11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi về đến nhà, Quý Lam Hạo hoàn toàn không để ý tới Trần Mộc Mộc cầm món kho đang đợi nàng mà xông vào phòng lập tức lục lọi đào bới, muốn tìm tấm danh thiếp không biết đã bị nàng nhét vào góc nào.

Trần Mộc Mộc cũng đi vào theo, nhìn dáng vẻ vội vã của nàng: "Sao vậy? Tìm cái gì đó?"

Quý Lam Hạo vùi đầu vào ngăn kéo của mình: "Danh thiếp."

Chỉ với hai chữ danh thiếp lại khiến Trần Mộc Mộc không biết nàng đang nói cái gì, lại nhìn dáng vẻ Quý Lam Hạo rất gấp, cô ấy cũng không tiện quấy rầy nàng, sờ đông sờ tây ở phía sau, cũng muốn tìm giúp.

Bởi vì hai người họ ở chung một tòa nhà nên kết cấu giống nhau như đúc, Trần Mộc Mộc nhìn Quý Lam Hạo liều mạng lục tất cả các tủ, tất cả đồ đạc đều bị kéo ra từ trong tủ rồi ném khắp nơi, mở tủ quần áo bên cạnh, căn nhà thuê này nhỏ như vậy, ai biết đồ gì có thể rơi ở nơi nào.

Tiện thể xem xem Quý Lam Hạo còn có quần áo nào chưa mặc hay không.

Cô ấy lật xem từng cái một, quần áo của Quý Lam Hạo không ít, nhưng không phải vì nàng luôn đi mua quần áo mới, mà là một khi quần áo bị nhét vào trong tủ muốn vứt cũng khó, cho dù bị đứt dây, rách cũng phải tiếp tục phấn đấu, ra ngoài dạo bộ có thể mặc quần áo ở nhà hoặc đồ ngủ, thật sự rách đến mức có thể tự làm thành giẻ lau hoặc khâu thành đệm gì đó, trải qua nhiều năm cũng chất đống không ít.

Gia cảnh của Trần Mộc Mộc không quá giàu có, cũng thuộc loại bình thường, hơn nữa sinh viên đại học thuê nhà bên ngoài không có mấy người là xa hoa, cô ấy cũng bị Quý Lam Hạo tiết kiệm đến kinh ngạc thán phục.

Nhưng lục một lượt, trong cùng lại có một bộ hàng hiệu đặc biệt!

Trần Mộc Mộc có nghiên cứu với hàng hiệu, đây không phải là mẫu thời trang mới nhất của thương hiệu nào đó sao? Cái đó không phải ngay cả thành viên cũng không mua được sao! Quá giật mình rồi, chỉ với giá của bộ này đã có thể trực tiếp đánh bại tổng giá trị của quần áo khác!

Cô ấy nhìn nhìn, ngay cả sờ cũng không dám sờ, miệng há hốc một hồi, mất đi quyền khống chế hàm dưới, với tính tình của Quý Lam Hạo, cho dù đây là hàng giả kém chất lượng nhất cũng sẽ khiến Quý Lam Hạo chê đắt, huống hồ theo như cô ấy nhìn thấy, đường may của bộ này rất khéo léo.

Cô ấy run tay, từ từ chạm vào cổ áo, sau đó mở ra một chút, trên mạng có dạy, nếu là hàng thật thì đường may bên trong sẽ như thế nào, Trần Mộc Mộc không khỏi muốn chứng thực đôi chút.

Mà chứng thực này suýt nữa làm cô ấy sợ chết khiếp: "Quý Lam Hạo, sao cậu lại có bộ này!" Cô ấy thẳng thắn hét lên, không trách cô ấy, bộ này quả thực là truyền thuyết mộng ảo của giới hàng hiệu hiện nay!

Quý Lam Hạo bị cô ấy gọi đến nhức tai, sau khi quay lại mới nhớ tới món đồ hiệu nàng mặc không quen lại không nỡ vứt, lập tức vọt tới, đưa tay móc vào trong túi.

"Nhẹ chút nhẹ chút! Cậu cẩn thận một chút!" Trần Mộc Mộc ở bên cạnh kinh ngạc, chỉ sợ đường chỉ nào đó bị hỏng bung ra, giống như Quý Lam Hạo móc không phải là túi quần áo mà là đang móc lỗ tai cô ấy.

Rất nhanh, Quý Lam Hạo đã tìm ra tấm danh thiếp từ trong túi áo, ngày đó nàng hoàn toàn quên lấy ra từ trong túi, phía trên hiện lên tên và số điện thoại đầy tinh tế, cuối cùng Quý Lam Hạo cũng tìm ra, nàng thở dài một hơi, cứ tưởng là bị mất, ngón tay còn có chút run rẩy.

Trần Mộc Mộc nhìn tên phía trên lại càng kinh ngạc, dù sao cô ấy cũng vừa quen bạn trai giàu có, ít nhiều cũng nghe nói mấy chuyện của Ngụy Hạ, nào ngờ bây giờ lại nhìn thấy danh thiếp của cô trên tay Quý Lam Hạo.

Mọi thứ đều hơi huyền diệu.

Vừa rồi Quý Lam Hạo ào ào tìm kiếm danh thiếp, hiện tại vừa lấy được danh thiếp, động tác chậm lại, đáy lòng nàng rất khó chịu, nếu gọi cho số điện thoại này, nếu nàng muốn đổi ý hoàn toàn không thể.

Nhưng nghĩ đến bây giờ em gái nàng đang ở trong tay đám người đó, muộn một giây sẽ nguy hiểm thêm một chút, trong lòng nàng rất lo lắng, số tiền đó là số tiền mà trước mắt nàng không thể có được, sau đó cắn răng, bấm số trên điện thoại trong tay.

Bây giờ đã hơn mười một giờ, Ngụy Hạ vẫn còn làm việc trên bàn máy tính, cô đã tắm rửa, chuẩn bị kiểm tra email cuối cùng trước khi đi ngủ, trong tay là một ly rượu vang đỏ nhỏ, cô ngủ ít nên có thói quen uống rượu để hỗ trợ giấc ngủ.

Sau đó điện thoại của cô đổ chuông, gọi cho cô vào lúc này đúng là táo bạo, nói chung không phải là trợ lý gặp phải chuyện gấp, thì cũng sẽ là một kẻ ngốc không có mắt.

Cô cầm điện thoại lên nhìn, thấy id cuộc gọi hiển thị đầu gỗ ngốc nghếch, cô dừng lại nửa giây sau đó bắt máy.

"Suy nghĩ kỹ chưa?" Giọng nói của cô lười biếng, lần này không phải cô chủ động yêu cầu mà là đối phương gọi điện thoại tới, chứng tỏ quan hệ giữa hai người có chuyển biến tinh tế.

Quý Lam Hạo hơi lắp bắp khẩn trương: "Ừm, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi."

Ngoài miệng Ngụy Hạ ừm một tiếng, hình như không quá để ý, nhưng lại mở lịch trình trợ lý đưa cho cô, nhìn hành trình ngày mai: "Trưa mai đến quán cà phê trên đường XXX."

Quý Lam Hạo nuốt nước bọt: "Nhưng... Tôi có một yêu cầu." Trong lòng nàng nhớ đến chuyện trong nhà, tất nhiên rất lo lắng.

"... Yêu cầu gì? Nói." Ngụy Hạ nghe Quý Lam Hạo ấp úng, trong lòng cũng biết nhất định là vì chuyện tiền bạc, mượn tiền là chuyện nhỏ, Ngụy Hạ cô không thiếu nhất là tiền, nhưng Quý Lam Hạo tự nói ra chính là một thỉnh cầu.

Quý Lam Hạo ngại ngùng, dù vì túng quẫn nên rất nhiều chỗ không bằng người, nhưng loại chuyện mở miệng vay tiền người khác thì đúng là nàng chưa từng làm, mặt đỏ tai tía cách điện thoại: "Tôi, tôi cần hai trăm năm mươi vạn, hơn nữa còn rất gấp..."

Trần Mộc Mộc ở bên cạnh mở to hai mắt, hai trăm năm mươi vạn đối với bọn họ là một con số rất lớn.

Đương nhiên Ngụy Hạ cũng thấy kỳ lạ, tuy hai trăm năm mươi vạn đối với cô không tính là gì, nhưng đột nhiên Quý Lam Hạo cần nhiều tiền như vậy làm gì: "Cô cần hai trăm năm mươi vạn làm gì?"

Quý Lam Hạo rất gấp gáp: "Cô có thể cho tôi mượn trước không? Tôi nhất định sẽ trả lại cho cô!" Cho dù được bao nuôi, Quý Lam Hạo cũng sẽ từ từ trả hết số tiền này.

"..." Ngụy Hạ rũ mắt suy nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ nói: "Được, nhưng cô phải tới đây ngay, tôi sẽ cho xe qua đón."

Ngay cả địa chỉ của mình Quý Lam Hạo cũng không cần nói, Ngụy Hạ đã sớm tìm hiểu thông tin của nàng, xe được phái đến rất nhanh, Quý Lam Hạo ngồi lên xe trực tiếp được đưa đến chung cư của Ngụy Hạ.

Tất nhiên Ngụy Hạ ở nơi cao cấp nhất, chung cư nơi cô sống là một tầng một hộ, bắt buộc phải có thẻ mở cửa đặc biệt hoặc là mở cho chủ hộ mới được vào.

Nhưng Quý Lam Hạo hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức những thứ cao cấp đó, nàng được dẫn một đường đến trước mặt Ngụy Hạ, nàng lo lắng cúi đầu, hai tay có chút bất an nắm lại với nhau giống như học sinh tiểu học đã phạm phải sai lầm.

Ngụy Hạ đã tắt máy tính, sau khi Quý Lam Hạo đi vào thì những người không phận sự đều rời đi, Ngụy Hạ cầm một xấp tiền trong tay: "Tiền đây."

Hai trăm năm mươi vạn, một xấp tiền dày đặc được nắm trong tay như tiền cứu mạng trong mắt Quý Lam Hạo.

"Cảm, cảm ơn cô!" Quý Lam Hạo đưa tay muốn nhận lấy, nhưng Ngụy Hạ lại dịch chuyển tay.

Cô nói: "Hai trăm năm mươi vạn mua một người tình không phải là con số nhỏ, Ngụy Hạ tôi chưa bao giờ làm chuyện thua lỗ." Đuôi mắt hẹp dài của cô nghiêng nghiêng nhìn Quý Lam Hạo.

"Cô muốn tôi làm thế nào?" Quý Lam Hạo hiểu rõ ý của Ngụy Hạ, trực tiếp hỏi thẳng cô.

Ngụy Hạ hất cằm lên, ra lẽ đương nhiên nói: "Bây giờ, cô hãy chứng minh giá trị của mình." Trên người cô mặc áo ngủ mềm mại, hai chân xếp chồng, chiếc đùi trắng nõn như ẩn như hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro