phòng thay đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có những thứ tưởng chừng như đã dần phai nhạt, nhưng ông trời lại một lần nữa kéo họ đến gần nhau, Diệp Anh và Thùy Trang đã được định sẵn là số phận của đối phương.

Phòng tập nhóm hoa nở đẹp nhất trở nên ồn ào với sự xuất hiện đột ngột của con người đang hớt ha hớt hải chạy vào, Khổng Tú Quỳnh đu lên người Lan Ngọc hôn tới tấp vào má cô nàng, miệng xinh không ngừng líu lo ôi nhớ chị Ngọc của em quá điii.

Thùy Trang vẫn đang bận rộn cùng Lan Nhi và chị Thu Phương lên ý tưởng cho tiết mục, đến khi từ cánh môi không ngừng mấp máy của bé dâu nhỏ nghe thấy tên gọi quen thuộc nàng mới liếc mắt nhìn qua.

"Thiệt không bà, tui thấy chị Cún đâu phải người dễ khóc tới vậy đâu."

"Chị Diệp khóc thật hả bé?"

Lan Ngọc nựng nựng cằm người đang gối đầu lên đùi mình. Tú Quỳnh nghe hỏi thì rướn người dậy gật gật đầu tỏ vẻ chắc chắn cho những gì cô nàng nói từ đầu đến giờ.

Thùy Trang cầm theo túi kẹo dẻo đi đến, vừa định ngồi xuống nhập hội thì Tú Quỳnh đã nhắm đến nàng.

"Hay là chị Trang đi dỗ chị Diệp đi, chỉ có chị..."

"Suỵt em!"

Lan Ngọc nhanh tay bịt miệng Tú Quỳnh nhưng cũng không kịp với cái miệng của nàng. Bé dâu ơi em chọc phải chỗ đau của chị Trang rồi!

Người đang là tâm điểm của cuộc nói chuyện từ đầu đến cuối vẫn im bặt. Thùy Trang trong đầu rối như tơ vò, cho dù nàng có muốn đi dỗ Diệp Anh nhưng nàng không chắc Diệp Anh muốn nàng xuất hiện trước mặt cô, nàng sợ Diệp Anh sẽ lảng tránh nàng như những lần trước.

"Bé Quỳnh không biết..."

"Đâu, đâu có sao đâu."

Nói xong Thùy Trang đứng dậy ra ngoài, nàng biết sẽ đau lòng lắm nếu Diệp Anh không để ý đến nàng, nhưng so ra thì việc để Diệp Anh khóc một mình mà không làm gì càng khiến nàng khổ sở bội phần. Diệp Anh vẫn luôn làm Thùy Trang không yên tâm đến vậy.

"Hí hí chị em mình sắp có chầu ăn rồi đó."

Mở cửa bước vào phòng thay đồ ở cuối hành lang, Diệp Anh quay lưng về phía nàng, bả vai run lên từng đợt khiến cho ai liếc nhìn cũng biết người kia đang khóc rất dữ dội. Thùy Trang đóng cửa sẵn tay khóa chốt để tránh có người nào đó làm phiền lúc nàng dỗ dành cún con to xác của nàng.

Người kia nghe thấy tiếng mở cửa cũng không quay lại nhìn, tựa như chắc chắn người đến là Thùy Trang, cứ vậy mà khóc to hơn.

"Diệp... tôi nghe bé Quỳnh nói là bà khóc..."

"Không thấy hay sao còn hỏi?"

Thùy Trang cũng không biết trả lời thế nào, Diệp Anh đáng ghét đến mức khóc cũng phải ba gai thế hả? Thùy Trang không giận, vì mục đích ban đầu đến đây của nàng là dỗ Diệp Anh cơ mà.

"Làm sao thế? Chuyện gì có thể nói tôi nghe."

"Trang có người yêu rồi à?"

Câu hỏi của Diệp Anh nằm ngoài dự tính của Thùy Trang, người yêu gì, ai yêu, yêu ai, ai đồn ác vậy? Thùy Trang đơ ra cố gắng lục lọi từng mảng kí ức trong đầu xem nàng có biểu hiện gì giống người đang yêu không?

"Trang có người yêu chưa?"

Kéo nàng trở lại thực tại, Diệp Anh xoay người tiến đến gần nàng, nhưng Thùy Trang không lùi lại vì có thứ nàng cần xác nhận. Hai tay đưa lên dưới mắt người đối diện càng lúc càng tiến gần, Thùy Trang nheo mắt xem xét kĩ càng thì nhận ra nàng vừa ăn một vố đau đớn từ Diệp Anh.

"Diệp không khóc à?"

Không quan tâm đến câu hỏi kia, Diệp Anh trực tiếp đem Thùy Trang bế lên tiến đến bàn để đạo cụ. Thùy Trang bị nhấc bổng theo phản xạ choàng tay bám lấy cổ Diệp Anh, gương mặt xinh đẹp nhưng ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Diệp!"

"Yên lặng nào, người bên ngoài sẽ nghe thấy đấy."

Rất nhanh đã đưa Thùy Trang vào tư thế mong muốn, Diệp Anh hai tay ôm eo nàng, Thùy Trang bắt chéo cổ tay sau gáy cô, Diệp Anh đứng giữa hai chân đang dạng ra của người ngồi đối diện.

"Diệp không khóc..."

"Trả lời tôi trước."

Ra lệnh, rõ ràng là ra lệnh. Nếu câu trên thốt ra từ một người khác có lẽ Thùy Trang sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu vì phải ở thế hạ phong. Nhưng trước mắt nàng là Diệp Anh, từ thân hình, gương mặt, cử chỉ, biểu cảm hay từng câu chữ phả ra đều khiến Thùy Trang tê dại. Không tự chủ được mà siết chặt phần eo non của Diệp Anh, cảm nhận được từng mảng da thịt ấm nóng chạm nhau ở hai bên đùi trong, Thùy Trang hứng tình nhắm mắt ngửa mặt ra sau.

Món ăn trước mắt đã dâng lên đến miệng, Diệp Anh không vội, cô rướn người phả hơi thở nóng bỏng của mình vào bên tai Thùy Trang làm người kia rùng mình một đợt.

"Trang còn chưa trả lời tôi mà."

"Ưmm..."

"Nói nghe xem nào."

"Trang không... Tr-Trang thích... Diệp."

Đột nhiên bày tỏ, Thùy Trang mượn cơn say tình đem lòng mình trần trụi phơi bày trước Diệp Anh để mặc mọi chuyện tiếp theo cho người đối diện quyết định. Nàng đã quá mệt mỏi với việc đem tất cả lời yêu thương dành cho Diệp Anh ép thành một xấp nhét sâu vào trong một ngăn nào đó của trái tim nàng. Thùy Trang biết ở độ tuổi này một khi vụt mất sẽ không thể tìm lại được, nên thay vì phó mặc cho số mệnh, Thùy Trang trưởng thành muốn tự mình vẽ nên tương lai của bản thân hơn.

Nhận được lời tỏ tình có chút đường đột, Diệp Anh đi từ bất ngờ đến mãn nguyện vì con người kia cũng đã cho cô một câu trả lời, dù không liên quan lắm, nhưng thỏa mãn.

"Đây có tính là một lời tỏ tình không?"

"Có, thế... Diệp có thích Trang không?"

Sau cái nhìn mang chút ý tứ thăm dò, Diệp Anh không trả lời và Thùy Trang cũng không có cơ hội hỏi lại vì hai cánh môi đã khóa chặt vào nhau. Vụn dại, choáng ngợp, gấp gáp, một đứng một ngồi lao vào nhau như hổ đói háu ăn, cả hai quấn quít không tách rời đến khi hết hơi.

Một tràn ướt át kéo đến làm Thùy Trang nóng rang người, ánh đèn của phòng thay đồ vừa đủ để người kia nhìn thấy cơ thể bắt đầu đỏ ửng vì hứng tình của nàng. Xấu hổ vì sự dâm đãng bị phơi bày, Thùy Trang khép hờ mắt gục vào hõm vai Diệp Anh, thấp giọng nỉ non.

"Diệp Anh a~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro