Chương 94:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các hòn đảo gần xích đạo có gió biển nhẹ nhàng và ánh nắng chói chang, đảo Bali là một khu nghỉ mát danh lam thắng cảnh nổi tiếng, có sức hút vô cùng lớn trên thế giới. Ngay từ một tháng trước, chủ tịch Túng Thế bá đạo đến mức trực tiếp bao cả hòn đảo trong ba ngày, chỉ để tổ chức tiệc đính hôn có một không hai cho con gái.

Cung điện ngoài trời nhìn ra biển nổi tiếng nhất trên đảo, ở giữa sảnh tiệc lộng lẫy, Kinh Hồng Phỉ mặc một bộ lễ phục đính hôn lụa trắng được đặt làm riêng, khuôn mặt tinh xảo, ý cười động lòng người. Dưới cái nhìn của mọi quan khách, cô cùng vị hôn phu Hoa kiều cắt bánh đính hôn, khung cảnh phía sau rực rỡ vạn hoa, tiếng vỗ tay vang dội, tuấn nam mỹ nữ mỉm cười với nhau, xứng đôi vừa lứa.

Xung quanh là những tràng pháo tay nồng nhiệt lần lượt được dành cho nhân vật chính sáng giá nhất trong đại tiệc này.

Trong hội trường lễ đính hôn này, hầu hết những người có thế lực ở thành phố H đều tụ tập tại đây, tất cả mọi người đều được mời tham gia hôn lễ và đính hôn của tập đoàn Túng Thế và tập đoàn nước ngoài. Có thể nói, tùy tiện kêu ra một người, đều là những người không phú thì quý. Vì những người không đủ tiêu chuẩn sẽ hoàn toàn không nhận được lời mời.

Đây là một hôn lễ có một không hai, và nó cũng là một bữa tiệc giao lưu của những người quyền quý.

Kinh Hoằng Hiên, con trai trưởng của Kinh gia, anh trai của Kinh Hồng Phỉ, đứng ở giữa nhóm người. Trên người là bộ vest chỉn chu, cao ráo, đẹp trai, quý khí bức người. Bên cạnh anh là vị hôn thê Mễ Mị, thiên kim tập đoàn Nhạc Dịch, mặc một chiếc váy xanh gradient tinh tế, xinh đẹp động lòng người, tự nhiên hào phóng.

Hầu như tất cả quan khách thân mật tiếp cận xung quanh hai người họ, đều là những kẻ máu mặt trong các câu lạc bộ kinh doanh, chính trị, giải trí, toàn bộ những kẻ giàu có ở đây, đều cho rằng thế lực Túng Thế như mặt trời ban trưa.

Kinh gia ở thành phố H đã giành được thắng lợi lớn trong cuộc cạnh tranh đầy sóng gió hồi cuối năm, thôn tính hơn nửa ngành công nghiệp của nhà họ Ninh, trở thành đầu não kinh tế của thành phố H từ giờ về sau, phong quang vô hạn.

Lần đính hôn này với tập đoàn ngoài nước lại là liên minh mạnh mẽ, tất cả mọi người hận không thể dính vào cây đại thụ Kinh thị này.

Cắt bánh là bước cuối cùng của nghi lễ, sau những tràng pháo tay và lời chúc phúc như sấm, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Ngay khi bữa tiệc bắt đầu, rất nhiều người đã tập trung về phía vòng tròn nhân vật chính. m nhạc rượu ngon, đầy sơn hào hải vị phong phú, một hồi ăn uống cười nói linh đình.

So sánh với Kinh Hồng Phỉ ở bên kia một vòng rầm rộ, Kinh Hoằng Hiên nơi này không khí hơi có chút quỷ dị, nhưng số người vây quanh không kém chút nào.

Việc hắn từ chức ở tập đoàn Túng Thế tạo thành oanh động không nhỏ, mấu chốt Kinh Hoằng Hiên đột nhiên rời Túng Thế, thật sự làm mọi người nghĩ không ra nguyên nhân.

Người ta đồn rằng hai cha con xảy ra bất đồng trong kinh doanh, Kinh Lôi Đình từ bỏ chức vụ của Kinh Hoằng Hiên trong cơn tức giận; có người nói đối tượng kết hôn của Kinh Hoằng Hiên không phải là người Kinh Lôi Đình vừa lòng, Kinh Hoằng Hiên một kẻ vẻ ngoài đạo mạo không thương giang sơn, bỏ qua người nhà cùng cha ruột đối kháng, một lòng muốn cùng vị hôn thê ở cùng nhau; cũng có kẻ nói đây là Túng Thế muốn khuếch trương dã tâm, Kinh Hoằng Hiên sớm đã tự lập nghiệp, mặc dù rời khỏi Túng Thế, nhưng đế chế kinh doanh này sớm muộn gì đều là của hắn.

Mặc kệ chân tướng đến cùng là cái gì, mọi người đều nhất trí cho rằng ,Túng Thế sớm hay muộn cũng nằm gọn trong tay Kinh Hoằng Hiên.

Kinh Hoằng Hiên vĩ đại cùng thủ đoạn quyết đoán, những kẻ đã từng đối đầu với hắn rõ ràng vạn phần, một thương nhân năng lực lãnh đạo kỳ tài như Kinh Hoằng Hiên, Kinh Lôi Đình thật đem hắn đuổi khỏi nhà mới là lạ.

"Kinh thiếu, đã lâu không gặp." Một vị doanh nhân trung niên cầm trong tay ly sâm banh tới gần, cùng Kinh Hoằng Hiên kính rượu. Đồng thời đối với người bên cạnh hắn, Mễ Mị, lễ phép mỉm cười: "Mễ tiểu thư."

"Lý tổng, đã lâu không gặp." Kinh Hoằng Hiên nâng ly đáp lại.

"Chào Lý tiên sinh." Mễ Mị mỉm cười hòa nhã, cùng Kinh Hoằng Hiên kẻ xướng người hoạ.

Đi rồi một cái Lý tổng, lại có Vương tổng, Trương tổng, Triệu tổng, một đống tổng, nhất thời khó lòng ứng phó, nụ cười trên mặt Mễ Mị nhanh chóng cứng đờ, Trương tổng trước mặt vừa rời đi, Mễ Mị nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Kinh Hoằng Hiên thì thầm: "Em đi tìm Tiểu Thu bọn họ nghỉ ngơi."

Nói thật nếu không phải vì Kinh Hoằng Hiên, cô đã sớm không kiên nhẫn rời đi. Trong yến hội rất nhiều người trẻ tuổi đều tụ tập thành một vòng tương đối nhàn nhã hưởng thụ ,cách đó không xa Thu Viện Á và những vị khác tạo thành một nhóm, là họ hàng của Kinh gia cũng tránh không khỏi phải xã giao. Cô nhìn nhìn Ôn Nhiễm trong bộ váy dài thướt tha cách đó không xa cười giả lả mạnh vì gạo bạo vì tiền, tinh thần sáng láng mà âm thầm cảm khái, đây mới là đối với xã giao tràn ngập yêu thích.

Kinh Hoằng Hiên có chút không quá yên tâm, Mễ Mị hiểu sự lo lắng trong mắt anh, nhẹ giọng an ủi nói: "Em không đi xa, nếu không ổn em liền gọi anh. Hơn nữa em còn có đề phòng nha."

Cô quơ quơ vòng tay kim cương trong suốt trên cổ tay, đó là vật hộ thân mà lúc trước Tam Vĩ đưa cho cô để phòng thân. Vốn lúc trước là tặng cho Kinh Hoằng Hiên phòng thân, cuối cùng mọi chuyện phong hồi lộ chuyển, còn chưa kịp tặng anh, Ninh Tuấn Thần trực tiếp bị KO, thứ này liền ở lại bên người cô, lần này ra ngoài vừa vặn mang bên người để tự vệ.

Đã nửa tháng trôi qua kể từ lần trước Ninh Tuấn Thần bị thương. Sau ngày hôm đó, Ninh Tuấn Thần đột nhiên mất tích.

Kinh Hoằng Hiên rà soát toàn bộ trong và ngoài nước, nhưng vẫn tìm không thấy Ninh Tuấn Thần. Cấp dưới truyền đến tin tức nói Ninh Tuấn Thần dường như đã bốc hơi vào đêm anh ta bị thương.

Dựa theo anh phỏng đoán tiến độ quy tắc ăn mòn, trong những ngày qua, lực từ gắn vào linh hồn hoàn toàn ăn mòn quy tắc mặt phẳng, sau đó sẽ hình thành một phong tỏa từ tính, giống như một bọc nhựa cô lập linh hồn của Ninh Tuấn Thần, không quá ba ngày liền sẽ biến thành người thực vật.

Hoàn toàn phong tỏa bản thể linh hồn, hệ thống sẽ chấp nhận lời nhắc định vị, Ninh Tuấn Thần có chắp cánh cũng không thể bay.

Nhưng Kinh Hoằng Hiên vẫn như cũ bất an, một ngày tìm không thấy Ninh Tuấn Thần, anh sẽ một ngày càng không thể yên tâm. Trong khoảng thời gian này, anh không dám rời xa Mễ Mị, hầu như ở bên cạnh cô trên mọi chặng đường, một tấc không rời.

Anh tin rằng ngay khi anh rời đi, Ninh Tuấn Thần nhất định sẽ tận dụng nó.

Kinh Hồng Phỉ đính hôn bọn họ không thể không tham dự, hôm nay là cơ hội cuối cùng để Ninh Tuấn Thần đánh trả.

Kinh Hoằng Hiên thấy Mễ Mị quả thật hơi mệt, đau lòng nói với cô: " Được, chú ý an toàn, phát hiện không đúng lập tức bảo vệ bản thân đầu tiên. Hôm nay là ngày hắn có khả năng xuất hiện nhất. Đừng rời khỏi tầm mắt anh, biết không?"

"Em biết rồi."

Mễ Mị cười hì hì đối với anh nháy mắt mấy cái, buông cánh tay anh hướng Thu Viện Á cách đó không xa đi đến.

Kinh gia ở thành phố H có thế lực lớn, rất nhiều người quen đáp ứng lời mời tới chung vui, đám người trẻ tuổi quen biết nhau tới không ít.

Kinh Hoằng Hiên một đường nhìn theo bóng lưng Mễ Mị, lúc này trợ lý bên người Kinh Lôi Đình đi đến bên anh nhẹ giọng nói: "Kinh thiếu, Kinh tổng kêu ngài đi qua một chút."

Kinh Hoằng Hiên nghe tiếng quay đầu, người bên cạnh Kinh Lôi Đình không phú thì quý, đủ khắp một vòng giới thượng lưu. Lúc anh nhìn sang, Kinh Lôi Đình như có điều cảm ứng mà giương mắt, đối ánh mắt anh uy nghiêm mà không kháng cự.

"Được." Kinh Hoằng Hiên bất động thanh sắc hướng bên kia đi đến.

Người đang nói chuyện với Kinh Lôi Đình là thị trưởng thành phố H, Kinh Hoằng Hiên đến bên cạnh, điều chỉnh một cái vị trí có thể nhìn đến tình huống của Mễ Mị xa xa bên kia.

"Đây là Hoằng Hiên a."

"Ngài thị trưởng."

" Chủ tịch Kinh, một trai một gái đều ưu tú như vậy, tôi phải hâm mộ ông trời đối với ngài thật ưu ái, ha ha ha!"

"Lý thị trưởng chê cười, thật vinh dự khi ngài tới tham gia tiệc đính hôn của con gái tôi, đừng gọi tôi cái gì mà chủ tịch Kinh, ha ha."

Sự tham gia của anh lại là một trận nói chuyện khác, Kinh Hoằng Hiên ở một bên bình tĩnh ứng đối. Thị trưởng quan sát thấy giữa cha con họ có điều gì đó không ổn, Kinh Lôi Đình toàn bộ quá trình đối đãi với con trai của mình, rõ ràng mang theo một phần lạnh lùng, hắn hàn huyên vài câu liền kiếm cớ rời đi.

Lúc này không có người ngoài, Kinh Lôi Đình trên mặt rốt cục cũng không giả cười.

"Trong khoảng thời gian này nghĩ thông suốt rồi sao?"

Kinh Hoằng Hiên cũng lười vòng vo: "Tôi vẫn luôn suy nghĩ rõ ràng."

Trong lòng Kinh Lôi Đình dâng lên một trận hỏa, hắn làm sao lại sinh ra cái loại con trai này? Hồi nhỏ không biểu hiện ra, càng lớn càng ngoan cố!

Ông ta đè nặng cơn tức, vẫn không nhịn được trách móc: "Không nghĩ ra liền vĩnh viễn đừng quay về Kinh gia chúng ta!"

Kinh Hoằng Hiên nhìn ông già bị lợi ích mê muội trước mắt này, hít sâu một hơi, nể tình thân mà dụng tâm lần cuối khuyên bảo ông: "Chúng ta ngày hôm qua xuất quan, rõ ràng không phải là kiểm tra hải quan thông thường. Gần đây tiếng gió lớn như vậy, Kinh gia như vậy thuận lợi nuốt hàng tỷ tài sản. Vật cực tất phản, ngài sẽ không nghĩ tới sao?"

"Ba, hiện tại thu tay lại còn kịp."

Kinh Lôi Đình rốt cục không kiềm được lửa giận, tức giận nói năng lỗ mãng mắng Kinh Hoằng Hiên: "Cút!" Sau đó xoay người không thèm nhìn lại đứa con trai làm ông giận sôi lên, từ nay về sau coi như Kinh Lôi Đình ông chưa sinh ra nghịch tử này!

Tiếng mắng này của Kinh Lôi Đình bao hàm tức giận, khiển trách mặc dù âm thanh có khắc chế, nhưng đều truyền đến lỗ tai của những người chung quanh, đưa tới bao nhiêu ánh mắt tò mò.

Một vòng người này vô tình đảo qua mạch nước ngầm mãnh liệt giữa cha con họ Kinh, cảm thấy giật mình, xem ra đôi cha con này mâu thuẫn so với trong tưởng tượng còn lớn hơn, chậc, sợ là sẽ gây ra một cơn bão đẫm máu khác.

Ôn Nhiễm ngay tại bên cạnh chiêu đãi nữ khách, chú ý tới tình huống bên này, chân thành đến bên người Kinh Lôi Đình thấp giọng thuận khí, cử chỉ ôn nhu nhẹ nhàng hoà giải.

"Lôi Đình bớt giận, hôm nay là ngày vui của Phỉ Phỉ nhà chúng ta a."

Kinh Hoằng Hiên bỏ qua mạch nước ngầm mãnh liệt cùng những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, rời khỏi vòng xoáy quyền lực và ham muốn này, hướng tới sự tồn tại tốt đẹp nhất trong sinh mệnh ở xa xa kia mà đến.

Mễ Mị bên này đã nhanh chóng hoà nhập với những người bạn thân thiết, nháy mắt thả lỏng cơ thể, buông bỏ lễ tiết đoan trang, Thu Viện Á bọn họ đã sớm đang chờ Mễ Mị, cô vừa tới, cái vòng nhỏ hẹp bắt đầu tán gẫu bát quái.

"Này, Kinh Hồng Phỉ như thế nào đột nhiên liền cùng một Hoa kiều kết hôn ?"

"Trong nhà an bài."

"Ai, tôi còn tưởng rằng cô ta rất phản kháng loại liên hôn gia tộc này... tôi kể mọi người nghe, Tần Vũ biết cô ta đính hôn liền uống say ba ngày như có tang, tiệc đính hôn sống chết cũng không đến."

"Phốc!" Mễ Mị một ngụm nước trái cây kém chút phun ra, khiếp sợ trừng Thu Viện Á: "A?? Là Tần Vũ mà chúng ta quen đó đó sao? Anh ta thích Kinh Hồng Phỉ à?"

"Đúng vậy. Cậu không biết? Chuyện này mọi người đều đã nhìn ra nha." Thu Viện Á cũng có chút khiếp sợ trước bảo bối này thế mà lại không biết.

"..." Mễ Mị nhìn Kinh Hồng Phỉ bên kia không biết nói gì. Thế giới thực kỳ diệu, cô thật sự không biết...

Vừa vặn lúc này cô thấy Kinh Hoằng Hiên hướng phía cô bên này đi tới, lập tức ánh mắt tỏa sáng nhìn anh cười cười, còn nghịch ngợm ngoắc tay về phía anh.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, những ngón tay nghịch ngợm của cô khựng lại, cô chợt nhận ra rằng xung quanh vô hình trung đã xảy ra biến hoá.

Tới rồi!

Đồng thời, Kinh Hoằng Hiên bên kia cũng đã nhận ra điều gì đó không đúng. Anh ngay lập tức dựa lên cột đá phù điêu bên cạnh, mắt nhắm nghiền, linh hồn theo chuyển động quỷ dị trong không khí mà bay!

Mễ Mị ngón tay chế trụ vòng phòng ngự trên cổ tay, cảm giác mơ hồ quen thuộc xuất hiện, trước mắt phảng phất hình ảnh 3D, hư ảo mơ hồ, tầng tầng rõ nét.

Đùng —— thời gian trôi đi thật nhanh, cô lại xuất hiện trong hoa viên trang viên hội sở Nguyệt Thịnh của thành phố H!

Cách bồn hoa không xa là hai bóng dáng quen thuộc. Mễ Mị đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào góc nơi Ninh Tuấn Thần đang lẩn trốn.

"Di? Phát hiện ra tôi rồi? Đúng là chú chim nhỏ sắc bén." Giọng nói độc đáo của Ninh Tuấn Thần phù phiếm hiện lên chút kinh ngạc.

Mễ Mị nheo lại mắt, cỏ xanh phát ra tiếng giẫm đạp, bóng người trong góc khuất từ từ hiện ra dưới tầm mắt cô. Cuối cùng, gương mặt ngỗ ngược kia của Ninh Tuấn Thần hoàn toàn lộ ra.

Tuy nhiên, có điều gì đó không ổn?

Tại sao Ninh Tuấn Thần nhìn cô có chút ... tò mò?

Cô thấy Ninh Tuấn Thần ngẩng đầu nhẹ nhàng chà xát cằm, môi hé mở đang muốn nói chuyện.

Bang!!!

Như tiếng một quyền nện trên thủy tinh, một tiếng rõ ràng trầm đục, chung quanh cảnh tượng giống như mạng nhện nhanh chóng tan vỡ và lan ra.

Quang ảnh tan biến, lại trở lại hiện trường tiệc đính hôn ở đảo Bali.

Đồng tử Mễ Mị hoảng sợ co rút lại, một luồng khí lạnh tràn vào lồng ngực. Trái tim ngừng lại một giây ngay lập tức sau đó nó đập như một cái trống!

Trước mặt cô cách đó chưa đầy hai mươi cm, một nòng súng đen ngòm đang hướng về phía cô! Trong giây tiếp theo, đầu cô ấy sẽ nổ tung thành pháo hoa giống như quả dưa hấu.

Một luồng khói thuốc súng ở họng súng tiêu tán, dày đặc mùi thuốc súng tràn ngập chóp mũi. Lớp phòng ngự trong suốt bao lấy thân cô chặt chẽ như trứng, viên đạn cọ vào mép trứng, đánh tan rượu sâm panh trong tay một vị khách rồi găm vào thân cây dừa.

Nghê Nhất Lâm mặc trang phục phục vụ, gương mặt dữ tợn hóa thành khiếp sợ, lập tức trở nên âm u, thuộc hạ của cô ta không chút do dự lần nữa động thủ.

Mễ Mị chú ý tới ý đồ của cô ta, trong phút chốc cái gì cũng không kịp nghĩ, phi thân về phía trước hung hăng bổ nhào lên người Nghê Nhất Lâm.

"Bùm ——!"

Tiếng sợ hãi nổi lên bốn phía, yến hội hỗn loạn đầy tiếng la hét và tiếng súng.

——

——

Linh hồn đột phá thân thể mang theo cảm giác đau nhói như lăng trì, Kinh Hoằng Hiên theo điểm dị biến một đường không chút do dự bay về tòa tháp cách đó không xa.

Trên đỉnh tháp, Ninh Tuấn Thần nằm rạp ôm súng bắn tỉa, họng súng nhắm vào địa điểm tổ chức tiệc, cơ ngón tay trên cò súng khẽ nhúc nhích.

"Pằng!"

Một nụ cười đắc thắng trên khóe miệng anh ta, đó là biểu hiện cuối cùng trên khuôn mặt anh ta.

Sau lưng anh ta, linh hồn Kinh Hoằng Hiên sớm một bước rút vũ khí chuẩn bị trước, viên đạn mạnh mẽ găm vào gáy Ninh Tuấn Thần đem linh hồn trong cơ thể toàn bộ đánh văng ra ngoài.

Tia huỳnh quang độc nhất vô nhị của linh hồn lơ lửng trên không trung, thời điểm Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy rõ ràng, chẳng khác nào một nhát dao vào đầu!

Đây phải là linh hồn của Nghê Nhất Lâm sao?!

Một suy nghĩ vô lý chợt hiện ra trong đầu.

Anh ta đã thay đổi thân xác của nữ chính!

Thân thể Ninh Tuấn Thần mất đi linh hồn té trên mặt đất, giữa không trung linh hồn Nghê Nhất Lâm bị đạn ghim vào nở nụ cười điên cuồng.

"Có phải không nghĩ tới chúng ta có thể trao đổi thân thể đúng không! Hắn sẽ đến cứu —— "

"Pằng ——!"

Xa xa một tiếng súng vang, Kinh Hoằng Hiên trong lòng chấn động, không thể tin được mà nhìn vào hội trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu