12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường tới đây Quý Lam Hạo đã chuẩn bị tốt tâm lý, nếu Ngụy Hạ thật sự đồng ý cho nàng vay tiền, vậy nàng cũng không có tư cách để làm giá, ý của Ngụy Hạ rất rõ ràng, Quý Lam Hạo rũ mắt, ánh mắt vừa lúc ngừng lại trên mũi chân của Ngụy Hạ.

Ngụy Hạ không mang dép trong nhà, cô luôn nói sau khi đi giày cao gót cả ngày thì khi về nhà phải thả lỏng hoàn toàn, khắp nhà đều trải thảm, mà bản thân cô cũng không hề mang dép lê.

Đó là một đôi chân được giữ gìn khá tốt, ngón chân trắng nõn mượt mà, trên mu bàn chân có cảm giác hơi có xương, có thể thấy được mạch máu mảnh khảnh nhô lên, mũi chân sơn móng, là màu lam đậm, càng tôn lên đôi chân trắng.

Trước kia vẫn chưa có màu sơn này, xem ra trong khoảng thời gian này Ngụy Hạ đã dành thời gian đi làm đẹp, móng tay móng chân đều xử lý được hoàn mỹ không sứt mẻ.

Ngụy Hạ thấy nàng vẫn không nhúc nhích giống như không hề nghe được, lập tức không quá kiên nhẫn gõ cái bàn: "Bản thân cô nghĩ kỹ rồi chứ, lần này không ai ép cô hết."

Quý Lam Hạo nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn chủ động lại gần đó.

Ngụy Hạ ngửa đầu nhìn nàng, chiều cao của Quý Lam Hạo rất tốt, chắc là tầm một mét bảy bảy, so với Ngụy Hạ cao một mét sáu lăm, cộng thêm giày cao gót cũng được một mét bảy, nên Quý Lam Hạo nhìn cô từ trên xuống, nhưng vẫn về khí thế vẫn thua nhiều, nàng không biết làm sao, còn Ngụy Hạ lại bình tĩnh chờ động tác tiếp theo của nàng.

Còn có thể làm sao nữa, hôm nay Quý Lam Hạo không uống rượu, nhưng nàng nhớ rõ ký ức trong mơ, lập tức nghĩ đến người trong mơ thích nàng làm như thế nào nhất, nàng nhanh chóng ngồi xổm xuống, quỳ gối trước người Ngụy Hạ.

Ngụy Hạ thấy nàng lập tức quỳ xuống, đáy lòng có chút buồn cười, cô vẫn không thích thú khi bị người ta quỳ như vậy, chẳng lẽ là do cho nàng vay tiền, nên tâm thái trở nên hèn mọn sao?

Ngụy Hạ còn chưa kịp suy nghĩ, đột nhiên bị một lực mạnh đè trên lưng ghế, hai chân vốn dĩ ưu nhã khép lại bị lực mạnh mở ra hai bên vừa lúc để Quý Lam Hạo nhào vào lồng ngực của cô.

Miệng của hai người dính vào nhau, thật là quá ngu ngốc, môi của Ngụy Hạ có hơi đau, mà tình nhân mới của cô lại tiếp tục vụng về, liếm một vòng theo môi của cô, sau đó đầu lưỡi to gan chen vào khe hở giữa hai môi, tùy ý làm loạn trong miệng của cô.

Cái này khác với vẻ mặt vâng vâng dạ dạ vừa rồi quá nhiều, thậm chí Ngụy Hạ còn bị hôn đến mức không thở nổi, gương mặt rất trắng của cô đỏ ửng vì thiếu oxy, nhìn qua có thêm vài phần nhu hòa, bởi vì bị Quý Lam Hạo xô thân mình về phía sau, nên hai tay của cô vẫn còn ở sau lưng Quý Lam Hạo.

Vốn dĩ Quý Lam Hạo đã lấy hết can đảm lập tức làm luôn, nàng đâu biết vậy mà mình còn có loại ký ức cơ thể này, giống như đã hôn người này một trăm lần một ngàn lần rồi vậy, đầu lưỡi nên đi chạy đi đâu, mới vừa khuấy động nhẹ nhàng ở đâu, lại nên vào trong cổ họng trêu chọc thế nào, nàng đều có thể bắt được bí quyết một cách chính xác, quả thực giống như sinh ra để lấy lòng Ngụy Hạ.

Đầu lưỡi nàng có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm ấm trong khoang miệng của Ngụy Hạ, tuy rằng người này luôn nói lời nói bá đạo, nhưng gốc lưỡi lại là nơi mềm mại nhất, thậm chí còn sợ ngứa, nếu dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khuấy động sẽ lập tức khiến Ngụy Hạ phát ra vài tiếng hừ nhẹ, khi hai chiếc lưỡi quấn quýt lấy nhau, Ngụy Hạ sẽ không nhịn được bắt đầu đáp lại nàng, lúc này chính là thời cơ trêu chọc cổ họng tốt nhất.

Những điều này giống như đã khắc sâu vào ký ức của nàng, Quý Lam Hạo liền mạch lưu loát đánh ra liên hoàn kế, đánh tan Ngụy Hạ trong một giây, trận sóng gió mãnh liệt cưỡng hôn này khiến Ngụy Hạ thất thần một lát, mãi cho đến khi Quý Lam Hạo kết thúc hiệp thứ nhất lui về sau một chút, cô vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, còn duỗi cổ về phía trước muốn được nhiều hơn.

Vốn dĩ trải qua mấy ngày, Ngụy Hạ gần như đã dần dần phai nhạt sự vui sướng trí mạng đêm đó, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải do đêm đó mình uống rượu hay không, vô tình đã làm đẹp cho tình một đêm kia, nhưng hôm nay gặp lại Quý Lam Hạo, cô mới biết được đây hoàn toàn không phải là vọng tưởng, mà là sung sướng chân chính.

Quý Lam Hạo thật sự quá hợp gu của cô, làm cái gì cũng hợp ý của cô, không hề uổng phí hai trăm năm mươi vạn chút nào, cô nhất định phải có được người này.

Khi kết thúc một nụ hôn trên người cô đã có cảm giác, cơ thể mềm nhũn ngồi trên sô pha, hầu như toàn bộ trọng lượng thân thể đều dựa vào trên cánh tay của Quý Lam Hạo, một chân lơ lửng, tư thế của hai người có chút xấu hổ.

Quý Lam Hạo đỡ chân Ngụy Hạ theo bản năng, thấy thân mình của cô lung lay sắp đổ lập tức thấp giọng nói: "Ngồi yên một chút đi." Nàng muốn Ngụy Hạ dẫm lên lực tay của mình, có thể ngồi nhích lên trên một ít, mà không phải nửa nằm nửa ngồi như vậy.

Nhưng đương nhiên Ngụy Hạ không muốn làm, cô thích để Quý Lam Hạo nghĩ cách hầu hạ mình, nên lười nhác đạp một chân lên lòng bàn tay Quý Lam Hạo, lòng bàn chân có thể cảm giác được sự ấm áp từ lòng bàn tay Quý Lam Hạo, nói một cách đương nhiên: "Tôi không có sức."

Quý Lam Hạo lộ ra biểu cảm khó xử: "Không có sức, vậy phải làm sao?" Người này sao lại như vậy? Vừa nói phải làm lại nói mình không có sức, ăn vạ trên sô pha không đứng dậy, một chút cũng không phối hợp, đây chính là đang làm khó dễ nàng.

"Làm đi." Ngụy Hạ để Quý Lam Hạo tự nghĩ cách.

Vốn dĩ Ngụy Hạ muốn Quý Lam Hạo dứt khoát làm trên sô pha với mình, mà sô pha này của cô lại không nhỏ, nằm lên cũng rất mềm, nhưng hiển nhiên Quý Lam Hạo không nghĩ như vậy, nàng cảm thấy loại chuyện này vẫn là làm trên giường tốt hơn, nơi này là phòng khách, Quý Lam Hạo cảm thấy địa điểm không đúng lắm.

Đang nhìn Quý Lam Hạo buồn rầu, đột nhiên cơ thể của Ngụy Hạ đã bay lên không, Quý Lam Hạo thế nhưng lại ôm công chúa trực tiếp đi vào chiếc giường trong phòng.

Hai tay Ngụy Hạ ôm cổ của Quý Lam Hạo, người này thật sự ôm cô đi luôn, lại còn không nghỉ ngơi thở dốc, đây phải dùng sức lớn bao nhiêu chứ? Tuy rằng nhìn qua dáng người của Quý Lam Hạo là có vận động, nhưng đây cũng quá khoa trương rồi.

"Cô không chê nặng sao?" Ngụy Hạ thấy nàng thật sự không hề thở dốc, chỉ có cánh môi trên gương mặt đẹp là hơi nhiễm hồng, xem ra là do đụng phải trong nụ hôn vừa rồi.

"Không nặng chút nào." Quý Lam Hạo còn cảm thấy đâu có vấn đề gì, Ngụy Hạ gầy như vậy, cô không dễ hầu hạ, lại thường kén ăn, không ăn nhiều lắm, ôm trong ngực không nặng chút nào.

Ngụy Hạ liếc nhìn nàng, trực tiếp duỗi tay kéo mạnh đầu của Quý Lam Hạo lại đây, gặp môi lập tức hôn, đáy lòng còn có một chút cảm giác tê ngứa.

Quý Lam Hạo cũng dứt khoát vừa hôn người kia nhũn ra vừa đi vào phòng, cho dù sức lực lớn cũng không chịu nổi lăn lộn như vậy, khi đi đường không xong có chút nghiêng ngả lảo đảo, còn dựa vào khung cửa phòng hôn nồng nhiệt một trận, cho dù đáy lòng Quý Lam Hạo không muốn, thì cũng không thể phủ nhận thân thể của hai người thật sự thực hợp nhau.

Sau khi nàng ôm xong thì cùng Ngụy Hạ ngã lên giường, mông của Ngụy Hạ bị cấn hơi đau nên hừ mũi hai tiếng, Quý Lam Hạo muốn nhìn cho cô, nhưng Ngụy Hạ không hề muốn ngừng nụ hôn với Quý Lam Hạo, cổ của Quý Lam Hạo bị ôm thật chặt hoàn toàn không thể thoát khỏi cô, chỉ có thể duỗi tay xoa mông Ngụy Hạ.

Liền này một đi một về, áo ngủ trên người Ngụy Hạ mở ra, đai lưng đã nới lỏng, bên trong chỉ mặc một cái quần lót, phía trên không còn gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro