Chương 87:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya yên tĩnh, cũng là lúc mọi thứ chìm trong im lặng. Riêng có khu biệt thự cao cấp thành phố H vẫn sáng đèn. Nơi này là khu vực mà Ninh gia mới chuyển đến những năm gần đây. Giữa những căn biệt thự cao cấp, có một căn Ninh gia dành cho mục đích cá nhân, nhưng không dùng để ở và bình thường cũng không có ai ra vào.

Trong một góc chết của camera giám sát căn biệt thự ở phía đông nam, loáng thoáng có bóng dáng ba người mặc đồ đen giống nhau ngồi trên một chiếc xe địa hình màu đen như ẩn như hiện.

Ba người này là lính đánh thuê chuyên nghiệp, kỹ thuật vững vàng thân thủ không tầm thường, chuyên môn làm những việc khuất tất. Nhưng có một điểm mà bọn họ không giống với lính đánh thuê thông thường là, họ có ông chủ của riêng mình.

Thủ lĩnh của tiểu đội, Khổng Võ, ngồi ở vị trí phó lái giơ cánh tay mạnh mẽ đang cầm điện thoại, nhưng mà mãi vẫn không có ai trả lời. Hắn nhịn không được nghi hoặc nói.

"Ông chủ đang ở đâu? Sao gọi mãi vẫn không bắt máy cơ chứ."

Thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở ghế lái gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, nghe thấy vậy liền quay đầu nói với hắn: "Nếu không anh gọi cho thư ký Lưu thử xem."

Ở bên kia, tiếng chuông điện thoại Lưu Khải Truyện nhanh chóng vang lên. Trong lúc chờ điện thoại được kết nối, thủ lĩnh cúi đầu liếc mắt xác nhận thời gian.

23:30.

"Lưu bí thư, tôi không gọi được cho ông chủ. Biệt thự bên kia đã xác nhận xong, đêm nay Ninh Quang Phủ và Ninh Tuấn Thần không hề lưu lại đó. Mục tiêu cũng chưa bị bắt đi."

Giọng nói Lưu Khải Truyện vẫn bình tĩnh: "Chuẩn bị thế nào?"

"Hết thảy đều ổn."

"Cứ dựa theo kế hoạch mà làm."

Ba người trên xe tuân lệnh rồi liếc nhau, nhanh chóng đem mặt nạ bảo hộ đặc chế đơn giản xuống xe, che kín cả khuôn mặt. Cả ba men theo đường nhỏ để tránh phạm vi giám sát và dần dần đến gần phía tây biệt thự.

23:40.

Ba người mai phục xung quanh biệt thự. Từ trong tai nghe của thủ lĩnh truyền đến tin tức tiếp ứng bên trong nhà họ Ninh.

"Phòng bếp tọa độ chín giờ, năm phút sau sẽ nổ mạnh."

23:45.

Một tiếng nổ lớn vang lên, phòng bếp ở tầng một của biệt thự bùng cháy, những mảnh gỗ, đá vụn bắn ra từ cửa sổ. Xe hơi đậu gần đó bị vụ nổ làm cho rung chuyển, chuông cảnh báo vang lên, hai người hầu đang ở trong biệt thự thét chói tai chạy ra ngoài.

Cùng lúc ấy, một chiếc xe cứu hỏa cách đó hai con phố nhận được thông báo.

"Hành động!"

Xe cứu hỏa khởi động, một đường hú còi hết cỡ, cấp tốc chạy tới nơi xảy ra vụ nổ.

Lúc này tiểu đội trưởng ngồi ở vị trí phó lái nhận được điện thoại từ đội trưởng: "Tiểu Ngô, khu biệt thự Ninh thị xảy ra nổ mạnh, đội các cậu nhanh chóng qua đó đi!"

"Chúng tôi đang trên đường! Ba phút nữa sẽ đến!"

Tuy rằng khoảng cách giữa mỗi căn nhà trong khu biệt thự này không hề nhỏ, nhưng mà trong đêm khuya yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng nổ mạnh và tiếng còi của ô tô cảnh sát vẫn khiến cho các hộ gia đình xung quanh chú ý.

Khói đen bốc lên từ biệt thự Ninh gia, đặc biệt rõ ràng trong đêm tối.

Xe cứu hỏa một đường thông suốt chạy đến trước cửa biệt thự, những người lính có tố chất được huấn luyện mặc trang phục phòng cháy màu da cam đều được trang bị, võ trang đầy đủ, đồng loạt mở cửa xe, khiêng súng nước cao áp, mang theo dòng nước mạnh mẽ phun về phía biệt thự đang cháy, hết thảy đều được nhanh chóng tiến hành dưới sự huy dứt khoát. Sự xuất hiện kịp thời của xe cứu hỏa và phương tiện khống chế hiện trạng đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

"Các người cuối cùng cũng đến rồi! Mau dập lửa mau dập lửa!" Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi nhìn thấy xe cứu hỏa tới rồi, trong lòng tựa như được trấn an, biểu cảm trên mặt vừa kích động vừa sốt ruột, lớn tiếng hét vào mặt nhóm lính cứu hỏa đang đến, vội vã giống như giây tiếp theo sẽ ăn tươi nuốt sống bọn họ luôn vậy.

"Ông làm gì thế? Lùi lại phía sau nhanh lên!" Người đàn ông trung niên mắt thấy súng bắn nước sắp sửa phun ra, liền không nghĩ ngợi muốn xông thẳng vào trong biệt thự, lại bị lính cứu hỏa bên cạnh ngăn lại.

"Cho tôi vào đi! Tôi nhất định phải đi vào!" Người đàn ông trung niên giãy dụa, vẫn không lay chuyển được người lính, càng ngày càng bị kéo đi xa.

"Hiện tại đám cháy còn chưa tắt ông đi vào làm gì!"

"Cậu mặc kệ tôi muốn làm gì, tôi vẫn muốn đi vào trong đó! Cậu mau thả tôi ra, một khi xảy ra chuyện gì các cậu nhất định không được tha thứ!"

"Chậc!" Lính cứu hỏa giữ chặt người đàn ông trung niên, ném ông ta ra ngoài cảnh tuyến như con gà yếu ớt, miệng rống to với hắn: "Mồi lửa còn chưa được xác nhận! Cho chúng tôi mười phút dập lửa và kiểm tra rồi sẽ cho ông vào! Ông tự ngẫm lại xem mạng sống quan trọng hơn hay ngôi nhà quan trọng hơn!"

Câu nói này đã bừng tỉnh người đàn ông trung niên, lúc này ông ta mới phản ứng lại, căn nhà vừa mới xảy ra nổ mạnh, hiện tại đi vào, lỡ như lại nổ lần thứ hai thì sao?

Bản năng trân quý mạng sống khiến người đàn ông trung niên tỉnh táo lại. Lúc lính cứu hỏa xoay lưng về phía ông ta, ông ta vội vàng nắm chặt tay hắn, chỉ kém chút nữa là khóc ra: "Đồng chí, trên lầu ba còn có người chưa thoát ra được, tôi xin các cậu, hãy cứu lấy họ!"

"Đã biết!"

Bên kia, sau khi xảy ra vụ nổ mạnh, ba người đàn ông mặc đồ đen nhân lúc hỗn loạn, đã lặng lẽ lẻn vào biệt thự đang cháy. Biệt thự Ninh gia hôm nay chỉ có vài người hầu, lúc này có lẽ toàn bộ đã chạy ra bên ngoài hết rồi.

Ba người một đường đến tầng cao nhất mà không bị cản trở. Trên đó, xuất hiện một người mặc quần áo dân dụng, cũng mang mặt nạ bảo hộ, nhìn thấy ba người đã đến, họ ra hiệu với nhau, sau đó hắn lấy đồ đã chuẩn bị ra để mở căn phòng bị khóa kín.

Trên giường lớn của căn phòng rộng rãi, có một người phụ nữ không rõ sống chết đang nằm bất động.

Người đàn ông mặc đồ đen tiến lên nhìn gương mặt của người phụ nữ, xác nhận không có sai lầm. Liền khiêng người phụ nữ ra ngoài. Một nhóm bốn người nhanh chóng biến mất nơi góc khuất phía sau căn nhà.

0:10.

Ngọn lửa đã bị khống chế. Chưa kịp bùng cháy dữ dội trong nháy mắt đã bị dập tắt, chỉ để lại khói đen cuồn cuộn lan tỏa ra bầu trời đêm. Nhân viên phòng cháy lao vào trong biệt thự tiến hành cứu giúp. Người đàn ông trung niên vội vàng hướng về phía cửa kiễng chân trông chờ, lúc nhân viên phòng cháy chạy ra liền vội vàng tiến lên hỏi: "Thế nào? Có tìm được người không?"

"Không có ai cả."

"Cái gì? Không có khả năng!"

Lần này người đàn ông trung niên mặc kệ mọi thứ, sống chết lao vào biệt thự chạy lên lầu ba, nghênh đón ông ta chỉ có một căn phòng trống trải.

Nguyễn Khinh Ngữ, mất tích.

Người đàn ông trung niên run run gọi điện thoại cho Ninh Quang Phủ.

"Ninh tiên sinh! Biệt thự cháy! Phu nhân, người... Mất tích!"

Ninh Quang Phủ ở Lâm thị nhận được cuộc điện thoại này mà cả người nhảy dựng lên. Hổn hển truy hỏi: "Ông nói bà ấy mất tích?!! Sao lại thế này!"

"Tôi cũng không biết, phòng bếp bỗng nhiên phanh một tiếng, biệt thự liền cháy! Đội cứu hộ đến rất nhanh, hiện tại lửa đã được dập tắt. Trước sau không vượt quá hai mươi phút, tôi chạy tới lầu ba tìm phu nhân, nhưng mà không thấy người đâu!"

"Lập tức đi kiểm tra an ninh giám sát! Khống chế tất cả các xe ra vào trong đêm nay!"

"Vâng!"

Đáng chết! Đáng chết!

0:18.

Ba người mặc đồ đen dọc theo điểm mù của camera giám sát đi suốt một chặng đến một nơi vắng vẻ ở phía đông nam.

Nơi đó đỗ một chiếc xe bảo mẫu bình thường. Thủ lĩnh gõ vào kính cửa sổ theo tiết tấu.

Cửa sau mở ra, mấy người nối đuôi nhau mà vào, lập tức phanh một tiếng đóng cửa lại.

Nguyễn Khinh Ngữ bị đặt lên xe, lập tức có hai nhân viên y tế giúp đỡ, bắt đầu kiểm tra thân thể của bà ấy.

0:20.

Xe thương vụ chạy đến cổng biệt thự. Ở cổng bảo vệ, thuận lợi thông qua kiểm tra. Sau khi ra khỏi khu biệt thự, chiếc xe một đường tăng tốc chạy về hướng đông.

0:23.

Bảo vệ gác cửa nhận được thông báo, phong tỏa các lối ra, không cho phép bất cứ chiếc xe nào rời đi.

Trên đường cái rộng rãi sáng ngời, xe bảo mẫu một đường chạy nhanh về phía sân bay.

Người đàn ông mặc đồ đen trên xe tháo mặt nạ xuống, gọi điện thoại cho Lưu Khải Truyện báo cáo kết quả.

"Lưu bí thư, hết thảy đều thuận lợi, người đã cứu ra. Đang đưa đến sân bay."

"Vất vả rồi. Sau khi tiễn người đi, tôi sẽ cho mấy người nghỉ ngơi một thời gian."

"Được! "

0:25.

Dư quang khóe mắt thanh niên ở ghế lái nhìn thấy một chiếc xe đang chạy hết cỡ về phía họ, chờ đội trưởng cúp điện thoại liền bĩu môi nói với hắn: "Lão Lưu, phía sau có người đuổi theo chúng ta, anh đoán xem là ai?"

Người đàn ông trung niên họ Lưu chống tay vào cửa xe xuyên qua kính chiếu hậu quan sát đuôi xe, ánh đèn nhấp nháy nhìn không rõ tình huống, biển số xe cũng là dãy số lạ, tự hỏi là thế lực nào...

"Tăng tốc lên, tôi cho hắn xem một chút màu sắc."

Nói xong liền mở của kính xe, híp mắt nhìn kính chiếu hậu ước lượng một phen, từ sau lưng ghế ngồi lấy ra một khẩu súng máy, nhanh chóng nhắm vào phòng thủ phía sau thăm dò, một giây cũng không dừng lại trực tiếp bắn vào động cơ người nọ!

"Phốc!" Một âm thanh nhỏ vang lên. Chiếc xe đuổi theo phía sau bỗng nhiên mất kiểm soát tông vào hàng rào bảo vệ. Một tiếng phanh chói tai vang lên, xe hơi dừng lại trong gang tấc trước khi đâm vào hàng rào.

"Hưu ——~" tiểu đội trưởng tặc lưỡi, tiếng huýt sáo vui vẻ vang lên. Giây tiếp theo, cả người lùi về ghế phụ bên tay lái. Một tay ấn đóng cửa sổ thủy tinh lại, một tay tháo súng ống trong tay ra hai ba lần. Vài cái động tác trước sau cũng không biết đem linh kiện cất giấu ở chỗ nào.

"Trâu bò!" Đồng đội phía sau giơ ngón tay cái lên.

Lưu đội trưởng cười hì hì nói với mọi người: "Ông chủ có nói, đưa người về toàn vẹn thì tôi có thể nghỉ vài ngày. Ai muốn đi chơi thì nhanh chóng mua phiếu, trực tiếp từ sân bay rời đi ~"

"Tôi không đi, tôi phải về nhà chơi trò chơi."

"Tôi cũng thế, mẹ tôi bảo tôi về nhà ăn cơm."

"Tôi đây cũng không đi, chủ yếu là không biết đi ra ngoài làm chi."

"Chậc! Sao các cậu đều không biết theo đuổi sự thú vị của cuộc sống như vậy, hiếm khi mới được nghỉ phép mà!" Lưu đội trưởng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dậm chân vỗ chân, một mặt ghét bỏ nhìn tiểu đồng đội của bản thân.

Người đàn ông ở phó lái bĩu môi hỏi hắn: "Vậy lão Lưu, lúc nghỉ ngơi anh làm gì?"

"Tôi thì làm được gì? Tôi bận rộn như vậy, đương nhiên là ăn cơm no rồi đi ngủ!"

"Ôi? Hay là sau khi kết thúc công việc chúng ta cùng nhau ăn lẩu đi?"

"Được đấy!"

"Đội trưởng mời khách!"

"Tán thành tán thành!"

"Mẹ nó..."

0:30.

"Kinh tổng, xe không đuổi kịp. Giữa đường bị người của tiểu Kinh tổng làm nổ lốp xe. Hiện tại phỏng chừng người đó sắp tới sân bay."

"Được rồi. Trở về đi."

"Vâng."

Người đàn ông cúp điện thoại. Lúc này ngoài cửa sổ xe phát ra tiếng gõ ngày càng mạnh khiến ông ta nhíu mày.

Chiếc xe này bỗng nhiên bị thủng lốp, vì không còn khống chế được nó nữa dẫn tới chiếc xe nhỏ phía sau bị nó tông vào đuôi xe. Lúc này chủ xe của chiếc xe bị tông đang ở bên ngoài không ngừng đập vào cửa sổ xe của ông ta.

"Chậc!"

Người đàn ông mở cửa xe. Chủ xe của chiếc xe bị tông vào thấy ông ta cuối cùng cũng chịu bước xuống xe thì trợn mắt trừng trừng, giơ ngón tay lên muốn mắng chửi người, người đàn ông tàn nhẫn trừng mắt, cả người bao trùm sát khí khiến chủ chiếc xe bị tông vào trong nháy mắt ngớ ra.

0:32.

Kinh Lôi Đình ngồi trên chiếc ghế dựa mềm mại rộng rãi ở thư phòng, lông mày phồng lên. Trên mặt bàn trước mặt ông ta, màn hình điện thoại hiển thị đang gọi cho dãy số của Kinh Hoằng Hiên.

"Đô... Đô..."

Không ai nhận.

Kinh Lôi Đình thở ra một hơi nặng nề, cổ họng phát ra tiếng hừ lạnh.

Con trai ông ta, càng ngày càng mất khống chế.

Kinh Lôi Đình nhắm mắt, thở ra một hơi dài.

Hoằng Hiên, ngươi thật sự rất tùy hứng.

0:35.

Máy bay đến Úc cất cánh, mang theo Nguyễn Khinh Ngữ được cứu rời khỏi thành phố H.

——

Lưu Khải Truyện cúp điện thoại của lính đánh thuê, đẩy đẩy mắt kính trên mũi, bấm số của Kinh Hoằng Hiên.

"Đô... Đô..."

Vẫn không có ai kết nối. Thư ký Lưu luôn luôn bình tĩnh, lúc này rốt cục lộ ra biểu cảm nghi hoặc.

Hành động đêm nay quan trọng như vậy, Hoằng Hiên làm sao có thể không nhận điện thoại. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Nhưng cũng không hẳn là vậy, mấy giờ trước còn nói cho hắn biết chuyện đêm nay cho hắn toàn quyền phụ trách. Hiện tại mọi chuyện hết thảy đều thuận lợi, muốn tìm anh báo cáo tình huống thì lại không tìm thấy người.

Đây là đi đâu rồi?

Lưu Khải Truyện nghĩ không ra nhíu mày, lúc này hắn thấy cửa phòng tắm trong phòng ngủ mở ra, bà xã đại nhân nhà mình đi ra.

Người phụ nữ vừa mới tắm rửa xong, tóc xoã tung mềm mại, trên người còn vương hơi nước, như hoa sen mới nở, diễm lệ tuyệt trần. Tư thế xinh đẹp ngồi ở trước bàn trang điểm mở kem dưỡng mắt ra nhẹ nhàng mát xa.

"Bà xã, em nói xem dưới tình huống gì, mà có thể khiến một người đàn ông buông bỏ chính sự trong tay." Lưu Khải Truyện ngồi ở mép giường, nhìn bóng lưng mê người của bà xã nhà mình lên tiếng hỏi.

Ừm? Người phụ nữ nghe được câu hỏi, quay đầu nhìn Lưu Khải Truyện suy nghĩ sâu xa, ánh mắt lưu chuyển, bỗng nhiên lộ ra ý cười đầy ẩn ý.

"Hôm nay là ngày mấy?"

"A?" Lưu Khải Truyện nghi hoặc ngẩng đầu. Chẳng lẽ hôm nay là ngày gì đặc biệt?

Không đợi hắn cẩn thận suy nghĩ, người phụ nữ chạy tới trước mặt hắn, hai tay tinh tế trắng nõn đặt lên hai bên vai, hơi dùng một chút lực, đẩy ngã Lưu Khải Truyện lên trên giường, sau đó nhấc đôi chân dài cưỡi lên eo người đàn ông.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lưu Khải Truyện, người phụ nữ mị hoặc cười yếu ớt với hắn.

"Anh đang ám chỉ em sao?"

Một đôi tay linh hoạt thuận thế cởi bỏ quần hắn xuống.

"Không phải! Bà xã, cái kia..."

"Đừng giải thích, hiện tại, em mới là chính sự."

Người phụ nữ lập tức cúi đầu, Lưu Khải Truyện ngửi hơi thở ngọt ngào nơi chóp mũi, liền vứt mọi chuyện ra sau đầu.

Cùng lúc đó, ở một chỗ khác của thành phố, ông chủ mà hắn không tìm thấy, cũng đang vội vàng làm chuyện tượng tự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu