104 h

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực sự hai người đã lâu không gần gũi, cuộc ân ái vẫn chưa kết thúc, quấn quýt hôn nhau thêm mấy lần, Ngụy Hạ mệt mỏi nằm trên giường, Quý Lam Hạo trở mình, đôi chân thon dài bắt chéo, động tác dứt khoát gọn gàng đầy gợi cảm, dựa lên đùi Ngụy Hạ, bắp đùi trơn bóng khiến người ta chảy cả nước miếng.

Ngồi xuống dưới, nơi ẩm ướt ấm nóng dán chặt trên đùi, Ngụy Hạ thật sự không còn sức nữa, đôi mắt ngấn nước khép hờ, nhìn chằm chằm Quý Lam Hạo vẫn còn hăng hái.

Quý Lam Hạo bận rộn mấy ngày nay căn bản không rảnh giải quyết nhu cầu, vừa mới tiếp xúc gần gũi với Ngụy Hạ thì đã không dừng lại được, nàng chẳng buồn quan tâm thể lực Ngụy Hạ đã khó mà theo kịp, chỉ để Ngụy Hạ nằm đó, nàng thì ngồi lên cọ vào bắp đùi Ngụy Hạ, dùng thân thể Ngụy Hạ để an ủi nhu cầu khó dập nổi trên người mình.

Vòng eo dẻo dai mềm mại của nàng cứ tiến trước lùi sau, trên đùi ẩm ướt nóng bỏng, Ngụy Hạ cũng không hề bình tĩnh, va chạm trên đùi khiến từng lỗ chân lông trên người cô run rẩy, ấm nóng khiến sống lưng cô như nhũn ra, bất giác cô cũng bắt đầu thở gấp.

Quý Lam Hạo nhìn thấy Ngụy Hạ mê loạn, vẻ mặt khẽ cười hiểu rõ, như thể cho dù đã bao nhiêu năm, nhưng sự mê đắm của Ngụy Hạ đối với cô mãi mãi không giảm mà chỉ tăng, Quý Lam Hạo đã không còn nghi ngờ sức hấp dẫn của bản thân với Ngụy Hạ rồi, hai tay nàng vươn lên trước giúp Ngụy Hạ vân vê bầu ngực trắng sữa, cảm giác mỗi lần đều khiến người ta không muốn buông.

"A a..." Ngụy Hạ lập tức rên rỉ thành tiếng, ưỡn eo lên trước, nghênh đón ngón tay vân vê bầu ngực sữa của mình.

Gương mặt tươi cười của Quý Lam Hạo chảy ròng mồ hôi lại có cảm giác đẹp đến mê người, Ngụy Hạ nhìn đến mức hai mắt ngơ ngẩn, cả người mềm nhũn, để mặc Quý Lam Hạo muốn làm gì cũng được, thậm chỉ còn động chân, muốn để Quý Lam Hạo có thể dễ chịu hơn.

"Phù... Thoải mái lắm." Quý Lam Hạo nằm sấp trên người Ngụy Hạ, miệng mút liếm bên tai cô, tiếng thở rên rỉ gần trong gang tấc, động tác eo nhanh hơn, đùi cũng càng lúc càng ướt, Ngụy Hạ bị hơi thở ấm nóng của Quý Lam Hạo thổi vào rụt cả cổ, da đầu tê rần đến mức mắt cũng mở lên nổi, mắt nhắm nhưng lại nhíu mày, vẻ mặt khó nhịn nổi.

Quý Lam Hạo sớm đã biết hướng của Ngụy Hạ rồi, nàng thở gấp, khí nóng thổi qua tai, vừa động eo vừa nói nhỏ bên tai Ngụy Hạ: "Rất thoải mái... Phù... A... Chết mất thôi... Sướng quá đi mất... Ha ha... Ngụy Hạ, Ngụy Hạ... A Hạ..."

Ngụy Hạ để nàng trêu chọc đến hơi thở như nghẹn lại, liên tục gọi như vậy quả thực khiến khoái cảm rơi vào tai xộc thẳng lên đầu, sau khi định thần lại cô mới phát hiện cả người mình đang run rẩy, hai tay ôm chặt Quý Lam Hạo có làm thì cũng không chịu buông tay, đầu ngón tay nóng bỏng siết chặt Quý Lam Hạo đang nghẹn ngào, để lại từng dấu tay trên lưng Quý Lam Hạo.

Dấu tay trên lưng khẽ đau nhói, nhưng lại tạo cảm giác thoải mái khi đạt cao trào, Quý Lam Hạo thở gấp, nàng như mê nghiện đắm chìm, như thể không được Ngụy Hạ làm bị thương thì không phải là một cuộc hoan ái hoàn hảo vậy.

Huyệt nhỏ sau khi ướt đẫm co chặt lại, Quý Lam Hạo cũng dừng động tác eo, thỏa mãn liếm môi, từng giọt mồ hôi chảy xuống cằm thành dòng, nhưng lại chỉ dừng ở đó không chịu xuống, giống như đang đong đưa với từng hơi thở đầy cám dỗ.

Ngụy Hạ không chống cự nối sự quyến rũ ấy, há miệng ra, đưa lưỡi mút liếm từng giọt mồ hôi.

Hai người chỉ thở gấp nhìn nhau, ánh mắt nhìn nhau có một sự nồng nhiệt dịu dàng khó tả, không có quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, bọn họ thuộc về kiểu sẽ chuyển nhưng rung động trong lòng thành hành động quấn quýt môi lưỡi lẫn nhau.

Khát vọng trên người đã hòa hoãn, Quý Lam Hạo và Ngụy Hạ nghiêng người vào nhau nằm trên giường, ôm lấy nhau, đôi môi quấn lấy nhau, khi chìm vào giấc ngủ đôi môi gần như không muốn chia xa, chỉ muốn chia sẽ hơi thở lẫn nhau.

Qua một lúc ngọt ngào, cái giá phải trả chính là cả người Ngụy Hạ đau nhức mệt mỏi, Quý Lam Hạo thì tốt hơn, vẻ mặt mệt mỏi thì khó tránh khỏi, nhưng vẫn có thể ngồi dậy, dọn dẹp giúp Ngụy Hạ rồi nhét vào xe về nhà.

Ngụy Hạ ngồi trên ghế phụ xoa mày, không ngủ được nên cô khá đau đầu, Quý Lam Hạo đưa một viên thuốc cho cô, nhưng cái cô cần là ngủ thẳng một giấc.

"Lát nữa về đừng gọi chị, chị không ăn cơm trưa." Ngụy Hạ muốn ngủ thẳng đến chiều.

Quý Lam Hạo cũng không bác bỏ cô, dù sao đến lúc đó nàng đem một ít cháo ấm lên dìu người dậy ăn là được.

Nào ngờ mọi việc lại không thuận lợi như bọn họ nghĩ.

Vừa về đến nhà, quản gia giúp chăm mèo lên mở cửa trước, vẻ mặt có chút khó xử, còn chưa nói nên lời thì đã nghe trong phòng toàn là tiếng kêu oán giận.

Bánh Tiết Heo chạy ra từ trong phòng, mặc kệ bản thân nó nặng gần bảy kilogram mà túm lấy ống quần Quý Lam Hạo bò lên, chất vải mỏng manh không chịu nổi sức nặng đã bị kéo hỏng, Bánh Tiết Heo bò lên rồi khó khăn khẩy khẩy trên vai Quý Lam Hạo, cứ kêu meo meo, hành động không khác gì một trẻ hư, chỉ muốn lại gần than phiền.

Quý Lam Hạo xoa nó, Bánh Tiết Heo từ nhỏ đến lớn chưa từng qua đêm một mình, trong nhà không có người chắc chắn khiến chú mèo nhỏ tức giận rồi, quả thực giống hệt tính cách Ngụy Hạ, không chịu nổi chút tủi thân, huống hồ là bị hai người lớn trong nhà ném ở nhà một mình cả đêm, đúng thực khiến mèo ta thất vọng, có còn là cục cưng nhỏ mà mọi người yêu thương nữa không?

Tiếng kêu Bánh Tiết Heo không phải kiểu làm nũng non nớt dễ nghe, mà có hơi khàn, kêu lớn tiếng còn bị phá giọng, Ngụy Hạ không cách nói tự thuyết phục bản thân đây là tiếng kêu dễ nghe được, nhất là trong lúc đau đầu như vậy thì càng nhức óc.

Quý Lam Hạo dịu dàng bóp nhẹ chân Bánh Tiết Heo, Bánh Tiết Heo miễn cưỡng chấp nhận sự vuốt ve này, sau đó quan sát kỹ thái độ nhận sai của Ngụy Hạ, từ trên vai Quý Lam Hạo chuyển sang vai Ngụy Hạ, tiếp tục kêu bên tai cô.

Ngụy Hạ trực tiếp đuổi mèo nhỏ đi, khẽ xoa mày đi vào phòng, trên người đau nhức, cô chỉ muốn đi ngủ thôi.

Muốn nói ai có thể ương ngạnh như Ngụy Hạ, thì Bánh Tiết Heo kia chắc chắn có thể đứng đầu, bị đuổi đi, quả thực đã phạm vào đại kỵ của Bánh Tiết Heo, mèo nhỏ bị chọc tức, lập tức lao về phía Ngụy Hạ, đuổi theo sau bước Ngụy Hạ, cái bụng thịt lắc lư theo chuyển động của nó, trông rất mềm mại.

Quý Lam Hạo đứng ở cầu thang nhìn Bánh Tiết Heo đuổi theo, không bao lâu đã nghe thấy âm thanh của Ngụy hạ truyền đến: "Đi ra!"

Đáp lại Ngụy Hạ là một chuỗi tiếng meo meo, giọng cũng bị phá rồi, tiếng cửa đóng cạch một tiếng, Bánh Tiết Heo không phục cào loạt xoạt trên cửa, âm thanh đó khiến người ta rất khó chịu, ngay cả Quý Lam Hạo cũng cảm thấy phiền trong lòng, huống hồ là Ngụy Hà vốn dĩ chẳng hề kiên nhẫn và nóng nảy.

Lúc này Quý Lam Hạo mới lên lầu, quả nhiên Ngụy Hạ lại mở cửa ra, đứng trước cửa trừng mắt nhìn Bánh Tiết Heo.

Bánh Tiết Heo giống hệt như lúc nhỏ, chân sau đứng lên chân Ngụy Hạ, hai móng vuốt nhỏ ôm lấy bắp chân, ngẩng đầu kêu meo, có thể thấy được răng nanh trong miệng...

"Không cho kêu!" Ngụy Hạ rất dứt khoát, không thèm quan tâm đến mèo mập.

Quý Lam Hạo không nhịn được bật cười, Ngụy Hạ đổi sang trừng mắt nhìn nàng, Quý Lam Hạo lại đi đến, một tay ôm lấy mèo mập, một tay ôm Ngụy Hạ, đưa người nhà mà nàng yêu thường vào phòng.

Cửa đóng lại, trong phòng vang lên lời nói nhỏ nhẹ, cũng có mắng mỏ cũng có tiếng cười khẽ, hỉ nộ ái ố ngọt ngào ấy cũng chỉ có người trong phòng mới hiểu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro