuẫn:

Cô ấy sẽ đi leo núi hả? Đi leo núi một mình ha. Con nhỏ đó, ở chung lâu vậy rồi mà không mời mình, có đáng ghét không cơ chứ!! Mà tại sao nhỏ phải mời mình?? Có mời mình cũng chẳng đi đâu! Hừ!!

Selena, nó sống một mình lâu rồi, giờ thêm vài ngày chắc là vẫn ổn thôi ha? Nó tự lo được rồi mà, cũng không chết được.

Ừm, cô ta là một tên cuồng bạo lực mà, ai làm gì được. Mày nên ngủ thôi Ben à, khuya lắm rồi. 

Mà... tí nữa là nó đi rồi ha? Không biết là nó sẽ đi bao lâu, dù sao mỗi ngày thấy cô ta mình cũng đã tạo thành thói quen, không thấy mấy ngày cũng có chút mất mát...

Mà mất mát cái gì đâu!!! Làm sao mà thấy mất mát được? Nó chỉ là một con nhỏ hung tàn xấu xa thôi! Đúng rồi, chỉ là hơi là lạ... Mà Ben mày nghĩ quẩn cái gì vậy?! Mày mới không nhớ nhỏ đó đâu!!! Không không không không!!!!

Trời ơi!! Mình suy nghĩ cái gì vậy!!! Vẫn là bệnh hả??! Quên nhờ Smiley rồi!! Tsk! Đi ngủ!! Ngủ!!!

Vài phút sau...

Thôi chết, lỡ chuẩn bị đồ rồi, giờ mà cất lại thì kì quá, hay là cứ đi cùng với nhỏ xem sao. Đúng rồi, chỉ là vì mày lỡ chuẩn bị đồ thôi nha Ben! Không phải vì nhớ nhỏ đâu! Mình mới không nhớ nhỏ!! 

———— Trong phòng Jeff ————

Jeff ở trong phòng đập đồ phá hoại, may mà có cách âm chứ nếu không thì Slendy của chúng ta đã lên đây và cho cậu chàng một trận rồi. Nội tâm Jeff cũng đang phun trào không ngừng:

Con nhóc đó! Nó mới Slender Mansion bao lâu mà đã đòi đi rồi? Chưa thấy qua ai như nó vậy! Ở một chỗ không tốt sao? Cứ phải đi lung ta lung tung? Rồi mặt mũi của người đưa nó về là Jeff ta đây vứt ở đâu bây giờ?

Mà nó lại còn không mang người theo nữa chứ! Đám con gái đó dù ta chẳng thích gì nhưng đi theo nhóc con đó thì nó cũng có người lo, chứ không nó tèo làm sao đây?

Đúng rồi, nếu nó mà tèo thì chứng tỏ là mắt nhìn người của ta quá kém, vậy làm sao được?

Jeff đẹp trai hoàn mỹ như ta mới không thể mang về một tên sát nhân chỉ một chút xíu sự liền tèo phải không?

Cứ cho như là ta bố thí cho nó, đi cùng với nó cũng được. Dù sao có Jeff ta đây thì cũng an toàn hơn nhiều.

Cho là vậy đi! Vậy đành uỷ khuất Jeff đẹp trai ta đây hộ tống nó một con đường vậy!

————————————————

Xong!

Thêm một chap! Thật mệt mỏi! ><

Được rồi, giờ thì nhân vật "chị" của Selena là ai? Cô ấy là gì của Selena? Chuyện gì ẩn giấu trong đó? Xin mời hãy đón đọc những chap sau. Nói trước, đây chỉ là thả trước chút thính chứ đất diễn của nhân vật này còn lâu mới tới! Ahihi~

Khi vào học thì cập nhật sẽ lâu hơn, nên giờ rãnh thì sẽ đăng chap cho mấy bạn trước. Mong ủng hộ! Thank you<3








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro