Chương 1: tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm, bà thức dậy nấu bữa sáng, thấy tôi ngủ say, bà không nỡ đánh thức. Ngửi được mùi thức ăn thoảng qua, tôi bật dậy, vén màn cửa sổ, nhảy phóc xuống giường. Kéo khe cửa bếp, tôi đi lại giúp bà nặn mấy nắm cơm cho vào bento, món tôi thích nhất, vừa nhanh vừa gọn, cũng chẳng tốn kém bao nhiêu. Bà gói chúng lại cẩn thận, đưa vào balo tôi. Năm mới sắp đến, bà chỉ có thể tặng cho đứa cháu nhỏ những điều ít ỏi này thôi.


Tôi bằng lòng nhìn thời tiết buổi sáng, tập vài động tác trong vườn, tinh thần sảng khoái hẳn. Bà đem cho tôi chiếc khăn đã thấm nước sẵn, tôi lau mồ hôi trên người, ánh mắt bà nhìn tôi âu yếm đến mức bất giác tôi cũng cảm nhận được.

- Bà ơi...? – Tôi huơ huơ bàn tay, bà định thần lại cười với tôi. – Sao thế ạ?

- Nhìn cháu rất giống bố...bà mừng lắm... - Chưa hết câu, bà đã bật khóc trước mắt tôi. – Tuy mắt bà mờ nhưng chúng vẫn thấy được Eriko của bà đã trưởng thành rồi, trở thành thiếu nữ, chín chắn hơn.

- Cháu vẫn chỉ là đứa cháu ngốc của bà thôi à! – Tôi thơm má bà một cái. – Hôm nay, nếu cháu về trễ, bà cứ ngủ trước đừng trông.

- Việc học ở trường sao? – Bà hỏi.

- CLB Karate ấy mà, sắp có giải đấu nên chúng cháu tập hơi nhiều thôi, bà đừng lo.

- Đừng gắng sức quá, nhỡ cháu đổ bệnh thì không hay... - Hơi thở bà dịu xuống.

- Cháu ấy à? Khỏe thế này, còn có thể cõng bà chạy mấy vòng ấy chứ! – Tôi cười tự kiêu, quay vào nhà thay đồng phục, chào tạm biệt bà rồi đến trường.


Qua mấy con hẻm nữa, tôi đến đường lớn, người và xe tấp nập, giăng lên một màn không khí bận rộn buổi sáng. Tôi thong thả đi trên vỉa hè, vừa tính toán xem công việc làm thêm hôm nay. Một ngày đối với tôi là cơ hội để kiếm thêm thu nhập, tôi không thể lỡ phút nào. Bạn bè đều dặn tôi nên chú tâm học hành, chúi mũi vào mấy đồng lương nhỏ nhoi ấy chẳng đáng. Tôi ậm ừ cho qua thôi, người ta sao hiểu hoàn cảnh bằng mình được. Trên bảng thành tích, tôi cũng đâu phải thuộc hạng kém nhất, ít nhiều cũng lọt top khá mà. Ở tiệm pizza, tôi cũng tranh thủ xử lí được bài vở, đâu có bỏ bê gì đâu.



- Eriko! Chờ tớ với! – Tôi đang suy nghĩ miên man, chợt thần người lại khi nghe giọng ai gọi mình từ phía sau.

- Yumie? – Lấy tay chắn ánh nắng, một bóng người càng gần càng rõ hơn. – Lần đầu tiên thấy cậu đi sớm vậy đấy!

- Tớ nghe được thông tin mới đây, đối thủ của cậu... - Yumie thở gấp. – là từ trường Hemi danh giá đó!

- Vinh hạnh nhỉ? – Khóe miệng tôi nhếch lên một đường cong.

- Đừng đùa chứ! Tớ nghiêm túc mà, trường Hemi toàn là bậc anh tài, đấu võ cũng là sở trường của họ.

- Yumie tin tớ không? – Tôi nhắm một bên mắt, lí nhí hỏi.

- Câu hỏi gì lại vậy. Đương nhiên tin 100% rồi!

- Yên tâm cổ vũ, tên đối thủ đó, tớ sẽ tiếp hắn thật chu đáo, không thể để khách đến chủ nhà lại qua loa được. – Tôi bẻ tay răng rắc.


Và sau đó...một điều không tưởng đã xảy ra....


Tại sân tập CLB Karate, tôi thấy tên đối thủ đó thập phần thái quá. Hắn luôn miệng huýt sáo tứ phương tám hướng, cả khán đài rần rần dội vào màng nhĩ tôi thứ âm thanh thật nhức nhối. Tôi bịt tai lại, liếc xéo mấy đứa con gái trong đội cổ vũ trường Hemi, tên này hình như là nam sinh nổi tiếng, được mến mộ cũng đông đảo lắm. Lửa nóng trong tôi bắt đầu sôi lên, đỏ cả mặt, tiếng hô của trọng tài vang lên, tôi nhảy bổ tới ra đòn đầu tiên.


Tên được cho là thần tượng nổi tiếng đó, chưa đầy hai giây, nằm ăn vạ dưới sàn, ôm chân kêu lên đau đớn. Tôi sững sờ nhìn một màn quái gở này, ồ, thế ra đây là đối thủ mà Yumie bảo mình phải cẩn thận đây sao? Tệ hại!


Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của tôi, Yumie lấp lửng, nửa muốn nói nửa muốn kéo miệng lại:

- Eriko này...cậu....

- Hây...Thật chẳng hứng thú gì cả! Tớ đã mong vai hay chân tớ hiện lên vài vết tím thế mà hắn dám phụ lòng tớ! – Tôi khoác tay ra sau đầu, thong dong đi tiếp, Yumie vẫn lẽo đẽo theo sau.

- Eriko là số một! – Yumie giơ ngón cái lên, miệng cười toe toét. – Chiều nay vẫn như thường lệ chứ?

- Ừ, quán pizza sắp mở chi nhánh mới, công việc ngày càng bận. – Tôi lẩm bẩm, cảnh tượng vác chiếc xe máy chạy khắp thành phố quá quen thuộc.

- Cần tớ giúp không?

- Thôi, bố mẹ cậu sẽ lo, về học bài cho tốt vào, đến lớp còn giảng lại cho tớ.

- Giảng cho cậu á? Hạng cậu cao hơn tớ đấy!


Tôi tạt qua phòng thay đồ nữ, tiết đầu là thể dục, mọi người trong lớp đều đã ra sân tập trước. Khi thầy đang chuẩn bị thổi hồi còi kế tiếp, tôi và Yumie mới lật đật đến nơi, mấy đứa bạn xúm nhau hỏi thăm trận đấu sáng nay. Dĩ nhiên, tôi phải gồng mình lên cho chiến thắng của mình rồi!


- Thiệt tình, làm bọn này lo, nghe Eriko đấu với trường Hemi, còn sợ... - Naoko chen ngang.

- Sợ gì chứ! Eriko mạnh thế lí nào thua?! – Yumie giương oai, mới sáng nay, cô nàng còn hăm he tôi về đối thủ cơ, thế mà thoắt cái đã thay đổi.

- Thôi, thôi cho tớ xin, nếu các cậu muốn ăn mừng thật thì đến ủng hộ tớ chiều nay đi! Đang đợt giảm giá đó! – Tôi giơ tờ quảng cáo của tiệm Pizza.

- Được thôi, chiều nay tớ khao! – Yumie khoan thai bước lên trước, điệu bộ nghênh ngang.

- Hứa phải giữ lời! – Cả đám đồng thanh hưởng ứng.

.........................................................


Giữa cái nắng trưa gay gắt, tôi đạp ga chiếc xe máy chở bánh đi giao. Tầm chiều nay, cả lớp mới đến bày tiệc. Tôi nhìn cột đèn giao thông, phía trên, màu đỏ còn chưa chịu chuyển, lòng thầm bực bội.


Tôi theo dòng người di chuyển trên đường, mồ hôi tuôn ra thấm hết tấm lưới lót của nón bảo hiểm. Đến một khu chung cư, tôi đạp thắng, nhảy xuống xe như một con sóc, nhắm thẳng hướng cửa vào mà chạy.


Trước tòa nhà, một buổi trình diễn gì đó rất rầm rộ, tôi chẳng quan tâm, cứ thế đi ngang qua, bên cạnh từ đâu kéo ra hai ba tốp người huyên thuyên bên tai tôi vào đội cổ vũ cho cái tên đang nhảy nhót điên cuồng phía trên sàn diễn. Tôi nhíu mày, tỏ ý không hài lòng về cách lôi kéo miễn cưỡng này, họ thấy vậy nên buông tha tôi, trở vào vòng tròn nhốn nháo đằng kia.


Tiếng micro vang lên: " Cám ơn mọi người đã ủng hộ tôi! Nhất định chiến thắng sẽ nằm trong tay chúng ta!"


Tôi tò mò nhìn về hướng sân khấu, một cậu trai tay giữ mic liên tục nháy mắt với khán giả, giọng cậu ta hát ấm áp vô cùng thảo nào tụi con gái dưới đây lại đổ rần rần. Tôi không nhịn được cười, bỗng chốc, ánh mắt hắn chuyển qua người tôi. Sực nhớ khách hàng còn đợi mình, tôi lách mình thoát khỏi đám đông ồn ào đó. Thế mà, tên đứng trên sân khấu kia lại nhảy xuống chỗ tôi, chìa ra một tờ giấy.

- Ghi tên cậu vào đây được chứ? – Hắn bình tĩnh hỏi, thấy tôi vội vã nhưng hắn cố tình giữ lại.

- Bây giờ tôi gấp lắm, xin lỗi nhé! – Tôi xua tay, ôm một chồng pizza, chạy đi.

- Giúp tôi đi, chỉ thiếu một phiếu nữa, số tiền kia có được vào quỹ từ thiện hay không đều nhờ cậu đấy! Ơ, này...

Tôi kết thúc cuộc giằng co bằng động tác chạy nước rút khi hắn chưa kịp nói hết, hai mắt cậu ta nghệt ra chẳng biết sự tình gì nữa.


Đến từng hộ nhấn chuông, cuối cùng pizza cũng giao hết, tôi vuốt trán, lấy khăn giấy vừa mua dưới tiệm tạp hóa, lau hai bên mép tóc đầy mồ hôi rồi đi vào thang máy, chẳng còn dư chút ý nghĩ nào cho tên hát hò đường phố ấy nữa.


Chẳng qua tôi không nghĩ, tên đó...hắn thù dai như vậy...

..................................................................................



Sáng hôm sau...


Tôi đã có mặt ở CLB kiểm tra các bài quyền cơ bản cho thành viên mới. Mặc dù, động tác chúng thuộc hết nhưng thiếu sự linh hoạt và dứt khoát. Tôi buộc chúng tập luyện đến thấm mệt vì giải đấu tỉnh. Năm nay, giành chức vô địch khá khó khăn, các anh chị năm trước đã tốt nghiệp gần hết nên cựu thành viên còn lại phải thay phiên nhau giúp đỡ tân binh.

Tôi vơ lấy khăn mặt đang vắt ngang chiếc sào nhỏ ở bồn rửa mặt, nhờ những buổi tập luyện thế này, sức khỏe tôi mới được bổ trợ phần nào, nhìn bề ngoài tôi khá mảnh mai nhưng cú đấm tung ra thì không thua ai đâu.

Tối qua ở tiệm pizza, chúng bạn ép tôi ăn mừng đến khuya mới thả về. Tới giường, tôi liền gục xuống, đánh một giấc đến sáng. Bà có mang ít nước lau mặt cho tôi, dọn dẹp đống bài vở lộn xộn trên bàn, đắp chăn xong mới nhẹ nhàng khép cửa.


"Eriko, ăn kẹo này."


Tôi nhận viên kẹo từ tay Yumie. Hai đứa đèo nhau về đến tiệm pizza, tôi xuống xe, tạm biệt Yumie, thấy bóng lưng cậu ấy mất hút sau con dốc, tôi trở vào.


Tiếp tục chuyện đạp ga muôn thuở, tôi đẩy kính mũ xuống nửa mặt, chở hàng giữa dòng xe cộ nườm nượp.


Qua một ngã ba, tôi tấp vào lề đường, cuốc bộ đến địa chỉ giao bánh trong con ngõ vắng vẻ. Đường nhỏ, xe con chạy vào bất tiện, khách kí tên xong, tôi nhận tiền, trở ra đầu ngõ.


Cạnh đó, ngay bãi đỗ, tôi tình cờ thấy một nhóm nữ sinh đang túm cổ áo một cô bạn khác, ép vào tường, giọng quát nạt:


- Mày nghĩ chức Phó Hội Trưởng HHS có thể lên mặt với người khác chắc? Hikauri, tao khuyên mày nên giữ mình chút đi!

- Tôi chẳng có lỗi gì cả. – Cô bạn kia nói thật thờ ơ, tôi tròn mắt ngạc nhiên vì thái độ dửng dưng trước tình huống u ám này.

- Mày...Còn đứng đó nữa, mấy cậu lên dạy cho nó bài học đi chứ!

- Nhưng nhỏ đó là hội phó... - Đám nữ sinh đồng phục xộc xệch kia do dự.

- Đồ chết nhát!


Chửi rủa xong, hiện trường rối loạn hơn hẳn. Cả bốn người xúm nhau hành hung cô bạn kia, dù nét mặt tái xanh nhưng cậu ấy vẫn mím môi không chịu thua. Tôi thầm phục cử chỉ cương quyết đó.


- Thật mất mặt khi bốn người đánh một người...


Tôi tiến lại góc tường khuất đó, xỉa xói nhóm nữ sinh bạo lực kia, tức thì cả bốn khuôn mặt ngước lên nhìn tôi. Trông xinh đẹp, ưa nhìn thế, vậy mà...tôi tặc lưỡi.


- Con trai kiểu gì lại đi tọc mạch chuyện người khác.

- Cái gì?!


Đảo một vòng quanh thân mình, bộ đồ giao hàng của tiệm pizza, chiếc áo khoác da ngắn, giày thể thao kiểu nam, mái tóc ngắn còn phủ một ít tóc lưa thưa trước trán, quần jeans xanh ống rộng, áo thun sọc ngang trắng đen cuốn cả hai tay lên. Ồ, bộ dạng tôi...trông tuyệt đấy chứ...


- Ai cũng vậy, chuyện mấy cậu đang làm đã chẳng đẹp đẽ gì, bất kì người nào cũng xen vào như tôi thôi!

- Tên này... Nếu không có liên hệ gì thì tránh sang một bên đi!

- Tiếc thật. – Hai tay thủ thế. – Tôi không làm được.


Dứt lời, tôi quẳng một cước về phía cô bạn thủ lãnh kia, tốc độ quá nhanh nên cô ta hứng trọn cú đá vào vai. Tôi hạ thấp người xuống, mắt quét qua ba người còn lại, thấy tình hình không ổn, họ liền đỡ nhau bỏ chạy.


- Nhanh hơn mình nghĩ.


Con hẻm vốn vắng vẻ nên chẳng lo ai chứng kiến cuộc ẩu đả vừa rồi, tôi phủi tay, lay vai cô bạn co rúm ở góc đằng kia.


- Cậu có sao không?


Hai ba lượt gọi nhưng mắt cậu ấy vẫn nhắm nghiền chẳng có dấu hiệu tỉnh táo. Tôi hơi hoảng, lấy tay dìu cậu ấy đứng lên ngả vào băng ghế gần đó. Đang chườm khăn lạnh lên gò má tái xanh, thì cô bạn bỗng động đậy hàng mi:


- A, cậu tỉnh rồi.


Trái với tôi tưởng tượng, thay vì nói lời cám ơn, cô bạn ấy đẩy thẳng tôi xuống đất đau điếng. Tôi lồm cồm bò dậy, hai mắt ngây ra chẳng hiểu chuyện gì, đến khi nghe cô bạn ấy giận dữ nói, tôi mới hoàn hồn:


- Mấy người thật xấu xa, còn mượn cả nam sinh đến!


Tôi vỗ trán, xúi quẩy thật, giúp người còn mang tiếng xấu. Nhìn gương mặt nhăn nhó đến đỏ ửng đối diện, tôi cũng chẳng biết biện minh kiểu gì. Đợi một lát, cơn giận có vẻ đã dịu xuống, tôi mới cất lời:


- Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi – đã đuổi bọn đánh cậu đi đấy. Hơn nữa, tôi không phải con trai.


Thái độ bốc hỏa kia đã giảm đi đáng kể, tôi thấy mình nên kết thúc chuyện này tại đây vẫn hơn, liền quay bước một mạch ra bãi đỗ xe. Một dáng người thanh mảnh chạy theo tôi từ phía sau, kéo gấu áo tôi khi hai chân tôi vừa chạm vào bàn đạp ga.



- Cậu...cho tớ quá giang được không? Túi tiền tớ... - Cô bạn bày ra vẻ mặt tội nghiệp khác hẳn hoàn toàn lúc nãy.


Đành vậy, giúp người thì giúp tới cùng chứ sao...Tôi thở dài, đập đập bàn tay lên yên sau chiếc xe cũ kĩ:" Lên đi."


Chúng tôi băng qua đại lộ, trời đã về chiều, hầu như ai cũng mong ngóng về nhà cho mau để giải quyết cái bụng sôi ùng ục. Không như tôi, một đứa học sinh vẫn chạy xe máy long nhong ngoài đường, còn đèo thêm một cô bạn lạ hoắc chẳng biết tên họ hay lí do vì sao cậu ấy bị đánh. Tôi chẳng buồn hỏi, chỉ biết nhấn ga chạy thẳng đến tuyến đường có nhà ga gần nhất.


- Xin lỗi nhé, tớ không cố ý đẩy cậu ngã đâu. – Cô bạn sụt sùi, nghe như sắp khóc nhưng cũng chẳng phải vậy.

- Tôi quên rồi. – Tôi đáp cộc lốc, mắt vẫn chú ý màu đỏ hiện hữu trên đèn tín hiệu.

- Tớ... - Nghe câu trả lời khá nhạt nhẽo của tôi, cô bạn liền cứng lời. – C- cảm ơn cậu...

- Ồ, thế ra cậu cũng biết nói những câu thế đấy. – Tôi cười, nhưng vì ở phía sau nên cô bạn chẳng thấy được thái độ quay ngoắt của tôi.

- Tớ thành thật đấy, cậu ăn mặc giống con trai quá cơ, kiểu tóc ngắn nữa, giọng nói thì gồng lên gồng xuống, với lại...

- Với lại đánh nhau thì tài lắm phải không? – Tôi cướp lời.

- Tổng hợp tất cả, ai nhìn cũng nghĩ cậu là con trai toàn tập, chẳng riêng tớ đâu. – Cậu ấy giơ ngón cái lên. – Nhưng cậu đánh hay lắm!

- Thế ra lỗi tại tôi nhỉ? Khiến một cô gái chính hiệu như cậu sợ.

- Đúng đấy.


Có nằm mơ cũng chẳng nghĩ ra câu trả lời của cậu ấy là "đúng", tôi buồn cười tính cách ương bướng này quá. Xét về góc độ cá nhân, cô bạn này và tôi đều có điểm chung, chính là cái tính "kiêu hãnh" này đây, trong từ điển, hai từ "chịu thua" chưa bao giờ tồn tại.


- Nhà ga cậu nói ở kia phải không? – Tôi đảo mắt ra sau hỏi.

- À, đúng rồi. Mừng quá, sắp về nhà rồi!

- Bộ cậu trốn nhà đi hả? – Tôi thắc mắc vì việc về nhà chẳng có gì phải vui mừng như vậy.

- Cậu nghĩ đi đâu vậy, tớ trốn hồi nào, lúc nãy gặp tụi nữ sinh kia vây đánh, suýt nữa, tối nay phải vào viện mà nằm rồi.

- Đúng nhỉ... - Tôi tăng tốc, loáng một cái đã thắng trước cửa nhà ga. – Mau xuống đi, còn bám yên xe đến bao giờ.

- Cậu...tự dưng phóng ga...nguy hiểm lắm đấy! – Cô bạn giận run cả người. – Dù gì đi nữa thì cũng cảm ơn nhé.

- Đưa được cậu đến đây tốn hết cả xăng.

- Ngại thật, nhưng tớ cũng chẳng còn đồng nào cả, hì hì... - Cậu ấy nhoẻn miệng cười, rất dễ thương.

- Thôi, tôi về đây, tàu sắp đến rồi, cậu mau đi đi.

- À, khoan đã, cậu tên gì thế?

- Tôi đã nghĩ một cô gái lịch sự nên hỏi câu này khi vừa được cứu thoát xong đấy chứ? – Vẫn ngồi yên trên xe, tôi nói chõ vào.

- Nhưng nếu chiếu theo tuyến trình, nếu tớ hỏi thì đồng nghĩa sẽ chẳng có việc cậu chở tớ đến nhà ga rồi.

- "...." Hanauchi Eriko - trường Fushugi.

- Fushugi? Trường công lập Fushugi ở quận 7 đúng chứ? Khá gần trường tớ - Hemi, tớ tên Hikauri Hitomi

- Hitomi? – Tôi giật mình, một cái tên trùng khớp với em gái mất tích bấy lâu.

- Có vấn đề với tên tớ à?

- Không...không có gì đâu...

- Chà, tàu đến rồi...Tạm biệt nhé, Eriko.

- Ừ, tạm biệt...


Tôi không hiểu thứ cảm giác như bị lật ngược này là gì, chỉ nghĩ đến gương mặt Hitomi, liệu em mình có những đường nét như thế không? Như người sở hữu cái tên giống nó? Đôi lúc, sự ngẫu nhiên lại mang đến những kết quả không ngờ tới.


Tiếng còi tàu đã đi rất xa, tôi quay xe trở lại, chạy về tiệm pizza...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro