Chương 93:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kinh Hoằng Hiên rời đi, đôi mắt Mễ Mị vẫn còn hồng hồng. Vốn dĩ hôm nay, hai người đã hẹn nhau đi đón Mễ Đường Đường về nhà, nhưng Mễ Mị đã khóc rất nhiều, chỉ muốn được ở nhà với gia đình.

"Ngày mai anh tới đón em."

"Vâng."

Mễ Mị tiễn Kinh Hoằng Hiên đến cửa ra vào, Kinh Hoằng Hiên đau lòng vuốt ve đôi mắt ửng đỏ của cô rồi nhẹ giọng nỉ non. Cuối cùng, hai người lại hẹn nhau ngày mai đi đón mèo.

Tối nay bố Mễ bị tàn nhẫn đuổi ra phòng khách, để phòng ngủ cho hai mẹ con Mễ Mị và Tần Dĩnh. Hai mẹ con dựa vào nhau trên giường lớn, Mễ Mị tựa vào lòng bà, bên tai là giọng nói nhẹ nhàng của Tần Dĩnh. Những chuyện hồi nhỏ, ở trong kí ức của cô, toàn bộ đều trải qua quá giống nhau, lúc này, cô không thể phân biệt được bản thân mình và bé gái trong ký ức khác nhau ở chỗ nào.

Đêm nay, cô ở trong vòng tay mẹ, chìm vào giấc mộng xa xăm.

Khoảng mười giờ ngày hôm sau, Kinh Hoằng Hiên tới đón cô như đã hẹn để đi đón Mễ Đường Đường về nhà. Mễ Đường Đường đối với Mễ Mị cực kỳ quen thuộc. Ngay khi cô xuất hiện, mèo nhỏ liền vẫy đuôi chạy đến trước mặt cô làm nũng, cái đầu nhỏ cọ cọ vào mu bàn tay cô với vẻ mặt hưởng thụ, thực sự rất bám người.

"Đường Đường ngoan, chúng ta tới đón con về nhà ~ "

"Meo ~~ "

Mễ Đường Đường vẫn chưa quen với lồng vận chuyển mèo, lúc cho vào có chút vất vả, Mễ Mị kiên nhẫn vuốt vuốt đầu mới trấn an được tiểu gia hỏa. Từ cửa hàng thú cưng đến căn hộ Kinh Hoằng Hiên chỉ mất vài phút lái xe.

Ở phòng khách rộng rãi, Mễ Đường Đường được Mễ Mị ôm ra, nhẹ nhàng sờ sờ tiểu gia hỏa.

"Chúng ta về nhà rồi ."

Mèo nhỏ có chút khẩn trương với môi trường mới, cúi đầu cảnh giác nhìn xung quanh, chậm rãi thăm dò ngôi nhà mới này.

"Có vẻ nó rất thích nơi này." Kinh Hoằng Hiên ngồi xổm xuống bên cạnh Mễ Mị, nhỏ giọng nói vào tai cô.

"Ừm, dần dần nó sẽ trở thành bá chủ của nơi này." Nghĩ đến bản tính của mèo, Mễ Mị nhịn không được cười cong mắt.

Lá gan Mễ Đường Đường càng lúc càng lớn, ở chỗ dành riêng cho nó thò đầu ra nhìn, móng vuốt nhỏ hưng phấn cào cào chỗ bàn cào móng, thích thú đến quên cả trời đất.

Mễ Mị nằm trên sofa nở nụ cười ngốc nghếch, Kinh Hoằng Hiên bất lực lắc đầu, lấy nước trái cây mới vắt trong tủ lạnh ra đưa cho cô uống.

"Mị Mị." Kinh Hoằng Hiên ngồi xuống bên cạnh cô, bỗng nhiên gọi cô với giọng điệu nghiêm túc.

"Dạ?" Nước cam chua chua ngọt ngọt, Mễ Mị quay đầu nhìn Kinh Hoằng Hiên, ánh mắt nghi vấn anh định nói gì.

Kinh Hoằng Hiên ôm eo cô, quay mặt cô về phía anh, ánh mắt nghiêm túc, Mễ Mị đột nhiên hơi lo lắng vì thái độ nghiêm túc của anh.

"Mị Mị, em có muốn biết những chuyện trước kia của chúng ta không?"

Chuyện trước kia... Là thân phận của Kinh Hoằng Hiên, và một đoạn ký ức mà cô có thể đã mất đi sao?

Mễ Mị ngơ ngác nhìn Kinh Hoằng Hiên đang rất nghiêm túc trước mặt, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng, điều chỉnh lại hơi thở một chút, ngẩng đầu uống một ngụm nước cam.

Chuyện này vẫn luôn là một nút thắt trong lòng cô. Với sự tò mò của mình, cô biết được là cô và Kinh Hoằng Hiên từng là có quen biết nhưng không biết được là dưới tình huống nào, việc không biết được sự thật khiến cô mất ngủ, hao tổn tâm cơ cố gắng tìm ra chân tướng một cách tuyệt vọng.

Nhưng Kinh Hoằng Hiên đã hứa sẽ cho cô một lời giải thích. Mối quan hệ này, cô vô cùng trân trọng, cho nên cô nguyện ý chờ đợi. Trong khoảng thời gian này hai người đều có một loại ăn ý, ngươi không hỏi, ta không nói.

Hôm nay, cuối cùng cô cũng đợi được .

"Em muốn biết."

Nắng chiều rực rỡ và ấm áp, trên ghế sofa mềm mại, Kinh Hoằng Hiên ôm cô, cô rúc vào trong lòng anh.

"Thực ra, anh đã biến thành con mèo của em."
"A? ? ?" Mễ Mị đã sẵn sàng lắng nghe câu chuyện cảm động hồi trước, lại còn chuẩn bị đè nén cảm xúc của mình... Cô thiếu chút nữa là phun ra một ngụm nước cam rồi!

Làm con mèo của cô? ? ? Mèo của cô... ! ! ! Nhiều năm như vậy cô cũng chỉ có một con mèo!

"Mễ Đường? ? ?" Mễ Mị thoát khỏi vòng tay anh, ánh mắt khiếp sợ, đầy vẻ không thể tin, miệng mở to đến mức có thể nhét cả quả trứng gà vào.

Sau đó cô liền thấy, Kinh Hoằng Hiên kiên định gật đầu.

Mễ Mị: "..."

Cô tưởng tượng ra ngàn vạn khả năng, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới, Kinh Hoằng Hiên là con mèo của cô? ! Cô đường đường là một cô gái sinh ra ở Trung Quốc thời đại mới theo chủ nghĩa duy vật, lớn lên dưới lá cờ đỏ, mẹ nó đến thần cũng không nghĩ tới anh trước đây là Mễ Đường a!

Mễ Đường Đường nhà cô... Đáng yêu như vậy, hiểu chuyện như vậy, dễ thương như vậy, làm sao có thể là đại gia hỏa cứng rắn trước mặt này được! ! ! QAQ

Kinh Hoằng Hiên bình tĩnh đem khuôn mặt như chết lặng của Mễ Mị kéo về bên người, tiếp tục kể về sự nghiệp làm mèo của mình.

"Anh làm nhiệm vụ, mỗi ngày đều ở trên cây hải đường theo dõi mục tiêu nhiệm vụ. Em liền xuất hiện, luôn luôn đưa đồ ăn cho anh, trò chuyện cùng anh. Lúc đó, anh thấy em tốt bụng như vậy, liền âm thầm tiếp nhận."

"Sau khi làm xong nhiệm vụ, vốn muốn quay lại dưới gốc cây hải đường gặp em lần cuối rồi rời đi, kết quả em khóc nói rằng lo lắng anh xảy ra chuyện, muốn tới gần nhưng lại sợ làm tổn thương động vật nhỏ, ngồi dưới gốc cây khóc đến thương tâm như vậy. Lúc đó anh liền cảm thấy, nếu anh thật sự biến mất, có lẽ em sẽ càng buồn hơn."

"Sau đó, anh liền quyết định, xin tổ chức nghỉ phép, ở lại thế giới của em, trở thành Mễ Đường."

"Những năm tháng đó là khoảng thời gian thoải mái và ấm áp nhất đối với anh."

Mễ Mị cảm nhận được Kinh Hoằng Hiên nhẹ nhàng vuốt mái tóc bên má cô, bắt gặp một ánh mắt ấm áp: "Mị Mị, đây là cách chúng ta gặp nhau."

Mễ Mị nỉ non: "Anh luôn... ở bên em sao?"

" Phải, cho đến khi thân thể Đường Đường không chống đỡ được nữa."

Đột nhiên, cô cảm thấy hơi nhói trong tim. Cơ thể Đường Đường bị bệnh đã lâu, già yếu, mấy năm đó, anh cũng phải chịu đựng từng chút một sao? Thời điểm cô xảy ra chuyện, anh còn cứu cô.

"Lúc trước anh không hề rời đi sao? Khi em xảy ra chuyện, Đường Đường đã đi được hai năm ."

"Sau khi Đường Đường đi rồi, anh cũng rời đi. Nhưng anh muốn quay lại gặp em, anh đã đổi nhiệm vụ chim sẻ với người khác, kết quả trở về liền gặp cảnh tượng ngoài ý muốn đó." Nói tới đây, sắt mặt Kinh Hoằng Hiên rất tệ, ngay cả sau ngần ấy thời gian, anh vẫn còn nhớ rõ sự tức giận và đau buồn lúc tai nạn xe cộ xảy ra, có thể hủy diệt cả thế giới.

Mễ Mị vẫn đang tiêu hóa sự thật mà Kinh Hoằng Hiên nói cho cô: "Cho nên em căn bản vẫn chưa quên bất cứ thứ gì, anh là Đường Đường của em!"

"Phải." Kinh Hoằng Hiên không chút do dự gật đầu.

Hại cô tưởng tượng n hoàn cảnh, vẫn là hoàn toàn không nghĩ tới lại có chuyện như vậy QAQ.

Nghĩ đến người nào đó đã từng là mèo của mình, Mễ Mị lại nhìn Kinh Hoằng Hiên có điểm không đúng. Khi đó cô mới tiểu học, mỗi ngày về nhà đều ôm mèo, hôn mèo, chơi với nó, mặc dù lúc đầu nó không hợp tác lắm, nhưng lâu dần cũng trở nên mềm mại dễ thương, đến lúc cô học cấp ba, Đường Đường với cô đã vô cùng thân thiết, hầu như ngày nào cũng ngủ cùng nhau a!

Cái này... Lão lưu manh...

"Kinh Hoằng Hiên! Cái đồ trứng thối khoác da mèo này, hôm nay em phải thay trời hành đạo!" Mễ Mị ôm chặt mặt Kinh Hoằng Hiên, ngồi trên người anh nhéo nhéo. Kinh Hoằng Hiên tùy ý để cô muốn làm gì thì làm, còn giữ eo của cô đề phòng cô rớt xuống sofa.

Mễ Mị điên cuồng chà đạp anh, Kinh Hoằng Hiên thuận thế chậm rãi nằm trên sofa, lúc này tay anh lặng lẽ ôm lên lưng cô, tay kia thì áp sát đầu cô rồi thân mật hôn lên môi cô, hơi thở mê hoặc: "Hôm nay ở lại đây nhé."

Nụ hôn càng lúc càng sâu, Mễ Mị oán hận cắn người nào đó một ngụm.

Hừ ╭(╯^╰)╮ nói anh không đứng đắn, thực sự không sai chút nào.

Kinh Hoằng Hiên thay đổi tư thế, đem cô gái dưới thân hôn đến thở hổn hển, hai mắt mê mang, không rảnh phân tâm chuyện khác, cùng anh trầm luân.

Những kí ức đó sẽ vĩnh viễn chôn dấu trong trái tim cô.

——

Dòng nước chảy xiết, hoa tươi xanh tốt, lối đi trong vườn tối tăm, xa xa thấy có hai người đang đứng chỗ bồn hoa. Trong đó, có một người mặc đồng phục phục vụ sáng màu, còn người kia là một người đàn ông dáng người cao ngất, nhìn một bên mặt cũng có thể thấy rất đẹp trai.

Cô lặng lẽ kiễng chân quan sát thứ gì đó, bỗng nhiên, một giọng nói ngả ngớn vang lên sau lưng.

"Xem xem tôi bắt được ai này?"

Cô giật mình xoay người, phía sau cô, mặc tây trang đi giày da, lại tùy ý - Ninh Tuấn Thần!

"Mễ Mị, tôi đã nói rồi, tôi nhất định sẽ bắt được cô." Đáy mắt Ninh Tuấn Thần đan xen giữa sự điên cuồng và u ám, mỗi một lỗ chân lông đều thẩm thấu tà khí.

Trong phút chốc, cô giống như được giội một chậu nước đá lạnh lên đầu.

Nơi này là lần đầu tiên cô ra tay can thiệp vào giữa Kinh Hoằng Hiên và Nghê Nhất Lâm ở vườn hoa tại bữa tiệc tối! Cũng là nơi cô gặp Ninh Tuấn Thần lần đầu tiên!

Tại sao cô lại ở đây? ? Đây là trong mơ sao?

"Có phải cô cho rằng mình đang nằm mơ?" Giọng nói tà ác của Ninh Tuấn Thần lại vang lên, nhàn nhạt lắc đầu: "Ngây thơ như vậy, lại sở hữu sức mạnh thần bí, quá lãng phí ... Cô có muốn trao đổi với tôi không? Tôi thề sẽ không bạc đãi cô... A!"

Mễ Mị hít một hơi thật sâu, đôi mắt lập tức trừng lớn. Khuôn mặt tà mị của Ninh Tuấn Thần bỗng nhiên thay đổi, trong mắt có một tia lạnh lẽo, không gian vặn vẹo xé rách khiến hắn vô cùng kinh hãi, tựa như đang bị một con quỷ nuốt chửng!

Một tiếng súng vang lên rồi im bặt.

Đùng! Giấc mơ vỡ tan, Mễ Mị đột nhiên bừng tỉnh.

Trần nhà quen thuộc, rèm cửa màu xám đậm, cùng với nhiệt độ thân quen bên người! Cô vội vàng xoay người nhìn bên cạnh, Kinh Hoằng Hiên đang ôm cô quả nhiên cũng tỉnh lại! Đôi mắt trong veo, đầy lo lắng, không còn buồn ngủ.

"Anh, anh đánh trúng hắn sao? Chuyện này là sao?"

Hóa ra, cô ở trong mơ khiếp sợ đến vậy, là vì nhìn thấy phía sau Ninh Tuấn Thần đang kiên trì dụ dỗ cô, Kinh Hoằng Hiên bỗng nhiên xuất hiện, anh giơ súng trong tay lên, nhắm vào Ninh Tuấn Thần trực tiếp bóp cò, Ninh Tuấn Thần sợ hãi kêu lên, khuôn mặt vặn vẹo, không gian tan vỡ.

Kinh Hoằng Hiên trước tiên kiểm tra tình trạng của Mễ Mị: "Sợ không?"

Mễ Mị vội vàng lắc đầu, trong đầu toàn là cảnh trong mơ vừa rồi: "Đây là lần thứ hai em đột nhiên thấy Ninh Tuấn Thần, hắn bị biến dị rồi sao! Anh có đánh trúng không? Giết hắn rồi à?"

Kinh Hoằng Hiên thấy tinh thần Mễ Mị như vậy, cuối cùng cũng tin cô không sao, mới kiên nhẫn giải thích: "Ninh Tuấn Thần có vấn đề gì đó không ổn, có một số năng lực có thể khống chế thời gian của vị diện này. Hắn tò mò muốn biết trên người em có cái gì, muốn có được hệ thống. Vừa nãy hắn chạy quá nhanh, phát súng kia của anh không trúng hoàn toàn."

Không bắt được Ninh Tuấn Thần khiến Kinh Hoằng Hiên cảm thấy cả người có chút u ám, nhưng trong phút chốc, khí tức liền bốc hơi. Cảm nhận được người trong lòng mình sửng sốt một chút, sự tức giận như sương khói bay đi.

Súng của anh là vũ khí thông thường, nếu chạm vào linh hồn của Ninh Tuấn Thần, nó sẽ chậm rãi ăn mòn hết các quy tắc vị diện trên người. Ninh Tuấn Thần sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một phế nhân. Anh tin rằng không bao lâu hắn sẽ phát hiện bản thân không thể khống chế linh hồn được nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Kinh Hoằng Hiên cũng không được thoải mái, không tự tay giải quyết xong Ninh Tuấn Thần, thì hắn sẽ vĩnh viễn là một mối nguy hiểm tiềm tàng!

"Đừng lo lắng, hắn đã trở thành một loại virus của thế giới này, trước khi tháng này kết thúc, anh chắc chắn sẽ đem hắn giải quyết. Gần đây có cái gì không hợp lý thì nói với anh. Hệ thống trên người hắn không làm hại được em."

"Anh phải cẩn thận đấy, bây giờ hắn đã bị biến dị rồi!"

"Em phải tin tưởng lão công của em chứ, anh là một người có kinh nghiệm quan sát đó."

"Uy uy uy!"

"Được rồi bảo bối, không náo nữa, ngủ một chút nữa đi, trời còn chưa sáng đâu."

"╭(╯^╰)╮ "

Sau khi xác định Mễ Mị đã ngủ, Kinh Hoằng Hiên cuối cùng cũng không thể kiềm chế cơn đau đầu dữ dội của mình.

"Tam vĩ, giúp khởi động khoang sửa chữa."

——

Ninh Tuấn Thần kêu thảm thiết tỉnh lại, đầu đau như muốn chết đi, dù hắn có chạy nhanh đến đâu đi nữa, nhưng vẫn bị bắn trúng.

"Mẹ nó! Kinh Hoằng Hiên!"

Ninh Tuấn Thần lăn lộn ôm đầu đau đớn kịch liệt, thở hổn hển, nhãn cầu đau nhói, mắt như muốn lồi ra ngoài.

Hắn đã phát hiện Kinh Hoằng Hiên ở phía sau!

Lúc hắn đang dụ dỗ Mễ Mị, thấy trong mắt cô đột nhiên xuất hiện bóng người. Sau khi phát hiện, hắn lập tức chuẩn bị chạy thoát, không nghĩ tới là vẫn có thể bị thương.

"Haha—— "

Tại sao còn có một Kinh Hoằng Hiên nữa!

"Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Nghê Nhất Lâm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, vừa kinh ngạc vừa lo lắng nhìn Ninh Tuấn Thần đang nằm trên giường thở hổn hển.

"Anh... sao thế?"

Ninh Tuấn Thần ngẩng đầu, đôi mắt màu đỏ tươi khiến Nghê Nhất Lâm lui lại một bước, trái tim chợt thắt lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu