Chương 1: Giao nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tokyo, ngày 24 tháng 12 năm 2015


Tiệm Pizza Love – Love – "Đóng cửa"


Tôi kéo cánh cửa sập xuống, tắt hết đèn trần, men theo bóng tối ra ngoài. Đêm nay là Giáng sinh...


Bờ vai tôi run rẩy, đôi tay chui vào túi áo bông dày, dấu giày in lên nền tuyết phủ khắp mặt đường. Mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn, cũng nhộn nhịp hơn. Mấy đứa trẻ thi nhau vốc tuyết, ném tứ tung, tôi nhìn chúng chơi đùa một lát, sực nhớ đến bà nội còn đợi ở nhà, liền nhanh chân chạy đi.


Tôi kéo then cài cổng, nó đã cũ kĩ lắm, tiếng kêu két két vọng lên, tôi vòng ra sau vườn, thấy bà còn lúi húi rửa trái cây. Tay bà đang với chiếc gáo nước, tôi hốt hoảng chạy lại:

- Để cháu, bà đừng cố...

- Eriko? Bà tưởng cháu trông tiệm cả đêm chứ...

- À, mọi người đều có hẹn nên về sớm cả rồi ạ.

Dìu bà vào phòng khách, tôi khoác thêm tấm áo ấm cho bà đỡ lạnh, radio vẫn đang tường thuật bản tin tối, bà vừa hớp trà nóng, vừa nghe. Tôi bật điện máy sưởi, cả gian phòng đã dễ chịu hơn nhiều.


Nghe được lúc lâu, bà đặt tách trà xuống bàn, quay người đối diện tôi, bà bỗng ôm lấy tôi, vuốt ve tóc tôi:

- Sinh nhật cháu, nhưng bà chẳng có quà gì cả... - Giọng bà trĩu nặng và buồn bã.

- Cháu không để tâm đâu, nên bà đừng lo lắng nữa, cháu lớn rồi, quà cáp chi cho tốn kém. – Tôi lắc lắc đầu, nắm tay bà.

- Eriko càng ngày càng giống bố...Hồi ấy, bố cháu cũng nói với bà những câu như thế...

- Bà ơi...

Mắt bà đã mờ, không nhìn rõ được nữa, kể từ lúc bố tôi mất, bà lao lực nuôi tôi đến bây giờ, đến cả lời than thở tôi cũng chưa nghe bà nói ra. Mỗi năm, vào dịp này, bà luôn kể chuyện cho tôi nghe, những kí ức ngày xưa khi bố tôi còn sống, bà kể đến sáng cũng chưa hết, nhưng tôi vẫn muốn nghe thật nhiều thật nhiều, khắc ghi từng câu bà nói vào tim mình. Lúc bố mất, tôi chỉ mới năm tuổi, trong trí nhớ của tôi không hề tồn tại hình ảnh về ông, bà biết nên luôn xoa dịu lỗ hổng kí ức của tôi bằng những lời chân tình để tôi cảm nhận được tình cảm gia đình khi không có bố mẹ bên cạnh.


Bố tôi âm thầm cưới mẹ, hai người vốn không môn đăng hộ đối, bà là người buồn nhất. Ngày hai người đi đăng kí kết hôn, bà cũng đi theo, nhìn con dâu nặng tình với con trai mình nên bà đỡ lo phần nào. Sau đó mấy năm, tôi ra đời, đúng đêm Giáng sinh, tuyết rơi trắng xóa. Bà vui mừng biết bao, đi khoe bà con lối xóm rằng đã có cháu ẵm bồng.


- Khuya rồi, hay cháu đưa bà về phòng nhé.

- Thôi, bà muốn ở đây, vào đấy một mình trống vắng lắm...

- Vậy, cháu pha cho bà thêm trà, đến giờ bà phải uống thuốc rồi đấy. – Tôi đứng dậy, chạy ngay vào trong bếp.


Ấm nước sôi ùng ục, khơi nguồn suy nghĩ của tôi, ngót chục năm nay, tôi kiếm thông tin về sự mất tích của mẹ và em gái nhưng chẳng được gì. Hitomi– đứa em song sinh của tôi, đã biến mất trong vụ tai nạn cùng mẹ, còn bố thì không qua khỏi. Lúc bà nghe tin dữ, vội đến nhận diện, trên chiếc băng ca, thi thể của bố nằm lạnh lẽo ở đấy. Bà ôm tôi vào lòng, khóc không thành tiếng.


- Đây, bà uống đi cho nóng.

- Cảm ơn cháu...ngày mai là học kì mới nhỉ, cháu cần tiền học phí không, bà đưa thêm.

- Bà quên là cháu đi làm thêm sao? Học phí cháu lo được, bà chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng là cháu yên tâm rồi.


Hai bà cháu tôi nương tựa nhau mà sống, bà không muốn dọn đi nơi khác, vì đây là căn nhà kỉ niệm của bố. Mấy ngày đi làm, tôi chỉ nhớ đến bà thui thủi có một mình, điện thoại cứ vậy đổ chuông suốt vì những cuộc gọi của hai bà cháu. Tôi về nhà rất trễ, có khi đến nửa đêm, nhưng bà vẫn để đèn sáng, ngồi nghe radio hay làm việc gì đó lặt vặt, chờ tôi. Từ khi nhận thức đi cuộc sống khó khăn của mình, tôi bắt đầu kiếm tiền, sức khỏe bà yếu đi, chỉ còn trông vào tôi.


Tôi mong sớm tìm lại được mẹ và Hitomi, trước khi bà không thể chờ đợi nữa...


......................................................................

Số 7, Nhà Hikauri, Tokyo.


Cả ngôi biệt thự ngập trong tuyết, ánh đèn và cây thông Noel.


Từ trên tầng hai, tiếng bước chân bịch bịch giẫm lên chiếc thảm đỏ, chạy xuống dưới sảnh. Một buổi tiệc nhỏ đang diễn ra ở đấy.


- Mẹ ơi, nhìn con xem!

- Chiếc váy này hợp với con lắm!


Nhà Hikauri là một tư gia giàu có, một tập đoàn nổi tiếng về truyền thông trên đất Nhật. Gia đình họ quây quần nhau trong ánh nến và bàn thức ăn thơm lừng. Một cô hầu đem món tráng miệng đặt trước mặt năm người, cô con gái út nhà Hikauri nhanh nhảu giành lấy miếng bánh lớn nhất.



- Eri, em chơi xấu! – Một âm thanh vang lên, Hikauri Hitomi hụt tay liền quay ngoắc sang đứa em nghịch ngợm của mình.

- Chị hai chậm quá! – Nó cười cợt.


Hikauri Hitomi là con gái lớn trong nhà, niềm tự hào của bố mẹ, học lực vượt trội, hoa khôi của trường, chiếm nốt luôn danh hiệu Phó Hội Trưởng Hội Học Sinh xuất sắc nhất. Bố cô – Hikauri Naruwa đặt kì vọng vào cô rất nhiều, nhiều lần dự tính cho cô du học nhưng xét độ tuổi Hitomi còn chưa đủ, nên họ bèn hoãn lại quyết định này.



- Ngày mai anh đi công tác với đoàn, em ở nhà một mình được chứ, có cần anh nhờ mẹ qua không?

- Thôi, anh đừng phiền mẹ, Hitomi lớn rồi có thể phụ việc giúp em, còn chị Kana ở đây nữa mà.

- Anh lo cho chứng đau đầu của em tái phát...

- Bác sĩ bảo em đừng quá sức thì chẳng có vấn đề gì đâu.


Hitomi cắm cúi vào dĩa salad, cô ngẩng đầu lên nhìn bố mẹ, lướt sang hai em, giáng sinh có gia đình bên cạnh thật là tốt...

......................................................




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro