Chương 92:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm không mộng mị, Mễ Mị dần tỉnh dậy, bao quanh cô là hơi thở ấm nóng quen thuộc. Vừa mới mở mắt, quả thật nằm bên cạnh cô không ngoài ai khác chính là người đàn ông mà cô yêu.

"Chào buổi sáng bảo bối."

"A... Buổi sáng vui vẻ."

Một nụ hôn triền miên chào buổi sáng đã giúp Mễ Mị hoàn toàn tỉnh ngủ. Kinh Hoằng Hiên nhẹ nhàng đè cô xuống mà hôn, quyến luyến đôi môi như mật ngọt này. Nụ hôn vừa nhiệt tình vừa tràn đầy sự lười biếng, cô cũng dần dần thích ứng theo nhịp hôn của anh. Hai tay cô quàng lên trên cổ anh mềm như lông vũ, lướt qua lưng anh một cách nhẹ nhàng mềm mại, làm Kinh Hoằng Hiên ngứa đến tận tâm can. Tuy bề ngoài Mễ Mị mang nét ngây thơ, hồn nhiên, nhưng Kinh Hoằng Hiên biết cô thực chất chính là một tiểu yêu tinh vô cùng quyến rũ, anh thật sự yêu chết Mễ Mị!

Ngay lúc cả hai tiến vào trạng thái sẵn sàng nằm trên giường**. Thì bất chợt tiếng chuông điện thoại di động trên bàn đầu giường vang lên, như đổ một gáo nước lạnh cho bầu không khí đang ái muội trong căn phòng.

**nằm trên giường chuẩn bị làm gì thì chắc các bạn biết rùii á (¬‿¬)~~ .

"Ừm... điện thoại..."

"Cứ mặc kệ nó đi."

Điện thoại đổ chuông một hồi rồi tự động ngắt máy. Không đến hai giây sau tiếng chuông lại tiếp tục vang lên. Mễ Mị không thể phớt lờ được âm thanh đó, nó cho cô cảm giác cứ như là bị người khác phát hiện ra việc mình đang làm vậy.

"Trả lời điện thoại trước. Hoặc..."

Hoặc đầu dây bên kia có thể đoán ra hai ta đang làm gì! Nghĩ đến đây, Mễ Mị bất giác xấu hổ, ngượng ngùng không muốn tiếp tục, cô vội vàng đẩy ngực anh ra rồi tránh người sang một bên, thở hổn hển, đôi mắt tròn xoe như con nai ngơ ngác nhìn anh. Kinh Hoằng Hiên bất đắc dĩ vươn tay vò đầu, tự nhủ lần sau nhất định phải nhớ tắt máy!.

Kinh Hoằng Hiên thở dài, anh quay lại và cầm lấy điện thoại lên nghe, giọng nói của Mễ Quan ầm ầm truyền qua loa điện thoại.

"Trời ạ, cuối cùng cậu cũng nghe máy!!! Kinh Hoằng Hiên! Cậu! Hiện tại! Lập tức! Ngay bây giờ! Đưa em gái tôi về nhà ngay!"

Mễ Quan hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc: "Nói cho Mễ Mị biết! Bố mẹ đã đã tìm nó từ đêm qua. Bây giờ, nếu cậu không đưa nó về nhà, hậu quả cậu tự chuốc lấy!"

Đùng một cái bên kia cúp điện thoại.

Mễ Mị ở một bên nghe thấy toàn bộ, cô vội vàng leo xuống khỏi cánh tay Kinh Hoằng Hiên, thời gian trên màn hình điện thoại hiển thị, hiện tại là mười giờ ba mươi.

"Hoằng Hiên, em nghĩ chúng ta nên về nhà trước buổi trưa."

Cả hai tự sửa soạn bản thân nhanh nhất có thể, Kinh Hoằng Hiên đi lại gần chỗ Mễ Mị đang trang điểm, hiếm khi để lộ vẻ lo lắng.

"Anh nên chuẩn bị cái gì bây giờ nhỉ?" Kinh Hoằng Hiên đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có một bộ sưu tập rượu vô cùng trân quý, liền xoay người đi tới tủ rượu, lục lọi mãi cuối cùng cũng kiếm ra chai rượu đỏ quý giá nhất trong mấy dãy rượu nằm trong bộ sưu tập và đóng gói cẩn thận.

Mễ Mị đi theo sau anh, nhìn thấy chai rượu đỏ, cô tròn mắt hưng phấn vỗ tay: "Đúng rồi, mấy ngày trước, em thấy ở Queenstown có một cây trâm cài rất hợp với mẹ. Anh đợi em một lát, để em hỏi thử cửa hàng đó!"

Cô gọi đến cửa hàng trang sức và được biết chiếc trâm vẫn còn, nên đã đặt mua nó ngay tại chỗ.

"Chúng ta ghé cửa hàng trang sức trước."

Sau đó cả hai vội vã, hùng hổ chạy đến cửa hàng trang sức, người quản lý trong cửa hàng đã gói sẵn trâm cài áo, thấy Mễ Mị vừa bước vào cửa liền niềm nở chào đón, nụ cười trên môi chỉ mới kịp hé. Mễ Mị đã tiếp lời, nhận lấy hộp quà: "Cảm ơn cô! Tạm biệt!"
Kinh Hoằng Hiên trực tiếp quẹt thẻ tại quầy. Mọi chuyện diễn ra chưa đầy ba phút, hai người như một trận gió ập đến, khiến những người trong cửa hàng trang sức choáng váng không kịp thích ứng.

Xe rẽ vào đường Tân An, Mễ Mị nâng tay lên xem giờ thì thấy thời gian đã chỉ đến 11:30, khoảng cách tới Mễ gia còn khoảng bốn cây số.

Xác định rằng mình có thể về đến nhà trước giờ ăn trưa, cuối cùng Mễ Mị cũng có thể ngả người ra ghế thở phào nhẹ nhõm. Sáng nay quả thực rất vội vàng.

Kinh Hoằng Hiên đột nhiên cười nói: "Đã rất lâu rồi anh chưa vội vàng như vậy. Thật đúng là sơ suất của anh khi không chuẩn bị quà ra mắt cho bố mẹ vợ mà. Trán anh lúc nãy còn lấm tấm mồ hôi lạnh đấy."

Mễ Mị cũng haha cười.

Kinh Hoằng Hiên vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, sau đó cầm lấy tay trái đeo nhẫn kim cương của cô hôn lên, vị ngọt vô tình lên men trong không khí. Nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng bóng, Mễ Mị chợt nhận ra hai người sắp sửa phải gặp bố mẹ, cô bỗng thấy có chút lo lắng.

Chuyện kết hôn trọng đại như vậy, cô vẫn chưa thực sự sẵn sàng, chưa biết nói sao với bố mẹ... Mặc dù trước đó cô vốn đã suy nghĩ xong về việc sau khi anh cầu hôn cô sẽ đem chuyện đó nói với gia đình và bạn bè. Thế nhưng vì quá vui sướng và ngọt ngào trước lời cầu hôn vào đêm hôm qua của Kinh Hoàng Hiên nên cô chưa kịp báo gì hết đã nóng đầu theo anh về để khụ khụ khụ...

Vừa nghĩ tới việc, cô còn chưa hưởng thụ hết niềm hạnh phúc và hân hoan sau khi được cầu hôn, đã được lệnh phải nhanh chóng quay về của người nhà, khiến cô đột nhiên cảm thấy như hai người họ đang dắt tay nhau chạy trốn vậy...

Ahhh tiến độ của kế hoạch không thể theo kịp với sự thay đổi thực tế mà QAQ.

"Em đừng quá lo lắng, chúng ta vốn dĩ từ đầu đã muốn kết hôn rồi mà." Kinh Hoằng Hiên nhận ra vẻ lo lắng của cô liền nhẹ nhàng an ủi, anh vĩnh viễn sẽ luôn đứng ở bên cạnh vì cô mà che mưa chắn gió.
Đúng vậy, bọn họ vốn là muốn kết hôn. Lúc này tới nhà mình, trọng điểm đối tượng còn ai vào đây nữa chính là Kinh Hoằng Hiên rồi.

Nghĩ đến đây, Mễ Mị không khỏi mỉm cười, và bắt đầu tưởng tượng ra cảnh anh phải đối mặt khi cùng cô về nhà.

Bất chợt, cô mơ hồ cảm thấy không khí xung quanh như ngưng trệ, dòng người bên ngoài cửa sổ trông như thể chồng lên nhau, trước mặt cô nhất thời xuất hiện một chiếc xe ô tô màu đen bị tai nạn, hỏng hóc rất nặng, bánh xe thể thao lật nghiêng bên đường, một chiếc khác vẫn còn đang lăn.

"Anh đến để bắt em đây!"

Khuôn mặt dữ tợn của Ninh Tuấn Thần đột ngột phóng to trước mặt cô! Mễ Mị há hốc mồm kinh ngạc, hít vào một hơi! Mọi thứ lại bỗng trở nên bình thường trong tích tắc. Cô kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đỏ quen thuộc, góc phố quen thuộc, đây là ngã tư mà cô suýt gặp tai nạn xe cộ.

"Chuyện gì vậy?"

Mễ Mị quay người, Kinh Hoằng Hiên lúc này đang ở ngay cạnh cô. Mễ Mị nhắm mắt rồi lại mở ra, hít sâu một hơi. Hướng tới hai mắt vì lo lắng mà tối lại của Kinh Hoằng Hiên ảm đạm lắc đầu: "Nơi này giống như là nơi suýt chút nữa em gặp tai nạn xe cộ. Vừa rồi em... Hình như em đã nhìn thấy cảnh tượng lúc đó ban nãy."

"Em còn thấy gì nữa không?" Kinh Hoằng Hiên hỏi.

"Có vẻ như người đó, là Ninh Tuấn Thần... chăng? Thực ra, em cũng không chắc lắm." Mễ Mị hơi bối rối, mơ màng.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh tới mức làm cho ký ức của cô dần trở nên mơ hồ. Cô không chắc cái mà mình vừa nhìn thấy là ảo giác hay là tàn tích của ký ức sâu lắng. Chính sự kinh ngạc và chấn động còn chưa tiêu tan trong lòng, khiến cô cũng nhất thời không rõ tình huống đó là gì.

"Đúng rồi, nhân tiện, sau khi kết thúc ngày hôm nay, chúng ta hãy đưa Mễ Đường về nhà đi."

"Phải ha ~ em cũng rất nhớ nó."
Kinh Hoằng Hiên thành công dời sự chú ý của Mễ Mị, hai người tán gẫu bầu không khí trò chuyện giữa hai người từ từ biến đổi trở lại. Khi sắp đến Mễ gia, Mễ Mị cuối cùng cũng hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi, chỉ nghĩ đến cảnh chuẩn bị đi gặp bố mẹ.

Kinh Hoằng Hiên không ngừng quan sát cảm xúc trên khuôn mặt của Mễ Mị, trên mặt lại không chút gợn sóng, bàn tay nắm chặt vô lăng dần dần siết lại. Anh phải nhanh chóng kết thúc mọi thứ.

Xe chậm rãi dừng ở bãi đậu xe trong sân Mễ gia, đi đến tận cổng lớn biệt thự, ông quản gia mở cửa cho bọn họ, Mễ Mị lặng lẽ khẽ đưa mắt hỏi, ông quản gia liền cho cô một cái nụ cười hiền lành, cô nhìn tới cùng cũng không nhận ra được đó là tín hiệu gì.

Ngày hôm qua cô thoải mái bao nhiêu thì bây giờ cô lại túng quẫn bấy nhiêu. Dùng sức xoa dịu ấn huyệt trong tay, cô hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn Kinh Hoằng Hiên, cả hai tay trong tay bước vào cửa lớn.

Hôm nay Mễ Trung Dương, Tần Dĩnh và hai anh trai đều ở đây, cả hai bước đến phòng khách, ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào hai người họ. Đặc biệt là sự xem xét trong ánh mắt của hai vị phụ huynh.

Mễ Mị, người luôn tràn đấy chí khí, lúc này lại có chút lúng túng... Áp lực lớn quá rồi QAQ.

Kinh Hoằng Hiên ngược lại, lại tỏ ra rất bình tĩnh, anh nắm tay Mễ Mị, hơi dùng chút sức, rồi tiến tới chỗ bố mẹ vợ.

"Bác trai, dì." Thái độ của anh cung kính lễ phép, tay cũng theo trật tự mà tặng quà một cách tự nhiên, Mễ Mị đi theo bên người anh cũng từng bước đưa cây trâm cài tóc vào tay Tần Dĩnh, nhỏ giọng nói: "Anh ấy chọn đó mẹ."

Tần Dĩnh kéo Mễ Mị ngồi bên cạnh mình, mở lễ vật rồi nhìn thoáng qua. Có thể thấy rằng bà rất hài lòng với món quà. Sau đó bà ấy quay đầu lại và véo nhẹ vào mũi Mễ Mị.

"Cũng không phải là con nhìn thấy mẹ chồng, con khẩn trương cái gì?"
Một câu nói đã đánh tan sự lo lắng trong lòng cô, cô ôm lấy cánh tay Tần Dĩnh, gượng gạo lắc lắc đầu: "Con không có mà~"
Nhà ăn đã sẵn sàng cho bữa trưa. Mễ Trung Dương lên tiếng, cả gia đình cùng di chuyển đến nhà ăn. Lúc này, Mễ Quan đi tới chỗ Kinh Hoằng Hiên gõ lên đầu anh một cái, nói nhỏ: "Em rể, biểu hiện cho tốt vào đó."

Bữa trưa trên bàn ngày hôm nay đã được chuẩn bị rất phong phú. Mễ Mị và Kinh Hoằng Hiên ngồi cạnh nhau, Kinh Hoằng Hiên tự nhiên giúp cô sắp xếp mọi việc, không lúc nào là không săn sóc, chu đáo và ân cần với cô. Cô nghiêng nghiêng đầu hướng tới anh mà mỉm cười ngọt ngào.

Những hành động nhỏ của họ đều được nhà họ Mễ nhìn thấy. Tần Dĩnh trong mắt thoáng chốc hiện lên vẻ hài lòng, còn bố Mễ và các anh em của cô thì vẻ mặt có chút phức tạp hơn.

Con gái / Em gái không thể giữ lại rồi...

Người hầu khui chai rượu đỏ do Kinh Hoằng Hiên mang đến ngay tại chỗ. Sau một vòng rót rượu. Mễ Trung Dương lúc này mới vào thẳng vấn đề.

"Hoằng Hiên, con có chắc muốn ổn định kết hôn với Mị Mị không?"

"Chú à, vâng, hôm qua cháu đã cầu hôn Mị Mị, em ấy cũng đã đồng ý."

"Đúng vậy, bố." Mễ Mị nhỏ giọng đáp lại.

Mễ Trung Dương nhìn hai người họ, Kinh Hoằng Hiên tiếp tục nói chuyện với ông.

"Thật ra, hôm nay cháu còn có một chuyện muốn giải thích với chú, dì và anh cả."

"Cháu đã chính thức từ chức khỏi tập đoàn Túng Thế ngày hôm qua, và hiện tại cháu đã không còn quyền lợi cổ phần nào nữa. Hơn nữa cháu đã quyết định từ bỏ quyền thừa kế của Túng Thế."

Mọi người có mặt trên bàn ăn đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Từ chức và từ bỏ quyền thừa kế có ý nghĩa rất lớn! Điều này chính xác mà nói anh đã làm mất đi hàng trăm triệu lợi ích cả về tài sản lẫn mối quan hệ sau này.

"Cái gì?? Anh bị đuổi việc?" Mễ Mị ở bên cạnh, có lẽ là người bị kích động nhất, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Ngay khi nghe tin Kinh Hoằng Hiên rời khỏi tập đoàn Túng Thế, cô đã nghĩ ngay đến tình tiết trong tiểu thuyết, trước khi Kinh Hoằng Hiên rời tập đoàn Túng Thế, anh đã hoàn toàn chia hội đồng quản trị Túng Thế thành hai phần. Điều này thành công khiến cho Kinh Lôi Đình không thể nhịn được nữa, trực tiếp ra lệnh sa thải anh với rất nhiều chê trách, có thể nói Kinh Lôi Đình xuống tay không chút lưu tình.

Lúc này, điều cô lo lắng nhất là liệu tình huống của Kinh Hoằng Hiên hiện tại có giống với lúc đó hay không?

Kinh Hoằng Hiên cười nhẹ với cô: "Không sao đâu. Là anh chủ động xin từ chức."

Sau đó anh ta tiếp tục giải thích với bố mẹ Mễ: "Mặc dù cháu đã chủ động từ chức, nhưng việc bố cháu tước đi quyền lực và quyền thừa kế trên tay cháu sẽ chỉ là vấn đề thời gian."

"Quan điểm về sự phát triển công ty của bố cháu và cháu rất khác nhau. Vì thế ông ấy luôn muốn dùng mọi cách để biến cháu thành người thừa kế trong tưởng tượng của ông ta, đó là lý do tại sao cháu lại từ bỏ quyền thừa kế."

Kinh Hoằng Hiên nói vào trọng điểm sự việc như vậy, mọi người nghe tới đó đều hiểu ẩn tình của anh khi tự động rời đi. Mễ Trung Dương thần sắc có chút ảm đạm, bất đắc dĩ thở dài. Ông luôn không xem trọng mọi việc mà Kinh Lôi Đình làm, gần đây bỗng có rất nhiều chuyện náo động. Ông sợ rằng sự tình sẽ có nguy hiểm rình rập.

Bây giờ Kinh Hoằng Hiên đã rời khỏi Túng Thế, ông một mặt cảm thấy đứa trẻ đầu này óc sáng suốt, mặt khác lại cảm thấy thương hại, tóm lại là bố của anh thật đáng xấu hổ. Đứa trẻ Kinh Hoằng Hiên này, có thể nói từng bước mà anh trải qua thực sự rất không dễ dàng.

"Tiếp theo cháu có định bắt đầu lập nghiệp một mình không?"

"Vâng, cháu đã tổ chức, sửa sang quy mô ở Úc rồi..."

Mễ Trung Dương nghe tin Kinh Hoằng Hiên đang chuyển sang công nghệ công nghiệp, lòng hứng thú bừng bừng. Phải nói rằng Kinh Hoằng Hiên là một thanh niên rất xuất sắc, có ý tưởng và tầm nhìn rất tuyệt vời. Thấy hai người nói chuyện càng lúc càng đi xa hơn, Tần Dĩnh liền múc một bát canh đầy đến bên Mễ Trung Dương: "Chồng, món canh này ngon, anh có thể thử xem."

"Ồ, tốt." Mễ Trung Dương bị chuyển hướng trong chốc lát, vui vẻ uống canh. Tần Dĩnh ngắt lời Mễ Trung Dương, xoay người vặn lại nội dung chính cuộc trò chuyện lần này, bà ấy không quan tâm đến cái gì mà phát triển sau này của công ty Kinh Hoằng Hiên, điều mà bà quan tâm là vấn đề hôn sự của con gái mình.

"Vậy khi nào thì hai con làm hôn lễ?"

Lễ cưới! Mễ Mị sững sờ trong giây lát. Cô vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này đâu.

"Mẹ à, có hơi nhanh quá rồi thì phải..."

"Vậy con còn muốn chơi hai năm nữa sao? Đã đính hôn hai năm rồi."

"Bác gái nói đúng, chúng ta đính hôn được hai năm, hôn lễ không thể trì hoãn lâu hơn nữa."

Ah? Mễ Mị ngạc nhiên nhìn Kinh Hoằng Hiên, anh nắm chặt tay cô ở dưới bàn, tiếp tục nói với Tần Dĩnh: "Dì à, còn vài tháng nữa là Mị Mị phẫu thuật, cô ấy vẫn cần phải nghỉ ngơi sau phẫu thuật. Vậy nên con nghĩ, lễ cưới nên tổ chức trước một tháng trước khi phẫu thuật. Con đã bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới. Với chuyện lễ cưới chú dì hoàn toàn không phải lo lắng đâu ạ, cháu sẽ lo liệu mọi việc. Mị Mị cũng chỉ cần chịu trách nhiệm cho ngày cưới, là cô dâu xinh đẹp nhất mà thôi. Dì và chú nghĩ sao? Tất nhiên, một số chi tiết của đám cưới vẫn cần phải hỏi ý kiến ​​của dì và Mị Mị." Kinh Hoằng Hiên trực tiếp đưa ra quyết định.

"Sớm vậy?" Mễ Mị sửng sốt, anh đã chuẩn bị cho đám cưới à??? Vì sao đến giờ mình mới biết chứ?!

Kinh Hoằng Hiên ghé vào tai cô thì thầm: "Hôm qua anh định nói với em rồi, nhưng lại không có thời gian."

"Được rồi! Các con chuẩn bị tốt là được." Trên mặt Tần Dĩnh tràn đầy niềm hạnh phúc, bà nở một nụ cười ôn nhu. Ngoại trừ bà, tất cả mọi người trong phòng đều choáng váng trước hành động kiên quyết của Kinh Hoằng Hiên.
Bữa ăn trưa diễn ra rất vui vẻ, mọi người đều hoà hợp với nhau, thưởng thức bữa ăn trong hai giờ. Trong bữa ăn, Kinh Hoằng Hiên đối phó mọi việc một cách rất dễ dàng, bố Mễ nói chuyện với anh về kinh tế, mẹ Mễ thỉnh thoảng trao đổi với anh về việc chuẩn bị cho đám cưới, sau đó kéo Mễ Mị đến bàn bạc với cô. Mễ Quan, Mễ Thước cũng xen vào.

Sau khi kết thúc, bố Mễ kéo Kinh Hoằng Hiên tiếp tục bàn luận, Mễ Mị bị mẹ thần thần bí bí kéo về phòng. Mễ Mị tò mò nhìn Tần Dĩnh bí ẩn mở tủ trang sức, từ trong ôm ra một rương bảo bối, lại tiếp tục lấy ra một chiếc hộp nhỏ gỗ tinh xảo và đơn giản trong rương.

Bà dắt Mễ Mị ngồi xuống trước ghế sô pha nhỏ, mở hộp gỗ trước mặt ra, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy. Màu xanh thủy nhuận của ngọc lục bảo bao trùm chiếc vòng, ẩn ẩn như có dòng nước uốn lượn chảy trong chiếc vòng.

"Đây là của hồi môn đã được truyền lại trong gia đình chúng ta từ bao đời nay. Bà ngoại con đã truyền lại cho mẹ. Tính ra đã hơn hai mươi năm. Nay mẹ sẽ truyền nó lại cho con. Chờ sau này con sinh con rồi, con hãy truyền lại cho cô con gái nhỏ của con." Tần Dĩnh cầm khối ngọc gia truyền lên tay nhẹ nhàng nâng niu.

Một cái chạm tạo xúc cảm lành lạnh trên cổ tay cô, Mễ Mị nhìn vào chiếc vòng tay màu xanh lục bảo, và cảm thấy da tay mình đang dần ấm nóng lên. Cả người cũng vậy.

"Lúc mẹ mang thai con, mẹ và bố của con, con không biết chúng ta đã hạnh phúc như thế nào đâu, con đã đến với nhà chúng ta để thành một thành viên trong gia đình, đó đúng là duyên phận."

Tần Dĩnh dịu dàng nhìn cô, lòng tràn đầy yêu thương, đôi mắt như nhìn lại toàn bộ thời gian trong ký ức: "Mẹ được tận mắt nhìn con lớn lên, trưởng thành cho tới lúc này khi con chuẩn bị kết hôn, lập gia đình, mẹ thật sự rất vui vẻ, rất hạnh phúc."

Trái tim Mễ Mị run lên, nước mắt cũng lần lượt mà lăn xuống.

"Sao con lại khóc chứ, con bé ngốc nghếch này. Cuối cùng con cũng cưới được người mà con thích. Nó có đối xử với con tốt không?"
Mễ Mị cứ gật đầu lia lịa, nước mắt từng giọt lăn dài rồi rơi xuống như hạt châu sa.

"Vậy thì đừng khóc nữa, con gái của mẹ, đây là chuyện tốt."

Tần Dĩnh ôm cô vào lòng, vỗ về lưng cô nhẹ nhàng như một đứa trẻ: "Mẹ luôn cảm thấy có lỗi, áy náy vì đã không cho con một cơ thể khỏe mạnh. Đời này, mẹ sợ nhất chính là con sống không vui vẻ, không được hạnh phúc."

"Cuộc đời còn dài lắm. Mẹ không thể ở bên con mãi được. Mẹ hy vọng sau này con sẽ có được cuộc sống như ý, dù sao đi chăng nữa, con cũng sẽ đối xử tốt với bản thân. Được không?"
"Mẹ!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu