106 h

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu nói gan của Quý Lam Hạo thật sự lớn, đừng nói là lần đầu tiên để bệ hạ lâm hạnh, nữ hoàng một nước ngồi đối diện cũng không cản trở nàng ăn thêm hai miếng thịt.

Ái thiếp chính là dựa vào sủng ái của bệ hạ giữ lấy địa vị của mình, khi gặp thời cơ tốt như Quý Lam Hạo, hậu cung chỉ một người độc chiếm, bây giờ bệ hạ còn mới mẻ nàng hiếm lạ nàng, một thân áo lụa gợi cảm mê người lại không cố gắng thi triển một phen mị thuật, ngược lại ghét bỏ ống tay áo phất phới kia cản trở nàng đưa đũa xung quanh, nàng tiện tay cột ống tay áo lại, động tác lập tức gọn gàng.

Nhìn ái thiếp mình mới thu buộc áo lụa Tây vực tiến cống thành một cái kết vừa cũ vừa xấu, Ngụy Hạ nhìn có chút hứng thú, ánh mắt cô cao, Quý Lam Hạo có diện mạo đẹp, nếu các cung nữ khác để cô thấy sự khó coi và làm càn như vậy, chắc chắn sẽ bị lôi xuống đánh bằng gậy.

"Bệ hạ không ăn sao?" Quý Lam Hạo đang thấy kỳ quái, một bàn, sao lại không động đũa?

Sức ăn của Ngụy Hạ không lớn, miệng lại kén ăn vô cùng, ngại ăn rau củ ngại ăn thịt răng dính dầu mỡ, một bàn này nhìn qua không có mấy món ăn khiến cô muốn động đũa, hơn nữa cô đã ăn tối, đương nhiên không có hứng thú gì: "Ta nhìn ngươi ăn là được."

Quý Lam Hạo thấy bệ hạ cầm lấy chén rượu lên nhấm nháp, cầm bầu rượu rót cho Ngụy Hạ đầy chén rượu: "Bằng không ta chọn thịt cá cho bệ hạ ăn? Sẽ không có dầu mỡ, thịt cá rất tươi."

Ngụy Hạ rất thoải mái khi thấy dáng vẻ nghe lời của nàng, nên chuẩn cho nàng.

Một chén thịt cá nhỏ chọn ra rất xấu, bình thường Ngụy Hạ ăn thịt cá đều là miếng thịt đầu bếp cắt khéo nhất, bày biện tinh xảo đẹp mắt cũng chưa chắc cô sẽ để mắt tới, Quý Lam Hạo gạt cho cô, da cá thịt cá đều trở nên nát vụn, còn đựng bằng một cái chén nhỏ.

Ngụy Hạ chưa từng ăn như vậy, hơi thấy nuốt không nổi, Quý Lam Hạo thấy cô không ăn, nghĩ bệ hạ muốn để cho người hầu hạ, có phải sẽ không tự mình động đũa hay không? Nàng lập tức ngồi xuống, cầm chén nhỏ cùng cái thìa nhỏ, vớt cho nữ hoàng bệ hạ một ít thịt cá đưa đến bên miệng: "Mời bệ hạ hưởng dụng."

"..." Cái này là bị ép phải ăn một miếng, Ngụy Hạ suy tính một hồi, há miệng bảo Quý Lam Hạo đút vào miệng cho cô.

Không ngờ mùi vị cũng không tệ lắm, sau khi đút cho cô xong Quý Lam Hạo còn lau miệng cho cô, hưởng thụ này cũng không kém để cung nữ hầu hạ, Ngụy Hạ từ trước đến nay đều dùng thứ tốt nhất, lúc này Quý Lam Hạo hầu hạ khiến cô hài lòng, nên cô gật đầu đương nhiên nói: "Sau này bổn hoàng lại đây, đều do ngươi tự mình đút cho bổn hoàng dùng bữa."

Quý Lam Hạo nghe xong ngây người, sau đó lập tức bỏ thìa thịt cá vào miệng tự mình ăn.

Ngụy Hạ thấy thịt cá của mình bị ăn, nheo mắt lại, giọng điệu nguy hiểm: "Ngươi muốn chống đối sao?"

Nào ngờ Quý Lam Hạo vừa nhai vừa cho cô một miếng, nói: "Muốn đút cho ngài, bản thân ta cũng phải ăn, cùng nhau ăn, hai bên không chậm trễ."

"..." Ngụy Hạ lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác không thể cãi lại này.

Đợi sắp ăn xong bữa cơm, Ngụy Hạ mới giật mình phát hiện, không đúng nha, cô là hoàng đế một nước, hầu hạ cô trước thì có làm sao chứ? Ở trong cung có ai không hầu hạ cô trước, việc hầu hạ là vinh hạnh lớn lao, sao đến phiên ái thiếp của cô, lại còn chú ý cho nàng ăn trước sợ không đủ no? Có quá mức rồi hay không?

Chẳng qua nghĩ thông suốt quá muộn, đề tài này đã sớm qua, Quý Lam Hạo ăn no ít nhất còn nhớ lau miệng cho cô trước, sau đó mới lau cho mình, son môi trên miệng đều bị lau đi, cung nữ của Quý Lam Hạo ở bên cạnh nhìn hai người chậm rãi ăn cơm mà sốt ruột, trốn ở một góc khoa tay múa chân cho nàng, nhắc nhở nàng chú ý hình tượng không còn sót lại bao nhiêu.

Quý Lam Hạo sờ môi mới nhớ ra, tốt xấu gì cũng là ngày đầu tiên lâm hạnh, ngậm một tờ giấy đỏ là chuyện nên làm, nên tự mình đến trước bàn lấy giấy đỏ.

Trang điểm lại cũng không thèm nói cho bệ hạ một tiếng, cung nữ ở bên cạnh nhìn thấy thật muốn cắn nát răng.

Ngụy Hạ nhìn nàng đưa lưng về phía mình cũng có chút bất mãn: "Đi đâu vậy?"

Cô lập tức nhìn thấy Hạo Cơ của mình quay đầu lại, trên tay còn cầm tờ giấy son môi màu đỏ, giơ tay lên, hình môi đẹp khẽ mím lấy tờ giấy đỏ kia, nhất thời mị nhãn như vậy, nhìn qua hết sức mê người.

Ngụy Hạ nuốt nước miếng gọi nàng tới, Quý Lam Hạo còn mím giấy đỏ đi tới, chỉ thấy bệ hạ tự mình đứng lên, cách nàng thật gần, hai tay nhẹ nhàng vòng qua cổ nàng.

Hai người đều hiếm khi tiếp xúc chân tay với người khác, thân mật như vậy không khỏi có chút cứng ngắc, theo sự dẫn dắt của Ngụy Hạ, Quý Lam Hạo cũng chậm rãi cúi đầu theo cô, nữ hoàng ngẩng đầu lên, há miệng, ngậm vào một gốc khác của tờ giấy đỏ nhỏ.

Hơi thở gần nhau trong nháy mắt mập mờ, thức ăn thừa trên bàn cũng không kịp để cho người ta thu dọn, Ngụy Hạ đã để toàn bộ cung nữ lui xuống, cung nữ hộ vệ canh giữ ở cửa, mà hai người trong phòng đứng rất gần nhau, tờ giấy đỏ đã rơi xuống chân hai người, lập tức bước chân lộn xộn.

Đối với sự chủ động của Ngụy Hạ, Quý Lam Hạo có chút luống cuống, nàng chỉ biết vịn tay lên eo Ngụy Hạ, màu đỏ tươi trên môi hai người đều có chút loan ra bên môi, Quý Lam Hạo lui về phía sau một chút, nhưng Ngụy Hạ lại đuổi theo, hai đôi môi cùng màu chạm vào nhau. Quý Lam Hạo cứng đờ không đáp lại được, chỉ biết một đường lui về phía sau, cho đến khi chân sau đụng phải đồ vật ngồi xuống phía sau, nàng mới phát hiện mình đã lui đến mép giường.

Ngụy Hạ hơi lùi lại, nhìn dáng vẻ mờ mịt của Quý Lam Hạo thì biết chắc chắn nàng không có kinh nghiệm, giống như tờ giấy trắng, càng thêm áp bức tiến lên, đây chính là ái thiếp của mình, hầu hạ trên giường chắc chắn cũng không thể thiếu.

Xiêm y trên người Quý Lam Hạo không còn xinh đẹp như trước, nhưng linh lung bên trong là thật sự, nàng là ái thiếp đầu tiên của Ngụy Hạ, tương đương với việc Ngụy Hạ chọn nàng, hoàng đế một nước cũng có ngày nếm thử chuyện đời người, Quý Lam Hạo là người mà cô lựa chọn.

Nhưng so với Quý Lam Hạo luống cuống, Ngụy Hạ thong dong chủ động hơn nhiều, nhớ tới nhật ký của Quý Hạo Lam tại yến hội kinh hồng thoáng qua, Ngụy Hạ không cho người ngoài biết đến, nhưng cô có mấy đêm mất ngủ, cũng là lần đầu tiên động ý nghĩ thu ái thiếp.

"Hôm nay là lần đầu tiên ta sủng hạnh ngươi, ngươi phải học cách hầu hạ ta, về sau đây là trách nhiệm của ngươi." Cô kéo ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của Quý Lam Hạo lên, trực tiếp bao trùm lên người mình, ra lệnh: "Cởi áo cho ta."

Quý Lam Hạo cảm thấy đầu óc trống rỗng, bàn tay chậm chạp cởi xiêm y cho Ngụy Hạ, từng tầng từng tầng một, lúc này nàng mới giật mình nhận ra, dưới hoa phục trùng trùng điệp điệp lại là dáng người mảnh khảnh như vậy. Nữ hoàng cũng chỉ mới hai mươi, trên người vẫn còn nét non nớt của thiếu nữ, da thịt nhẵn nhụi mềm mại, sờ vào khiến đầu ngón tay người ta tê dại.

Chưa bao giờ vuốt ve một cơ thể khỏa thân nào khác ngoài cơ thể mình, Quý Lam Hạo căng thẳng nuốt nước miếng, Ngụy Hạ lại không tránh không né, để Quý Lam Hạo sờ thật kỹ: "Thân thể này ngươi phải nhớ kỹ, sau này ngươi chính là nữ nhân của ta, ta cũng là nữ nhân của ngươi, ngươi phải hiểu hầu hạ ta như thế nào."

Cô bảo Quý Lam Hạo sờ thật kỹ, nhớ kỹ nơi nào khiến cô thấy thoải mái nhất, phải nhớ kỹ cả đời, không được quên.

Ngụy Hạ cưỡi lên đùi Quý Lam Hạo, hoa phục trên người chỉ treo trên cánh tay, áo lót bên trong bị ném sang một bên, chỉ còn lại tiết khố còn mặc, nhưng chất liệu mỏng cũng không che được quá nhiều, mà động tác của Quý Lam Hạo lại có chút cẩn thận do dự, trượt trên da thịt trắng sữa, vụng về tìm kiếm làm sao có thể khiến nữ hoàng bệ hạ thoải mái.

Rất nhanh, đầu ngón tay nàng lướt qua đầu nhũ nhỏ nhắn của Ngụy Hạ, cảm giác tê dại chảy qua, Ngụy Hạ hừ nhẹ một tiếng, rũ mắt, nhìn đầu nhũ bên còn lại của mình bởi vì bị kích thích chậm rãi cứng lên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro