Chương 95:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mị Mị!!!

Kinh Hoằng Hiên dùng tốc độ nhanh nhất nháy mắt đã trở lại điểm tổ chức đám tiệc trong sân, khẩu súng trong tay anh như có linh hồn đã bắn thẳng vào đầu Nghê Nhất Lâm, linh hồn của Ninh Tuấn Thần như bị thoát ly khỏi cơ thể của anh ta, khiến anh ta không thể ý thức được đã có chuyện gì đang xảy ra. Vẻ mặt hết sức tham lam, dữ tợn, viên đạn như hình thành một cái lốc xoáy, giống như một cái hố từ tường màu đen bị dồn nén. Ninh Tuấn Thần rốt cuộc cũng ý thức được có điều gì đó không đúng, anh ta cuối cùng để lại cho Kinh Hoằng Hiên một biểu cảm hoảng sợ, ngay sau đó linh hồn đã hợp lại thành một thể.

"Tam Vĩ! Mau tiêu diệt!"

*Bụp* - Linh hồn của đạn lóe lên rồi nhập vào hệ thống. Tức thì linh hồn của Ninh Tuấn Thần cùng Nghê Nhất Lâm triệt để biến mất.

Linh hồn trở về thân thể, nhưng tầm mắt vẫn chưa thể khôi phục, Kinh Hoằng Hiên kịch liệt lắc đầu, đôi mắt đau đến mức khiến anh không có thời gian quan tâm đến đại não đang nổ tung, mà lao thẳng đến chỗ Mễ Mị đang đứng trước mặt mình. Hết người này đến người khác, tiếng la hét hoảng loạn cùng đám đông hỗn loạn khiến cho trái tim Kinh Hoằng Hiên như muốn xê dịch lên tới cổ họng.

Không thể có chuyện gì xảy ra!

Tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra!

Trong phòng tiệc vì tiếng súng mà trở nên hỗn loạn, anh cất bước đẩy vài người đang hoảng loạn trước mặt ra. Liền nhìn thấy Mễ Mị không để ý người vừa mới ngã xuống, Nghê Nhất Lâm, mà hung hăng cầm lấy tay của cô ta rồi cắn một cách quyết liệt!

"Mễ Mị!"

Cơ thể Mễ Mị không biết có sức mạnh gì đó đang bộc phát, ánh mắt cô dữ tợn, hơi thở nặng nề, giống như một con báo nhỏ đang hết sức không ngừng gặm cắn con mồi nhỏ.

DMM bà có phòng ngự, chắc cô không ngờ tới phải không!

Miệng cô dùng sức, nắm lấy tay Nghê Nhất Lâm và kéo gần lại, với một tiếng *cách*, ngón trỏ của Nghê Nhất Lâm đã bị cô bẻ gãy.

Giờ phút này, cô không có thời gian để suy nghĩ bất cứ cái gì, cả đầu của cô đều chỉ có một suy nghĩ là không thể để tên ngốc này bắn bừa bãi. Cho nên cô cũng không có để ý rằng, từ lúc cô lao vào cắn cổ tay của Nghê Nhất Lâm và bẻ gãy ngón tay của cô ta, mà cô ta cũng không hề có bất kỳ sự phản kháng nào, mà cứ để cô muốn làm gì thì làm.

Mọi người trong hội trường đứng gần tại điểm có vật cản che tránh đều theo bản năng ngồi xổm xuống trốn tránh, dục vọng muốn sống khiến tất cả mọi người đều có bản năng né tránh, cũng có không ít người vì chân mềm mà bị ngã xuống, và bị giẫm lên người trong khoảng thời gian hỗn loạn đó.

Người nào đó bên cạnh Mễ Mị bị kinh hãi nên ngồi xổm xuống lùi lại về phía sau, mắt thấy cô sắp bị người đó ngã vào người, Kinh Hoằng Hiên xông qua đám hỗn loạn lao tới, đá văng người kia, người đó đau đớn ôm đầu kêu gào thảm thiết.

Kinh Hoằng Hiên ôm Mễ Mị vào lòng, không ngừng ở bên tai cô thủ thỉ nhỏ nhẹ: "Mễ Mị, không sao đâu, không có việc gì đâu, mau buông cô ta ra đi. Mọi chuyện đều đã kết thúc, anh luôn ở đây với em."

Hơi thở Mễ Mị nặng nề, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm đôi mắt như sao sáng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, lý trí của cô dần trở lại thân thể.

Kinh Hoằng Hiên bỏ cái tay bị đẫm máu kia ra, lấy khăn lau vết máu nơi khóe miệng Mễ Mị, rồi ôm chặt cô vào lòng.

"Mị Mị, tỉnh lại đi, mọi chuyện đã kết thúc rồi, đừng sợ, em yêu mau nhìn anh."

"Hu – hu"

"Là anh, mau nhìn anh. Thở từ từ thôi!"

Mễ Mị cuối cùng cũng từ hoảng loạn căng thẳng dần dần tỉnh lại. Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình, mặt anh đầy mồ hôi, hai mắt đỏ ngầu. Sự khẩn trương của anh đã trào ra cả hốc mắt, luôn dùng âm thanh ôn nhu gọi cô.

Nghê Nhất Lâm ngã ra một bên, không biết còn sống hay đã chết. Cô chớp chớp mắt, thân thể chấn động, nhào vào vòng tay của Kinh Hoằng Hiên.

"Kinh Hoằng Hiên ..."

"Anh ở đây."

Cái ôm của cô tràn đầy sự mạnh mẽ, hơi thở ấm áp phun vào lồng ngực của người đàn ông, kéo theo cả tiếng nấc nghẹn ngào. Thấy vậy, Kinh Hoằng Hiên rốt cuộc cũng nhẹ nhõm thở một hơi dài.

May mắn, cô không có chuyện gì!

Hậu quả của việc ép buộc linh hồn ra khỏi cơ thể và bật các chức năng của hệ thống đã khiến những di chứng sau đó ùn ùn kéo tới, khiến anh đau đầu đến mức sụp đổ, mồ hôi thấm ướt hết cả áo sơ mi.

Lúc này, khi đã xác nhận được Mễ Mị không có chuyện gì, Kinh Hoằng Hiên rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được cơn đau đầu dữ dội nữa, hai mắt anh tối sầm lại, ngất đi.

Mễ Mị vùi mình vào lòng của Kinh Hoằng Hiên, dũng khí ban đầu đã tiêu tan hết, chỉ còn có cảm giác hoảng sợ đang lan truyền đến tận xương tủy, dù biết bản thân mình có phòng bị nhưng bản năng sợ chết vẫn khiến cô bị suy sụp.

May mắn đã có anh.

Trái tim càng ngày càng đập dữ dội, hơi thở càng ngày càng khó, như đang bị bóp nghẹn lại, bỗng nhiên trái tim co bóp nhanh một trận, ngay sau đó liền mất đi ý thức.

Chỉ mới hai, ba phút từ khi trận đấu súng diễn ra, các nhân viên an ninh tại hội trường đã được đào tạo bài bản, nên ngay từ đầu họ đã nhắm vào người cầm súng và nhanh chóng thực hiện sơ tán đám đông dưới lá chắn bảo vệ. Đến khi không còn tiếng súng nào nữa vang lên, sự việc hỗn loạn vừa xảy ra đã được kiểm soát chỉ trong chốc lát.

Thủ phạm gây ra ngã xuống đất không biết sống chết, một nhân viên an ninh ngập ngừng bước tới, thấy dáng vẻ Nghê Nhất Lâm lúc này, liền đá bay khẩu súng lục bên cạnh cô.

"Đưa đi!" Trong nháy mắt, Nghê Nhất Lâm đã bị các nhân viên an ninh đưa đi.

Thu Viện Á ở một bên nhìn thấy toàn bộ quá trình, ngẩn người dựa vào bàn, đến khi nhân viên an ninh đá súng lục, cô mới lấy lại sự tỉnh táo, liền tiến lên kéo hai người vẫn còn đang ngồi ở dưới đất ôm nhau.

"Đi thôi! .... Aaaa!"

Cô chỉ mới kéo nhẹ một cái, hai người đó đã ngã xuống, khiến cô hít phải một hơi lạnh.

"Mau đến cứu người!!!"

Tiếng còi đặc biệt của xe cứu thương vang lên trong không khí, các nhân viên y tế lập tức chạy đến, theo sau là cảnh sát và đại sứ quán của nơi đó. Một bữa tiệc đính hôn hoành tráng ở đảo Bali, hoàn toàn đã bị xáo trộn. Các khách mời vẫn còn đang bàng hoàng, Kinh Lôi Đình được một đám vệ sĩ vây quanh, lúc này có một nhóm các thành viên đại sứ quán mặc áo vest đi giày da tiến gần tới ông ta.

Kinh Lôi Đình điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân và chuẩn bị hợp tác, thì lúc này một người quan chức trong đại sứ quán bên cạnh anh ta mà anh ta không để ý đã đưa cho anh ta một tờ giấy chứng nhận.

"Kinh Lôi Đình, anh bị nghi ngờ có liên quan đến tội phạm kinh tế, vì vậy anh bị bắt theo quy định của pháp luật."

Sự giằng xé trong tâm hồn có bao nhiêu bao đớn, có lẽ người bình thường sẽ không thể cảm nhận được. Kinh Hoằng Hiên vẫn không tìm ra được từ để hình dung chính xác cảm xúc đó, vì ngay cả khi anh có một linh hồn mạnh mẽ như vậy, nhưng anh vẫn đang đứng bên bờ vực sụp đổ.

Một cỗ lực lượng nhẹ nhàng quấn lấy linh hồn đau nhói, vết rách như thiêu đốt được an ủi, càng ngày càng có thêm nhiều năng lượng dễ chịu tràn vào, sự đau đớn dần dần tiêu tan, sự thoải mái như đang dần trở về với cơ thể mẹ.

Anh cảm thấy mình dường như đã quay trở lại thời điểm linh hồn mới sơ khai.

Anh ấy là chủ nhân của các ngôi sao trong vũ trụ, mà anh lại là chiếc bóng của bản thân mình.

Một ngày nọ, anh vừa tỉnh vừa mê rời khỏi mặt đất, đứng ở trước mặt thiên thần, thiên thần hỏi anh một vấn đề: "Anh có yêu cầu gì?"

Kinh Hoằng Hiên chậm rãi mở mắt, thiên thần vẫn đang ở trước mặt.

"Ông chủ."

"Ừ."

"Tôi nhớ ra, cậu đã từng hỏi tôi đã cầu cái gì."

"Hiện tại anh đã có đáp án sao?"

"Đúng vậy, không cần sống thọ, chỉ cần một đời làm người."

Mễ Mị cảm thấy bản thân rất nhẹ, giống như cơ thể của cô đang trôi lơ lửng.

Nơi này thật giống như đang chuyển nhà, tất cả mọi đồ vật đều đang được thu hồi lại, chỉ có mấy cái hộp giấy cuối cùng được đặt ở vị trí chính giữa căn phòng. Cô ngắm nhìn bốn phía, và cảm thấy có sự quen thuộc phảng phất đối với nơi này.

Một người phụ nữ trung niên bỗng bước ra. Sắc mặt của bà ấy không được tốt lắm, ánh mắt chứa đầy sự lưu luyến nhìn khắp cả căn phòng, đôi mắt đỏ hoe, tựa như đã khóc một trận.

Mễ Mị nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang đầy vẻ đau khổ, cô cảm thấy ....có sự thân thiết và buồn bã.

Đừng khóc.

Bỗng nhiên, một nam thanh niên trạc tuổi đôi mươi từ ngoài cửa bước vào, đem mấy cái hộp đồ cuối cùng dọn đi. Người phụ nữ trung niên thở dài, bước chân người đàn ông trẻ tuổi hơi ngừng lại, đôi tay ôm mấy cái hộp đồ hơi dùng sức, liền rời khỏi phòng.

Mễ Mị bay theo người đàn ông trẻ tuổi bỏ các thùng đồ vào cốp xe ô tô. Bên cạnh chiếc xe đang đỗ là một là người đàn ông trung niên đang đứng hút thuốc lá, ông hút nốt miếng khói cuối cùng. Hai người này, cô cũng cảm thấy rất quen thuộc.

"Mẹ con đâu?"

"Vẫn còn ở trong phòng của em gái."

Người đàn ông trung niên dập thuốc lá: "Để bố đi gọi mẹ."

Ông đi tới bên cạnh người phụ nữ, lặng lẽ khoác vai bà. Người phụ nữ trung niên ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói với ông: "Chúng ta đi nhìn con lần nữa."

"Được."

Chiếc xe ô tô vững vàng chạy trên đường, Mễ Mị ngồi ở trong xe nhìn trái nhìn phải một lúc, ba người trong chiếc xe này khiến cô có cảm giác rất quen thuộc, cực kỳ quen thuộc.

"Mấy giờ là bay?"

"Hai giờ chiều."

Chiếc ô tô dừng lại, ba người xuống xe, cô cũng đi theo ba người họ xuống. Giương mắt lên nhìn, đây là một nghĩa trang. Mễ Mị ngả người ra đằng sau tò mò nhìn các bia mộ. Người đi phía trước dừng lại trước một bia mộ, cô chạm rãi đi theo, khi đi ngang qua một bia mộ nằm trước, cô liền nhìn thấy tấm bia của một người đàn ông trẻ tuổi tên Nguyên Trạm.

Người phụ nữ trung niên chậm rãi ngồi xuống trước một bia mộ, đưa tay ra chạm vào tấm bia lạnh lẽo, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng săn sóc. Bà đặt một bó hoa xuống.

Mộ của con gái yêu Mễ Mị.

Trên ảnh chụp là một cô gái trẻ tuổi đang cười tươi như hoa.

*Oành*. Trong đầu cô liền vang lên một tiếng nổ. Tất cả nhận thức đều quay trở lại. Người phụ nữ trung niên đầy vẻ đau thương kia là mẹ của cô, người đàn ông trung niên bên cạnh là cha cô và người thanh niên trẻ tuổi là anh trai cô.

Mà cô, đã xảy ra tai nạn xe cộ.

Đôi mắt mờ đi, trong lòng liền hiện lên những hạt bụi bi thương.

Cô đã chết....

Quả nhiên, cô thật sự đã chết ...

Vào thời điểm nhận ra điều này, Mễ Mị liền xuất hiện ở trong một thế giới trống rỗng, cô ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, vẫn là không gian màu trắng quen thuộc.

Nơi này là không gian trong hệ thống.

"Tam Vĩ?"

Không có tiếng trả lời, Mễ Mị mờ mịt nhìn xung quanh, đột nhiên có một luồng ánh sáng mạnh trước mắt khiến cô không thể nhìn thấy, cô liền đưa tay lên che và nheo mắt lại.

Ánh sáng dần dần lắng xuống, đột nhiên một đàn ông đẹp trai và có mái tóc dài khác thường xuất hiện. Người đàn ông mái tóc dài có khuôn mặt hoàn mỹ đến nỗi không thuộc về loài người, toàn thân anh ta phát ra hào quang chói mắt, dường như mỗi một lỗ chân lông của anh ta đều phát sáng.

"Xin chào, tôi Độn Thiên, Cục trưởng cục Kiểm duyệt."

"Xin chào ..."

Mễ Mị ngây người mà nhìn vị thần hoàn hảo, lại không có thật này. Lời nói của anh ta linh hoạt kỳ ảo lúc có lúc không, trên người có một loại ánh sáng chói lọi, khó mà diễn tả được, khiến người ta không tự chủ được mà cung kính hành lễ. Khiến cho chúng ta sâu sắc cảm nhận được khoảng cách giữa người thường và thần, lớn đến nỗi vĩnh viễn không có cách nào sánh bằng.

"Anh đến, là muốn bắt tôi sao?"

"Không phải, thứ tôi muốn lấy lại là hệ thống trên người cô."

Chỉ thấy Độn Thiên giơ tay lên, trong cơ thể của Mễ Mị liền truyền đến cảm giác như nhảy bungee mà bị mất đi trọng lượng cơ thể, một tia sáng từ đỉnh đầu cô bay ra, rơi vào trong tay Độn Thiên.

Cô có chút mờ mịt, giơ hai bàn tay lên, nhìn Độn Thiên, hỏi: "Còn tôi? Tôi rốt cuộc nên đi đâu?"

"Tất cả đều là nhân quả may rủi, cô vẫn là cô. Cô hãy đi đến nơi mà mình muốn đến."

Mễ Mị như nhận ra điều gì đó, cô sốt sắng muốn đến gần Độn Thiên: "Chờ một chút! Cục trưởng! Kinh Hoằng Hiên, anh ấy sẽ có kết cục như thế nào?"

Cô cảm nhận được lực hút từ sau lưng mình truyền đến, kéo cô không ngừng tụt xuống. Cả người Độn Thiên lại hiện lên ánh hào quang chói mắt.

"Như tôi đã nói, mọi thứ đều là nhân quả. Cô hãy quay về và tiếp tục sống tốt."

Trời đất đột nhiên trở nên quay cuồng, hai mắt Mễ Mị tối sầm lại, biến mất tại chỗ.

Sau khi Mễ Mị biến mất, Tam Vĩ mới từ từ nhoài lên xuất hiện, cọ xát sau lưng của Độn Thiên: "Sư phụ ..."

Độn Thiên liền buông bỏ bộ dáng giả làm thiên thần không muốn không cần trước mặt con người xuống, một tay chống nạnh, một tay giơ lên bóp mặt Tam Vĩ, bóp mặt khiến cậu ta không ngừng kêu.

"Ôi ôi ôi, đau!"

"Tiểu tử thối, tôi mới đi ra ngoài làm việc một chuyến thôi, cậu đã theo bọn họ kết hội làm loạn quy củ rồi, một ngày không bị đánh, có khi nào sẽ lên dỡ nóc nhà ngồi rồi không!"

"Sư phụ, sư phụ! Chuyện đó xảy ra đều có nguyên nhân, chúng con cũng đang cố gắng làm việc mà. Hơn nữa, người ra ngoài lâu như vậy, không tìm ra được cũng không thể trách con."

"Tiểu tử thối, mau đi chép phạt 100 lần quy tắc làm việc của nhân viên cho tôi, nếu còn già mồm át lẽ phải tôi sẽ để cậu làm nhân viên thực tập."

"QAQ! Con ...con chép ...hu hu hu, sư phụ, đừng để con làm nhân viên thực tập, nếu không khi trở về nhà sẽ bị cười chết!"

Độn Thiên thỏa mãn nhìn cậu học trò nhỏ ôm đuôi ngồi dưới đất khóc lóc, trong lòng liền dâng lên mùi vị hài lòng. Trêu đùa học trò nhỏ không ngờ lại sướng như đến như vậy.

Sau khi trêu học trò của mình xong thì liền bắt tay vào làm việc chính. Anh ta phất tay một cái, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một danh sách nhân viên.

Cái tên đứng thứ nhất ở trên trang giấy đầu, *a*, chỉ thấy ngón tay của anh ta soạt qua một cái, liền dần biến mất.

Tam Vĩ im lặng không lên tiếng nhìn anh ta, trong lòng cậu có chút buồn.

Sau này, sẽ không có tên anh A trong Cục kiểm duyệt nữa.

"Nhỏ giọt −"

Máy móc phát ra một tiếng *bíp*. Xung quanh náo loạn, Mễ Mị như cảm nhận được có ai đó đang kiểm tra cơ thể của cô. Nhưng mà, không biết tại sao, cả người cô lại không thấy có nửa điểm cảm giác nào.
Mễ Mị mở mắt ra, nhìn thấy bóng người mờ ảo đang vây quanh cô một vòng.

"Đã tỉnh! Đã tỉnh! Người đã tỉnh lại! Ca phẫu thuật thành công rồi!"

Mễ Mị cố hết sức mở mắt ra, tầm mắt dần dần có thể nhìn rõ. Những người nhà của cô, Tần Dĩnh, Mễ Trung Dương, Mễ Quan, Mễ Đình, mỗi một người đều lóe lên tia sáng mừng rỡ trong mắt.

Cô yếu ớt nở nụ cười, tìm trong đám người xung quanh, cô muốn nhìn thấy người mà mình muốn tìm nhất.

"Kinh Hoằng Hiên ..."

"Anh ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu